Thịt Gà Con Xin làm tôi buồn mất mấy ngày.
Như vậy là nó biết tôi thích con Mận. Nhưng tại sao nó biết điều đó thì tôi không tài nào đoán ra. Hoặc nó thấy con Mận ở nhà tôi, hoặc nó nghe thằng Sơn mách lẻo (và đơm đặt thêm) chuyện tôi qua ngủ nhà con Mận hôm con Mận bị cháy nhà. Tôi bần thần nhủ bụng, cảm thấy cuộc sống sao mà buồn quá.
Con Mận cho đến lúc này vẫn không nhận ra thái độ bực dọc và hờn lẫy của tôi khi phải chứng kiến nó suốt ngày cứ lẽo đẽo chơi với thằng Tường.
Như để làm tôi buồn hơn, chuyện buôn bán của mẹ tôi ngày càng ế ẩm. Đã thưa thớt dần những bữa cơm có thịt gà và tôi lại khổ sở quay lại những ngày thèm khát của một đứa trẻ nhà nghèo.
Tôi, thằng Tường và con Mận lại tiếp tục trệu trạo nhai những cọng rau lang hái ngoài ruộng trước ánh mắt ái ngại của mẹ tôi.
Một hôm, sau khi qua chơi nhà bà tôi về, tôi bước vào trong sân và vòng ra sau hè định xem thằng Tường và con Mận đang làm gì ngoài đó. Nhưng đảo mắt một vòng tôi ngạc nhiên chẳng thấy hai đứa nó đâu.
Lúc định chui qua cửa bếp, tôi bỗng nghe có tiếng trò chuyện rì rầm trong nhà, liền nhón chân lại gần, áp tai vào vách tò mò lắng nghe.
Đúng là tiếng thằng Tường và con Mận.
Thằng Tường nói:
- Miếng thịt gà này là của chị nè.
- Còn miếng này là phần em nè. - Con Mận vui vẻ nối lời.
Tiếp theo là tiếng lịch kịch trên bàn ăn rồi tiếng nhai chóp chép.
Trong một phút, иgự¢ tôi tức nghẹn. Thằng Tường và con Mận không những cặp kè suốt ngày mà còn hùa vào với nhau để lén lút chén thịt gà sau lưng tôi. Chắc tụi nó đã nhiều lần ăn lén như thế này những lúc tôi vắng nhà. Tôi phẫn nộ nghĩ, và giận lây cả mẹ tôi. Có lẽ vì gà mua về ngày càng hiếm, mẹ tôi giấm dúi cho hai đứa nó, cho tôi ra rìa.
Giận dữ, thèm thuồng, đau đớn, những cảm giác tồi tệ đan thành một tấm lưới thít chặt lấy tôi khiến tôi gần như không thở nổi. Người tôi run bần bật đến mức tôi phải nhích ra khỏi bức vách để tránh gây nên tiếng động.
Tiếng mời nhau vồn vã và thân thiết lại vẳng ra như khiêu khích:
- Chị ăn thêm một miếng nữa đi. Cái đùi gà này, em dành cho chị đó.
- Cảm ơn em. Để chị gắp cho em miếng gan gà.
Tới đây thì người tôi như bốc cháy. Không nhẫn nhịn nổi nữa, tôi xông vào nhà như một con bò điên.
Hoàn toàn mất trí, thoáng thấy thằng Tường và con Mận đang ngồi cạnh nhau bên bàn ăn, tôi vớ lấy cây gậy đánh chó ba tôi vẫn dựng bên vách, phang tới tấp vào lưng thằng Tường, vừa vụt gậy vừa gầm gừ:
- Thịt gà nè! Giấu tao nè! Cho bỏ cái tật ăn lén nè!
Thằng Tường không kịp trở tay, bị tôi quất túi bụi, chỉ kịp kêu lên hai tiếng “anh Hai” rồi ngã lăn ra đất.
Chưa hết giận, tôi quét tia nhìn tức tối về phía con Mận, thấy nó há hốc miệng ra nhìn tôi, cặp mắt mở to như đứng tròng. Đó là vẻ mặt không thể nhầm được của người đang sửng sốt, kinh hoàng, đau khổ - cùng một lúc, vẻ mặt mà mãi về sau này tôi không thể nào quên được.
Lúc đó tôi vẫn chưa phát hiện ra sai lầm của mình. Đến khi ánh mắt tôi rớt từ mặt con Mận xuống mặt bàn thì tôi mới điếng người.
Không hề có miếng thịt gà nào hết.
