Tôi yêu em Cô bé ngốc à - Chương 06

Tác giả: Kawi

Tại nhà Hoàng
"kính....koong"
_ai đấy? - Hoàng lên tiếng
_là tui nè - nó lên tiếng
_Bảo hả? bà chờ tui chút - Hoàng nói rồi bước ra mở cửa cùng với sự ngạc nhiên
_sao tên này ở đây? - anh tròn mắt
_anh ta đòi theo, thôi vào nhà đi - nó lùa 2 thằng vào
Vương như cái đuôi của nó vậy, nó đi đâu hắn bám theo đó
_này, anh ngồi yên được không, thật là vướng tay vướng chân - nó càu nhàu Vương mới chịu yên vị trên sofa
Hoàng thì ở trên phòng, để mặc bọn nó làm cái trò gì ở dưới cũng được
NÓ lau dọn nhà cửa rồi vào bếp
"xoảng..." một tiếng động chói tai vang lên
Vương và Hoàng đều nghe thấy, cả 2 nhanh chóng xuống chỗ phát ra âm thanh nhưng Vương đến trước (ở gần hơn mà)
_này, cô có sao không? làm gì mà bất cẩn thế - Vương lo lắng cầm tay nó
_cũng may chỉ bị xước nhẹ - nó cười trừ
_nhẹ cái gì mà nhẹ, đưa đây coi
......
Từ đằng xa, Hoàng nhìn thấy bọn nó mà chạnh lòng, anh luôn là người đến sau, lúc nào cũng vậy, anh dường như bất lực khi chẳng làm được gì cho người anh thích.
_thôi băng lại một chút là xong ngay ấy mà, anh ra phòng khách đợi đi - nó xua xua - một lát nữa sẽ có cơm
Vương thấy mọi chuyện đã ổn, hắn đi lên nhà
_tôi có chuyện muốn nói với anh - Hoàng giờ đang đứng trước mặt Vương.
_anh có thể thay tôi xin lỗi cô ấy chứ? - Hoàng nói không đầu không đuôi
_huh? tại sao? - Vương khó hiểu
_tôi phải ra nước ngoài - Hoàng nói chắc nịch
_thì sao? thì chỉ cần tạm biệt thôi, tại sao phải xin lỗi - Vương thắc mắc
_tôi đi có lẽ sẽ không trở về đây nữa - Hoàng nói mà gi nghẹn ngào
_thật vậy sao? - Vương mừng thầm nhưng cũng hơi tiếc
_nhờ anh chuyển lời này đến cô ấy
_thôi được nhưng chừng nào anh đi - Vương hiếu kì
_có lẽ chậm nhất là sáng mai - Hoàng nhìn ௱ôЛƓ lung
_nhanh vậy sao? thôi được, tôi chấp nhận - Vương đồng ý
_tôi không muốn làm phiền Bảo thêm nữa - Hoàng nói giọng buồn
_này, hai người làm gì ngoài đấy hả? - Nó réo - mau vào đi, có đồ ăn rồi đấy
_ừh - cả 2 tên đồng thanh
_món gì vậy? - Hoàng hỏi
_là Spaghetti với bít tết trứng và salad trộn - nó chỉ chỉ
_ăn được không vậy? - Vương tỏ vẻ không tin tưởng
_ăn không được đâu, trả đây - nó giật lại cái đĩa
_ấy ấy, đã ăn đâu mà biết - Vương giật lại
_bảo ăn không được mà - nó liếc xéo
_chỉ hỏi thôi mà - Vương mặt phụng phịu
Xong bọn nó vào bàn ăn nó thì ăn salad trộn, Hoàng thì ăn bít tết còn Vương thì ăn Spaghetti
_ngon không? - nó hỏi
_ùhm, rất ngon - Hoàng nói nhưng vẫn còn ăn
_tạm được - Vương phán 1 câu nước đôi
Xong xuôi 2 tên thay nhau rửa chén (thế mới công bằng chớ)
Tầm 3h nó vs Vương chào Hoàng về
_tôi muốn ghé chỗ này trứơc khi về - nó đề nghị
_đi đâu? - Vương thắc mắc
15" sau chúng nó đã có mặt ở tiệm bánh nhà nó
Nó bước vào
_chào cả nhà - nó mừng rỡ lên tiếng
_ủa cô chủ - một giọng phụ nữ lên tiếng
_c...cô chủ? - nó rất đổi ngạc nhiên - tại sao lại gọi tôi là cô chủ? ba mẹ tôi đâu?
_à, chủ tịch và phu nhân đang ở nhà - một người đàn bà lớn tuổi trả lời
_đây không phải là nhà tôi hay sao? - mặt nó ngớ ra
_huh? thế chủ tịch và phu nhận không nói gì cho cô biết hay sao? - bà ta cũng ngạc nhiên
Lúc này Vương bước vào và cũng mgạc nhiên không kém
_huh cha mẹ cô đâu?
_làm sao tôi biết được
_vậy là chủ tịch và phu nhân vẫn chưa cho tiểu thư biết rồi
_biết gì ạ? - nó tò mò
_chuyện là thế này, chủ tịch vốn là một nhà kinh doanh địa ốc giàu có, còn phu nhân là nhà tạo mẫu và thiết kế thời trang bên Pháp, vì chủ tich và phu nhân muốn tiểu thư học cách tự lập, không kiêu căng và không dựa dẫm vào thế lực gia đình nên đã mượn cửa hàng này của tôi để giả vờ có cuộc sống khó khăn - bà ta húp ngụm trà - ngoài ra tiểu thư còn có một người anh trai, câu chủ vì được nuông chiều hết mực vì vậy rất hay gây rắc rối, điều này làm chủ tịch và phu nhân rất phiền lòng - bà ta lại nói bằng giọng sầu não
_vậy bà là ai, sao bà lại biết rõ về gia đình tôi đến vậy? - nó rất đổi ngạc nhiên
_vâng, tôi đã từng làm quản gia trông gia đình của tiểu thư nhưng vì đã quá tuổi nên tôi xin nghỉ hưu về làm ở tiệm bánh này
_vậy bà có thể cho tôi biết nhà tôi ở đâu không? - nó hỏi tức tốc
Chưa đầy 15 phút, chiếc xe đã dừng lại đúng địa chỉ mà bà quản gia đưa, trước mặt bọn nó bây giờ là một căn biệt thự Pháp được xây theo kiến trúc cổ kính rất to, gần như gấp 3 lần căn biệt thự của Vương
"kính koong..."
_ai đó - một cái máy được gắn ngoài cửa lên tiếng
_tôi là Huỳnh Ngọc Bảo - nó trả lời
_Bảo... là tiểu thư, xin tiểu thư thứ lỗi, mời cô đợi một lát
Nói xong chiếc cổng tự động mở, nó và Vương phải ngồi trong xe hơi, cánh cổng mở ra cả nó và Vương đều phải bất ngờ, xung quanh là một chiếc sân rông, còn có cả hồ bơi và hòn non bộ khá to, phải đi một quãng đường mới đến được ngôi nhà
_thưa tiểu thư - một người mặc vaest đen đứng ở cửa như đã chờ sẵn - mời tiểu thư và cậu đây
Cánh cửa đã đựơc mở ra và bên trong toàn bộ là những đồ nội thất đắc tiền và những dàn đến chùm lộng lẫy, nói tòm lại về mọi mặt thì đây là nơi dành cho giới thựơng lưu
_thưa tiểu thư, phu nhân và chủ tịch đang đợi cô ở bên trong - người dẫn đường nói - còn cậu đây mời cậu theo tôi
nó bước vào
_bố...mẹ...
_ùhm, Bảo chào mừng con trở về nhà - bà Trinh mẹ nó dang tay
_chắc con cũng biết sự thật rồi đó - ông Lâm buồn bã nói - con không trách cha mẹ chứ
_không, con sẽ không bao giờ trách cha mẹ, nhưng con thấy hơi bất ngờ một chút
_con không ngờ chúng ta lại đang ở căn nhà này phải không - bà Trinh cười
_từ nay con cứ dọn về đây - ông Lâm cười nói
_dạ nhưng còn chuyện .... - nó định nói nhưng bà Trinh cắt ngang
_chuyện của thằng Vương phải không?
_dạ
_con không cần phỉ lo nữa, cứ để chúng ta lo - ông Lâm hớp ngụm trà
_ông Lý, mau mời cậu Vương vào tôi có chuyện muốn nói - ông Lâm ra lệnh
_vâng
_thôi, em đưa con lên phòng đi - thế là nó với bà Trinh lên phòng
_mời cậu - ông quản gia mở cửa
_cháu chào bác - Vương lễ phép
_ừh, cháu ngồi đi - ông Lâm rót trà - bác có chuyện muốn nói với cháu
_vâng cháu nghe
_xin cháu thứ lỗi cho bác vì đã gạt cháu - ông Lâm hớp ngụm trà
_dạ chuyện ấy... lúc đầu cháu cũng khá bất ngờ nhưng cháu đã phần nào đoán trước được mọi chuyện nên không sao đâu bác ạ - Vương lễ phép
_làm sao cháu biết? - ông Lâm ngạc nhiên
_dạ, có lần Bảo nói cô ấy từng đi học trừơng nội trú mà theo cháu biết thì trường nội trú có học phí khá đắc, chẳng những vậy khi gặp bác và bác gái ở tiệm bánh, cháu cảm giác như hai người không phải là thợ làm bánh - Vương nói tiếp - vì nếu bác thật là thợ làm bánh thì chắc chắn sẽ không gửi con mình vào trường nội trú mà ngược lại phải giữ cô ấy ở bên để phụ giúp việc ở tiệm
_haha, tầm quan sát của cháu rất tốt - ông Lâm cười lớn - nhưng bây giờ, theo ta biết thì hợp đồng giữa cháu và con gái ta vẫn chua hết hạn, vì vậy nó sẽ vẫn làm việc ở nhà cháu như bình thường, còn chỗ ở thì nó sẽ ở đây, cháu thấy thế nào? - ông Lâm hỏi VƯơng
_dạ, như vậy cũng hợp lí, cháu đồng ý - VƯơng gật đầu
_ba - nó và bà Trinh xuống lầu
_ừh, sao rồi, thấy phòng thế nào? -ông Lâm nhìn nó trìu mến
_rất đẹp ạ - nó giơ hai ngón tay cái
_cái con bé này ... - bà Trinh mắng yêu vì hành động trẻ con của nó
_à, rồi còn chuyên hai đứa, tiến triển tốt chứ? - ông Lâm chợt hỏi
_huh? chuyện gì hả ba/bác? - hai đứa đồng thanh
_thì chuyện hai đứa yêu nhau ấy - bà Trinh gợi ý (nói toẹt ra rồi còn gì?)
_sao cơ ạ? làm gì có chuyện ấy - nó lên tiếng
_sao lại không có - ông Lâm cười lớn
_ba này - nó đỏ mặt bỏ ra vườn luôn
_thôi cũng trễ rồi, chau xin đưa Bảo về soạn đồ - Vương lễ phép
_ừ, cháu về - bà Trinh cùng ông Lâm cười thật tươi
VƯơng ra vườn
_này, Bảo, cô không định về à? - Vương đứng từ xa
_anh về một mình đi, tôi đi bộ, khỏi cần anh lo -nó dỗi
Vương tiến lại gần chiếc xích đu, nới nó đang ngồi
_cô mau và chào người lớn rồi còn về, hợp đồng của tôi vs cô vẫn chưa hết mà - VƯơng dọa
_rồi, về thì về - nnó bực dọc
_chào ba mẹ/ hai bác chúng con đi - nó lễ phép
_ừ, đi đường cẩn thận - bà Trinh nói với theo
_dạ
Thế là nó đã biết sự thật và nó rất vui, tối hôm ấy nó chẳng tài nào ngủ được nhưng mệt quá nên cũng thi*p đi lúc nào không hay
"cộc..cộc..."
_này, Bảo, cô có dậy đi học không hả? biết mấy giờ rồi không - Vương gọi lớn từ phía ngoài
_ờ...- nó mơ màng mở cửa rồi nhìn đồng hồ - huh? cái gì...7 giờ kém 20 trời...trời ạh sao không kêu tui sớm hơn - nó lèm bèm
_cô buồn cười nhỉ, cô là người hầu mà bắt chủ gọi dậy đi học cho là may lắm rồi, còn ngồi đó càm ràm hử? - Vương liếc xéo
_rồi..rồi, biết rồi, là lỗi tại tui - nó vừa đánh răng vừa thò mặt ra
15" sau nó với VƯơng đã ở trên xe tới trường
_hơ.... bùn nngủ quá, hôm qua chẳng ngủ được tẹo nào (bà ngủ như ૮ɦếƭ mà bảo chẳng ngủ được, đúng là sâu ngủ) - nó ngáp rồi vươn vai - à, mà sao hôm nay không thấy tên Hoàng đâu nhỉ? - nó thắc mắc nhưng nghĩ là anh đến trễ nên cũng thôi
_chào các em - bà cô bước vào
_cô ơi sao hôm nay không thấy Hoàng hả cô? - mấy nhỏ con gái tíu tít
_ủa, thế cô chưa nói cho các em biết à? - bà cô ngạc nhiên
_biết gì vậy cô? - bọn nó tròn mắt
_thì chuyện Hoàng đi du học - bà cô trợn mắt
_sao cơ? Hoàng du học á? tiếc quá FC còn đây mà lại bỏ ra nước ngoài du học - bọn con gái tiu ngỉu
"hả? đi du học, sao không nói cho mình biết?" nó cũng rất bất ngờ nhưng vi là giờ học nên cũng không thắc mắc
GIờ ra chơi
_này, Bảo, cô sao vậy? - VƯơng hỏi khi thấy nó như mơ màng
_hả? à... không sao
_cô đừng buồn nữa dù sao hắn cũng đi rồi - VƯơng ngồi cạnh nó
_sao anh biết - nó hỏi lại
_hắn ta nhờ tôi xin lỗi cô, hắn bảo lần này đi sẽ không trở về nữa đâu - Vương khoanh tay
_sao? không trở về ư? - nó hết sức kinh ngạc - sao anh không nói cho tôi biết sớm
_đã bảo là xin lỗi hộ thì làm sao hắn cho tôi nói với cô sớm được - VƯơng tức mình quát - đi rồi thì thôi làm gì mà níu kéo giữ vậy?
_nhưng còn lời hứa? - nó cúi đầu
_lời hứa gì? - Vương tò mò
_là lời hứa mà tôi đã hứa trước khi mẹ Hoàng mất - nó nói - tôi vẫn chưa hoàn thành
_nhưng cô đã hứa cái gì? - Vương hỏi lớn
_thì chăm sóc Hoàng hộ bà ấy - nó buồn rầu nói
_nhưng hắn muốn rời xa cô là con đừơng của hắn, cô đừng tự trách mình nữa
_nhưng tôi thấy Hoàng rất đáng thương - nó rưng rưng
_đã bảo là không sao mà, cô không được khóc - Vương cho nó dựa vào vai mình
_tôi không khóc
Trưa hôm đó, nó về nhà cùng Vương nhưng chẳng ai nói chuyện với ai,
Nó vào nhà rồi đi thẳng lên phòng dọn vali. xong nó đáng 1 giấc tới chiều tối
"cộc cộc"
Nó mở cửa
_chắc cô cũng đói rồi ăn chút gì đi - Vương bưng một khay thức ăn
_anh vào đi - nó còn hơi ngái ngủ
_chắc cô vẫn còn mêt nên tôi chỉ mang súp cua với sữa thôi - Vương nói
_ùhm anh để đó đi, lát tôi sẽ ăn - nó nói bằng giọng mệt mỏi
_không tôi muốm thấy cô ăn - Vương ngồi lì
_được rồi, ăn nè - nó múc thìa súp ăn lun - ái, nóng..
_trời ạ, súp mới nấu đương nhiên nóng rồi, ăn uống cũng không xong - Vương mắng
_thì tôi đâu biết nó nóng đến vậy - tay quạt quạt lưỡi
_đưa đây - Vương giật cái chén súp lại
_phù...phù , há miệng ra - Vương múc thìa súp lên thổi thổi rồi đưa trước mặt nó
_để tôi - nó định giành lại nhưng Vương không cho
_đã bảo há miệng ra mà
_a.... - nó đành há miệng ra cho Vương đúc (cái nỳ giống bố chăm con gái nhề?)
Cuối cùng cũng hết chén súp
_này cô mau uống đi - Vương đưa nó li sữa
_nhưng tui no rồi - nó xoa xoa bụng
_đã bảo là uống đi mà - VƯơng nói như ra lệnh
_ừ thì uống - nó uống uống sữa mà như uống thuốc độc, mặt nó nhăn như khỉ vì no, uống được 2/3 li nó thở hôc hộc
_thôi đủ rồi, cô mà nôn ra thì khổ - Vương nói rồi bưng khay ra ngoài
_ngủ ngon
_anh cũng vậy
Nó đóng cửa lại rồi tắt đèn ngủ luôn (trời ạ, ngủ nưã hả)
_hì hì, thấy chưa, cậu chủ thay đổi nhiều rồi đó - chị Ngọc thủ thỉ với dì Bảy
_ừ, lại còn quan tâm tới người khác nữa, thật sự đã thay đổi rồi - dì Bảy cười nói
Sáng hôm sau, nó thức dậy sớm (vì hôm qua ngủ sớm)
_Vương, mau dậy đi tới giờ đi học rồi nè - nó đập cửa rầm rầm
_trời ạ, mới sáng sớm - VƯơng cằn nhằn mở cửa
_tôi trả công anh đó, hôm qua anh gọi tôi dậy thì hôm nay tới lượt tôi
_thôi thôi, cho xin, việc gì chứ việc này khỏi cần trả ơn
Nhưng đâu rồi cũng vào đó, chúng nó lại đến trường như thường lệ
_êy, nghe đâu lớp mình có giáo viên anh văn mới đó - Kỳ bon chen (tụi này tụ tập ở chỗ của nó với Vương)
_thế hả, vậy thì tốt chứ sao, bà cô cũ vừa già mà vừa dạy chán òm - Vy kênh kiệu
_hình như ông thầy này trẻ lắm , chừng 22 hay 23 tuổi gì đó - Doanh nói tiếp - nghe đồn là đi du học nước ngoài nhiều năm rồi
"renggg...."
_thôi, chuông rồi lát nói tiếp - M.Anh thúc
_chào các em - một ông thầy trẻ măng bước vào
_chúng em chào thầy - đồng thanh
_ừ, các em ngồi - ông thầy huơ tay - thầy là Đặng Minh Phong, giáo viên anh văn mới, vì là lần đầu tiên đi dậy nên có gì thiếu sót mong các em bỏ qua - ông thầy cười một cái làm cả bọn con gái ú ớ trừ Ngũ Vương và nó
Ông thầy có dáng cao chừng mét 8, làn da trắng hệt như các công tử nhà giàu, đôi mày rậm cùng đôi mắt sâu thẳm được giấu đằng sau cắp mắt kính lẵng tử, chẳng những vậy ông thầy này còn có nụ cười ૮ɦếƭ người nữa, nói chung là đẹp.
Tiết học vẫn diễn ra bình thường nhưng có điều các nữ sinh lớp nó chẳng học hành gì hết mà cứ ngồi ngắm thầy "chẹp dzai"
* * *
* * *
Tại cảng hàng không quốc tế TSN
_này, Quân, tao đây nè - một người thanh niên cao khoảng mét 8, làn da trắng
_ờ - một người thanh niên khác đeo mắt kính đen mũ lưỡi trai và tay đang kéo vali - mày tới hồi nào
_1 tiếng trước - anh chàng da trắng cười - sao rồi, dạo này khỏe hok mảy?
_sao lại không - người đội nón lưỡi trai cười nhăn nhó - nhưng bọn Fan cứ bám theo như đỉa tao phải cải trang nè, không thấy hả?
_rồi rồi, đi thôi, mà mày không định về nhà hả?
_về nhà có tổ thêm mệt, ông già cứ bắt tao nối nghiệp của ổng - người đội nón thở dài
_thôi qua nhà tao đi - người da trắng rủ
Xong hai cậu bắt taxi về nhà, nhà của tên da trắng là một ngôi nhà bình thường thôi nhưng lại có thiết kế rất đẹp
_nhà mày á hả? cũng được đấy chứ? - người kia xách vali xuống
_ừh, vô đi
sau khi đã ổn định được chỗ ở, người tên Quân lên tiếng
_ủa mà dạo này ổng bã có fone mày hõi về tao không? - Quân hỏi
_có nhưng tao nói là hok biết - Phong trả lời - à, hai bác nói là nhỏ em gái mày về rồi đó
_vậy à? - Quân tu chai nước
_mày không định gặp mặt nó hả? - Phong hỏi
_ai cơ? em tao hả? - Quân ngu ngơ
_chứ còn ai vô đây?
_khỏi gặp, tao biết mặt nó rồi - Quân ngồi xuống sofa
_sao biết? - Phong ngạc nhiên
_trước khi đi Sing ổng bã đưa tao bức hình rồi - Quân kể
_đâu tao coi thử? - Phong nhí nhảnh
_ax, mày mà động vô nó là ổng bã Gi*t mày đấy? - Quân trợn mắt
_biết rồi, coi thôi mà
_nè - Quân móc trong ví ra một tấm hình
_trời nhỏ xinh quá - Phong thốt lên - mà sao nhìn quen quá
_em tao mà lị, mà mày gặp rồi hả? - Quân ngạc nhiên
_hình như rồi - Phong cười nham nhở - làm mai tao đi
_cái thằng... tật mê gái không bỏ - Quân lắc đầu - làm mai mày cho ông bã bằm tao ra à? mà tao thậm chí còn chưa tiếp xúc với nó lần nào làm sao làm mai cho mày
_ờ ha nhưng sớm muộn mày cũng gặp, mày cứ giới thiệu đi tao hứa lần này sẽ nghiêm túc - Phong hăm hở
_tao không biết, mày mà làm nó khóc thì ông bã đập tao, tao sẽ Gi*t mày hiểu chưa? - Quân dọa
_rồi, biết rồi đại ca
Tại ngôi biệt thự to lớn và rất sang trọng
trên căn phòng có cánh cửa màu trắng
"I"m five years old and it"s getting cold, I"ve got my big coat on...." là tiếng nhạc country đang vang lên (The best day ý, híhí xin lỗi t/g là fan )
_alô - là nó
"là tui Vương nè"
_ờ, sao? - nó ngu ngơ
"qua nhà tui học bài"
_huh? có nghe lộn không đó - nó xém làm rớt đt
"ề, đừng có mà châm chọc à nhá"
_ấy ấy, không có chọc chỉ thấy lạ thôi
"chẳng phải ngày mốt thi rồi sao, mau qua đi" nói rồi Vương cúp cái rụp
_ơ... này - nó chưa kịp phản ứng
"ax, cái đồ độc tài, đồ ôn dịch, đồ dô duyên...^%&^$^$(#$@ " nó rủa đủ kiểu
"kính...koong..."
_tới òy hả? - Vương nhảy bật ra mở cửa
_anh đang chờ ai vậy? - là San (người con gái xuất hiện ở trang 16)
_lại là cô à? - Vương chùng xuống
_sao anh lại nói vậy? - mỏ San vểnh lên - chúng ta đính hôn rồi mà
_hồi nào? tôi đồng ý à - VƯơng càng ngày càng thấy không ưa cô ta mạc dù là chơi với nhau từ bé nhưng San là một cô tiểu thư bướng bỉnh, ăn chơi và đanh đá
_anh... - San giận tím mặt
_tôi làm sao? - Vương xoay mặt vào trong - không vừa lòng à, không thì đi về
"hừm anh đuổi em đấy à, còn lâu em mới đi, xí" San xịu mặt
_không đời nào - nói rồi San đi thẳng vảo nhà
_này.... - Vương chưa kịp nói với theo thì cô ả đã tự bước vào
"kính...koong"
_ai đó? - là tiếng chị Ngọc
_dạ là em, Bảo đây ạ - nó lễ phép
_Bảo hả? chị ra liền
_em vô nhà trước nha chị
_ừh, cậu Vương đang chờ em bên trong đó
Vừa thấy nó bước vào, Vương liền đứng dậy
_ồ, em tới rồi hả? - Vương nhào tới hôn nó
_huh? cá.... - nó chưa kịp làm gì thì VƯơng đã môi chạm môi
_cô đóng kịch dùm tôi một lát - Vương nói thầm vào tai Bảo rồi xoay sang San
Nó đần mặt ra một hồi nhưng cũng hiểu ý
_à, đây là San San chắc em cũng gặp ở buổi tiệc ấy - Vương vờ giới thiệu - còn đây là Bảo, bạn gái tôi
_chào bạn, tôi là Bảo, rất vui được gặp bạn - nó đưa tay
_không bạn bè gì hết - San hất tay nó một cách тһô Ьạᴏ
_này, cô làm gì vậy hả? - Vương coi San như cái gai trong mắt
_à, sao mà bạn tới mà anh chẳng mời bạn uống nước gì cả, thật là, để em đi pha trà - nó nói ngọt xớt rồi lẻn vào trong
_anh đi với em - VƯơng đi theo luôn
"hừm anh tưởng làm vậy là thoát đựơc tay tôi à?" San nghĩ thầm
Tại căn bếp
_anh đang làm gì vậy hử? - nó nhăn nhó - sao lại lôi tôi vào vụ này
_xin lỗi nhưng tôi không còn cách nào khác, vả lại cô là người mà tôi dắt tới buổi tiệc, chả lẽ giờ dắt nhỏ khác nói là bạn gái cô ta sẽ nghi ngờ mất - Vương kêu khổ
_cái gì chứ? thật là nực cười - nó cười méo xệch - thôi được rồi, đã giúp thì giúp cho trót nhưng chỉ ngày hôm nay thôi, tôi không có hơi đâu mà tham gia vô vụ này ạ
_cảm ơn "em iu" - VƯơng la lớn rồi nhảy bổ vô ôm lấy nó từ đằng sau
_bỏ ra đi, này.... - nó kéo tay Vương ra
_hứ - là San San, theo sau tiếng "hứ" là tiếng cửa đóng sầm
_haha, cuối cùng cô ta cũng đi - VƯơng thở phù
_này, anh bỏ ra được chưa? - nó liếc xéo
_ờh... - VƯơng chợt ngượng khi tay hắn vẫn còn ôm ngang hông nó
_à, cô ta đi rồi cô còn pha trà làm gì? - Vương đánh trống lãng
_anh bùn cười nhỉ, tôi pha tôi uống chứ làm gì? - nó tay vẫn loay hoay với ấm trà và ấm nước sôi
_oái, nóng .... - nó sơ ý đổ nước sôi vào tay
_cô làm ăn kiểu gì vậy hả? đưa tay đây xem nào - Vương giựt tay nó về phía mình
_tôi chỉ sơ ý thôi mà - nó vêu mỏ lên cãi
_sơ ý, sơ ý? đúng là vụng về mà - VƯơng quát
_kệ...kệ tôi - nó chữa ngượng
_cô rửa tay đi rồi chờ tôi một lát - VƯong nói rồi đi lấy thuốc sức phỏng
_đưa đây - Vương giựt tay nó rồi bôi thuốc lên
_a...xư....- nó hơi rát - àh mà này, lúc ban nãy anh đóng kịch hay nhỉ, nếu là tôi thì tôi đã tức xì khói luôn rồi chứ không ngồi lì như cô ta đâu, haha
_nếu tôi nói.... ban nãy tôi....tôi không đóng kịch.... cô có tin tôi không? - Vương bỗng nhiên lên tiếng làm nó ngừng cười và mặt bắt đầu đỏ lên
_nếu tôi nói tôi thích cô và muốn cô làm bạn gái tôi thì sao? - VƯơng bỏ tay nó ra rồi cuối sát xuống mặt nó
_ơ...ư..ừhm...to...tôi... mà a...anh nói...giỡn mà...phải không - nó cà lâm
_không đùa - Vương nghiêm túc
_t...tôi....không...biết - nó nói rồi bật dậy - thôi...hôm... nay...t...tôi về trước, tôi...có việc rồi - nó nói rồi chạy một mạch ra cửa
Chẵng phải là VƯơng mới vừa "tỉnh tò" với nó hay sao, sao mặt nó nóng bừng thế này
"bình tĩnh...bình tĩnh... mày phải thật bình tĩnh..." nó giơ tay trước иgự¢, thở dốc, nó cảm nhận được tim nó đang đập rất nhanh, rất nhanh.
Về tới nhà, nó đi ngay lên phòng, nó cố gắng không nghĩ đến những lời nói ban nãy của Vương
_không được...không được... - nó lắc đầu nguầy nguậy
Tối đo, nó không thể nào ngủ đựơc, lăn qua rồi lôn lại và "bịch" thế là nó "đo đất" (trời ạ, bà này điên luôn òy)
Nó lại trằn trọc rồi mở điện thoại
"bíp... bíp... bíp..." nó nhấn cái gì đó rồi đóng điện thoại, chùm chăn lại
"teng...teng teng...teng" là tiếng tin nhắn
_cái gì vậy? hớ..... - VƯơng cầm đt lên mặt còn ngái ngủ
>
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc