"vậy à? thế thì tiếc thật? ước gì tôi có thể gặp cô Marie sớm hơn" lời nói của anh làm tim cô như nhảy khỏi lòng иgự¢
"sao...sao anh lại nói vậy?" Marie cười ngượng
"có lẽ tôi... tôi đã thích...cô Marie mất rồi" Kevin quay sang nhìn Marie
"anh...anh... đang nói gì vậy?" Marie bối rối
"ơh... tôi...tôi xin lỗi" Kevin cuối mặt "chắc tôi đã làm cô sợ"
"thôi...tôi, tôi đi vào trước vậy" cô nghẹn ngào quay đi, nhưng anh nắm tay cô kéo giật vào lòng mình, anh ôm lấy cô thật chặt
"làm ơn....làm ơn hãy để tôi ôm em một lần, chỉ một lần này thôi được không?" anh van nài
"..." Marie chẳng nói gì, cô không đáp trả cái ôm nhưng cũng không đẩy anh ra, cô thực sự rất muốn ôm anh và nói em chính là cô gái đó, nhưng lương tâm cô không cho mình làm vậy, cô đã làm tổn thương anh quá nhiều.
"tôi yêu em" anh chỉ nói nhiêu đó thôi
5" rồi 10" anh và cô vẫn im lặng và dần nới lỏng tay mình ra
"vậy...tôi đi trước" Marie toan bước đi, nước mắt cô đã trào ra thật rồi, cô không thể nào kìm nén nó thêm nữa, cô đã yêu anh đến thế này rồi sao?
"xin em...xin em hãy quên những gì xảy ra hôm nay" Kevin nói trong tyuệt vọng
Marie không nói mà chỉ bước đi , cô đau khổ biết nhường nào. Sau khi cô bước đi, những hình ảnh trong đầu anh lại hiện ra, nhưng lần này nó lại hiện ra rất rõ, anh chỉ nhìn thấy cô ấy có đôi môi nhỏ xinh xắn, đôi mắt hai mí to tròn và chiếc mũi thanh tú, tất cả đều hiện ra nhưng không rõ ràng, anh đã cố gắng nhớ lại thật kĩ, nhưng những hình ảnh đó chỉ thoáng qua.
Ở một nơi nào đó, có một ai đó đã thấy Kevin và Marie, anh ta nắm chặt bàn tay, đôi mắt tối sầm lại (chắc là các bạn đều biết nhưng nói thế này cho nó bí ẩn)
"chúng ta về thôi" Joéph lânh lùng nắm lấy tay Marie khi cô vừa trở vào đại sảnh
Cô không nói gì mà cứ đi theo anh, anh cũng chẳng chào lấy Kevin một tiếng.
Kevin cũng trở vào trong không lâu sau đó, anh rảo mắt tìm kiếm bóng dáng một ai đó nhưng có lẽ người đó đã về mất rồi.
Trên đường về, Joéph không nói tiếng nào, anh chỉ lái xe, Marie thì chẳng còn tâm trạng nào để mở lời.
"em nói đi? nãy giờ em đi đâu?" Joéph chợt lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng
"em... em ra vườn" cô chỉ nói ngắn gọn
"chỉ có vậy thôi sao?" mắt Joéph tối sầm lại "em nói đi? em đã gặp ai?"
"là Kevin" cô trả lời khuôn mặt lạnh nhạt, vô hồn
"tại sao lại ở cùng với anh ta?" Joéph mất hết bình tỉnh
"em chỉ trò chuyện" cô nói giọng buồn rầu
"trò chuyện? chỉ trò chuyện mà ôm nhau sao?" Joéph quát "em tưởng tôi là thằng ngốc chắc"
anh dừng xe lại
"hắn là gì đối với em?" anh nắm chặt hai vai cô
"là...là..." câu hỏi này thật khó khăn làm sao
"là người đó đúng không?" Joéph nói lớn
"đúng, nhưng...." Marie nghẹn ngào
"thảo nào... thảo nào... em lại có thể ôm anh ta dễ dàng đến thế"
"nhưng... " cô định nói tiếp nhưng bị Joéph chặn ngang
"có phải em vẫn còn yêu hắn ta?"
"em...em..." cô lấp bấp
Anh dùng tay kéo cô, anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng lại là một nụ hôn ૮ưỡɳɠ éρ, anh hôn xuống cổ, rồi xuống vai ... tay anh luồng xuống lớp váy của cô (huhu không dám coi nữa âu, mọi người tự hình dung y) Marie đã đầy anh ra nhưng, với sức mạnh của cô bây giờ thì chuyện đó là không thể.
"anh đang làm gì thế? mau buông em ra...mau...mau thả em ra Joéph..." cô cố đầy anh thật mạnh
"bốp" và một cái tát thật mạnh, cô nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét, nước mắt đã tuông ra tự khi nào.
Cô mở cửa xe và bước ra ngoài, cô chạy thật nhanh, chạy mãi, chạy mãi và chẳng biết nên chạy về đâu. Và trời đổ mưa, một cơn mua nặng hạt, Joéph quay đầu xe, anh phóng thật nhanh và dừng lại ở con hẻm nơi có một quán bar Henry
Một tiếng sau, cũng là lúc buổi tiệc kết thúc, Kevin gượng cười chào các vị khách cuối cùng, Emily đã được các vệ sĩ đưa về, anh mệt mỏi lái xe về nhà. Trong cơn mưa nặng nè, có ba con người, mỗi người một tâm trạng khác nhau. Kevin lờ mờ nhìn chiếc bóng quen thuộc đang nằm bên đường, là một cô gái, một cô gái mặc chiếc váy dạ hội màu trắng.
Trời cũng đã tạnh mưa, tại tầng 28 của căn hộ sang trọng. Bế cô gái vào phòng mình, mặc dù không muốn nhưng người cô ướt đẫm, nếu không thay áo sẽ bị cảm mất, anh đánh liều thay đồ cho cô. Cầm ly rượu trên tay, anh tự hỏi tại sao cô lại ra nông nổi này, hay là tại anh. Nhìn thật kĩ, cô càng đẹp hơn khi ngủ, đối mắt nhắm nghiền trông rất mơ mộng, chiếc mũi thanh tú, làn da cô trắng nõn nà và khá mịn màng, đặc biết nhất là đôi môi cong quyến rũ của cô, anh như muốn hôn nó ngay lập tức, nhưng anh không thể làm tổn thương cô, làm tổn thương người con gái mà anh đã thầm thương trộm nhớ.
Cô thức giấc mà đầu đau như 乃úa bổ, mọi thứ chung quanh cô vẫn xoay mòng, cô cố rướn mắt để nhìn mọi thứ xung quanh, đây là đâu? cô đang ở đâu thế này? cô bắt đầu lo lắng, những gì cô nhớ được là cô đang chạy trong cơn mưa nặng hạt ấy.
"cạch"
"em tỉnh rồi sao?" là Kevin, anh bước vào, trên tay là một to cháo
"sao...sao anh lại ở đây?" cô ngạc nhiên
"đây là căn hộ của tôi" Kevin đặt tô cháo còn nóng hổi xuống bàn
"nhưng...nhưng tại sao tôi lại ở đây?" cô lo lắng
"em bị ngất, vì không biết nhà của em... nên tôi đưa em về đây" Kevin ngượng
"vậy sao...? cảm ơn anh" Marie nói nhỏ
"thôi, em ăn cháo đi, còn nóng đấy" Kevin đưa cô tô cháo cùng mấy viên thuốc "em mau ăn rồi còn uống thuốc"
"..." Marie không nói gì, cô nhớ lại những ngày ấy, cũng như bây giờ, anh luôn là người chăm sóc cho cô
"nhưng... GĐ Joéph đâu mà để em đi ra ngoài một mình?" anh hỏi làm cô ngừng ăn
"..." cô im lặng và cuối gằm mặt xuống, như hiểu ý anh cũng không hỏi nữa, mà chỉ ngồi nhìn cô ăn nốt tô cháo
"em... cứ ở đây nghỉ ngơi, chút nữa tôi sẽ đưa em về" Kevin dịu dàng
"cảm...ơn" cô nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy
"không sao" anh cười, một nụ cười buồn, anh nhận ra rằng mình đã yêu cô mất rồi, những hình ảnh ấy lại hiện ra mỗi lần anh đứng trước cô, lại là cô gái tóc tém, anh đã từng chăm sóc cho cô ấy. MỌi thứ lại ùa về, thật lộn xôn, tại sao chỉ mỗi lần đứng trước cô, mọi hình ảnh của quá khứ lại hiện về, tại sao mỗi lần đứng trước cô anh lại có cảm giác quen thuộc, phải chăng anh và cô có mối liên hệ nào đó? anh thực sự băng khoăn.
"em...em cứ nằm nghỉ, tôi ra ngoài một lát" Kevin nói dịu dàng rồi bước ra ngoài.
Những giọt nước mắt lại tuông ra, tim cô thắt lại, tại sao, tại sao lại như vậy? cô đã cố gắng để quên anh nhưng anh lại cứ xuất hiện ngay trước mắt cô. Cô muốn quên anh như anh đang quên cô, làm như thế có phải sẽ tốt hơn không? Ông trời, tại sao ông lại quá tàn nhẫn với cô và anh như thế. Mắt cô nhắm lại, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Anh vứt mẫu thuốc xuống sàn, tại sao lại như vậy? tại sao chính anh lại là người con gái mình yêu ôm kẻ khác, nhưng đây không phải là một cái ôm bình thường. Anh đau lắm, anh đã chờ đợi và yêu cô suốt hai năm, vậy sao chỉ vì cô ôm người khác làm anh không thể nào chờ thêm 2 tháng nữa. Anh cầm chai rượu và tu thật mạnh.
"anh Joéph, chúng ta uống cùng nhau nhé " giọng một cô gái
"được, hôm nay tôi sẽ uống cùng cô"
Cô gái đó là Célia, là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp nhưng rất ăn chơi và hư đốn, cô thích JOéph từ khi hai người học cấp 3. Cô ả là một con người nham hiểm và độc ác, luôn muốn đoạt được mọi thứ thuộc về mình.
Sáng hôm sau, Marie đã khá hơn rất nhiều, cô nhờ Kevin trở cô về nhà, ngôi nhà vắng vẻ, bà Christian có lẽ đã đi đâu đó còn ông quản gia và chị hầu gái thì cũng xin về quê, cô chào tạm biệt Kevin và lên phòng, cô cũng đoán được JOéph không có mặt ở nhà.
Anh lờ đờ mở mắt, một khuôn cảnh lạ lùng đập vào mắt anh, anh sựt tỉnh nhìn sang bên cạnh mình, là một cô gái tóc vàng hoe, trên người không một mảnh vải che thân, nhìn lại mình anh cũng không khá hơn
"này...này... Célia, cô mau tỉnh dậy đi" anh lay cô gái bên cạnh
"gì vậy Joéph?" cô ta uể oải xoay người lại
"tại ... tại sao tôi với cô lại ở đây chứ?" Joẹph lo lắng
"anh không nhớ gì sao? ..." cô ta mặt trơ trẽn "chúng ta đã uống rượu... và cùng vào đây"
"không... không thể nào..." Joéph ôm đầu
Anh nhanh chóng mặc áo rồi chạy ngay ra phòng không quên gửi lại cho cô ả một cái lườm sắc lẽm
cô ả nghĩ thầm rồi cười khẩy
Anh vội vã lái xe về nhà và cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng vì quá say, anh chẳng thể nào tự chủ nữa, mọi thứ đều rối tung.
Ngôi nhà trống toác, nhưng cửa vẫn còn chưa khóa, anh đoán chắc hẳn sẽ có người ở nhà. Đậu xe ở bãi trước anh bước lên phòng mình, mọi chuyện là sao? anh, chính anh mới là người phản bội cô, làm sao có thể ... cô chỉ là ôm một người khác còn anh thì đã "hú hí" với một người con gái khác. Anh chưa bao giờ cảm thấy rối bời như lúc này, anh không phủ nhận trước khi quen Marie, anh đã từng làm chuyện đó với hàng tá cô, nhưng kể từ 2 năm trở lại anh chưa lần nào quan hệ với bất cứ cô gái nào. Anh hối hận và cắn rứt biết bao, mọi thứ chỉ còn lại 2 tháng, 2 tháng nữa mà thôi tại sao anh lại vụt mất. Không, nếu anh không nói và cô ả kia không mở lời thì làm sao cô ấy biết được, đúng thế, anh sẽ làm như thế.
Cô lật quyển Album mà mình mang theo 2 năm trước, gia đình cô thế nào rồi nhỉ? họ sống tốt chứ? họ có nhớ đến cô hay chăng? ... thỉnh thoảng những câu hỏi ấy cứ vây lấy cô, cô nhớ họ biết bao... những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má gầy gò, tìu tụy hơn trước của cô, cô đã sai lần khi nghĩ sao đây sẽ có một cuộc sống mới nhưng nào ngờ mọi thứ còn tệ hơn trước. Tiếng tin nhắn ĐT vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Marie, cô cầm chiếc đt và bắt đầu đọc
>
Anh ngồi trong căn hộ của mình nhận tin nhắn và mỉm cười, như thế là ổn rồi, cô đã khỏe lại. Nhìn ௱ôЛƓ lung, anh chợt nhớ ra, đúng rồi là gói quà, hôm qua lúc anh chuẩn bị đến bữa tiệc thì người của công ty bưu kiện lại đến và đưa cho anh một gói bưu kiện, nói chính xác là gói quá có giấy bóng kiếng bao bọc, nhưng vì vội nên anh chưa mở nó ra, đó là một đôi giày da, trông rất đẹp và hợp thời trang. Đọc những dòng chữ trong mảnh giấy nhỏ bên trong anh cảm thấy tò mò
> đó là tất cả, chỉ có bấy nhiêu thôi nhưng anh thực sự tò mò, ai là người lạ?
