Chiếc xe dần lăn bánh rời đi, Lam Lam cứ đứng đó nhìn, tay siết chặt lấy tay Tống Thiên khiến thằng bé đau đến nỗi phải lên tiếng.
- "mẹ ơi, sao mẹ nắm chặt thế ạ?"
Lam Lam giật mình - "mẹ...mẹ xin lỗi!"
- "không sao đâu mẹ! Ba đã nói là sẽ trở về ngay mà, mẹ đừng lo! Con đứng đây đợi cùng mẹ! Không ai có thể bắt nạt được mẹ đâu!"
- "không! Mẹ không có lo!"
Lam Lam ngồi ngang bằng với Tống Thiên, cô xoa đầu thằng bé, nhìn khuôn mặt của nó...giống như là bản thu nhỏ của Tống Dương vậy, nếu cô đưa Tống Thiên rời đi, vậy lớn lên thằng bé càng ngày càng giống hắn, ngày nào cũng phải đối diện với khuôn mặt này, làm sao cô buông bỏ được hắn đây?
- "có chuyện gì sao mẹ?"- Tống Thiên nắm lấy tay cô hỏi.
- "Tiểu Thiên, con có thích ba không?"
- "có! Tất nhiên là có rồi!"
- "con không ghét ba khi ba bỏ rơi mẹ con mình sao?"
- "lúc trước thì con có ghét ba 1 chút, nhưng thấy ba ngày nào cũng cố gắng gần gũi với con, con lại cố tình ngó lơ, con thấy ba rất buồn, giống như mẹ vậy, con không muốn 2 người phải buồn vì con, qua chuyện bệnh viện bị cháy, con thấy ba rất yêu thương mẹ con mình, ba không phải chán ghét mẹ con mình như mẹ vẫn nghĩ đâu!"
- "vậy sao? Vậy nếu...mẹ rời đi, con muốn ở với ba hay mẹ?"- Lam Lam lo sợ hỏi Tống Thiên, cô không muốn bắt thằng bé phải chọn, nhưng...
- "con không muốn đâu! Con muốn ở với ba và mẹ!"
- "mẹ chỉ nói nếu thôi mà!"
- "không! Sẽ không có nếu như, ba thật sự rất yêu thương mẹ, ba không bỏ rơi mẹ đâu!"
Lúc này cô không kiềm được nước mắt, cô khóc, bây giờ cô đang rất sợ, nếu hắn không quay lại, Tống Thiên sẽ lại thất vọng, nhưng cô thì lại không đủ mạnh mẽ để đưa Tống Thiên đi.
- "mẹ ơi, ba quay lại kìa!"- Tống Thiên vui mừng, nó vỗ vỗ vào tay của cô.
Lam Lam vừa đứng lên đã bắt gặp gương mặt hốt hoảng của hắn, Tống Dương nắm lấy bả vai cô, sau đó lên tiếng.
- "em bị thương ở đâu sao? Có chỗ nào không khỏe? Hay là vết thương cũ chưa lành?"
Cô im lặng lắc đầu.
Hắn thở dài, đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
- "không sao! Nếu em vẫn chưa sẵn sàng, anh không ép, chúng ta có thể đến đây vào lần sau!"
Lam Lam nghe vậy, cô bỗng ôm chặt lấy Tống Dương, chôn vùi mặt vào lòng иgự¢ hắn mà khóc, Tống Dương vô cùng lúng túng, hắn nhìn Tống Thiên chỉ thấy thằng bé mấp máy "tại ba hết".
Tống Dương vội vỗ vỗ lưng cô - "được rồi! Tất cả là tại anh! Anh xin lỗi!"
- "em cứ tưởng anh lại bỏ mẹ con em!"
- "không có! Anh chỉ đi mua đồ thôi!"- hắn bối rối, vội lấy bó hoa từ trong xe ra - "anh nghĩ nó sẽ làm em vui, hóa ra lại khiến em hiểu lầm!"
Cô hiểu lầm cũng phải thôi, hắn đã gây ra bao tổn thương cho cô, nó như 1 nỗi ám ảnh không thể phai được, lỗi là ở hắn, tất cả đều là lỗi của hắn.
Lam Lam nhận lấy bó hoa, cô ngây người, có lẽ...cô nên tha thứ cho hắn, bắt đầu 1 cuộc sống mới cùng với hắn và cả Tống Thiên rồi.
- "em tha thứ cho anh!"
- "sao? Em nói gì?"
- "em nói là em tha thứ cho anh!"
- "thật không?"- Tống Dương vui mừng, hắn cứ ngỡ như nghe lầm, vội ôm chầm lấy Lam Lam - "cảm ơn! Cảm ơn em đã cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp tất cả cho em!"
- "nếu lần sau anh lại bỏ rơi em, em sẽ đưa Tiểu Thiên đi, sẽ không bao giờ để anh tìm thấy nữa!"
- "được!"- hắn gật đầu, sau đó kéo cô lại hôn vào môi cô, hắn nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ con cô nữa, hắn sẽ khiến cô và Tống Thiên cảm thấy hạnh phúc.
Ở bên này, Tống Thiên lại che mắt mím môi - "ba mẹ kì quá! Sao lại làm vậy trước mặt trẻ con!"
Từ nay về sau, gia đình 3 người bọn họ sẽ sống hạnh phúc.
Hết
Xem thêm:
Truyện Hay Chọn Lọc