- "vậy...?"- Lam Lam kinh ngạc, cô không thốt nên lời, không phải là vì Khả Minh đấy chứ? Nếu không...tại sao chỉ 1 cú điện thoại mà hắn đã quay đầu?
- "sao vậy ba?"- Tống Thiên níu lấy tay áo hắn, hắn có chút không nỡ, nhưng Khả Minh đang cần hắn.
- "ba xin lỗi! Ba có việc gấp đột xuất, ba sẽ trở về liền, rồi cùng 2 mẹ con đi chơi nhé?"
- "nhưng ba đã hứa rồi mà?"- Tống Thiên nhỏ giọng nói.
- "là vì Khả Minh phải không?"- Lam Lam liền lên tiếng cắt ngang.
Tống Dương im lặng, hắn không dám nói ra, chỉ biết nói từ "xin lỗi" rồi bỏ đi.
- "Tống Dương, nếu anh đi em sẽ không tha thứ cho anh!"
Bước chân hắn khựng lại, đây là lần đầu tiên Lam Lam trách hắn, cô hi vọng hắn sẽ quay đầu lại nhìn 2 mẹ con cô, nhưng...cô lầm rồi, hắn vẫn bước đi, mặc kệ Tống Thiên có gọi.
- "ba!"- chiếc xe dần đi khuất, Tống Thiên ngước lên nhìn cô, nó thấy cô khóc - "mẹ ơi, không sao đâu! Còn có con mà!"
Lam Lam ngồi khụy xuống cho ngang bằng với Tống Thiên, cô ôm thằng bé, Tống Thiên không hề khóc, cô biết nó rất mạnh mẽ, nó đang cố gắng bảo vệ mẹ.
- "hay là mẹ dẫn con đi chơi nhé chịu không? Chúng ta bỏ ba đi đi!"
- "dạ, nhưng mà...!"
- "ba sẽ không giận đâu!"
Tống Thiên khẽ gật đầu, cô lau nước mắt, vội bế Tống Thiên vào nhà.
Cô dọn dẹp hết đồ đạc cần thiết của 2 mẹ con rồi rời đi, cô quyết định sẽ rời khỏi Tống Dương, trả hắn cho Khả Minh, vì cô biết...hắn đã không chọn cô,tại sao? Nếu hắn không chọn cô, hắn cũng không nghĩ đến Tống Thiên sao? Nó còn nhỏ như vậy, nó không thể không có ba được, nhưng...cho dù nó có ở với ba hay không, mọi người vẫn nghĩ nó không có.
Tống Thiên lẳng lặng nhìn cô chật vật mang vác đồ đạc, thằng bé chỉ biết cầm cái xe đua mà ba đã mua tặng nó nhân dịp sinh nhật rồi nhìn, chiếc xe tuột khỏi tay Tống Thiên, nó chạy ra giữa đường, Tống Thiên cũng chạy theo nhặt.
- "Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi con!"- Lam Lam ngước lên, chẳng thấy Tống Thiên đâu, cô hoảng hốt, bắt gặp thằng bé đang chạy ra giữa đường - "Tiểu Thiên!"
Chiếc xe lớn đang lao về phía thằng bé với tốc độ nhanh, tài xế không thắng kịp liền Ϧóþ còi xe inh ỏi.
RẦM...!
- "MẸ!"- Tống Thiên sợ hãi, nó chạy đến bên cạnh cô, nhìn khắp người cô toàn là máu, nó không biết nên làm gì đã bật khóc.
Lam Lam mỉm cười, may mà cô đã đẩy thằng bé ra kịp, còn mình thì lãnh trọn, chiếc xe đua hắn mua cho Tống Thiên cũng đã nát tan, mọi người xung quanh bu đến, tài xế chiếc xe đã gọi cấp cứu, cô nhìn thấy cảnh tượng này quen lắm, đây là lần thứ 2 cô bị tai nạn rồi, sợ là bản thân không thể trụ nổi để sống cùng Tống Thiên nữa.
- "mẹ ơi, đừng bỏ con! Huhu...!"- Tống Thiên lo sợ khóc lóc.
Cô ngất đi, lúc này cô chỉ còn nghe được tiếng khóc vọng lại của Tống Thiên thôi.
•••
- "Trương tiểu thư vì không ăn uống đầy đủ nên bị suy nhược dẫn đến ngất xỉu, mọi người không cần quá lo lắng!"- bác sĩ bước ra, nói với Tống Dương và mẹ hắn.
- "vậy sao? Cảm ơn bác sĩ!"
Hắn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nếu Khả Minh đã không sao rồi, vậy thì hắn cũng nên đi thôi, mục đích hắn đến chỉ là để xem tình hình của Khả Minh và tìm được cơ hội thích hợp để giải quyết tất cả.
- "con đi đâu vậy Dương?"- mẹ hắn gọi giục lại.
- "con về nhà!"
- "con không định ở lại với Khả Minh sao?"
- "Tống Thiên và Lam Lam đang chờ con!"
- "vậy là...con chọn Lam Lam?"
- "đúng! Con chọn Lam Lam! Đợi Khả Minh tỉnh lại, con sẽ nói với cô ấy mọi chuyện!"- hắn nói, sau đó vội rời khỏi đây, nhưng mọi chuyện tiếp theo xảy ra khiến hắn bàng hoàng, 1 đội ngũ bác sĩ đang gấp rúc đẩy băng ca của 1 người phụ nữ vào, khắp người cô ấy toàn là máu, và người đó lại là...- "Lam Lam?"
Tim hắn nhói lên, có phải là hắn nhìn nhầm không? Tại sao...?
Nghe thấy tiếng khóc từ xa của Tống Thiên, 1 người phụ nữ đang bế Tống Thiên chạy theo.
- "Tống Thiên?"
- "anh là người quen của 2 mẹ con cậu bé này sao? Vậy làm phiền anh trông thằng bé nhé, tội nghiệp cô ấy, bị tai nạn nặng như thế này!"
Tai hắn như ù đi, hắn không tin vào những chuyện đang xảy ra, tay vừa định bế Tống Thiên xuống, thằng bé đã giãy giụa thoát khỏi hắn.
- "ba tránh ra đi! Con ghét ba lắm!"