Thăm Nghĩa Trang Đêm Khuya Đêm nay ánh trăng rất đẹp, thật sự rất đẹp. Đẹp đến khiến người nằm trên giường không cách nào ngủ.
Sở Mạnh nằm trên chiếc giường còn vương mùi hương nhàn nhạt của cơ thể cô làm thế nào cũng không ngủ được, đứng dậy mặc vào chiếc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, mở một bình rượu một mình thưởng thức. Cả phòng nồng nặc mùi rượu lại không che dấu được tâm trạng cô đơn, phiền não và bất an của anh. Hôm nay anh chính thức kết hôn nhưng cô dâu vẫn cách xa anh như vậy, bất kể là người hay tim.
Nặng nề để cái ly trong tay xuống, Sở Mạnh nghĩ đến cái gì đó rồi bước nhanh đi về phòng, mở ra tủ treo quần áo đem quần áo chỉnh tề ném trên giường, ϲởí áօ ngủ xuống. Không tới hai phút anh đã ăn mặc chỉnh tề đã cầm chìa khóa xe lên.
"Rầm rầm rầm. . . . . ." Xe thể thao đắt giá lập tức chạy nhanh trên con đường rộng rãi. Trong đêm khuya yên tĩnh trừ tiếng gió vù vù, thỉnh thoảng ngoại trừ ở phía đối diện có một hai chiếc xe chạy qua thì vô cùng vắng lặng. Hai bên đường những hàng cây với những chiếc cành non vươn cao, từng hàng sồi xanh thoáng cái đã trôi qua trước mắt.
“Két” một tiếng, chiếc xe đang bay như tên bắn dừng lại ở chân núi khu vực ngoại thành. Dưới ánh trăng, những cây bách trên núi theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa. Xe vẫn không tắt máy, đèn xe lúc sáng lúc tối chiếu lên tấm bia đá dưới chân núi “Đồi Thạch Hổ”. Không sai, đồi Thạch Hổ là một nghĩa trang công cộng.
Sở Mạnh xuống xe, cũng không đi tới mà tựa vào bên cạnh xe châm một điếu thuốc. Làn khói nhẹ nhàng quấn quanh làm cho ánh đèn không có tắt chiếu rọi ra khuôn mặt trầm tĩnh của anh.
Một ánh đèn pin chiếu tới, ngay sau đó tiếng chân nhanh chóng bước tới. “Cậu Sở? Sao trễ như vậy rồi còn đến?” Người đến là nhân viên bảo vệ nghĩa địa ông Trương, khi đi tuần phát hiện có một chiếc xe dừng dưới chân núi đã mười mấy phút mà vẫn không lái đi cho là đã gặp phải rắc rối gì nên đi xuống xem thử. Kết quả lại là cậu Sở. Cậu Sở là người rất rộng rãi, mỗi lần đến đều cho ông không ít tiền, tỉ mỉ dặn dò thường xuyên giúp anh ta dâng hương, không để cỏ dại mọc.
Ông Trương làm việc ở nghĩa trang này cũng đã hai mươi mấy năm rồi, Vị thanh niên họ Sở này đại khái khoảng mười hai, mười ba năm trước tới nơi này bái tế. Anh ta tế bái chính là một cô gái còn trẻ tuổi, cô gái đã ૮ɦếƭ đó, cũng rất kỳ quái, không có ai đến thăm cô ấy, trừ cậu Sở ra căn bản chưa từng thấy người khác. Mà cậu Sở này thường đến vào buổi tối nhưng cũng không khuya giống như hôm nay.
“Ông Trương…….” Sở Mạnh đưa cho ông Trương một điếu thuốc. Bởi vì hai người đã xem như tương đối quen thuộc, ông Trương cũng không khách sáo mà nhận lấy.
“Có muốn đi lên thăm một chút không? Tôi đi qua giúp cậu đốt đèn?” Ông Trương hỏi thăm. Người ban đêm đến nghĩa trang thường có thói quen đốt đèn trước rồi mới bái tế.
“Đi thôi!” Nếu đã đến rồi vậy thì lên đi! Dù sao trở về cũng không ngủ được, Sở Mạnh đi trước.
Nghĩa trang vào đêm khuya, vô cùng tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Ông Trương rọi ánh đèn vàng đi phía trước, theo thềm đá bằng phẳng leo lên trên, hai bên thềm đá là nơi yên nghĩ cuối cùng của nhưng người đã khuất, âm u lạnh lẽo không ánh sáng. Ánh đèn không bao giờ nơi thành thị xa xôi kia ở đây đã mất đi tác dụng.
Dưới ánh trăng là bầu trời bao la, là bầu trời vắng lặng, những hàng cây bách lâu năm cao lớn lẳng lặng đứng nghiêm, bảo vệ nơi yên nghỉ cuối cùng của loài người. Ở nơi mà đối với người thường vừa nhắc tới đã cảm thấy sợ hãi này nhưng trong mắt Sở Mạnh vẫn là vẻ yên tĩnh. Leo lên thêm hai mươi phút nữa cuối cùng đã đến nơi an nghĩ của cô gái đó, dưới tàng cây xanh biếc yên tĩnh vắng lặng.
“Cậu Sở, tôi đi xuống trước.” Ông Trương đem ngọn đèn nhỏ để xuống đất rồi đứng dậy. Cậu Sở tới đây vẫn không thích người khác ở lại.
Sở Mạnh ngồi chồm hổm xuống, dưới ánh đèn lờ mờ ngưng mắt nhìn tấm ảnh trên bia mộ. Đó là một cô gái ước chừng hơn hai mươi tuổi, trên gương mặt thiếu nữ có một nụ cười mỉm, đẹp nhất chính là hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt, cô như vĩnh viễn ngừng lại ở thời gian tươi đẹp nhất. Mà trên tấm bia đá kia chẳng qua là khắc đơn giản ba chữ “Tiêu Tĩnh Vân”, không có những ghi chép bình thường như năm tháng tuổi tác.
Sở Mạnh dựa vào bia mộ ngồi xuống, châm một điếu thuốc. Quay đầu lại nhìn nụ cười nhẹ trên gương mặt, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ.
“Hôm nay con kết hôn, mẹ nên mừng cho con mới đúng. Hôn lễ đang được chuẩn bị, ngày kết hôn được định vào tuần sau. Con hi vọng là càng nhanh càng tốt, để lâu sợ phát sinh rắc rối.” Sở Mạnh lẳng lặng nói nhỏ.
“Nhưng mà, mẹ biết không? Cô ấy là bạn gái của em trai, con lại không kiềm được xúc động mà muốn có được cô ấy. Không cần biết phải làm bao nhiêu chuyện hèn hạ cũng muốn có được cô ấy. Cô ấy dù có đơn giản, tốt đẹp cỡ nào thì trong mắt con vẫn cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Con biết rõ cô ấy không yêu con, thậm chí là căm hận con, nhưng vậy thì sao? Con không quan tâm. Mẹ có phải cảm thấy con rất quá đáng không? Sẽ không, sao lại quá đáng chứ? So với những gì người ta đối xử với mẹ thì như vậy đã là quá nhân từ rồi…….”
Dưới ánh trăng trong vắt lạnh lùng, Sở Mạnh duỗi chân, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. Mặc cho gió lạnh thổi qua mặt mình, phiền não trong lòng rốt cuộc ở một không gian yên tĩnh như vậy rốt cuộc bình thản trở lại.