Vy vào lớp thấy có 1 bó hoa và 1 cái thiệp trên bàn, lớp nó lại có dịp bàn tán ra vào
-Nhỏ này hồ ly thật, quyến rũ anh vũ rồi nay lại quay sang cả anh Phong
-Phải đó, thật là, ko biết…nó dùng bí quyết gì nữa
-Hôm trước mình ςướק được mảnh áo anh ấy, về xem bói làm phép mà ko được là thế nào? Huhu
…
Nó chán nản, lắc đầu, cái bọn hám trai này, dù trời có sập thì vẫn ko bao giờ từ bỏ cái tính soi mói này đâu.
Nó cầm bó hoa lên, rồi cầm tấm thiệp lên đọc. Một từ lù lù đập vào mắt nó “Cao Phong”, như chỉ đợi có mỗi chữ đó, nó xé đôi tấm thiệp rồi vứt luôn bó hoa vào thùng rác
Trang từ từ đi đến chỗ nó
-Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại vứt nó đi như thế?
-Của 1 tên hâm, để lại thì có mà hâm theo hắn
-Kai rất được quý mà, sao cậu lại chê như thế, khối cô mơ cũng chẳng được đấy, hihi
-Xù, cho ko them. Bỗng dưng có cục đá rơi vào đầu. Mệt _nó lại nằm gục xuống bàn, dường như đây đã trở thành thói quen của nó
“hừ, xem mày còn chảnh được bao lâu nữa nhá, con ranh” _Trang hậm hực về chỗ
Trên đường về, nó lại gặp Phong, cậu ta cố tình chứ đâu
-Tôi đưa cậu về nhà nhá _Phong xí xa xí xớn
-HỎi thừ, nhà tôi ở xa lắm _nó xua xua tay, ý đuổi đi
-Xa? Thế nhà cậu ở sao hỏa hả?
-Uk _hết chuyện để nói, nó ừ bừa
-Thế chúng ta, đi uống nước đê, vẫn còn sớm mà
Dù ko có thích nhưng nó vẫn nhận lời. Nó muốn nói rõ, cho thoát khỏi cái tên bám đuôi này
Đang đi đến gần quán nước thì điện thoại của Phong reo, cậu ra nghe, khi quay lại thì khuôn mặt biến sắc
-Xin, xin lỗi, tôi có việc bận…
-Nên tôi phải đi, cậu cứ về 1 mình đi_nó trả lời thay cho phong
-Vy à, xinh lỗi nhá, tại chuyện gấp quá…
-Nói nhiều. biến. Bực cả mình
-Xin lỗi mà…
Phong có vẻ lung túng nhưng vẫn phải chạy đi. Chủ tịch gọi mà, ko đi sao được. Mà sao chủ tịch tự dưng lại gọi, chẳng phải là do con gái chủ tịch sao?….
Nó mặc kệ, vân bước vào quán nước, chẳng lẽ là ko có cậu thì nó ko được uống nước
Ngồi được 1 lúc thì đt của nó cũng reo
-Có chuyện gì thế?
-Chị à…có chuyện rồi _Giọng Key khá khẩn trương
-Sao? _nó ung dung cầm cốc lên, dường như chẳng có gì cho nó phải bận tâm cả
-Bọn chúng lại đến nữa rồi, lần này có cả…
-Uk, biết rồi _nó thong thả trả tiền, rồi cũng thong thả đi về khu biệt thự của mình…
Vào nhà…thay quần áo…bước ra…trông nó khá khác với mọi khi
Nó mặc 1 chiếc quần bò mài dài, màu xanh da trời, bó sát, khá đơn giản, 1 chiếc áo sơ mi giả bò. Một mái tóc nhuộm vàng và 1 đôi mắt màu nâu khói. Tóc hôm nay được buông xõa, ôm sát khuôn mặt trái xoan. Đi đôi cao gót 10 phân như mọi khi. NÓ đã hiền đi rất nhiều.
Điều đặc biệt là hôm nay nó còn đeo thêm 1 chiếc cặp. Chiếc cặp được đeo trễ xuống, màu đen, đính đầy những viên đá quý, sáng lấp lánh, rồi những chiếc đinh chĩa ra…(mọi khi nó chỉ mang túi sách hoặc là ko mang gì, nhưng hôm nay nó mang cả cặp đi, ko biết trong đó có chứa gì)
Đi ra ngoài, phóng chiếc xe yêu của mình đến Davil
-Bọn khốn, dám đến chỗ của ta gây chuyện lần nữa, ta sẽ ko để cho các ngươi yên như lần trước đâu, hừ……………ngưng 1 lúc, nó nói tiếp………………..bố à, lẽ ra chuyện này bố phải là người giảy quyết chứ, nhưng thôi, con sẽ làm thay
Nó vừa bước vào quán bar thì
-Chị Linda! _2 hàng đàn em sếp ngay ngắn ở cổng vào, cùng đống thanh
Nó ko để ý đến lũ đàn em này, mặt lạnh tanh bước vào quán. Chưa bao giờ nó ghét vào quán của mình như lúc này. Hai hàng người vẫn cúi đầu, trong đó có cả Key, Zin, ki và Rây
Nó bước vào quán, ko khí trong quán, đang cực kì căng thẳng. Ko có 1 người khách nào, chỉ có người của nó và khoảng 70 tên mặc vest đen.Tay tay đều mang đao, côn hoặc là kiếm. Mặt tên nào tên đấy cũng đằng đằng sát khí. KHung cảnh trông rợn người, dù là quán bar quen thuộc của nó. Bọn đàn em của nó hôm nay cũng ko dám nói gì. Quán như sắp nổ đến nơi…..
Nó lạnh lùng đảo qua 1 lượt người, rồi dưng lại ở tên cầm đầu, tên có khuôn mặt vuông chữ điền, nhìn ko hung hăng tẹo nào, thậm chí còn rất hiền. Nhưng sự thật nó phũ phàng, cái tên có khuôn mặt hiền đó lại lòng dạ hiểm ác…nó đã bị lừa…lần thứ nhất…
-Haha lâu rồi ko được gặp thiên thần của thế giới đêm nhỉ? _tên đó dang hai tay ra, ngả lưng vào ghế, vẻ ung dung, ta đây – Ha, đẹp hơn trước nhiều rồi, thiếu nữ rồi đấy,haha
-Đến đây làm gì? _giọng nó lạnh lùng
-Còn phải hỏi đại ca đến làm gì sao? Ngu thế! _1 tên đàn em của hắn lắm mồm (vẩu nữa), thấy vậy Key cũng lên tiếng
-Chỗ này ko phải cho mày nói, thằng khốn
-Cái gì, muốn ૮ɦếƭ hả? _tên kia nhảy dựng lên
-Nói ít thôi. Hãy vẩu theo cách của bạn, ha ha ha _Key lăn ra cười vì tên vẩu kia, bọn Zin, Ki Rây cũng cười
Tên kia định xông lên thì bị thằng đàn nah giữ lại
-Mày muốn ૮ɦếƭ hả? nói xong ông ta lại quay qua nó
-Ha ha, nhớ hồi xưa, thiên thần ngoan hiền lắm mà,à ta còn nhớ… _ông ta nhìn xa xăm, vẻ nghĩ ngợi về cái quá khú đó. Cái mà khiến nó đau khổ nhất, cái mà nó muốn quên nhất, nhưn ko quên được. Nghe ông ta nói vậy, cái nỗi đau của nó lại trào lên
-Câm mồm lại! Thế rốt cuộc ông muốn gì?
-Ha ha, càng lớn càng có gai nhỉ, nhưng ko sao, thiên thần bây giờ vẫn là con bé ngây thơ ngày nào thôi ha ha
Nó im lặng, cắn chặt mối, mặt đã hơi nhợt đi, nhưng
-Ha, ôn nghĩ tôi vẫn là con bé ngày xưa sao? Sai rồi đấy! _nó nhếch mép cười, chiếu ánh mắt, nhìn thẳng vào ông ta
-Con bé này, càn lớn, miệng càng sắc nhỉ. Mà ta vẫn coi cô là con nhóc ngu ngốc ngày xưa thôi. Thì sao nào? _khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ khinh thường
Thật là tiếc rằng khi ông đã khinh thường nó, nó của hôm nay. Nó của ngày xưa đã ko còn rồi
Nó lại nhếch mép cười tiếp, ngồi xuống cái ghế đối diện (đứng mãi, mỏi), nhìn ông ta…