Tôi Và Boss Thật Trong Sáng - Chương 47

Tác giả:

Bởi vì việc để lộ bí mật đương nhiên không hề có liên quan tới Bạch Thuần Khiết, làm sao mà anh không tin cô. Chẳng qua là anh muốn nghe chính miệng cô giải thích cho mình thôi. Cũng không cần phải nói quá nhiều, chỉ là nói qua tại sao trong bức ảnh chụp kia thì Bạch Thuần Khiết và Cố Trữ lại thân mật như thế là cũng đủ.
Về nhà uống thuốc, người nào đó đang ngồi trên ghế sa lon im lặng không lên tiếng mà ngây ra cho đến khi Tiểu Tiện Viên bắt đầu mon men làm nũng kéo nhẹ ống quần anh. Cúi đầu nhìn nó, Lục Cảnh Hàng hỏi “Muốn ăn gì?” Đứng dậy đi lấy một ít thức ăn chó cho nó, nhưng mà Tiểu Tiện Viên chỉ gại gại rồi ngửi vài cái vẫn không chịu ăn.
“Gâu.” Nó tội nghiệp nhìn về phía Lục Cảnh Hàng.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Lửa giận khó hiểu bắt đầu bùng lên.
“Gâu. . .” Tiểu Tiện Viên có hơi sợ sệt.
Chính mình vốn đang cảm mạo không khỏe lại có hơi đau đầu, bây giờ còn bị một con cún hành cho, Lục Cảnh Hàng chạy hai bước đến bên bàn trà cầm lấy điện thoại di động liền bấm số của Bạch Thuần Khiết. Nhưng mà thật đúng là giống như Cố Trữ nói, không ai nghe. Một chút lo lắng ập đến chia cắt tâm tư hỗn loạn của anh, Lục Cảnh Hàng hoàn toàn sụp đổ. Lại gọi điện thoại cho cô, lần này đổi thành gọi theo số ở nhà cô.
Không được hai hồi chuông thì đầu kia liền truyền đến âm thanh quen thuộc. “Alo, ai đó.”
“. . .” Như là tức thời bị mất tiếng, Lục Cảnh Hàng không trả lời.
“Ai đó, nói đi.”
“. . .”
Không nhịn được, Bạch Thuần Khiết thăm dò vươn người nhìn số gọi đến trên màn hình “Anh à.” Giọng điệu hoàn toàn thay đổi, mềm hẳn đi như là củ cải nhúng nước sôi.”Có chuyện gì?”
“Về nhà rồi à?” Biết rõ mà còn hỏi.
Bên này Bạch Thuần Khiết cũng gật đầu rất phối hợp “Vâng, về hôm qua . . .”
Nói còn chưa dứt lời thì âm thanh trầm thấp của Lục Cảnh Hàng lại che dấu không nổi cơn bực bội “Muốn đi tại sao cũng không đem con cún theo!”
“. . . Nó làm sao vậy?” Trong lòng cô giờ phút này mất mát dị thường.
“Làm sao vậy? Đó không phải là của em sao, tại sao trang phục đều nhớ cầm đi nhưng lại quên không mang nó? Căn bản là anh không có thời gian chăm sóc con cún của em, quay lại ngay để đem nó đi.”
Cách nói “Không có tình người” của anh làm trong lòng Bạch Thuần Khiết ấm ức “Trước hết không để nó ở đó được sao?”
“Em bề bộn nhiều việc à?”
“Trước mắt thì hẳn là bận rộn nhiều việc.”
“Làm gì vậy?”
“Chiều nay đến cục dân chính đăng kí, ngày mai bắt đầu chuẩn bị lễ nghi kết hôn.”
Kết hôn? ! Lục Cảnh Hàng đần độn, từ đâu mà có chuyện này được? Nghe thấy đầu kia điện thoại yên lặng, Bạch Thuần Khiết biết anh đang bị mơ hồ, vì vậy vội vàng giải thích “Là ông Bạch cùng dì Tần muốn kết hôn .”
“. . .” Vẫn im lặng.
“Cho nên em sẽ bận rộn nhiều việc, Tiểu Tiện Viên liền làm phiền anh trước hết chăm sóc giúp em. Cám ơn anh.” Người khác không thích khách sáo.
Sau khi trò chuyện Lục Cảnh Hàng không đồng ý cũng không có cự tuyệt, thậm chí ngay cả lúc cắt đứt cũng hơi đột ngột. Đến lúc để ống nghe xuống, Bạch Thuần Khiết có hơi tiếc rẻ, hình như cô có rất nhiều lời muốn nói cho anh nghe. Như vậy, lại cầm lấy điện thoại gọi lại sao? Không biết tại sao cô trở nên rất lúng túng, không có dũng khí. Cho dù có gọi được thì cô có cảm giác mình cũng sẽ không có đủ dũng cảm để nói gì đó.
Có điều dù Bạch Thuần Khiết đột nhiên được người cha dũng cảm tiếp sức thì cô cũng sẽ không thuận lợi nói thêm cùng Lục Cảnh Hàng, bởi vì hiện tại hình như anh cũng bề bộn nhiều việc.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Thuần Khiết, anh lập tức gọi điện cho cha mẹ mình. Hôm qua bọn họ gọi anh tối hôm nay đến ăn cơm, tuy nhiên hiện tại anh không có thời gian đến. “Mẹ, hôm nay con không đến được, công ty có việc phải đi công tác.”
Cha mẹ bên kia dặn dò, còn có công ty bên này thì nhân vật linh hồn của Triển Hàng phải nghỉ ngơi một tuần lễ, trước đó nhất định phải thu xếp công tác ổn thỏa.
***
Thì ra kết hôn thật sự chỉ mất có chín đồng chín hào . . . nói như thế thì hôn nhân cũng rẻ không phải là không có đạo lý. Nhìn ba Bạch cùng dì Tần đứng đối diện đến cầm tờ chứng nhận đăng ký màu đỏ, Bạch Thuần Khiết đón nhận cười híp mắt chúc mừng ” Ông Bạch , Tiểu Tần mừng vui kết thành vợ chồng đến đầu bạc răng long.”
“Làm sao lại giáng vai vế xuống? Tiểu Tần?”
Mắt thấy Lão Bạch không giải thích được, Bạch Thuần Khiết đành giải thích “Không phải con đều gọi cha là ông Bạch sao, lẽ ra hiện tại nên gọi dì Tần là bà Tần. Nhưng mà phụ nữ đều không thích chữ bà này, cho nên đã sửa thành tiểu Tần.”
“Nếu không sau này có lẽ con gọi là ba?”
Ý của Lão Bạch thì làm sao mà Bạch Thuần Khiết lại không biết, kỳ thật từ rất sớm cô có thể gọi dì Tần là mẹ không phải sao? Thấy cô không nói chuyện, dì Tần còn tưởng rằng Bạch Thuần Khiết mẫn cảm đối với vấn đề này, lập tức trộm véo ba Bạch một cái đồng thời khuyến mại thêm ánh mắt trách cứ.
Nhìn thấy hành động lén lút của dì, Bạch Thuần Khiết phì cười lên tiếng, “Mẹ, có người như thế sao. Ở trên đường mà ngược đãi cha con.”
“Tiểu Khiết. . .” Cũng giống như phụ nữ chiếm được điều mà mình không dám hy vọng xa vời, lệ nóng tự nhiên trào ra.
Chịu không được quang cảnh gợi tình hiện tại, Bạch Thuần Khiết vội vàng tát nước theo mưa “Bình thường có lẽ gọi là tiểu Tần, lúc tâm tình tốt lại gọi là mẹ.”
Dì Tần hai mắt đỏ bừng liên tục gật đầu, coi như chỉ có một lần như vậy cũng đủ bà thấy đáng giá cho tất cả nỗ lực chân thành mấy năm nay.
