Sau khi Diễm Nhiên ở trong phòng ngủ “mặc quần áo” tốn gần hai tiếng đồng hồ, Xảo Tư vẫn luôn dùng một loại biểu tình mờ ám lại nín cười nhìn cô chằm chằm một cách không tự nhiên.
Ở trong lòng đem Sùng Hoa ra mắng hơn tám trăm lần, Diễm Nhiên cũng chỉ có thể giả vờ như không có gì cùng ăn cơm trưa với bạn cũ.
“Sao không gọi bạn trai mày cùng đến? Thân là ‘bạn gái’ của mày, tao phải giám định kỹ lưỡng một chút xem hắn có thích hợp với Diễm Nhiên iêu dấu của nòng tao không a?” Xảo Tư bỡn cợt nói.
Diễm Nhiên hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, đoạn rầu rĩ tiếp tục ăn cơm.
“Ta nói đại tiểu thư à, mày mặc có một bộ quần áo mà mặc đến giữa trưa là chuyện gì xảy ra a? Nghe thấy mày liên thanh kêu thảm thiết, tao thiếu chút nữa muốn gọi cảnh sát đó. Bạn trai mày ngược đãi mày sao? Mày nói thật ra nha.”
“Này, đủ chưa?” Diễm Nhiên mặt mày đỏ bừng, “Bạn bè đã nhiều năm như vậy, mày chỉ thích khi dễ tao. Sùng Hoa với mày thế mà y chang một cặp, chuyên môn thích thấy tao phát quẫn.”
Xảo Tư cười ha ha, “Nhìn mày phát quẫn, đích xác là đầy thú vị, đại tiểu thư.”
“Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tao là đại tiểu thư.” Cô có chút mất hứng.
“Tướng môn hổ nữ?”
“Trâu Xảo Tư!”
“Vẫn là ở cùng với mày thú vị, chọc mày rất vui.” Xảo Tư dáng vẻ khoái trá cười lớn, tiếng cười trong trẻo dẫn tới ánh mắt ái mộ của vài vị khách nam bàn bên.
Diễm Nhiên không khỏi bị chọc cười. Đối với Xảo Tư, cô vĩnh viễn không thể tức giận, tựa như giống với Sùng Hoa vậy. Nghĩ tới hắn… trong lòng lại dấy lên từng đợt lo lắng.
“Nói đi!” Xảo Tư hào hứng chống cằm, “Cậu bé xinh trai kia dụ được ở đâu vậy?”
Diễm Nhiên đỏ mặt kể ra đầu đuôi, thì ra… có người nghe mình nói chuyện cùng Sùng Hoa, là thoải mái như thế này. Bạn của cô không nhiều lắm, cơ hồ đều là văn hữu trong giới học thuật tới lui, ngại vì thân phận thầy trò giữa cô và Sùng Hoa mà không nói với ai được.
Hiếm khi Xảo Tư đến đây, lúc này mới có thể bày tỏ tâm sự riêng, giống như được trở lại thời thiếu nữ đã lâu trước đây.
“Mày thật đúng là không có thiên phú a!” Xảo Tư kêu lên, “Yêu đương với đối tượng tình một đêm? Tên kia lại còn là học sinh của mày? Mày ngay cả làm người xấu cũng không có tài, còn có thể làm được gì a? Ngốc!”
“Đó là tao nhất thời hồ đồ, chứ không muốn làm người xấu…” Cô càng nói càng nhỏ giọng.
“Đồ ngốc! Được tao bồi dưỡng lâu như vậy, còn không biết cái lợi của người xấu?! Uổng công tao làm ‘bạn gái’ mày rồi!” Xảo Tư cực kỳ tức giận.
“Mày cũng không phải thực sự là ‘bạn gái’ tao!” Diễm Nhiên thất lễ kêu lên, “Đó là trước kia người ta nói bậy bạ thôi!”
Thành tích quá nổi trội xuất sắc, cũng sẽ đưa tới ghen tị vô hình, cô cùng Xảo Tư ngủ chung phòng nhiều năm, đêm trước ngày luận văn tiến sĩ sắp được thông qua, bị người gởi một lá thư nặc danh đến cho giáo viên hướng dẫn, vu cáo cô và Xảo Tư là đồng tính luyến ái.
