Về NhàMột mình khóc đến trời đất mù mịt, khóc đến nước mắt không thể chảy ra được nữa, Ngưng Lộ nằm bên giường ngủ thi*p đi, bỏ lỡ nắng sáng bỏ lỡ giữa trưa đến khi tay chân ngồi dưới đất bắt đầu tê dại đau nhức, Ngưng Lộ mới tỉnh lại, mở đôi mắt khóc đến sưng đỏ ra, giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả hai chân chưa đứng thẳng được đã bổ nhào xuống đất. Thật là tệ hại!
Vẫn ngồi hơn nửa tiếng sau, động tác tay chân mới khôi phục lại bình thường, đứng lên đi đến phòng tắm mở một bồn nước nóng muốn tẩy đi một thân mệt mỏi, nhưng những vết xanh tím anh lưu lại làm sao cũng không rửa sạch hết. Vừa nghĩ đến trận triền miên nóng bỏng đêm qua, nhiệt tình vô hạn mồ hôi đan vào nhau, gương mặt tái nhợt dần ửng hồng, nhưng vừa nghĩ đến những lời nói tổn thương người khác của anh ta sáng nay thì lòng cô lại đau, nếu không thích cô tại sao còn muốn cô? Anh ta có thể lựa chọn không cần. Thật là mâu thuẫn!
Trong phòng tắm bị hơi nước dầy đặc bao phủ, khắp nơi một màn sương hư ảo. Tay mảnh khảnh không ngừng quơ quơ trong làn nước tỏa ra mùi hương hoa hồng, hết lần này đến lần khác.
Đợi đến khi cô mặc quần áo tử tế ra ngoài, lại lén lấy hộp thuốc kia ra uống một viên sau đó nhìn đồng hồ đã hơn 3 giờ chiều rồi. Vốn là buổi chiều còn có tiết học nhưng có chạy tới đã tới không kịp rồi, không bằng về nhà đi! Chắc là mẹ đã giúp cô lấy thuốc về rồi, luôn dùng thuốc khẩn cấp là không tốt. Nghĩ tới đây, Ngưng Lộ thay bộ quần áo đơn giản, cầm túi xách đi ra ngoài.
Có cần nói với anh ta một tiếng hay không? Sau khi khóa của lại, Ngưng Lộ muốn nói với người đàn ông đó một tiếng, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng tức giận bỏ đi của anh ta lúc sáng, Ngưng Lộ quyết định không nói với anh. Mỗi lần tức giận anh ta đều là mấy ngày không về, không để ý đến cô đó sao? Nói không chừng mấy ngày nay anh ta cũng không về nhà, bây giờ người anh ta muốn đề phòng đã xuất ngoại, vậy anh ta còn lý do gì trói buộc tự do của cô chứ? Anh ta có thể vứt bỏ cô một mình, vậy cô còn quan tâm tới anh làm gì!
Một thân nhẹ nhàng linh hoạt đứng ở ven đường đón một chiếc taxi rồi đi về nhà họ Quan.
Nhận được điện thoại của con gái nói hôm nay sẽ về nhà, Đàm Lệ Hoa lập tức dặn dì giúp việc chuẩn bị cơm tối, lại điện thoại cho Quan Minh Quyền đang bận rộn ở công ty nói tối nay về sớm một chút ăn cơm.
Ngưng Lộ về đến nhà thì dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, mẹ đang ở phòng khách vừa xem tivi vừa đợi cô.
“Ngưng Lộ, không phải nói ra nước ngoài chơi sao? Tại sao về rồi mà sắc mặt vẫn chưa tốt lên?” Hai mẹ con ngồi ở trên ghế salon ăn trái cây, Đàm Lệ Hoa vừa nhìn sắc mặt con gái vừa hỏi. Tại sao vẫn giống như lần trước vậy, có phải là mệt mỏi quá hay là … ?
"Mẹ, không có đâu. Mấy ngày trước vừa về trường lại sắp thi nên hơi mệt mà thôi.” Ngưng Lộ cắn một miếng táo, không dám nói tình hình thực tế với mẹ.
“Vậy phải nghỉ ngơi thật tốt mới được! Cũng đã kết hôn còn bán mạng như vậy làm gì? Vừa đúng về nhà, để mẹ giúp con bồi bổ một chút. Đúng rồi Ngưng Lộ, gần đây công việc của Sở Mạnh rất bề bộn sao? Hôm nào rảnh rỗi bảo nó về ăn một bữa cơm đi!” Đối với con rể kết hôn đã lâu như vậy mà không có cùng con gái trở về lần nào, Đàm Lệ Hoa tuy nói nhưng không dám oán giận, dù sao người ta cũng là ông chủ của một công ty lớn, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy chứ? Nhưng phận là con rể của người ta, phải tới nhà chào hỏi một lần mới đúng chứ.
“Anh ấy hình như rất bận. Chắc là không có thời gian đâu! Con sẽ thử nói với anh ấy.” Ngưng Lộ do dự một chút mới mở miệng. Ý của mẹ đây là muốn Sở Mạnh cùng cô về nhà sao? Anh ta sẽ đồng ý sao? Cô thậm chí không dám nói với anh ta nữa.
“Người có bận rộn đi nữa cũng phải ăn cơm chứ!” Một giọng nói quen thuộc từ cửa chính truyền vào. Là Quan Minh Quyền về, lúc ở cửa ra vào đổi giày vừa đúng lúc nghe được đối thoại giữa vợ và con gái.
“Ba, ba đã về!” Ngưng Lộ vui vẻ nghênh đón vì cô đã lâu không có gặp ba. Sắc mặt ba đã tốt hơn nhiều, người cũng rất có tinh thần, xem ra công ty đã khôi phục lại bình thường, ba cũng đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia.
“Tiểu Lộ Lộ, xem một chút ai tới đây?” Giọng nói cưng chiều từ ngoài cửa truyền vào khiến Ngưng Lộ vui vẻ kêu to: “Cậu, sao hôm nay cậu lại có thời gian rãnh rỗi về đây vậy?”
Người trong tay đang ôm một con mèo kitty bằng bông màu hồng không phải là người cậu vẫn luôn thương yêu cô hết mực sao? Ông ấy không phải vẫn còn ở nước ngoài sao? Trở về lúc nào?
“Cháu ngoại thương yêu nhất của cậu kết hôn, cậu cũng đã không tham dự được, dù bận rộn thế nào cũng phải tới thăm con một chút mới đúng chứ! Sao cháu rể của cậu không cùng con về?” Đàm Chí Hoa cười, đưa món đồ chơi cầm trong tay đưa cho Ngưng Lộ. Từ nhỏ đến lớn cô thích nhất là những thứ đồ chơi con nít, xem ra một chút hữu dụng cũng không có.
“Cám ơn cậu, Sở Mạnh anh ấy tối nay có xã giao. Cho nên con về một mình.” Ngưng Lộ không dám khiến nụ cười trên mặt cứng ngắc đi, nhắm mắt nói láo. Tại sao người trong nhà ai cũng cảm thấy Sở Mạnh nên cùng cô về mới đúng? Có thể không tiếp tục cái đề tài này được không?
“Đàn ông mà, lấy sự nghiệp làm trọng cũng phải! Đúng rồi Ngưng Lộ, hôm nào con hỏi xem khi nào nó có thời gian rãnh rỗi, cậu muốn mời nó ăn bữa cơm được không?” Đàm Chí Hoa ở trên ghế sofa ngồi xuống, nhìn Ngưng Lộ đang đi phía sau nói. Ha ha, ông vừa đúng bây giờ không có chuyện gì làm, tìm một cơ hội cùng cháu rể giao lưu tình cảm, thuận tiện thỉnh giáo nó xem bây giờ nên đầu tư cái gì để kiếm tiền, nhất cử lưỡng tiện! Đối với tổng giám đốc mới nhận chức của Sở Thành, ông cảm thấy rất có hứng thú, hiếm thấy tuổi còn trẻ như vậy mà tiếp quản một công ty lớn như vậy mà còn làm rất hưng thịnh, sao có thể không phục nó đây? Huống chi nó bây giờ lại là chồng của Ngưng Lộ mà ông thương yêu nhất!
“Cậu, để con về hỏi anh ấy xem sao! Chúng ta không nói tới anh ấy nữa có được không? Cậu kể cho con nghe xem cậu đến nước ngoài gặp phải chuyện gì vui có được không?” Ngưng Lộ vội vàng chuyển đề tài, nói thêm nữa sợ sẽ không giúp được gì mà còn để lộ thôi.
“Được, cậu kể cho con……” Mặc dù khi ở nước ngoài đầu tư thất bại, nhưng Đàm chí Hoa vẫn nói tới một ít chuyện ông liều lĩnh đầu tư ở trong nước.
Bữa cơm náo nhiệt kết thúc cũng đã gần 9 giờ tối, Ngưng Lộ muốn ngủ lại nhà một đêm nhưng tìm không thấy lý do thích hợp. Cho nên sau khi lấy xong thuốc nhờ mẹ mua đặt trong giỏ, ôm món quà mà cậu tặng cô chuẩn bị trở về nhà tù của cô.
“Ngưng Lộ, đi một mình phải cẩn thận đó! Về đến nhà gọi điện thoại cho mẹ. Còn nữa, loại thuốc đó không thể uống nhiều, không tốt cho sức khỏe, nếu không cần thiết thì đừng uống!” Đàm Lệ Hoa lại dặn dò thêm một lần, bản thân bà không đồng ý con gái uống Tђยốς tгáภђ tђคเ nhưng con rể nói tạm thời chưa muốn có con, bà cũng không còn cách nào. Đàm Chí Hoa vốn muốn đưa Ngưng Lộ về lại bị cô từ chối, bởi vì ăn cơm xong cậu còn có chuyện phải thương lượng với ba. Cô cũng không phải con nít, trước kia lúc tự học ở trường buổi tối cô cũng tự mình về, không có gì đáng phải sợ hết!
"Biết rồi mẹ." Ở cửa chính Ngưng Lộ đẩy mẹ về, một mình đi ra.