Anh lại nghĩ đến cô, nhưng chẳng phải cô đã đến buổi tiệc cùng Joéph và tất nhiên là đã tặng quá, thế thì ai được nhỉ? thật là khó hiểu.
Bà Christian đã trở về, bà cảm thấy ngôi nhà thật trống trãi và lạnh lẽo hơn bình thường, như thần đoán ra đã có chuyện gì đó, bà lên phòng Joéph
"cộc cộc"
"ai đó"
"là mẹ đây"
"mẹ vào đi cửa không khóa"
Bà mở cửa và bước vào, con trai bà đang ngồi trên chiếc bàn làm việc quen thuộc.
"mẹ về rồi à?"
"ừ, mẹ có chuyện muốn nói với con" bà nghiêm mặt
"vâng, con đang nghe" anh xoay về chiếc sofa nhỏ nơi bà đang ngồi
"ta... ta... không đồng ý chuyện kết hôn của hai đứa" bà vừa dứt câu, anh hết sức bất ngờ
"tạ... tại sao lại như vậy? chẳng phải mẹ đã đồng ý rồi sao?" Joéph lòng đau như cắt
"đúng nhưng ta cảm thấy việc này sẽ làm khổ cả hai đứa" bà từ tốn nâng tách trà nóng
"tại sao lại không tốt, chẳng phải cô ấy là con gái nuôi của mẹ, như thế thì quá tốt rồi mà" anh nói lớn
"nhưng điều mà mẹ muốn nói ở đây là con bé không hề yêu con" bà nhìn thẳng vào anh
"t... tại sao mẹ... mẹ lại biết chuyện đó?" anh ngỡ ngàng
"sự thật sớm muộn sẽ được phơi bày, con còn định dấu ta đến khi nào, nếu không nhờ kinh nghiệm sống suốt bao nhiêu năm nay thì có lẽ ta đã chẳng biết gì" bà nói giọng sầu não
"con... con..." anh cuối gằm mặt xuống không thể nói thêm được lời nào
"con hãy hủy bỏ việc đính hôn đi" bà nói rồi đứng dậy, nhanh chóng ra cửa "tất cả vì con và con bé"
"không... con yêu cô ấy, con đã chờ cô suốt 2 năm nay, không thể nói từ bỏ là từ bỏ được, vậy còn cô ấy?" anh nói to
"con đừng lo con bé đã đồng ý, con hãy tỉnh lại đi Joéph ạ" bà nói là lòng đau như cắt.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Cánh cửa khép lại, chỉ còn mình anh ở trong phòng. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? mẹ anh nói đúng, sự thực thì sẽ sớm muộn cũng được phơi bày, anh đau khổ, anh không cam tâm, anh chán nản, cầm ly rượu trên tay, anh như muốn để lại tất cả và chỉ mang cô đi.
Trong lòng cô lúc này cũng đau nhói, chẵng lẽ anh đã yêu cô đến thế sao? nhưng đối với cô, anh chỉ là một người anh, một người bạn và một người ân nhân, chỉ thế thôi, tất cả chỉ có thế, không hơn cũng không kém.
"Do you know how I feel?..." chuông điện thoại vang lên
"alô?"
"là em, Emily đây"
"vậy có chuyện gì vậy? anh đang trong giờ làm việc"
"em nhớ anh, muốn nghe giọng của anh" Emily nhõng nhẽo
"nhưng anh đang làm việc mà" Kevin khẽ gắt
"dành một chút thời gian cho em không được sao?"
"thơi được rồi, em muốn nói gì?"
"chiều nay anh rãnh không? em muốn đi ăn tối"
"chiều nay anh..." anh chưa kịp nói hết câu Emily chen ngang
"em đã hỏi trợ lí của anh rồi, chiều nay anh chẳng có cuộc họp nào cả"
"hừm, thôi được rồi, địa điểm? thời gian?" Kevin thở dài thườn thượt
"7 giờ tối nay, tới nhà em đi, chúng ta cùng đi" Emily hớn hở
"Ok, tạm biệt" Kevin mệt mỏi cúp đt thoại.
Cô ngồi trong căn phòng trống, nơi có chiếc grand piano màu trắng kiêu sa, mà nghĩ ௱ôЛƓ lung, thật sự cô không muốn làm tổn thương Joéph một chút nào cả, nhưng nếu cứ tiến đến hôn nhân với anh như vậy thì sẽ càng làm khổ cả hai, cô nhắm nghiền mắt, đôi tay cô khẽ lướt trên phím đàn, rồi từng giai điệu mượt mà nhưng sầu não lại vang lên, cứ mỗi lần căng thẳng cô lại tìm đến căn phòng này, ở đây cô có thể tìm được không gian riêng cho mình.
7h tối tại một căn biệt thự hiện đại nằm giữa Paris rộng lớn, nơi có một chiếc ô tô đen tuyền đang đậu trước cổng
"em xong rồi, chúng ta đi thôi" Emily tung tăng xuống cầu thang, Kevin đã ngồi ở phòng khách đợi cô bé, anh cảm thấy khó chịu.
Kevin cùng Emi đến một nhà hàng gần đó, khu nhà hàng không quá to nhưng khuôn viên trông khá rộng và thoáng đãng. Anh cùng Emi dùng bũa tối, nhưng chỉ có Emi nói, hết chuyện trên trời dưới đất rồi lại chuyện trần gian, còn anh thì chỉ ừ hử cho qua chuyện. Dùng bữa tối xong, anh định đưa cô bé về nhưng cô bé nhất mực không chịu mà đòi anh phải dẫn cô đến "ngọn đồi tình yêu" cơ, Kevin đành miễn cưỡng chấp nhận với khuôn mặt hầm hầm.
"cộc cộc"
"cửa không khóa, mời vào"
"Marie, em...em có rãnh không?" là Joéph
"có chuyện gì sao anh?" cô nói mà tay đang rót tách trà
"chúng ta đi dạo đâu đó đi" Joéph đề nghị
Cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng đồng ý, cô cũng đang muốn xã stress một tí.
Joéph dừng xe tại một khu đồi khá rộng (khu đồi cách thành phố hơi xa), bây giờ mới 7h nên ngọn đồi khá đông đúc. Ngọn đồi này rất lạ mặc dù là đồi nhưng ở giữa lại có một cái hồ lớn và có một cây cổ thụ khá to nằm giữa hồ (bao quanh là nước). Cái tên "ngọn đồi tình yêu" đã có từ rất lâu, mọi người thường bảo những đôi lứa yêu nhau mà đến đây thì sẽ bên nhau mãi mãi, (mặc dù là người Pháp nhưng họ vẫn mong may mắn đến với mình) điều kiện là mỗi cặp phải ghi một điều ước lên một tờ giấy sau đó gấp lại thành một chiếc thuyền thả trôi trên mặt hồ, nếu chiếc thuyền nào mà dính chặt với nhau thì những người đó sẽ trở nên hạnh phúc.
Marie ghi xong lời nguyện ước cô gấp lại và cùng với chiếc thuyền ước của Joéph cô đặt chúng lên mặt nước, 2 chiếc thuyền vẫn dính chặt vào nhau nhưng đi đến được 1/3 quãng đường thì tự dưng chúng tách ra, Joéph hoàn toàn không muốn tin, đó là do ông trời sắp đặt hay sao, thay vào đó chiếc thuyền của cô lại bị dính chặt vào chiếc thuyền màu trắng (là của một người nào đó) từ bên kia. (mỗi lần thả thuyền sẽ theo lượt, ai mua vé trước sẽ thả trước, và sẽ có tất cả 10 cặp thả cùng lúc nên rất ít khi bị trùng lập nhau, và như vậy khi thuyền bị tách hay còn dính chặt lại là điều dễ nhận biết)
Joéph cười buồn, anh không cam tâm, anh vội vã lẫn đi chỗ khác với lí do để anh đi mua chút đồ uống.
"không thể nào được, tại sao lại bị tách chứ, em không chịu đâu, đây là cái đồi dởm, làm lại, chúng ta làm đi mà ..." EMi nhăn nhó bù lu bù loa
"thôi, mọi người đang nhìn kìa, chúng ta mau đi thôi" Kevin kéo Emi ra khỏi đám đông. Cô bé nhăn nhó một mực không chịu. Nhưng tiếng Đt của cô bé reng lên, là anh trai cô, anh đã đến Paris nên Emi phải nhanh chóng ra sân bay đón và tất nhiên là phải tạm biệt Kevin điều mà cô bé chẳng muốn tẹo nào.