Về sau, lá thư nặc danh kia còn được gởi tới khắp nơi, gần như là email của người nào cũng có một lá, huyên náo một hồi phong phong vũ vũ. Xảo Tư nổi giận in lá thư đó ra, xông thẳng vào văn phòng của giáo sư hướng dẫn, đập lên bàn khiến cho mọi người không khỏi liếc mắt, cũng bởi chỉ vì giáo sư hướng dẫn có hơi chút “quan tâm” về vấn đề này.
“Em và Diễm Nhiên có phải đồng tính luyến ái hay không, liên quan cái rắm gì đến luận văn tiến sĩ của bạn ấy?” Xảo Tư nổi trận lôi đình, “Đúng đó! Em là bạn gái của bạn ấy, thì sao? Hay là các thầy cô tự nhận mình lòng dạ rộng rãi, kiến thức cao rộng kỳ thị cộng đồng thiểu số chúng em?”
Một tràng lửa giận này của Xảo Tư vừa phát tác, đã làm cho người ta cười cợt rất nhiều năm.
“Làm bạn gái mày thì có gì tệ.” Xảo Tư cười nói, “Mày cư xử tốt, lại săn sóc phải nói là mọi mặt, so với đám đàn ông còn tốt hơn. Đợi tao ghét đàn ông rồi, sẽ đến làm bạn gái mày.”
“Mày bớt điên cho tao nhờ đi?” Diễm Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười, “Tao mới thèm vào loại bạn gái như mày.”
Chọc nhau một hồi, Xảo Tư chống cằm nhìn cô, “Sau này tính sao? Diễm Nhiên đáng thương, mày đối với đàn ông luôn rất nghiêm túc. Hiện tại mày tính làm sao bây giờ? Mày đã rơi vào tay giặc, không đến Đông Đại nữa sao?”
“Mày thấy tao có nên tin tưởng hắn không?” Cô rũ mi mắt xuống, vô ý thức đùa nghịch tấm khăn trải bàn.
“Còn phải xem lòng tin tưởng của mày dựng nên ở nơi nào.” Xảo Tư trả lời, “Mày hẳn cũng nhìn ra được, tao và hắn rất giống nhau, nếu mày yêu cầu trung trinh trên tinh thần, hẳn là không thành vấn đề. Nếu mày yêu cầu trung trinh về thân thể… Tao không trả lời vấn đề này.”
Đáp án của Xảo Tư, đánh trúng vào nỗi khổ riêng trong đáy lòng Diễm Nhiên. Lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi chính thức yêu nhau, chính là vì Sùng Hoa an ủi bạn gái chia tay, mà mất tích mấy giờ liền. Trong lòng cô biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không trực tiếp trả lời chất vấn của cô, chỉ không ngừng nhấn mạnh hắn yêu cô cỡ nào.
Ái cùng dục, ranh giới rốt cuộc ở chỗ nào?
Làm sao hắn có thể một mặt nói yêu cô, lại không mang theo chút tình yêu mà đi ôm ấp người con gái khác?
Sau trận tranh cãi ầm ĩ kia, Sùng Hoa luôn miệng nói sẽ không tái phạm nữa, nhưng trong lòng cô đã hằn sâu một bóng ma.
“… Tao vẫn muốn đi Đông Đại.” Diễm Nhiên nặng nề thở dài, “Cách xa một chút cũng tốt, ít nhất tao sẽ không biết được gì.”
“Mày căn bản là trốn tránh!” Xảo Tư quan sát cô một lát, “Không thể nào? Mày thực sự đã yêu thảm hắn?”
Ánh mắt chăm chú nhìn một điểm xa xăm nào đó, Diễm Nhiên biết bản thân mình đã hãm vào sâu. Bởi vì yêu… cho nên muốn trốn, cô chỉ hy vọng, cũng chỉ muốn tin tưởng Sùng Hoa sẽ chỉ yêu mỗi mình cô.
Mặc kệ trong lòng Sùng Hoa ôm ai, cũng chỉ yêu mỗi mình cô.
“Đúng vậy, tao thảm.” Cô thì thào tự nói, “Tao thực sự thảm.”
Xảo Tư đồng tình vỗ vỗ mu bàn tay cô, có chút lo lắng cho đứa bạn vẫn luôn không hiểu rõ nhân gian đầy trò đùa này.
Cậu trai trẻ kia có một đôi mắt đào hoa giống mình, biểu tình nhìn cô cũng rất đặc biệt. Ánh mắt kia, cô rất rõ ràng.
Hy vọng sẽ không như cô nghĩ… đứa bạn tốt đáng thương này của cô đã trải qua biết bao đau khổ, cô thật sự không đành lòng.
***
Hy vọng của Xảo Tư rơi vào khoảng không.
Nhận được điện thoại của Sùng Hoa, tâm tình của cô rơi tận xuống đáy cốc, cảm thấy khổ sở không thôi cho bạn tốt.
“Sao cậu biết sốt điện thoại của tôi?” Cô bất động thanh sắc khẽ cười, “Diễm Nhiên cho? Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tìm cô là nhất định phải có chuyện sao?” đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói từ tính, mị hoặc: “Có tên của cô, nơi dạy, muốn biết được số điện thoại, cũng không cần cho Diễm Nhiên biết.”
“Tại sao Diễm Nhiên không thể biết?”
“Bởi vì cô và tôi giống nhau, đều quý mến Diễm Nhiên, không muốn cô ấy bị tổn thương.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, “Không phải sao? Cô là người bạn tốt nhất của Diễm Nhiên, không đành lòng tổn thương cô ấy đúng không?”
“Tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương Diễm Nhiên.” Cho dù có kiên quyết hơn thế nào đi nữa, giọng nói mềm mại đáng yêu của cô nghe qua vẫn giống như làm nũng.
“Vậy sao, cô sẽ không nói cho Diễm Nhiên tôi gọi cho cô sao? Cô ấy rất mẫn cảm yếu ớt, tôi không muốn làm cô ấy buồn!”
“Đương nhiên.” Cô cong lên nụ cười mỉm đầy mị lực, “Vậy, cậu gọi cho tôi có mục đích gì?”
“Ăn bữa cơm.”
“Diễm Nhiên không thể cùng đi sao?” ý cười của cô càng sâu.
“Tôi không muốn tổn thương cô ấy, lại không thể kiềm nén tưởng nhớ đến cô.” Giọng nói của hắn tựa như cơn sóng khiến người ta sa vào, không cẩn thận sẽ bị vùi thân trong đó. “Tôi nghĩ cô cũng có cảm giác tương tự.”
“Nga?” giọng của Xảo Tư càng phát ra lười nhác, “Cậu xác định?”
“Tôi xác định.” Giọng nói trầm thấp như thầm thì, “Chúng ta là đồng loại cùng trên một con đường. Vừa gặp cô… tôi liền hiểu rõ.”
Nhiệt tình thầm thì, lớn mật tuyên cáo, Xảo Tư thừa nhận hắn rất có mị lực, lại không nhịn được mà cảm thấy khổ sở cho bạn tốt. Người đàn ông như vậy, căn bản không nên xuất hiện trong đời Diễm Nhiên, cô ấy đấu không lại.
“Cô sẽ không nói cho Diễm Nhiên tôi gọi cho cô chứ?” trước khi gác điện thoại, hắn giống như thôi miên, thầm thì: “Tôi và cô đều không hy vọng cô ấy bị thương tổn.”
“Đương nhiên.” Xảo Tư trả lời.
Chỉ cần hắn đừng gọi tới nữa, cô nói gì cũng sẽ không nói cho Diễm Nhiên biết. Nói chuyện với hắn rất thú vị, hắn hiểu được quy tắc trò chơi, càng biết rõ ràng làm sao xây dựng không khí luyến ái, là cực phẩm hiếm có.
Thế nhưng, cô đã qua cái thời ham hố cực phẩm.
Bất quá, Sùng Hoa hiển nhiên cũng không buông tha.
Ngày hôm sau, hắn lại gọi điện đến kiên nhẫn dụ dỗ, trước khi cúp máy còn không quên dịu dàng hỏi: “Đây là bí mật nho nhỏ giữa chúng ta, cô sẽ không nói cho Diễm Nhiên chứ?”
“Tôi không thể phản bội lại bạn tôi.” Xảo Tư nhướn một bên mày.
“Đây không phải là phản bội. Hai người cùng yêu cô ấy lại yêu nhau, nói sao cũng không xem là phản bội.” Sùng Hoa thoải mái trả lời như thế, “Cô sẽ không nói chứ?”
