Nước mắt lưng tròngỞ trên bục nhìn Bạch Thuần Khiết kích động bỏ chạy , Lục Cảnh Hàng cũng không thể tự ý chạy ra đuổi theo hỏi , chỉ có điều , nói chuyện xong , anh biết nguyên nhân cô bỏ đi . Không yên lòng tham gia hết bữa tiệc , anh trở lại trong xe , áo khoác của cô ở đây , mà hiện tại cô đã đi đâu?’
Khởi động xe , nhưng Lục Cảnh Hàng cũng không biết nên lái xe nơi nào tìm người , vì thế rối loạn băng qua các con đường làm tính tình anh trở nên káu kỉnh . Lại 1 lần nữa bởi vì đèn đỏ mà đem quyền hung hăng đập vào tay lái , điện toại của anh vang lên , là Cố Trữ .
” Lục tổng cãi nhau với cô ấy?”
Lục Cảnh Hàng biết người anh ta nói là ai , mặt không khỏi nhăn lại : ” Cô ấy ở đâu?”
” Anh còn chưa trả lời tôi , cãi nhau hả?”
” Không.”
” Thế vì sao lúc tôi gặp cô ấy , giống như đang khóc gì đó?” Thời điểm từ hội trường ra ngoài , cô lên miệng khóc lớn , lúc ấy Cố Trữ còn tưởng chân cô bị đau nên khóc , cũng mang cô đi bệnh viện xử lý cái chân , nhưng cô vẫn khóc không ngừng , phấn son trên mặt nhòe ra .
Nghe được Bạch Thuần Khiết khóc , anh chua xót , cho đến giờ anh chưa thấy nước mắt cô . Ngày trước , anh còn tưởng cô sẽ không bao giờ khóc , chỉ luôn miệng hi hi haha=)). Đèn giao thông từ từ chuyển đỏ sang xanh , chiếc xe phía sau bắt đầu ấn còi thúc giục Lục Cảnh Hàng lái xe . Bỏ điện thoại xuống , chậm rãi đến ngã tư , anh tìm 1 chỗ dừng xe : ” Cô ấy còn ở đấy à , đưa điện thoại cho cô ấy đi.”
Cố Trữ mân mê môi dưới , trả lời : ” Cô ấy không muốn gặp ai.”
” Khi nào tôi được gặp cô ấy?”
” Vì sao tôi phải bàn bạc cùng anh ta chứ?”
Cố Trữ cười : ” Đây là chuyện các người , tôi không nên nhiều chuyện.”
Bạch Thuần Khiết vẫn không hiểu : ” Đây là chuyện của tôi , các anh không liên quan.”
” Đúng , ít nhất cũng không liên quan tới tôi.”
Nhìn chằm chằm cái người có thái độ khác thường kia , Bạch Thuần Khiết nói : ” Anh phải nhớ kĩ , anh đã nói , tôi với anh không liên quan , về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
” Để xem tâm tình của tôi đã.”
**
Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ , bưng 1 ly trà xanh nóng hổi trên tay , Lục Cảnh Hàng đứng ở cạnh cửa sổ vẻ mặt chờ đợi , rốt cuộc kết nối điện thoại gọi cho 1 người .
” Chú Bạch , cháu là Cảnh Hàng đây .”
” Cảnh Hàng à , đột nhiên gọi điện tới , không phải là Tiểu Khiết …”
” Cô ấy biết chuyện rồi .”
Giọng nói Bạch Kiến Sinh nghe qua so với lần trước trò chuyện vẻ mệt mỏi hơn nhiều : ” Chuyện này sao giấu giếm được, chú thật là mơ tưởng . Cảnh Hàng , Tiểu Khiết không náo loạn chứ?”
Lục Cảnh Hàng dừng lại , sau đó đem sự tình hôm nay đều nói cho Bạch Kiến Sinh : ” Nhưng chú yên tâm , cô ấy đang ở cạnh bạn của háu , nơi đó không có việc gì đâu.”
” Vậy là tốt rồi. Cảnh Hàng , nếu Tiểu Khiết đòi về nhà , cháu nhất định phải giúp ta ngăn nó .” Chuyện phá sản , kiện cáo nhiều ! Nếu Bạch Thuần Khiết trở về biết được ba nó bị người khác tính kế hãm hại … Bạch Kiến Sinh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
” Cháu sẽ giúp chú ngăn cô ấy nhưng cháu thấy chú Bạch nên gọi điện cho cô ấy , động viên 1 chút.”
” Ừh.” Lại thở dài 1 tiếng .
Chuyện dặn dò xong , Lục Cảnh Hàng tiếp tục nhắc tới chuyện giúp đỡ : ” Cháu muốn nói điều này , chẳng lẽ chú ông muốn người khác giúp đỡ sao?”
” Cảnh Hàng , ý tốt của cháu , chú xin nhận , nhưng chú không muốn cháu gặp rắc rối , chú sẽ bán nhà cùng xe , vừa vặn sửa chữa sổ sách công ty.”
” Vậy chú ở đâu ?” Bạch Kiến Sinh do dự , Lục Cảnh Hàng lại mở miệng : ” Nhà cháu ở thành phố C có 1 căn chưa ai ở , trước bán nó đi.”
Liền quyết định như vậy , anh tắt điện thoại sau đó lập tức tìm người đem căn nhà ở thành phố C xử lý tốt.