Tối đến, Cửu Chấn trở về nhà như thường ngày. Thụy Ly cả ngày dọn dẹp ở nhà, giờ lại lúi húi trong bếp nấu ăn. Cửu Chấn ngây người dựa vào cửa, hình ảnh cô như người vợ hiền chờ chồng về sau mỗi ngày. Thấy anh, cô hơi e dè nói:
– A… Anh về rồi sao… Ừm thay quần áo đi, rồi ra ăn tối này… Hôm nay em có nấu vài món….
Cửu Chấn cười nhẹ 1 cái, anh đi lướt qua. Cửu Chấn đi lên tầng, Thụy Ly ngoái nhìn theo anh có chút khó chịu, thực sự trong khoảng thời gian chưa nhớ ra mọi chuyện, ngày nào Cửu Chấn cũng đưa đón, quan tâm rồi ríu rít nói chuyện hàn huyên với cô… không thể phủ nhận rằng chính Thụy Ly giờ đã lỡ có cảm xúc với Cửu Chấn. Hai tay cô nắm chặt thành ghế, môi bặm chặt khó xử. Trên phòng, đồng tâm trạng rối bồ của Thụy Ly, đóng sập cánh cửa vào, Cửu Chấn ngồi khụy xuống dưới nền gỗ, tay uể oải tháo calavat, nhăn mặt khó chịu. Lôi ra trong túi áo là 1 bức ảnh của 2 năm trước, trong lần anh và cô đi đến cánh đồng hoa hướng dương, cô trong bộ váy nhẹ nhàng đứng giữa cánh đồng, gió nhẹ kèm chút nắng ấm, phong cảnh, thời tiết quá thuận lợi.
Bức ảnh Tuê Mạn năm ấy cười tươi, đẹp hơn tất cả những đóa hoa hướng dương ở đây, nụ cười của em sáng chói như tất cả vạt nắng thu lại.
Anh giơ tay cầm máy ảnh nháy em 1 cái, em cười ban đầu còn bẽn lẽn về sau lại tươi rói
Lại gần anh em ôm, cái ôm chưa bao giờ anh cảm động đến vậy, em tự nguyện vòng tay ra sau lưng, đầu áp vào иgự¢ anh e thẹn. Anh đứng hình vài giây…
Em thủ thỉ vài điều kì lạ, anh đắm chìm trong hạnh phúc mà không ngỡ ra tâm cơ trong lời nói ấy
Hôm sau anh đi công tác, cho đến khi về mới nhận tin em bỏ trốn
Mỗi ngày rà soát tìm em là mỗi ngày anh chỉ nhận được tin báo: Chưa rõ, chưa xác định,…
Anh làm bao chuyện có lỗi, từ việc gϊếŧ hại ba mẹ em, tra tấn em sau mỗi lần em hư, ђàภђ ђạ cơ thể nhỏ bé ấy đến điên dại
Anh biết mình sai nhưng không điểm dừng, anh ước em có thể thấu hiểu 1 chút, quan tâm anh 1 chút. Tuổi thơ là 1 gia đình hạnh phúc, anh lớn lên trong sự cô quạnh trống vắng…
… Đàm Tuê Mạn… Em có thể giam mình cả đời này bên anh? Cho anh 1 vùng an toàn được không?
Cửu Chấn có 1 cuốn nhật kí, vô tình sáng nay lục lọi cô đã tìm ra. Từ đây thân thế rõ ràng, Thụy Ly đã biết rõ bản thân của trước kia, biết rõ quá khứ tuổi thơ của Cửu Chấn, nhưng cô không thể tha thứ cho anh, người đã gϊếŧ hại ba mẹ, người đã giam cầm tra tấn cô… Nghĩ đến vậy, Thụy Ly lại chua xót cho thân phận mình trước kia. Cô tự nhủ tuyệt đối không để bản thân lặp lại quá khứ lần hai. Thụy Ly lại tìm đến sự giúp đỡ của vị bác sĩ già. Ông có giảng giải về nguyên nhân, phương pháp điều trị căn bệnh sang chân tâm lí và chứng đa nhân cách. Những con người như vậy thường thất thường, ban đêm lúc ngủ thường nhớ về quá khứ, ngủ sẽ giật mình, có người vì quá ám ảnh sẽ khóc cả trong lúc ngủ vì quá âu lo chuyện gì đó. Về đối nhân xử thế có lúc lại dịu hiền, biết quan tâm nhưng có những lúc trở nên điên cuồng, lấy việc ђàภђ ђạ người khác là thứ che lấp đi sự mất mát. Thụy Ly xác định nhất định phải trở về Anh nhưng cô cũng không muốn Cửu Chấn lặp mãi căn bệnh tâm lí nguy hiểm này. Có lẽ sau khi gặp người con gái khác.. anh sẽ biết yêu thương cô ấy hơn, thay vì như trước kia với Tuê Mạn.
Đêm hôm sau Thụy Ly bạo gan xách chăn gối, đến trước cửa phòng ngủ của Cửu Chấn, cô đập mạnh, nói:
– Cửu Chấn… Cửu Chấn… Mở cửa cái nào….
Anh đang đọc sách, lạ lẫm ra mở cửa. Cánh cửa bật ra, cô chạy ù vào rồi chèo hẳn lên giường nằm. Cửu Chấn bối rối, anh hốt hoảng:
– Em làm gì vậy? Mang cả chăn gối nữa? Có chuyện gì sao?
Thụy Ly úp mặt xuống giường suy nghĩ lí do, thật sự là cô thấy mình mặt dày, có chút vô duyên, ai đời chạy sang phòng đàn ông khác xin ngủ nhờ. Cô ấp úng đáp:
– À.. Ừm… Em.. Ơ… Em… bên phòng em có con gì ấy… Gián.. Nó đó… Em sợ gián….
Cửu Chấn gãi đầu, đáp:
– Vậy hả? Thôi ngủ tạm đây… Tôi mang đồ ra ghế sô pha, em cứ thoải mái đi..
Thụy Ly không hiểu, đáng lẽ ra anh phải hào hứng, có chút vô sỉ khi cô đề nghị ngủ bên này chứ. Hoàn toàn ngược lại, anh muốn ra phòng khách ngủ? Cửu Chấn có lí do riêng của anh, dạo gần đây chứng bệnh hồi bé lại tái phát, thi thoảng ngủ dậy dưới gối anh nằm có ướt 1 mảng. Đó chính là chứng khóc lúc ngủ, trong vô thức nhớ lại 1 bi kịch tuổi thơ, con người ta thường không sẵn sàng và giật mình lên, rồi không kiềm chế cảm xúc mà tuôn ra. Cửu Chấn không thể để cô biết, Thụy Ly chạy ra trước mặt, dơ hai tay, phồng mặt lên quát:
– Ai cho… Em cho anh 5 giây lên giường… Nhanh…
Chưa bao giờ cô hổ báo đến vậy. Chính bản thân cô xù lông vậy chứ cũng đang ren rén trong lòng. Cửu Chấn ngơ ngác đứng ngây ra khó hiểu, đến bước này cô nhảy xổ lên người anh, quắp chặt 2 chân bên hông, Cửu Chấn mất đà, ngã sấp xuống giường.