Trên bàn chỉ là những mảnh bát vỡ, trong đó đựng những chiếc lá tre, lá dương xỉ ngắt khúc và lá dâm bụt xé nhỏ. Đó là trò chơi bày hàng trẻ con làng tôi hay chơi và cách đây không lâu tôi vẫn còn thích thú.
“Mời chị ăn món này!”, “Mời anh xơi khúc cá này, cá này vừa bắt từ sông lên, tươi lắm!”, “Bán cho tôi tô mì, nhớ bỏ nhiều tôm”, “Trứng gà này ngon không chị?”, bọn trẻ con bán mua mời chào, sau đó vờ nhai rau ráu và nuốt ừng ực rồi gật gù khen “Ngon quá!”, “Ngon thiệt là ngon!”. Dùng trí tưởng tượng để bù đắp cho cuộc sống quanh năm thiếu thốn, để thỏa mãn sự thèm thuồng luôn âm ỉ trong lòng, đó là trò chơi ưa thích của lũ trẻ quê tôi.
Bây giờ, những câu mời chào quen thuộc ngày nào bất chợt hiện ra trong đầu tôi nhói buốt như có ai đó vừa dùng mũi dao khắc sâu thêm những lời đối thoại ngây thơ và tội nghiệp đó lên vỏ não tôi.
Nỗi ân hận lúc này đã rất giống một chiếc cọc nhọn xuyên từ đỉnh đầu xuống gót chân tôi, đóng chặt tôi vào sự hoang mang, đờ đẫn.
Người như mê đi, tôi không nhận ra thằng Tường vẫn còn nằm ngửa dưới nền nhà, lóp ngóp cả buổi vẫn không ngồi dậy được.
Chuyện Ngoài Ý Muốn Con Mận chạy lại đỡ Tường nhưng nó loay hoay một hồi vẫn không sao dựng em tôi ngồi lên.
Tôi chỉ choàng tỉnh và cuống cuồng xô lại khi Tường kêu lên như van vỉ “Giúp em với, anh Hai!”. Lòng tôi như tan ra khi trông nó giống như một con thú nhỏ vừa bị tôi bắn hạ, vậy mà bây giờ con thú đáng thương đó lại tin cậy cầu cứu tôi.
Nhưng tôi vừa choàng tay xốc nách nó, Tường đã rên lên “Đau em!” và tôi thấy nước mắt nó ứa ra.
Tôi run run hỏi:
- Mày sao thế? Đau chỗ nào?
- Em đau ở lưng.
- Để tao xem nào!
Tôi nói và luồn tay xuống lưng nó thử ấn những ngón tay lên cột sống.
Tường lại nhăn mặt:
- Đau em, anh Hai!
Trán tôi bắt đầu toát mồ hôi. Xưa nay ba tôi vẫn dùng cây gậy này vụt vào người tôi và Tường không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng xảy ra chuyện gì tệ hại giống như lúc này.
Tường lo lắng hỏi:
- Chắc cột sống em bị làm sao rồi hở anh?
- Mày đừng có đoán mò! - Tôi trấn an nó và nghe cay xè nơi sống mũi.
Tôi quay đầu nhìn quanh, mím môi nói:
- Mày nằm yên đi, để tao nghĩ cách khiêng mày lên giường.
Nhưng tôi không nghĩ được cách nào. Người thằng Tường bây giờ giống như làm bằng những cơn đau, ᴆụng vào là phát ra tiếng rên, xê dịch được nó là chuyện khó tày trời.
Trong khi tôi đang bối rối, con Mận chợt sáng mắt lên, nó vừa la vừa nhỏm dậy:
- Mình nghĩ ra cách rồi.
- Cách gì? - Tôi liếm đôi môi khô rang.
- Đem cái vạt giường lại đây!
Gần như ngay tức khắc, tôi và con Mận đâm bổ lại phía giường ngủ của tôi và Tường, hối hả tốc hết mền chiếu, nhanh nhẹn tháo rời cái vạt giường ra rồi khiêng lại đặt song song bên cạnh Tường.
- Ráng chịu đau một chút nghe em!
Con Mận dịu dàng nói và nó đằng chân tôi đằng đầu, hai đứa thận trọng nhích thằng Tường từng chút một đặt lên tấm vạt được ghép bằng những thanh gỗ mảnh.
Tường bặm môi cố không để bật ra những tiếng rên nhưng nhìn vẻ mặt héo đi của nó, tôi biết là nó đau đớn lắm.
Tôi và con Mận không dám mạnh tay, vì vậy cả nửa tiếng đồng hồ sau hai đứa tôi mới đặt được thằng Tường lên tấm vạt và mất thêm một nửa thời gian như vậy nữa để khiêng tấm vạt lẫn thằng Tường đặt ngay ngắn trên giường.
Ông Xung Chiều tối xe tải mới về nên tụi tôi không thể ngồi yên đợi mẹ tôi. Tôi cũng không biết mẹ tôi ở đâu để đi tìm.
Tôi nói với con Mận:
- Mày ở nhà coi thằng Tường để tao chạy qua kêu ông Xung.
Con Mận nhắc:
- Thiều chạy qua nhà bà nội báo cho bà biết nữa chứ.
- Thôi, - tôi gạt phắt - bà biết bà chỉ lo. Để ông Xung khám trước coi sao đã.
Tôi vừa dợm chân, đã nghe tiếng thằng Tường phát ra từ đống gối mền tôi và con Mận chèn quanh người nó:
- Anh Hai!
- Gì hở em? - Tôi quay lại, lòng mềm đi khi nghe tiếng kêu yếu ớt của nó.
- Anh đừng nói với ông Xung là anh đánh em nhé.
Tường khoan đúng vào nỗi lo của tôi. Từ khi biết nó bị tôi phang nhằm chỗ hiểm, bụng tôi cứ thon thót. Ba mẹ tôi mà biết tôi gây nên cớ sự này, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ba tôi tính nóng như lửa, ông sẽ treo cổ tôi lên, nhẹ nhất cũng đuổi tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi nữa. Mẹ tôi sẽ không phạt toi nhưng chắc lòng bà tan nát. Điều đó còn làm tôi đau khổ hơn.
- Không nói vậy thì nói sao? - Tôi nhìn đăm đăm vào mắt Tường.
- Anh bảo em trèo cây bị tuột tay rơi xuống đất.
Cứ như thể có ai vừa nhấc một hòn núi khỏi vai tôi. Tôi nghe lòng nhẹ hẳn và quay sang con Mận, hồi hộp chờ đợi. Dù sao nó cũng là nhân chứng trong chuyện này, nếu nó không đồng tình coi như hỏng bét.
Bắt gặp cái nhìn thăm dò đầy lo lắng của tôi, con Mận khẽ mấp máy môi:
- Ừ, mình cũng nghĩ Thiều nên giấu kín chuyện vừa rồi.
Tường lại cẩn thận dặn dò:
- Với ba mẹ hay với bất cứ ai, anh cũng nói là em bị té ngã nghe anh Hai.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu rồi lặng lẽ ra khỏi nhà. Tôi giống như một phạm nhân vừa được tòa tuyên bố tha bổng (và thực sự thì tôi đã mong ngóng điều đó biết bao), vậy mà khi đã thoát nạn rồi, tôi ngạc nhiên thấy lòng mình chẳng hề vui sướng.
Cái cách Tường bảo vệ tôi ngay cả lúc nó là nạn nhân xấu số của tôi khiến tôi cảm thấy xấu hổ và day dứt ghê gớm. Tình yêu của em tôi dành cho tôi thật mênh ௱ôЛƓ trong khi tôi hết lần này đến lần khác đối xử với nó chẳng ra gì.
Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi, nước mắt nhòe cả mặt.
Hôm đó, tôi dẫn ông Xung về nhà, nơm nớp nhìn ông bắt mạch, khám mắt, khám lưỡi và rờ rẫm khắp vùng lưng của Tường, miệng không ngớt đặt ra cho em tôi vô số câu hỏi.
Tôi và con Mận nín thở đứng xem, cảm thấy rõ rệt thời gian đang ngừng trôi và mọi động tác của ông Xung bỗng trở nên lê thê như trong một cuốn phim chiếu chậm.
Hai cái miệng chỉ nhè nhẹ thở ra khi cuối cùng ông Xung cũng kết thúc cuộc thăm bệnh và quay sang tôi, gật gù:
- Hy vọng là em con không bị tổn thương cột sống. Đây là do chấn động…
Ông Xung còn nói gì gì đó nữa, nhưng tai tôi lúc đó đã ù đi. Chỉ nghe ông bảo em tôi không bị tổn thương cột sống, tim tôi như vỡ òa và sau đó thì tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Những Ngày Sau Mẹ tôi về nhà, gần như phát điên khi biết chuyện Tường trèo cây bị ngã và bây giờ nằm liệt không ngồi dậy được.
Bà chạy lại chỗ Tường nằm, không la rầy hay trách móc, chỉ ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt tóc nó và khóc. Thằng Tường phải liên tục an ủi “Mẹ đừng buồn. Ông Xung đã nói rồi, con chỉ nằm như vậy chừng vài ngày thôi. Uống vài thang thuốc là khỏi”.
Mặc dù Tường nói vậy và trước đó đã nghe tôi thuật lại lời chẩn bệnh của ông Xung, mẹ tôi vẫn cắp nón chạy như bay qua nhà con Xin để được nghe chính miệng ba nó lặp lại thêm lần nữa.
Ba tôi ở thành phố nghe người làng bắn tin, vội vã chạy về.
Trái với mẹ tôi, ba tôi đứng ở đầu giường, quắc mắt nhìn thằng Tường, giận dữ:
- Mày mà không nằm bẹp thế này, tao đã đập thêm cho mày mấy gậy rồi!
Ông quay sang hét lên với tôi:
- Chính mày bày ra trò leo trèo nghịch ngợm này phải không?
- Dạ, đâu có! - Tôi run bắn, chân bước né ra xa.
Ba tôi ném mạnh cái túi xách xuống nền nhà, gầm gừ:
- Hừ, con với cái!
Trong những ngày tăm tối đó, thực lòng tôi không sợ tiếng khóc của mẹ tôi hay tiếng quát thét của ba tôi bằng ánh mắt của con Mận. Ánh mắt nó nhìn tôi lặng lẽ và thăm thẳm, giống như không phải nhìn tôi mà nhìn xuyên qua tôi để xem bụng dạ tôi có gì mà độc ác đến thế. Có lẽ cho đến bây giờ nó vẫn không thể hiểu được tại sao tôi lại thình lình phát rồ trong ngày hôm đó. Tâm trí nó chắc không bao giờ quên được bộ mặt hung dữ của tôi lúc tôi xông vào nhà chộp lấy cây gậy quất túi bụi lên lưng em tôi và điều đó chắc ám ảnh nó ghê gớm.
Từ khi phát hiện ra con Mận hay nhìn trộm tôi, tôi tìm cách tránh mặt nó, giống như một tội phạm tìm cách lảng xa bản án lúc nào cũng lơ lửng trên đầu.
Tôi chỉ thoát khỏi ánh mắt của con Mận vào ngày mẹ nó được thả về và đem nó đi.
Mẹ con Mận bảo với mẹ tôi là bà dẫn con Mận đi kiếm ba nó. Tôi vừa nhẹ người vừa buồn bã về sự ra đi của nó và trong lòng cầu mong cho gia đình nó được trùng phùng.
Ngày chia tay, cả ba đứa tôi cùng khóc. Con Mận vuốt tóc thằng Tường, cử chỉ của nó giống hệt mẹ tôi, và nói qua tiếng nấc:
- Chị đi nghe em. Chúc em mau lành bệnh nha.
Thằng Tường cũng thút thít:
- Em chúc chị lên đường bình an và chóng gặp lại ba chị.
Thật lạ, nhìn cảnh đó trong tôi chẳng gợn lên chút gì ghen tức như trước đây, chỉ thấy lòng bâng khuâng và nặng trĩu.
Tôi và con Mận chia tay ngay trước cổng.
Mặc dù những ngày qua ánh mắt nó nhìn tôi như trách móc nhưng lúc này nó chẳng nhắc gì về điều tồi tệ đó.
Nó thò tay nắm chặt tay tôi, mắt rưng rưng:
- Thiều ở lại mạnh giỏi!
Lần đầu tiên con Mận tự ý cầm tay tôi, như hôm nào dưới gốc bời lời tôi lần đầu cầm tay nó lúc biết nó thường xuyên bị mẹ nó đánh đòn vô cớ. Lòng nao nao, tôi nghĩ tôi sẽ thổ lộ với con Mận biết bao điều, nhưng không hiểu sao tự dưng tôi quên sạch hết vốn từ, miệng khô đi, chỉ nói:
- Ờ. Mận cũng thế.
Lần đầu tiên tôi kêu con Mận bằng tên, nhưng tôi không hề thấy ngượng ngập, như tôi đã xưng hô với nó như vậy từ lâu lắm.
- Mai mốt mình sẽ về thăm Thiều.
Trước khi theo mẹ nó ra xe, con Mận nhìn tôi bằng đôi mắt ướt và nói thêm một câu mà tôi biết chắc chính nó cũng không rõ nó có thực hiện được hay không.
Nó còn nhỏ quá mà.