-Wow ai mà xinh thế kia?
-Ồ, chất dã man, chất tàn bạo, chất vô nhân đạo.
-THiên thần kìa!!!
Đám học sinh nam toàn trường reo hò, và đứng nham nhảm trước hành lang từ tầng 1 đến tầng 10.
Nhưng sự thật phũ phàng rằng nó lại đang đi cùng Vũ
-Sao con nhỏ đó lại đi cùng Vũ cơ chứ.
-Hứ, cậy mình có chút xinh mà dám dụ dỗ Vũ của tôi à, còn lâu mới bằng tôi, hứ.
-Ờ, sao nó lại đi cùng Vũ như thế cơ chứ, tức quá cơ, .
Đám học sinh nữ thì bữu môi, mỉa mai và nhìn cái nhìn đầy ghen tị với nó.
………….
-Có ấn tượng gì chứ?
Vũ quay qua hỏi nó, ánh mắt chờ đợi…nhưng đáp lại cậu vẫn là thái độ hờ hững. Nó nhìn quanh rồi quay qua cậu.
-Không!
-Không có gì ^^ rồi tôi sẽ làm cho cậu nhớ ….nhớ cả việc cậu đã sống như thế nào và bằng mấy khuôn mặt!
Vũ ghé vào tai nó, cười và nói.
-…….ừ….
Nó và Vũ bước đi, bước đi dưới hang nghìn con mắt đang đổ dồn vào nhì, vào soi mói.
Nó bỗng dừng lại, lắc lắc đầu, tỏ ra khó chịu, ôm đầu…hình như nó đang đau.
-Có chuyện gì à? _Vũ lo lắng hỏi.
-Không sao, chắc là do chưa hồi sức thôi.
Nó ngã khuỵ xuống, mệt mỏi.
-Để tôi đỡ cậu!!
Vũ đỡ nó dậy.
Và trong tất cả những ánh mắt đang dõi theo từn cử chỉ của 2 người. Ánh mắt đẹp nhất, sáng nhất và có lẽ là buồn nhấ của cậu _chàng hội trưởng hộ học sinh đáng kính_ Bá Tuấn.
…………….
-Em rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mở cửa ra đi.
-Em không muốn nói chuyện, anh đi đi.
-Em cứ mở cửa ra đi đã.
-Em đã nói là đi đi mà, em không đáng sống trên đời, hức hức
“Cậu không đáng sống trên đời!!”
Ngọc nhớ lại những lời nói phũ phàng của Tuấn, đau đau đến ngạt thở.
“-Cút ra khỏi nhà tôi!
-hả?
-Giả mạo! Đồ giả mạo như cậu mà cũng đòi nhận được sự thương hại hay sao?
Ánh mắt cậu lạnh, lạnh lắm, lạnh đến mức có thể Gi*t ૮ɦếƭ cả tâm hồn 1 con người.
-Giả mạo? Cậu đang nói gì vậy?
-Biến đi!
-Tại sao cậu lại như vậy chứ? Vừa nãy….tại sao….tại sao cậu?
-Vừa nãy…hờ (cậu nhếch môi) cậu chỉ là…đồ thay thế thôi. Cậu không đáng để tồn tại, không đáng sống trên đời này!
-hức, tại sao cậu….
-Dám lừa tôi thì xem ra gan cậu cũng lớn đó…Nhưng lần sau mà dám xuất hiện trong cái hình dạng ấy thì đừng có trách tôi! Biến! “
Ngã vào chiếc giường công chúa ấm áp và đẹp đẽ, Ngọc mặc kệ những lời gọi của anh trai ngoài kia.
Nước mặt trào ra, thấm ướt hết gối. Đôi mắt to đẹp kia cung xưng lên, đỏ ngầu. Chưa bao giờ nGọc bị tổn thương đến như vậy.
Nhưng cô bé này cũng như nó vậy, mạnh mẽ lắm, khiến người khác phải ngạc nhiên nhiều.
Cô mở cánh cửa phòng ra, nhìn anh trai mình.
-Em muốn gặp daddy!
………
-Có chuyện gì?
Daddy cô bé từ tốn hỏi, khuôn mặt ông chẳng có chút sắc thái nào là vui vẻ.
-Con muốn học ở trường XXX.
-Trường quý tộc kia không ổn hả? Vào trường đó con có theo kịp được không? Hay lại mang theo phiền phức cho gia đình?
-Con hứa rằng sẽ không gây chuyện!
-Thôi được rồi, tự bảo anh trai mình thu xếp cho!
Ông đứng dậy, chẳng hỏi han gì thêm vì đó là sở thích của ông.
-Anh, sắp xếp cho e nhé!
-Sao tự dưng e muốn vào đó…chẳng lẽ, chẳng lẽ vì cái tên chồng chưa cưới kia!
-Không (giọng hơi buồn nhưng cũng đủ sức mạnh để khiến người khác bị thuyết phục, đó chính là tài của hai chị em nhà họ Trịnh)… không phải vì cậu ấy, e thậm chí còn chưa gặp mà.
-Nhưng nếu lần này e ra mặt thì mọi người sẽ biết thân thế của em, biết gia thế và mối quan hệ lằng nhằng với nhà họ Trịnh! EM có thực sự muốn không? Anh không ngăn cấm việc em tự tìm gia đình của mình đâu.
-Cũng không phải! Lần này, em sẽ chỉ sống vì bản thân mình thôi, anh à.
-Thôi được, để anh sắp xếp, tuần sau em sẽ đi học trường đó.
-Cảm ơn!
…………………….
Vũ đưa nó dạo vài vòng quanh trường rồi xếp nó vào lớp cũ, cái lớp mà hồi trước nó đã học, nhưng với thân phận khác.
-Có ấn tượng gì với cái lớp này không?
-KHông!
-Ừ, cậu sẽ ngồi chỗ này, tiện ngắm cửa sổ nhé, còn tôi sẽ ngồi đây, song song với cậu đó, bao giờ cần gì cứ gọi tôi nhé.
-Ừ.
Nó bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bông hoa lan đang thi nhau khoe sắc., tận hưởng chút không khí cuối mùa đông…khá là thoải mái.
Trong giờ học, cứ vài phút VŨ lại nhìn qua nó, cậu nhìn nhiều đến mức như không nhìn nó là sẽ thiếu không khí vậy.
Còn nó thi thoảng nhìn ra ngoài, thi thoảng cười khi có tiếng chim hót, thi thoãng cụp mắt xuống khi có làn gió thoảng qua và thi thoảng buồn khi có chiếc lá vàng rụng xuống.
Nhìn nó giống thiên thần quá, thiên thần làm trái tim cậu phải thổn thức.
Nó quay qua hướng Vũ, đúng lúc cậu đang nhìn đắm đuối như con cá chuối, Vũ giật mình quay đi, và lúc sau thì thấy mảnh giấy nhỏ ném trên bàn.
“Đừng nhìn tôi nữa! Vì mọi người đều đang nhìn cậu kia kìa!”
Vũ quay lên, đúng là mọi người đang nhìn cậu thật, nhìn bằng ánh mắt tò mò thái quá.
-QUAY LÊN!
Cậu quát to làm cả lớp sợ tím mặt, đồng loạt quay lên, ngay đến cô giáo xuống kiểm tra bài cũng sợ sệt đi lên, viết viết cái gì đó trên bảng.
-Không có chuyện gì nữa rồi, hì hì _cậu quay qua nó.
Nhưng nó nhìn quanh lớp, lúc cậu mở mồm ra cũng chính là lúc cả lớp được phóng sinh, ồn ào, bàn tán
-CÂM HẾT MỒM LẠI! Muốn không nói được hả?
Lại im lặng, cô giáo đang giản bài cũng ngưng luôn, cả lớp chỉ nghe thấy 1 tiếng duy nhất là tiếng cười của nó.
……………..
-Cậu đừng đi theo tôi như thế nữa! Tôi muốn ở 1 mình. Tôi đâu còn là trẻ con.
-Nhưng mà…_Vũ như đứa trẻ sợ bị phạt.
-Tôi muốn dạo quanh trường, cậu cứ về trước đi, hì
-Ừ, vậy cẩn thận nhé.
-Ừ!
Nó bước từng bước thật chậm trong khu vườn sau trường và nhẹ nhàng nhặt những chiếc lá vàng. Chưa bao giờ chúng ta có thể gặp hình ảnh nó, cái vẻ đẹp dịu dàng này….Từ sau tai nạn, nghe vẻ thú tính của nó đã giảm bớt.
-Hai người không đi chung với nhau nữa à, hờ.
1 giọng nói mà nó cảm thấy vô cùng thân quen nhưng không thể nhớ là ai. Giọng nói lạnh và có chút mỉa mai.
Nó không quay qua nhưng cất tiếng hỏi.
-Ai vậy?
-Hờ, phải rồi, cậu đâu có biết tôi là ai. Tôi đã quá coi trọng bản thân mình rồi, hờ …
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ dần cho đến lúc nó không thể nghe được nữa.
Quay qua nhìn sự việc nhưng đã muộn rồi, cậu đã đi rồi, nhanh đến mức nó không thể tưởng được.
Cậu đến với nó thật nhẹ nhàng, nhẹ như cơn gió vậy, cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng cậu đã để lại trong nó chút gì đó gọi là “dư âm”. Nó khẽ cười rồi bước tiếp.
“-Đây là chỗ của tôi. Biến đi!
-Chẳng lẽ cậu đã ghi tên ở cái ghế này hả?
-Biến đi, đưng làm tôi bực mình.
-Xì, không thèm tranh cãi với cậu nữa, đồ con muỗn.”
Nó nghe loáng thoáng đâu đây những tiếng nói, những hình ảnh trong đầu…đó là hình ảnh với khu vườn này, với người đó.
Trời hôm nay xanh, như tâm trạng nó vậy.
…………..
Đám học sinh của trường tụ tập chém gió với nhau, trong đó có Trang
-Con bé đó là ai mà được Vũ nâng như nâng trứng thế không biết.
-Ừ, con nhỏ đáng ghét, hết đứa này đến đứa kia.
-Phải dạy cho nó 1 bài học chứ Trang
1 con nhỏ quay ra hỏi Trang, nhưng nhìn mặt cô ta hiện giờ chẳng còn chút sức lực nào cả, vì cô ta biết….mình sẽ đi đến đâu.
-Trang, cậu phải dạy dỗ con bé đó chứ?
-Dạy dỗ??
Trang lần này “cười buồn” “Nó tha chẳng dạy dỗ mình thì thôi lại còn bảo mình dạy dỗ nó sao?”
Ngoài cửa, 1 con nhỏ khác, lớp bên cạnh í ới gọi.
-Trang, Trang ơi, hội trưởng gọi cậu kìa.
-hà, đến rồi.
Trang đứng dậy, cô ta biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, lần này, lần này chắc chắn Tuấn chẳng dễ dàng tha thứ cho cô ta đâu. Cô cười và đứng lên.
-Trang, cậu và hội trưởng có chuyện gì à? _bọn con gái tò mò.
Đi đến cửa thì Trang quay lại, khuôn mặt nghiêm túc.
-Trước khi đi, tôi muốn khuyên các cậu rằng, đừng bao giờ động đến cô ta. Cô ta họ Trịnh đấy!
-Tin hot hot hot hot đây…học sinh mới hôm qua chính là Trịnh Tuyết Vy…Tiểu thư số 1 của Trịnh Gia và công chúa của trường chúng ta, tức Kiều Trang đã quyết định đi du học vào ngày hôm qua mà ko 1 lời từ biệt.
-Có phải công chúa sợ thua THiên thần không nhỉ, ha ha
-Ừ, chắc rồi, giờ chúng ta đã có nữ hoàng mới, ha ha
***
-Sáng mai em sẽ đi học đấy!
-EM biết rồi, anh đừng quá lo.
-Em sẽ phải đối mặt với dư luận và báo chí đó, e có chịu được không?
-Em làm được mà.
Ngọc cười để trấn an anh trai, dường như anh đã phải suy nghĩ quá nhiều.
-Trước khi đi e muốn gặp….chồng chưa cưới!
-Hả?
-Hình như chúng em chưa có dịp nào để gặp nhau cả.
-Nhưng mà….
-Em biết, cậu ấy thích người chị song sinh của e chứ gì.
-Anh sẽ làm cho cậu ta phải thích em.
-KHông cần đâu, em sẽ tự làm được, nếu không thì em cũng sẽ nhường cậu ấy cho chị thôi….vì đó là người nhà em mà.
-Ừ.
Anh xoa đầu Ngọc, đứa e gái đáng yêu của mình. Anh hiểu Ngọc nhưng anh sẽ không thể biết trước được tương lai cái cuộc đời đen tối này sẽ nhào nặn ra một Ngọc mà anh không đoán trước được!!
…………………….
-Khốn kiếp! Dám để mình đợi tận 10’ hả? Mình chưa phải chờ đợi ai ngoài cô ấy, hừ, con nhỏ đáng ghét này.
Vũ đập tay xuống bàn và đứng dậy.
Ngọc ở ngoài cửa quán quan sát cậu và nhận xét “ Cậu ấy không có tính kiên nhẫn nhỉ, hì”
Thật bất ngờ khi Vũ vừa ra khỏi quán thì thấy nó từ quán đối diện đi ra, cậu chạy ngay ra phía nó.
-Đi đâu vậy Vy?
-À, mua chút đồ thôi mà, hì.
-Mình cầm cho
-Ừ, hì.
Ngọc vẫn đứng đó, cô bé lại cười “ Chị xinh đẹp hơn so với hình ảnh chị trong những giấc mơ của e rồi!”
…………………..
Ngọc đứng trước nhà nó, nhà họ Trịnh nổi tiếng hay chính là gia đình thực sự của cô bé.
Tự hào lắm, Ngọc sắp được về rồi, vui lắm. Cô bé đã đứng đây lâu lắm rồi, từ lúc gặp nó ban chiều đến giờ.
Cô bé đứng ngắm ngôi nhà này, ngắm cái nơi mà cô tưởng tượng trong mơ bao nhiêu năm qua.
Đang nở nụ cười mãn nguyện thì Ngọc thấy Vũ đưa nó về, cô nấp vào 1 góc nhỏ.
Nó đi đến cửa, định mở cửa thì bỗng có 1 bóng đen từ phía sau ôm lấy nó.
Nó giật mình! Ngọc giật mình.
Nhưng nó lại không kêu lên, vì nó cảm thấy cái hơi thở của người này rất quen thuộc. Và đặc biệt nỗi buồn của người này đang truyền sang nó.
Nó im lặng. Ngọc cũng im lặng. Cô bé rất muốn nói nhưng lại sợ người ta biết mình ở đây.
Bóng đen buôn nó ra, nhẹ nhàng quay gót đi, và nó vẫn im lặng.
Ngọc bàng hoàng, cô bé thực sự bàng hoàng khi nhìn nghiêng cái bóng đen đó…
Trong lòng cô bé dâng lên mớ cảm xúc hỗn độn, mớ cảm xúc không tên…
Đó, đó chẳng phải là cậu học sinh lạnh lùng, là người xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm của Ngọc, là người đã làm cô bé tổn thương hay sao?
Bỗng nó lên tiếng, thay cho sự im lặng nãy giờ.
-Tôi bị mất trí nhớ!
Tuấn quay đầu lại……..