“Đương nhiên.” Đương nhiên cái gì? khóe môi Xảo Tư hàm chứa nụ cười quỷ dị. Đương nhiên đúng? Hoặc là đương nhiên không?
Cúp điện thoại của Sùng Hoa, Xảo Tư lập tức gọi cho Diễm Nhiên, cô cố hết sức qua loa kể lại cử chỉ của Sùng Hoa, có chút lo lắng khi Diễm Nhiên trầm mặc bên kia đầu dây.
“Diễm Nhiên?” Thử khẽ gọi cô.
“Tao đây.” Giọng Diễm Nhiên có chút bất ổn, “Cám ơn mày đã nói cho tao biết. Thật xin lỗi hắn chạy tới quấy rầy mày, chỉ là mày là bạn thân của tao… Tao cảm thấy thực xấu hổ…”
“Này, mày là mày, hắn là hắn, căn bản là hai chuyện khác nhau, có biết không?” Xảo Tư có chút mất hứng, “Ta làm ‘thần báo bên tai’ (ví với kẻ mách lẻo), chẳng phải là muốn trách móc gì mày, mà là muốn nhắc nhở mày. Diễm Nhiên, mày rất đơn thuần, mày không đấu lại hắn đâu. Nếu muốn ở cùng hắn, mày sẽ phải chuẩn bị tâm lý, bằng không… nhân lúc còn chưa hãm vào quá sâu, nhanh chóng giải quyết dứt khoát đi.”
“Tao thật muốn biết, tao đã làm sai cái gì, mà hắn lại đối xử với tao như vậy…” giọng nói bình tĩnh để lộ ra một tia tuyệt vọng.
“Loại người như chúng tao, mày không thể hiểu được đâu. Sùng Hoa không phải là không yêu mày, chẳng qua gặp được con mồi mới mẻ, không nhịn được muốn chạm vào một chút mà thôi. Tao đã qua cái tuổi đó, sớm ngán đến tận cổ loại cảm giác tươi mới đó rồi, nhưng Sùng Hoa của mày vẫn còn ham mê…”
Không đợi bạn tốt nói xong, Diễm Nhiên không chịu nổi gác điện thoại, còn lại một căn phòng vắng lặng khiến người ta muốn nghẹn thở.
Cô không chịu nổi loại yên tĩnh này, lại càng không chịu được ý đồ của Sùng Hoa.
“Tôi không chịu nổi loại ham mê này!” Diễm Nhiên hét lên, nước mắt ẩn giấu lại lăn xuống, “Tôi không chịu nổi… không chịu nổi…”
Chỉ có yên tĩnh đáp lại tiếng khóc của cô, trừ cái đó ra, còn lại đều không có gì cả.
***
Tiếng chuông cửa đánh thức Diễm Nhiên. Nằm trên giường thật lâu, mới tâm không cam tình không nguyện đi mở cửa.
“Sao lâu vậy?” Sùng Hoa không oán giận mà lo lắng. Lo lắng trong mắt hắn thoạt nhìn thuần túy như vậy. “Không khỏe sao? Mắt sao đỏ vậy? Anh có mua bánh bao Đỉnh Thái Phong*, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
(* tên một nhãn hiệu bánh bao độc quyền nổi tiếng ở Đài Loan)
Ôn nhu của hắn, quá khứ có bao nhiêu cô gái từng được hưởng? Tương lai còn phải chia cho bao nhiêu người?
“Tôi không muốn ăn.” Diễm Nhiên rầu rĩ trở về phòng ngủ, vùi mình vào trong gối nằm, hy vọng có thể ngủ mãi không tỉnh.
“Đổ bệnh sao?” Sùng Hoa đi theo sau cô vào phòng, cẩn thận thăm dò sắc mặt cô, cẩn thận nhớ lại hành động của mình, xác định không có gì sơ hở.
Diễm Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt như tro tàn, trông như vừa qua một cơn bệnh nặng. “Xảo Tư có điện tới nhắn cậu. Cô ấy cùng tuổi với tôi, trước mắt vẫn chưa có bạn trai cố định, nếu cậu muốn theo đuổi cô ấy, cô ấy thích đồ ăn Pháp, cũng thích quán ven đường, chỉ cần không khiến cô ấy thấy nhàm chán, thông thường có thể chống đỡ thật lâu. Tôi tin cậu và cô ấy ở cùng nhau sẽ rất thích hợp.”
Vẻ mặt Sùng Hoa như bị sét đánh, một hồi lâu mới nói lên lời, “Cô ta… nói với em cái gì?”
Mặt Diễm Nhiên vẫn chôn trong gối nằm, mỏi mệt đến nỗi ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
“… Em lại nói gì với cô ấy?”
“Tôi là yêu em…” Hắn có chút hoảng hốt, “Tôi là thật yêu em.”
“Vậy còn Xảo Tư thì sao?” Diễm Nhiên vuốt mặt một cái, ngồi dậy, “Nói thử một chút, cảm giác cậu đối với cô ấy? Đừng cố gắng gạt tôi, không phải cậu từ trước đến nay đều lấy thành thật ra mà tự hào sao?”
Hắn trầm mặc.
Phần trầm mặc này, đã tổn thương Diễm Nhiên thật sâu.
“Tôi đã nói rồi, tôi không thể chia sẻ cậu cùng người khác.” Cô tuyệt vọng nói, “Nếu thích cô ấy, trước hết chúng ta chia tay. Tôi sẽ làm như không biết các người, cũng sẽ không dây dưa với cậu nữa…”
“Không cần như vậy…” Sùng Hoa nắm lấy bả vai cô, lại bị cô gạt ra, lúc này hắn mới phát hiện sự tình nghiêm trọng. “Bất quá chỉ nói truyện qua điện thoại mà thôi, tôi cũng không nói gì với cô ấy… em tin tôi hay tin cô ta?”
“Tôi tin Xảo Tư.” Vô lệ bi ai, so với một trận gào khóc còn đau lòng hơn, “Chừng nào thì cậu mới muốn dừng lại? Trợ giảng, học sinh của tôi… thậm chí là con gái nhà hàng xóm… khi nào thì cậu mới muốn dừng lại? Cậu đối với họ lời ngon tiếng ngọt, thậm chí còn nói lời yêu. Cậu xem tình cảm của nữ nhân là gì? Cậu đúng thật là rất tuấn tú, rất mê người, nhưng không phải tất cả nữ nhân đều thấy sắc quên bạn… Hiện tại, thậm chí cả Xảo Tư mà cậu cũng ra tay, đến tột cùng là cậu muốn như thế nào?”
“Em… đã biết hết?” Sùng Hoa chấn động, “Tôi chỉ là đùa giỡn…”
“Tình yêu là chuyện không thể đùa giỡn.” Vẻ mặt tuyệt vọng của cô trông càng khiến người thương tiếc vô cùng, “Cậu không hề đùa giỡn, tôi biết, cậu chính là không thể khống chế được mình… Cho nên nơi nơi tìm kiếm con mồi mới. Cậu đem thời gian đều đầu tư ở trên người tôi, nên đành phải đem ánh mắt hướng đến những cô gái quanh tôi…”
Ở cạnh Sùng Hoa, hạnh phúc cô đạt được cũng chính là đau lòng. Hạnh phúc có bao nhiêu, đau lòng liền sâu đậm bấy nhiêu. Cô luôn tự an ủi mình: Sùng Hoa đã rất cố gắng rồi, rốt cuộc hắn sẽ từ từ thay đổi thôi, thành ra, mặc kệ biết được bao nhiêu chân tướng, cô đều yên lặng mà chấp nhận.
Nhưng mà… cô đã đến sát bờ giới hạn.
Sùng Hoa muốn ôm cô, cô lại lạnh lùng xoay lưng đi. “Để cho tôi yên lặng một chút.”
“Em…” Một cây đuốc đột nhiên đánh úp vào trong lòng, Sùng Hoa nổi giận, “Tôi đã rất nỗ lực, rất nỗ lực khống chế rồi! Vì em, tôi triệt để buông tha cho tự do qua lại, em còn không bằng lòng cái gì? Những nữ nhân kia cũng thật là, sao lại không kín miệng như vậy? Chuyện ngươi tình ta nguyện, hà tất phải làm cho người người đều biết…”
“Đủ rồi!” Diễm Nhiên che lỗ tai kêu to, “Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi! Cậu đi đi! Đừng bước vào cuộc sống của tôi nữa! Tôi chịu đủ rồi, tôi và cậu không phải đồng loại… Tôi không chơi nổi, cũng sẽ không chơi! Cậu đi tìm Xảo Tư đi… Hoặc là ai đó nguyện ý bao dung cậu… Tôi không được, tôi không làm được…”
Một khi cảm xúc vỡ òa, cô rốt cục khóc lớn đến khàn cả giọng. Sùng Hoa muốn ôm trụ cô, cô lại giãy dụa mãnh liệt, như một con thú bị nhốt phát điên.
Trong cơn tức giận hòa cùng nước mắt của cô, Sùng Hoa phát hiện một bộ mặt nhiệt tình dã man của cô, cũng trở nên mê muội thật sâu. Hắn tin tưởng, không còn có nữ nhân khác có thể cho mình cảm giác giống vậy.
Có yêu thương, có Dụς ∀ọηg, muốn hủy diệt cô, lại càng muốn hảo hảo che chở cho cô gái hơi có bệnh sạch sẽ, bề ngoài nghiêm cẩn mà nội tâm lại nhiệt huyết này.
“Em yêu tôi.. em vô cùng yêu tôi…” Một lần lại một lần thì thầm nỉ non bên tai cô, “Em trốn không thoát được, bởi vì… tôi cũng yêu em…”
Kiệt sức rã rời nằm ngã xuống tấm drap giường tuyết trắng, Diễm Nhiên không nói một câu nào, bi ai phát hiện Sùng Hoa xác thực đã nói đúng.
Rốt cuộc có thể chịu đựng đến khi nào? Cô không biết, nhưng… lúc ôm lấy nhau, cô biết mình đã trúng độc, mà loại độc này, tên “Sùng Hoa”.
“Tôi sau này sẽ không như vậy nữa.” Sùng Hoa nhẹ nhàng hôn lên làn tóc mai cô, “Tin tưởng tôi.”
Giọng hắn trầm thấp, như lời dụ hoặc ngọt ngào của ác ma.
***
Thế nhưng, Sùng Hoa cũng không hề giữ lời hứa như hắn đã nói.
Bọn họ nhiều lần lặp lại vòng tròng tương tự – phản bội, phát hiện, cãi nhau, tuyệt vọng mà điên cuồng ℓàм тìин, tha thứ, sau đó lại phản bội.
Dần dà, Diễm Nhiên không tranh cãi cùng hắn nữa. Ngắn ngủi một học kỳ, vị lão sư cẩn trọng mà nghiêm túc này, từ một giai nhân thanh tú dần dần lột xác trở nên ánh sáng rực rỡ bắn ra tứ phía, đẹp đến mức khiến người không dám nhìn gần. Nhưng mà, nét khinh sầu giữa hai hàng mày, lại khiến cho cô có một loại vẻ đẹp bi diễm của ‘trăm hoa sắp tàn’.
Chuyện tình của cô và Sùng Hoa vẫn giữ bí mật, những nam sinh viên và giảng viên trẻ tuổi không biết đều ném đến ánh mắt ái mộ, lại bởi vì thái độ khách khí ‘từ chối người xa ngàn dặm’ của cô, mà không ai dám tiếp cận.
Sùng Hoa rất thích loại tình trạng này. Bạn gái xinh đẹp mà tài hoa dào dạt của hắn, được mọi người ái mộ lại thần thánh không thể xâm cự, mà trong tình trạng giữ bí mật mối quan hệ này, hắn vẫn có tự do săn mồi. Hơn nữa, Diễm Nhiên luôn sẽ tha thứ cho hắn.
Điều này làm cho hắn an tâm săn được đủ loại phái nữ, bởi vì lúc nào cũng sẽ luôn trở lại về bên Diễm Nhiên, chỉ có cô mới là người hắn yêu nhất.
Loại tình huống này là tốt nhất, hắn có chắc chắn sẽ vẫn luôn tiếp tục kéo dài.
Mãi đến ngày kết thúc học kỳ, Diễm Nhiên cùng hắn sóng đôi đi về nhà, mây ráng chiều diễm lệ rải đầy ở phía chân trời.
“Lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi về, cũng ở dưới sắc trời xinh đẹp như vậy.” Hắn cười nói với Diễm Nhiên. Gần đây hắn an phận được một đoạn thời gian, trong vòng vây của nữ nhân, dù sao cũng sẽ mệt.
“Đúng vậy. Có bắt đầu có kết thúc, thật tốt.” Diễm Nhiên cho hắn một nụ cười mỉm hơi bi thương.
Mặc dù bi thương, nhưng cũng đẹp đến thế, đẹp đến mức khiến hắn nhìn đến ngây người, quên suy nghĩ đến hàm ý sâu xa trong lời cô nói.
“Hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm.” Trước khi ra cửa, mẹ vẫn mãi dặn dò, trong nhà sẽ có khách tới chơi.
“Ừ.” Diễm Nhiên biểu cảm không đổi.
“Là thật!” Hắn không biết vì sao lại phát hoảng, “Lần này là thật, tôi cũng không có…”
“Tôi biết.” Cô ngắt lời giải thích của Sùng Hoa, ôn nhu vuốt ve mặt hắn, “Tôi tin cậu.”
Cô dắt xe đạp đứng ở dưới nhà, “Vậy, gặp lại sau.”
Cơn gió chiều vén lên làn tóc cô, ánh chiều tà rọi lên mái tóc kia lập lòe tỏa sáng, nụ cười tuyệt mỹ, thân ảnh mảnh mai thoạt nhìn ‘nhược bất thắng y*’ của cô, như muốn xuôi theo gió bay đi.
(* nhược bất thắng y: hình dung cơ thể gầy yếu đến mức không chịu được sức nặng của quần áo)
Cảnh tượng cuối cùng này vẫn luôn lưu lại trong đáy lòng hắn, không sao gạt đi được.
Ngày hôm sau, hắn rốt cuộc không tìm thấy Diễm Nhiên nữa.
***
“Cuối cùng… cuối cùng có thể về nhà rồi!” Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc ôm nhau gào khóc, nước mắt bắn ra tứ phía, “Chúng ta có thể đón vương tử trở lại Ma giới rồi, thật tốt quá!”
Như bị cảm động bởi chân tình của bọn họ, quạ đen bay loạn đầy trời, kêu quang quác để chúc mừng cho hai tiểu ác ma đang ngồi trên dây điện.
“Này! Hai đứa tiểu quỷ chúng bay làm sao leo được lên đó?!” tiếng tức giận phì phò khiến cho hai tiểu ác ma hưng phấn quá độ hồi thần lại, vừa vặn cùng với một chú lính cứu hỏa đang trèo lên thang cấp cứu… ‘hai mặt nhìn nhau’. “Thật nghịch ngợm! Ta phải báo cho bố mẹ các ngươi! Còn không mau lại đây!”
Bọn họ còn chưa kịp chống cự, đã bị lính cứu hỏa lưng hùm vai gấu nhấc lên, trực tiếp đưa về đồn công an.
“Cha mẹ hai đứa đâu?” viên cảnh sát gân xanh nổi đầy trán trừng mắt nhìn hai đứa nhóc không biết sống ૮ɦếƭ này, “Rõ thật là nghịch ngợm quá mà…”
Bạch Soái Soái kiên trì gọi điện thoại cho người giám hộ ở nhân gian, đợi hơn mười phút, không ngờ tới… boss của boss của boss của bọn chúng… cư nhiên lại đích thân đại giá quang lâm!
Hai người ôm nhau run lẩy bẩy, ánh mắt Ma vương gần như đâm thủng vài cái lỗ lớn trên người bọn chúng.
“Mấy đứa nhỏ nhà tôi, đã làm phiền đến các vị rồi.” Tiếng nói nhu hòa thế kia, lại làm cho Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc run càng lợi hại hơn, ngay cả viên cảnh sát nhìn cũng có chút không đành lòng.
“Ai nha, trẻ con nghịch ngợm hiếu động, cũng đừng trách bọn chúng quá.” Ngược lại quay qua giúp hai đứa bé đáng yêu này cầu tình, “Nhưng mà trèo lên cột điện thật sự rất nguy hiểm, lần sau không được như vậy nữa…”
Người đàn ông có làn da ngăm đen tuấn dật lộ ra nụ cười mỉm mị hoặc, “Tôi cam đoan sẽ không có lần sau.”
Ra khỏi đồn công an, nụ cười trên mặt Ma vương vẫn còn, nhưng lại phủ lên một tầng sương lạnh, “Ừm? Lần này nên lưu đày đến nơi nào? Lại phải lưu đày bao lâu đây?”
“Đại đại đại đại đại… đại vương…” Bạch Soái Soái trắng bệch cả mặt mày, “Chúng thần là vì vương tử sắp về nhà, quá vui mừng mới đắc ý quên hình…”
Ma vương hừ lạnh một tiếng, “Thằng con bất tài kia rốt cục làm xong được chuyện xấu rồi? Không phải nó nói cho dù chuyển sinh làm người, cũng sẽ tuyệt đối không làm việc ác sao? Nó đã làm nên được chuyện xấu vĩ đại nào? ςướק của? Gi*t người? Phóng hỏa? Hay là khơi mào chiến tranh hai quốc gia?”
“Khởi khởi khởi khởi… khởi bẩm đại vương…” Mặc Mặc Hắc lắp bắp thật sự lợi hại, “Vương tử… Vương tử lừa tình nữ nhân.”
“Vô dụng!” Ma vương giận quát một tiếng, chốt cứu hỏa bên đường lập tức nổ tung, bọt nước văng lên tung toé, chiếu lên ánh mặt trời như hiện ra cầu vồng, sắc trời lại âm u xuống. “Đường đường là con trai của Đại ma vương, cư nhiên chỉ biết làm được loại chuyện xấu này?!”
“Vương tử đã rất lợi hại rồi ạ…” Bạch Soái Soái vội lôi cuốn sổ thiện ác ra, “Ngài ấy đã lừa tình được một trăm cô gái rồi ạ! Đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của việc ác rồi đấy ạ…”
“Vô dụng! Số nữ nhân ta lừa gạt đâu chỉ có dưới một trăm mũ N?” ((⊙﹏⊙) ít gê) Hắn một phen đoạt lấy sổ thiện ác, đảo danh sách từ trên xuống dưới, lập tức giận dữ đem sổ thiện ác quăng cái một, “Một trăm? Rõ ràng chỉ mới có chín mươi chín!”
Bạch Soái Soái mặt mày xám mịt chạy đi nhặt sổ thiện ác trở về, phát hiện cái tên “Hồ Diễm Nhiên” vốn đứng cuối bảng biến mất.
“Tại sao có thể như vậy?” Hai người trăm miệng một lời.
“Đủ rồi! Hai đồ vô dụng các ngươi, cút đến Huyết Trì lưu đày đến thiên hủy địa diệt cho ta!” ánh chớp điện trong lòng bàn tay Ma vương roẹt roẹt vang lên.
“Cái này không thể trách chúng thần a! Là di truyền thiên sứ của vương tử quá mạnh mẽ…”
“Đúng đó đúng đó, ai bảo đại vương yêu ai không yêu, cố tình đi yêu phải thiên sứ…”
Tiêu… tiêu rồi! Bọn chúng trắng bệch cả mặt mày, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng thầm kêu không ổn. Kiểu này không cần lưu đày nữa, ngay cả mạng cũng không còn, còn lưu với chả đày cái gì a! o(╥﹏╥)o
Hai tiểu ác ma nhắm tịt mắt đợi một hồi lâu, vậy mà chuyện gì cũng không xảy ra. Len lén hé một bên mắt, chỉ thấy cột nước từ chốt cứu hỏa vẫn tráng lệ phun lên ào ào tựa như nước mưa, Ma vương như đang có điều đăm chiêu nhìn về phía chân trời.
Ở bên kia đầu chân trời, có duy nhất một người con gái hắn mãi mãi không thể lừa gạt. Cái gì cũng không để lại cho hắn, chỉ để lại một người thừa kế Ma vương có một nửa huyết thống thiên sứ.
“Để mắt đến nó.” Ma vương ngữ khí mệt mỏi, “Chờ nó tội ác chồng chất, lại dẫn nó về.”
Đợi sau khi Ma vương rời đi một lúc lâu, hai tiểu ác ma mới xụi lơ ngồi bệt dưới đất.
“Tại, tạo sao chúng ta không bị sao hết?” Bạch Soái Soái yếu ớt hỏi.
Mặc Mặc Hắc lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rưng rưng.
Hai người một bụng lo lắng nhìn sổ thiện ác, “Vương tử… cầu xin người nhanh nhanh đi lừa tình nữ nhân a!” Cùng nhau òa khóc lớn, “Chúng thần muốn về nhà a! Còn tiếp tục như vậy nữa, hai tiểu ác ma chúng thần đều muốn phát bệnh tim a! Ô ô ô… Ô ô ô ô…”