Tôi Thực Sự Không Muốn - Chương 45

Tác giả: huyenshin1111

Sáng sớm hôm sau, tất cả tập trung tại tập đoàn Mục. Cả đám quản lí đứng co ro trong phòng, khép nép vào nhau. Duy chỉ có Lão trưởng khoa giờ này chưa tới. Cửu Chấn liếc nhìn đồng hồ, anh ghét nhất loại trễ hẹn hay đến muộn. Trước đây chưa ai từng dám làm điều này, vậy mà Lão tự cho mình cái quyền ấy. Khuôn mặt anh đen kịt lại, gia tăng thêm sự bực tức trong lòng.
Từng tên quản lí báo cáo kết quả điều tra, ai cũng chỉ lặp lại một câu nói:
– Chưa rõ tung tích
Hết người này rồi người khác cũng chỉ nguyên câu trả lời y hệt. Cửu Chấn phát điên lên, anh hê hết đống tài liệu trên bàn xuống. Khung ảnh chụp Thụy Ly ( Tuê Mạn năm xưa) rơi xuống đất, vỡ kính tan tành. Báo hiệu 1 điềm không lành với cô
Cửu Chấn như con thú dữ, muốn chạy lại để cào xé róc xương từng tên một nhưng rồi cửa phòng mở ra, bước vào là Lão trưởng khoa với dáng đi nghênh nghênh, khuôn mặt tươi tắn không âu lo, sợ sệt rúm ró như những ngày hôm trước. Lão bước vào, nhìn đám người đang chịu tội lấm lét, khép nép vào nhau thì cười ha hả, nói lớn:
– Ôi những chú rùa… Còn đang rụt cổ sau chiếc mai to lớn kia à?
Điệu bộ hống hách này từ đâu mà có cơ chứ? Cả đám quản lí nhìn lão với ánh mắt khó hiểu, trong đầu cùng suy nghĩ:
– Cha này điên mẹ rồi? Uống thuốc chưa?
– Đm chắc làm bác sĩ bên khoa Thần kinh nên điên mẹ theo
– Tối qua chắc vừa hút cỏ cho sáng nay khỏi sợ
– Đời hư ảo đưa anh vào cơn mê?
Tất cả nhìn Lão với vẻ mặt và kiểu suy nghĩ đó. Riêng Cửu Chấn có vẻ đoán ra chân tướng sự việc. Anh nhả chữ từ từ:
– Đám các cậu.. Ra ngoài…
Nghe được vậy cả đám cuống quýt cúi đầu chào rồi chen nhau ra ngoài. Lão trưởng khoa hống hách, lại gần Cửu Chấn hoan hỉ:
– Sao đang vui ngài Chủ tịch lại tiễn họ đi như vậy chứ? Haha
Cửu Chấn nhìn dáng vẻ ngả ngốn của hắn, không nói nhiều, anh rút khẩu súng ngắn đã lên nòng, dí thẳng vào giữa trán, ống súng in hằn lên phần trán của . Bây giờ mới nghiêm túc lại, lão lắp bắp như bị dọ lại:
– Thưa Chủ tịch… Tôi…tôi nghĩ là tìm ra được nơi chốn của cô nhà rồi ạ…
So với ban nãy huênh hoang bao nhiêu, giờ lại lắp bắp khó thành lời. Cửu Chấn nhẹ nhàng đưa khẩu súng xuống vòm hòng, ra lệnh:
– Viết rõ địa chỉ ra đây…. Ngay
Lão răm rắp nghe theo. Xong xuôi, anh nhấc máy gọi điện, cử 1 nhóm đến địa chỉ này xác minh, hòa vào đám dân ở đấy, tỏ ra bình thường và cố tiếp cận căn nhà nơi Thụy Ly ở một cách tinh tế nhất
Chưa đầy 1 tiếng sau, mọi hoạt động, thông tin rõ về địa điểm của Thụy Ly đã được cập nhật lên máy tính của Cửu Chấn. Camera quay lại rằng Thụy Ly đang ngồi im trong nhà, cô không bật điện hay tivi vì sợ để lộ ánh sáng trong nhà ra ngoài. Căn nhà tối om vô cùng.
Cửu Chấn suy nghĩ 1 lúc rồi anh quyết định, tối nay sẽ đến và giam cô về lại.
Thời gian lần lượt trôi qua, mới sáng sớm và giờ đã xẩm tối. Thụy Ly vừa ra nấu 1 tô mì trứng ăn lẹ. Mấy ngày nay cô không tập trung được việc gì. Hôm nay ăn xong, cô lại có cảm giác nóng ruột vô cùng. Không hiểu sao lại như vậy? Như dự cảm được trước tương lai, Thụy Ly như cảm giác sắp bị bắt lại. Biết vậy nhưng là quá muộn rồi, người của Cửu Chấn đã bao quanh căn nhà, chiếc xe chở anh sắp tới nơi rồi. Chắc chắn rằng Thụy Ly chỉ chờ sự sắp đặt số phận.
Vì lo lắng, cô gọi điện cho Trác Tâm cho khuây khỏa. Đầu dây bên kia máy bận, cô gọi 2 cuộc rồi. Thầm nghĩ chắc Trác Tâm đang bận chăm cu con Alex. Cô ấn gọi 1 cuộc nữa, chưa kịp để số máy Trác Tâm hồi âm, cánh cửa nhà bị một lực lớn đập gãy ra, công suất mạnh nên cánh cửa bị phá hỏng hoàn toàn. Một người bước vào, không ai khác ngoài Cửu Chấn. Anh với tay qua chỗ công tắc điện, bật cho ánh đèn sáng lên, nhìn cô nói:
– Căn nhà này tối om vô cùng. Em nên bật sáng điện lên
Chiếc điện thoại trên tay cô rơi bộp xuống đất. Khuôn mặt Thụy Ly như không tin nổi, trước mặt cô chính là Cửu Chấn, anh ta đã biết nơi này, tìm ra nơi này. Khác với vẻ ngoài hốt hoảng, hoảng loạn của Thụy Ly, Cửu Chấn ung dung đi tới sát chỗ cô, khuôn mặt trầm tư, nói nhỏ:
– Đón em về nào
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc