Hối Hận Sáng sớm hôm sau, Ngưng Lộ trong cảm giác đau đớn xa lạ tỉnh lại, còn chưa mở mắt thì đầu lập tức truyền đến cảm giác đau kịch liệt giống như có vô số người đang đánh vào đầu cô. Cô bị sao vậy?
"Ưm. . . . . ." Than nhẹ nghĩ muốn xoay người, nhưng vừa động đậy thì đau đớn càng trở nên mãnh liệt hơn, không thể làm gì khác hơn là lại nằm trở về.
"Còn muốn uống không?" Giọng nam quen thuộc ở bên tai cô vang lên mang theo âm thanh như vừa tỉnh táo lại, bàn tay thon dài cũng vuốt cái trán đang tác quái của cô: "Đừng nói với anh, em quên anh là ai." Hả? Chẳng lẽ còn đang nằm mơ hay sao? Đôi con ngươi trong suốt của Ngưng Lộ lập tức mở ra, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông hiếm khi tươi cười. Sao lại là anh ta? Tối hôm qua không phải cô uống rượu với thiên sứ sao? Tại sao khi tỉnh lại lại thấy anh ta nằm bên cạnh?
Cô làm sao có thể quên anh ta là ai chứ? Thân thể hai người dưới chăn kề sát vào nhau làm cô lập tức hiểu được tối hôm qua bọn họ đã trải qua một đêm như thế nào. Từng chuyện đêm qua giống như phim đang được chiếu lại trong đầu cô làm sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Cô uống say đến không còn ý thức, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn nhớ rõ ràng như vậy. Trời ạ, bàn tay che gương mặt trắng bệch. Rốt cuộc cô đã làm gì rồi chứ? Cô không phải rất ghét anh ta chiếm hữu và ᴆụng chạm sao? Tại sao còn như kỹ nữ quấn anh ta không buông? Rõ ràng là hận anh ta, sao còn có thể đáp lại anh ta? Cô thật sự điên rồi.
Cô hối hận. Từ trong mắt cô cùng thân thể mềm mại càng ngày càng cứng ngắc, Sở Mạnh biết cô hối hận mấy hồi hoan ái nhiệt liệt tốt đẹp giống như mộng kia. Biết rõ sau khi tỉnh lại, cô nhất định là hận anh, nhưng tại sao khi chứng kiến cảnh này, tim anh lại có cảm giác đau đớn như thế này? Chẳng lẽ là ảo giác của anh sao?
"Được rồi, thức dậy đi, 10 giờ sáng không phải có một tiết học sao? Đừng tới trễ." Sở Mạnh buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm, anh không muốn phá hư không khí đã từng tốt đẹp như vậy.
Ngưng Lộ kéo chăn qua, đắp thân thể đang phơi bày của mình, cắn môi không nói lời nào. Cảm giác nhức đầu dường như mãnh liệt hơn, sau khi không còn nhiệt độ cơ thể anh, cô lại cảm giác thân thể mình trở nên lạnh. Trời ạ, sao cô có thể đối với một người đàn ông kể từ lần gặp đầu tiên đã luôn ép buộc cô mà có cảm giác không muốn rời xa? Sở Khương - người mà cô vẫn yêu tận đáy lòng đâu? Cô thật là vô dụng! Cũng rất hận mình. Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao? Cô không muốn như vậy, không muốn!
Cô có thể hối hận thành như vậy? Sở Mạnh tắm sơ không tới 5 phút đã từ phòng tắm ra ngoài, thấy cô níu lấy chăn, vẻ mặt thất vọng và chán ghét. Đúng vậy, chán ghét. Trong đôi con ngươi xinh đẹp đó thoáng hiện không phải là chán ghét thì là cái gì chứ? Cô đối với chuyện xảy ra đêm qua nhất định vô cùng hối hận. Cứ như vậy hận anh sao?
Sở Mạnh nhịn xuống cơn giận đang dần tăng lên trong lòng, ngồi lại bên giường, đưa tay muốn sờ đầu cô, cô lại vọt tới làm cho anh chụp hụt.
Cô lại ở buổi sáng hôm tiếp theo, sau khi hai người hoan ái xong thì từ chối không cho anh chạm vào? Xem anh là cái gì chứ?
“Em còn dám tránh nữa cứ thử xem?” Trừ biết uy Hi*p cô ra, anh thật sự không tìm được cách nào có thể làm cho cô khuất phục, ít nhất làm cho cô không ghét anh như vậy.
“Anh tránh ra, tôi muốn mặc quần áo.” Ngưng Lộ không muốn cãi cọ với anh, dù sao cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong.
“Mặc thì cứ mặc, tại sao bảo tôi tránh? Trên người cô có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua, chưa hưởng qua? Hả?” Sự lạnh nhạt của cô làm anh không thể tiếp tục giữ bình tỉnh, giọng điệu cũng trở nên cay nghiệt hơn.
"Tôi không muốn nghe, anh tránh ra, tránh ra. . . . . ." Lời nói của anh rõ ràng làm nhục cô khiến Ngưng Lộ càng thấy hành động đêm qua của mình thật vô liêm sỉ, tay kéo qua chăn trùm kín mặt mình, cô không muốn gặp người, thật sự không có mặt mũi nhìn người khác.
“Đêm qua lúc dưới người tôi buông thả, cô không phải nói như vậy! Quên mất rồi sao? Có muốn tôi nhắc lại một lần nữa đêm hôm qua cô cầu xin tôi như thế nào không?” Cô muốn trốn tránh sao? Anh không để cô được như ý. Vừa dùng sức khuôn mặt nhỏ nhắn dưới chăn đã bị lôi lên.
Anh ta thật quá đáng, thật sự rất quá đáng! Có thể nói cô như vậy? Rõ ràng là anh ta dụ dỗ cô. Không được khóc, không được khóc, Quan Ngưng Lộ cô không phải thứ yếu đuối vô dụng như vậy.
“Tôi hối hận có được không?” Trong giọng nói tức giận rõ ràng đã có nức nở. Cô sao có thể là đối thủ của anh? Còn quá non.
“Ở trên giường của tôi không có hai chữ “hối hận” này. Không cần phủ nhận, thật ra thì cô thích ở chung một chỗ với tôi. Tôi có thể mang cho cô vui vẻ.” Anh vuốt mái tóc dài của cô nói rất thờ ơ, những câu đó lại làm Ngưng Lộ bị tổn sâu.
"Tôi không muốn nghe, không muốn, không muốn. Anh đi đi, anh đi đi. . . . . ." Anh ta nói đúng, thì ra là cô thật sự vô sỉ như vậy! Lại ở phía dưới một người đàn ông tìm vui vẻ, đều là uống rượu gây họa! Cô không muốn như vậy, không muốn . . . . . .
"Không cần tiếp tục trốn tránh thực tế. cô biết không? Cô đối với tôi đã có cảm giác! Tối hôm qua chúng ta phối hợp ăn ý đến cỡ nào chứ! Cảm giác như vậy khiến tôi thật muốn làm lại với cô một lần nữa." Khi nói chuyện, tay anh đồng thời cũng vuốt ve cơ thể cô.
"Tôi ghét anh, ghét anh, ghét anh nhất. . . . . ." Biết không cách nào từ chối anh ta, rồi lại không muốn thừa nhận lời nói của anh ta. Cô sáng suốt quyết không thỏa hiệp với anh, quyết không. Cô không phải dạng phụ nữ như vậy, cô không phải vậy, thật sựkhông phải . . . . . . Tại sao còn phải ép cô? Tại sao?
Nước mắt nóng hổi chảy xuống, từ trên mặt của cô nóng đến chỗ sâu nhất trong lòng anh.
“Quan Ngưng Lộ, cô bây giờ vừa muốn làm điếm vừa muốn lập bàn thờ phải không? Hả? Ghét tôi, cô cũng không có làm cho người ta yêu thích!” Anh dùng sức mà đem cô từ trên giường nhấc lên đối mặt với anh. Thái độ từ chối quyết liệt của cô làm anh cũng không lựa lời nói làm tổn thương cô, vừa buông tay, thân thể yếu đuối của cô như một chiếc lá rơi lại trên giường. Mà anh cũng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, cho đến tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, anh không hề liếc mắt nhìn cô một cái. Chỉ sợ mình không kiềm chế được ném cô từ trên mười mấy tầng lầu xuống. Khi biết cảm giác khi yêu được người ta đáp lại tốt đẹp cỡ nào thì anh không muốn tiếp tục một người cô độc nữa. Cho nên, dù tức giận như thế nào cũng chỉ có thể đạp cửa mà đi, không muốn tiếp tục dùng thủ đoạn cứng rắn với cô.
Ngưng Lộ dùng sức bổ nhào về trên giường, điên cuồng đấm xuống nệm chỉ làm tay mình đau, không thể dừng khóc được. Anh ta nói cô là điếm? Sao anh ta có thể dùng những từ ngữ ghê tởm như vậy nói về cô? Cô không phải vậy, không phải vậy. Nghĩ tới tất cả những chuyện đêm qua trên chiếc giường này, cô đột nhiên đặc biệt không thể chịu được. Lật người ngồi dậy, kéo hết ra giường, chăn, gối đầu tất cả đều quăng xuống đất………..
Cho đến lúc trên giường không còn thứ gì có thể ném, cô bổ nhào về trên giường, càng khóc càng lớn tiếng hơn. Khóc đến cả người run rẩy, cảm thấy trước nay chưa từng đau lòng bất lực như vậy. Cô nên làm cái gì bây giờ?