Đôi môi lạnh ấy chạm xuống lớp vải quần trong của Tuê Mạn. Tuê Mạn hơi ngửa cổ ra, hai tay nắm chặt bên ga giường, hai chân nhẹ nhàng co lên 1 chút. Ngay lập tức hai tay Cửu Chấn bắt lấy, dang chân cô sang hai bên, tư mật giang rộng ra. Anh đưa lưỡi mình ra, liếm láp cho tư mật ẩm ướt 1 chút. Bên trên Tuê Mạn bắt đầu ngọ nguậy, cổ họng ngậm ngừ:
– Ưʍ..ứ…
Vẫn đang trong khoảng mê man 1 chút, Cửu Chấn lại nổi cơn dã thú, anh kéo thẳng chiếc quần xuống trong tích tắc, cơ thể Tuê Mãn lõa lồ trước mắt, Cửu Chấn tự cởi y phục rồi lại như thường ngày, cú đâm đầu tiên luôn đau nhất, sâu và tưởng như rách ra. Cửu Chấn đâm mạnh 1 đường, tiếng va đập cơ thể vang lên: Phạch…Như được giải tỏa, anh thở ra 1 hơi dài thả mãn. Trái ngược hoàn toàn, Tuê Mạn cả người cong lên như tôm, hai tay bấu chặt thật chặt ga giường, nước mắt giàn giụa luôn ra, tiếng kêu cô thất thanh rồi hụh hơi:
– Ah…hợ…
Cú đâm như 1 đòn chí mạng, bắt đầu ngay sau đó là liên tiếp cô bé cuả Tuê Mạn bị chèn ép kích liệt. Hai chân cô gác cao lên vai Cửu Chấn, cự vật nằm sâu bên trong di chuyển co chút khó khăn vì tư mật của Tuê Mạn nhỏ bé quá. Mỗi lần đâm ra vào là cô bé như phải mút chặt nhả ra, lấy hơi để ngậm lại lần nữa. Bên trên cả đau mà cả khoái cảm, miệng chỉ dám la nhỏ:
– Ư…ư…ư…
Cửu Chấn vừa đâm vừa vùi tay tách 2 vách thịt nộn ra, dịch thuỷ chảy ra trơn trượt nên bây giờ việc ra vào được dễ dàng hơn nhiều, ngón tay anh lại vớt chút nước đó đưa lên miệng, liêm mút ngọt ngào. Tuê Mạn khuôn mặt biểu cảm đáng thương vô cùng, khoái cảm tột đình khiến mặt cô hây hây, nước mắt cứ giàn ra vì tủi nhục, miệng nhỏ ậm ừ kêu rên nhưng răng vẫn cố cắn chặt lấy môi để ngăn thứ âm thanh nhục nhã này, hai bên tay ghì chặt, siết hết ga giường vào. Cửu Chấn thấy vậy không thương, chỉ nhìn muốn đem chà đạp nát thì thôi nhưng lại không nỡ. Anh muốn cô giãn cơ mặt ra 1 chút, chiếc miệng kia chịu khó ngân nga lên. Anh vừa đâm vào vừa cúi xuống vành tai cô rủ rỉ:
– Tuê Mạn hư quá…Sao em luôn chống đối tôi..hả?
Nói rồi anh vớ lấy 1 chai rượu vang được bật nắp sẵn, không chỉ đơn thuần thứ chất lỏng có men màu đỏ, nó được bỏ vào 1 viên thuốc xuân dược mạnh, Cửu Chấn rút cự vật ra, đổ thứ rược dược đó vào tư mật nỉ non cuả cô, như 1 loại ăn da, loại rược nốc thẳng vào hoa nguyệt tác dụng lên hai vách thịt nộn, chúng bắt đầu có chút cay xè nong nóng lên, còn chút ít rượu được anh uống nốt. Tuê Mạn giật nẩy người lên, tư mật hấp hối không ngừng, chiếc miệng hư kia bắt đầu ngân lên:
– Nga…Cửu..hơ hơ…
Loại xuân dược này như đánh gục tâm trí của nhưng người cứng rắn nhất. Bàn tay Tuê Mạn thuần thục đưa xuống hoa nguyệt, ước chuẩn 2 ngón tay, cô bắt đầu tự xử cho bản thân bằng cách dùng tay khuấy đảo hoa nguyệt chính mình. Bên trên tay còn lại tự xoa nắn nhũ hoa. Cảnh tưởng này không phải lần đầu tiên, cứ mỗi lần Tuê Mạn không nghe lời là Cửu Chấn lại dùng đến kiểu này. Anh thích thú đứng nhìn cô ô nhục tự thỏa mãn bản thân. Cho đến khi sức mình không đủ, Tuê Mạn cất giọng van xin:
– Ah..ah..Cửu Chấn…
Anh tiến lại gần, cự vật căng cứng dựng thẳng, huyền mị nói:
– Bé cưng…em muốn gì nào…
Tuê Mạn ngập ngừng rồi chịu nói:
– Ư..ưm cho…