Một nhà ba người rất kinh tế ngồi tàu điện ngầm về nhà ăn một bữa cơm no đủ để chúc mừng cuộc sống tốt đẹp mới. Nhưng sau khi vừa lên nhà lại phát hiện bữa cơm chiều này còn phải thêm một đôi đũa.
Kinh ngạc không thua gì con gái của mình, ông Bạch mừng vui bất ngờ hỏi Lục Cảnh Hàng “Làm sao cháu cũng đột nhiên đến?”
“Chào chú, chào dì.” Cái nhìn vẫn thẳng, cái này gọi là có người nhìn anh hơi không được tự nhiên. Nhưng hiện anh đang nhìn một người mặc bộ đồ hơi có vẻ thoải mái đang làm bộ cũng có chút không vừa mắt.
Rất nhiều lúc, nữ nhân về mặt quan sát so với nam nhân thì mẫn cảm hơn. Đứng ở một bên dì Tần lập tức liền cảm giác nhận ra giữa hai đứa có chuyện. Nhưng mà chuyện của con cái có lẽ để bọn nhỏ giải quyết, bọn họ cố gắng không nên nhúng tay, trừ phi gặp lúc đặc biệt cần phải can dự.
Mở cửa ra, dì Tần gọi Lục Cảnh Hàng vào nhà “Mọi người cứ ở trong phòng khách trò chuyện, ta lập tức phải đi nấu cơm. Cũng nhanh thôi vì lúc đi thì dì đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi cả rồi.”
“Cháu cũng đi giúp một tay.”
“Tiểu Khiết, dì có thể tự làm. Nếu không cháu đi sửa soạn bàn ăn?”
Bạch Thuần Khiết bất đắc dĩ gật đầu, xoay người đi về phía bàn ăn. Bình phong giữa phòng ăn và phòng khách không biết nói gì đó mà bị tháo đi, thu dọn bàn ăn kỳ thật chẳng khác nào ngồi cùng một chỗ nói chuyện với Lão Bạch và Lục Cảnh Hàng.
“Tiểu Khiết, có lẽ trước hết rót nước cho Cảnh Hàng đi.”
“A.” Cầm cốc nước đặt ở trước mặt Lục Cảnh Hàng, rốt cục cô cố lấy dũng khí mở miệng hỏi “Sao anh lại tới đây.”
“Đi công tác.”
“Đúng không.” Cô không tin.
“Còn nữa, tới tham gia hôn lễ của chú và dì.”
Lão Bạch thật sự là người có việc hỉ, mừng rỡ so với trước kia công ty kiếm được nhiều tiền thì còn hài lòng hơn. Ông giống như đứa trẻ lắc lắc tờ chứng nhận đăng ký trong tay “Cầm giấy chứng nhận, ngày kia đi chụp ảnh kết hôn, tuần sau tổ chức hôn lễ. Chú nói chúng ta đã có tuổi nên không cần chụp những ảnh này, nhưng tiểu Khiết không vui, nên bắt hai người chúng ta đi chụp. Lại còn nói nó thực tập để sau này kết hôn. Đứa nhỏ này còn chưa đi xem bát tự. Đúng rồi, Cảnh Hàng, cháu có bạn gái chưa?”
“. . . Có.” Khi nói lời này thì anh cố ý không nhìn Bạch Thuần Khiết. Lục Cảnh Hàng phát hiện chính mình trở nên rất dễ nổi giận.
“Chú có cảm giác cháu có điều kiện tốt như vậy mà không có bạn gái. Bạn bè bên cạnh cháu có điều kiện không tệ, nếu như có thì giới thiệu cho tiểu Khiết một đứa.”
“. . .” Không lên tiếng, nhưng anh gật đầu. Nếu như thật sự anh bị người nào đó đá đít, không, là bị người nào đó đuổi đi thì nhất định anh sẽ làm người bạn xứng đáng, có bao nhiêu cực phẩm nam nhân mà mình biết đều giới thiệu cho Bạch Thuần Khiết.
Từ trong bếp vọng ra tiếng của dì Tần gọi ông Bạch, phòng khách rốt cục theo kế hoạch biến thành thế giới của hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc