"Ngồi." Sở Mạnh đứng bên cửa sổ đằng sau bàn sách, đưa lưng về phía cửa. Nghe được tiếng cô bước vào, cũng không quay đầu lại nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói một chữ "Ngồi".
Ngưng Lộ theo lời ngồi xuống, sau đó vẫn tiếp tục yên lặng, yên tĩnh làm cho tim cô bắt đầu đập loạn chẳng theo quy luật nào cả. Không phải là anh ta nói muốn nói chuyện với cô sao? Tại sao sau khi bảo cô ngồi xuống lại không nói lời nào?
Sở Mạnh quay người lại, phủi phủi khói trên tay, ánh mắt lợi hại đã giấu ở bên trong tròng kính. Anh đang đợi, đợi cô chủ động mở miệng nói điều kiện. Cô mặc bộ âu phục này cực kỳ hợp, cảm giác rất thần tiên, tựa như nàng tiên nhỏ nhảy múa dưới ánh trăng nhiều năm qua vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh không thể nào quên được. Mà nàng tiên nhỏ này từ nay về sau chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Anh không vội, người vội nên là cô mới đúng, là cô có chuyện muốn nhờ vả anh. Sở Mạnh nhìn cô cắn chặt môi dưới, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Mới như vậy đã ngồi không yên rồi sao? Thiếu kiên nhẫn như vậy làm sao nói chuyện với anh. Dù sao cũng mới 20, tuổi còn nhỏ.
"Sở. . . . . . Anh không phải muốn nói chuyện với tôi sao?"
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, rốt cuộc Ngưng Lộ ngồi không yên nhẹ giọng mở miệng. Hai chữ Sở Mạnh vẫn không mở miệng gọi được, vậy thì dứt khoát không gọi.
“Cô muốn nói với tôi thế nào?” Sở Mạnh đi tới, nhấn điếu thuốc xuống gạt tàn rồi ngồi xuống đối mặt với cô, vô cùng bình thản.
“Hôm qua tôi đã đồng ý với anh rồi, công ty ba tôi khi nào có thể bắt đầu làm việc trở lại?” Ngưng Lộ nghĩ đến công ty của ba đã đóng cửa ngừng sản xuất mấy ngày rồi, còn không nhanh mở cửa thì công nhân đều đi hết. Mà cô cũng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, phía mẹ và luật sư Bạch vẫn còn ở bệnh viện chờ tin tức của cô, từ chiều hôm qua đến giờ cô đã mất tích hơn 20 tiếng, nhất định mẹ rất lo lắng? Còn Sở Khương có phải cũng không tìm thấy cô không? Trong lòng nặng nề giống như đeo quả tạ ngàn cân sắp thở không nổi.
“Chúng ta đăng ký xong tôi sẽ gọi thư ký lập tức mang hợp đồng mới chuyển qua công ty ba cô.” Cô không phải muốn gả cho anh sao? Vậy anh sẽ làm như cô mong muốn, cưới cô. Anh chẳng những muốn kết hôn với cô mà còn phải cử hành một hôn lễ long trọng, để cho mọi người đều biết cô chính là người vợ Sở Mạnh anh danh chính ngôn thuận cưới về. Nhưng trước khi có được danh phận chính thức anh chỉ có thể làm chuyện nắm chắc.
“Trước không đi có được không?” Ngưng Lộ hoảng sợ, nhanh như vậy cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Có thể, chỉ có điều. Chờ khi nào cô đồng ý thì khi đó công ty ba cô mới mở lại." Sở Mạnh cười lạnh. Muốn chơi với anh? Cô bé, cô còn quá non.
"Anh ... ........." Ngưng Lộ không nghĩ tới anh ta lại đáng ghét như vậy.
"Yêu cầu của tôi ở trên hợp đồng này. Cô xem nếu đồng ý thì ký tên. Chúng ta lập tức đi đăng ký. Sau đó buổi chiều công ty ba cô có thể bắt đầu làm việc." Sở Mạnh đem bản sao văn kiện hợp đồng kết hôn mà buổi sáng gọi thư ký fax cho anh ném cho cô.
Ngưng Lộ nhận lấy tờ giấy thật mỏng, điều kiện không nhiều lắm chỉ có điều mỗi điều đều làm cho người ta giật mình.
Điều thứ nhất chính là phải đi đăng ký trước, công ty của ba có thể bắt đầu làm việc lại.
Điều thứ hai muốn cô phân rõ giới tuyến với Sở Khương, không được tiếp tục qua lại. Điểm này không cần anh ta nói cô cũng sẽ làm được? Ngưng Lộ cười khổ, cô đã không có tư cách nói thêm gì nữa rồi. Sau đó là nghĩa vụ vợ chồng sau khi kết hôn phải thực hiện, cũng đặc biệt chú thích không phải tình huống đặc biệt cô không thể từ chối anh. Điều đáng sợ nhất là khi không có sự cho phép của anh, cô không được phép tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào? Đây là điều kiện gì, hạn chế tự do thân thể? Còn buồn cười hơn nữa là người của cô, tim của cô chỉ có thể nhớ một người đàn ông là anh? Thân thể cô, cô không thể làm chủ rồi, nhưng còn tim? Anh ta muốn sao? Khi cô đồng ý lấy anh, tim của cô cũng đã không còn rồi. Nhưng điều kế tiếp là tiền chu cấp linh tinh cho cô, Ngưng Lộ không muốn nhìn nữa.
Anh ta nói sao thì cứ vậy đi. Ngưng Lộ không ý kiến, cầm 乃út trên bàn lên muốn ký tên, mới nhớ tới có một điều dường như anh ta đã quên thêm vào, chính là việc học của cô còn chưa hoàn thành, cô không muốn bởi vì kết hôn mà bỏ dỡ. Nhưng anh ta sẽ đồng ý cho cô tiếp tục đi học sao? Mặc kệ, hay là hỏi thử xem sao.
"Sao lại không ký?" Sở Mạnh không bỏ sót một chút biểu cảm trên mặt cô. Mà anh không tin cô sẽ không đề cập yêu cầu, nhưng anh chính là muốn cô chính miệng nói ra.
"Tôi có thể nói yêu cầu của tôi chứ?" Ngưng Lộ nhìn thẳng anh, phát hiện thật ra vẻ mặt anh cũng không đáng sợ như ngày hôm qua ở phòng làm việc, từng giây từng phút muốn ăn sạch cô một ngụm, thậm chí có thể nói lúc này anh ta rất dịu dàng. Vậy có phải là cô có thể nêu ra nhiều hơn một vấn đề không? Người đàn ông này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn làm ảo thuật, cô tốt hơn hết là đừng tiếp tục đi suy đoán tâm trạng của anh ta.
"Cô nói đi!" Sở Mạnh ngửa về sau, hai tay ôm иgự¢ nhìn cô. Anh cho cô nói, nhưng không có nghĩa là anh sẽ đồng ý, phải xem tâm trạng của anh như thế nào.
"Tôi muốn sau khi kết hôn vẫn có thể tiếp tục đi học. Được không?" Ngưng Lộ nhìn anh không trả lời cũng không phản đối, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm cô một khắc cũng không rời, trong lòng khẩn trương. Cái yêu cầu này rất quá đáng sao? So với những điều kiện người thần đều phẫn nộ thì điều kiện của cô chẳng qua chỉ là một hạt cát sao?
"Còn nữa không?" Sở Mạnh không đáp, hỏi ngược lại, có gì muốn nói tốt nhất nói một lần rõ ràng, tránh cho về sau anh phải trả lời cô từng cái.
Ngưng Lộ bị dáng vẻ dễ bàn của anh hù sợ, cái này có cạm bẫy không đây? Người đàn ông trước mắt này căn bản không phải là Sở Mạnh mà cô biết!
"Tôi cho cô cơ hội nói, cô một lần đem toàn bộ yêu cầu nói ra. Mười phút sau tôi chở cô về lấy chứng minh thư, sau đó chúng ta đi Cục Dân chính đăng ký. Nếu như cô không muốn nói, vậy chúng ta lập tức lên đường." Sở Mạnh thấy cô còn ngẩn người, làm bộ muốn đi.
"Chờ một chút!" Ngưng Lộ ngồi không yên, đứng lên, hai tay nắm chặt góc váy, đây là động tác khi cô căng thẳng sẽ có. Sở Mạnh nhìn cô không nói lời nào.
"Trừ muốn đi học, tôi không muốn sau khi kết hôn phải sinh con quá sớm, còn có tôi muốn hôn lễ của chúng ta đơn giản một chút được chứ? Nếu như có thể, tốt nhất là đừng để cho ba mẹ tôi biết." Bây giờ không nói thì đợi tới bao giờ? Ngưng Lộ không nhận ra còn có cơ hội nào tốt hơn cho cô.
"Cô có thể nói điều kiện nhưng có đồng ý hay không là ở tôi." Sở Mạnh tới trước mặt cô nửa ngồi, hai tay đặt lên bả vai mảnh khảnh của cô, Ngưng Lộ thậm chí có thể cảm giác được mỗi nhịp hô hấp của anh.
"Anh.... ...... ..." Ngưng Lộ nổi đóa, tên này làm sao vậy? Vậy chẳng thà đừng để cô nói? Cho cô một tia hy vọng rồi lại tự tay hủy diệt. Đang đùa với cô sao? Nhưng cô chẳng còn cách nào khác.
"Quan Ngưng Lộ, cô phải biết, bây giờ là tôi quyết định. Chuyện đi học sau khi kết hôn có thể thương lượng. Về phần sinh con, quyền quyết định cũng ở tôi không phải ở cô, tôi muốn cô sinh thì cô phải sinh, tôi không muốn cô sinh thì cô nghĩ cũng không cần nghĩ. Về phần hôn lễ, tôi là con trai trưởng nhà họ Sở cũng là người phụ trách Sở Thành, không thể lén lút kết hôn. Tôi muốn tất cả mọi người đều biết, cô là vợ của tôi! Cô cứ chờ làm cô dâu xinh đẹp của tôi là được."
Càng nghe sắc mặt Ngưng Lộ càng trắng, cô cũng biết, anh sẽ không cho cô được như ý nguyện. Vốn còn đang nghĩ người đàn ông như anh ta đối với một cô gái cái gì cũng không hiểu như cô sẽ không thật sự có tình cảm, chẳng qua là cảm thấy mới lạ mà thôi. Có lẽ sau khi kết hôn vài năm anh ta sẽ cảm thấy mệt mỏi, cô còn có cơ hội rời đi. Cô nhất định có cách làm cho anh ta chán cô, nhất định. Cô không cần đem cả cuộc đời của mình bán cho ác ma. Dù đã không còn duyên phận với Sở Khương, cô vẫn muốn rời khỏi anh ta, bắt đầu lại cuộc sống mới của cô.
Sở Mạnh nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt của cô. Hừ! Muốn lén lút kết hôn, không muốn có con? Hay là muốn nối lại duyên phận với Sở Khương? Xuống địa ngục mà chờ đi! Dù ૮ɦếƭ anh không không cho cô được như ý nguyện, Quan Ngưng Lộ, đời này cô cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi. Tay trên vai cô dùng sức nắm chặt lại.
"Không cần, đau quá!" Ngưng Lộ cau mày.
"Nếu như không còn chuyện gì khác chúng ta phải lên đường. Không cần lộ ra bộ dạng bất mãn. Sở Mạnh tôi cưới không phải là một cô gái không biết cười, cười.... ...." Hai tay Sở Mạnh đặt hai bên gò má cô kéo, kéo tới khi cô cho là da mặt mình sắp rách ra. Dưới tình huống như thế, người phụ nữ nào còn có thể cười được.
Rốt cuộc, Ngưng Lộ nở một nụ cười miễn cưỡng cũng được cho là vui vẻ.
Ác ma tạm thời buông tha cho khuôn mặt cô, xoay người đi thẳng ra ngoài. Ngưng Lộ lại không dám ngừng lại một phút, theo sát phía sau anh.