Chương 24: Mau chóng yêu tôi đi được không?Diệp Thải Quỳ đã thông báo cho nhân viên hôm nay đóng cửa nhà hàng.
Bà chủ có chuyện vui, toàn thể được nghỉ.
Hai người đăng kí xong thì trực tiếp đến siêu thị.
Dạo siêu thị được xem như sở thích của Diệp Thải Quỳ, Hứa Dịch Dương chỉ cần ở bên Diệp Thải Quỳ thì sao cũng thấy vui, nhắm mắt đẩy xe theo đuôi cô.
Diệp Thải Quỳ nhìn kệ hàng cẩn thận chọn lựa, Hứa Dịch Dương cười thoả mãn nhìn Diệp Thải Quỳ.
“Tối nay chúng ta ăn bò nhé?” Diệp Thải Quỳ hỏi khi lựa thịt.
“Được nha.”
Diệp Thải Quỳ nhìn đến hàng khoai tây vừa được dọn lên, hỏi tiếp: “Thịt bò hầm khoai tây thì sao? Khoai tây tươi là ngon nhất.”Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
“Được nha.”
Lấy thịt bò và khoai tây, hai người tiếp tục mua sắm.
Diệp Thải Quỳ nhìn đến siêu thị có bán da bánh xuân, cô vội vàng kiểm tra lịch, hoá ra hôm nay Lập Xuân (1).
(1) Lập Xuân là 1 trong 24 tiết khí theo quan niệm văn hoá Trung Hoa. Nếu tính điểm xuân phân là gốc (kinh độ Mặt Trời bằng 0°) thì vị trí của điểm Lập Xuân là kinh độ Mặt Trời bằng 315°. Do vậy ngày bắt đầu tiết Lập Xuân được tính theo dương lịch hiện đại và nó thông thường rơi vào ngày 4 hoặc 5 tháng 2dương lịch tùy theo từng năm.
Dù giao thừa mới tính là ngày đầu năm mới, nhưng Lập Xuân là tiết đầu tiên của một năm, tính theo hiện tượng thiên văn, Lập Xuân là ngày khởi đầu của năm rồi.
Thế nên vận số một năm bắt đầu chuyển biến từ ngày này.
Những điều rủi ngưng kết vào mùa đông, tan biến theo làn gió xuân trong một sớm tiết khí đầu tiên.
Diệp Thải Quỳ cùng Hứa Dịch Dương chọn đại một ngày để cưới, thế mà trùng hợp chọn đúng ngày tốt như thế.
“Hôm nay là Lập Xuân đó!” Diệp Thải Quỳ hưng phấn quay đầu, nhìn về phía Hứa Dịch Dương, hỏi: “Chúng ta ăn bánh xuân nhé?”
“Được nha.” Hứa Dịch Dương vẫn ngây ngô cười.
“Cậu không có ý kiến gì khác sao?” Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ hỏi: “Trừ hai chữ được nha này, còn nói thêm từ nào khác được không?”
“Rất được!”
Diệp Thải Quỳ không khỏi cười xoà.
Tiêu rồi tiêu rồi, sợ là cô gả cho đồ ngốc rồi.
Mua xong nguyên liệu, hai người đi tới quầy ăn vặt, Diệp Thải Quỳ khó nén dừng bước chân loanh quanh bên kệ hàng, ngó cái này, hóng cái kia……
Ít có cô gái nào không thích ăn vặt, không ăn đa phần do không dám.
Trước đây Diệp Thải Quỳ vì duy trì vóc dáng mà rất ít ăn mấy thứ này, không thấy áp lực. Bệnh nặng một trận, gầy ốm thấy rõ, mới dám buông lỏng ăn vặt, kết quả bất cẩn tăng cân, giờ đây cô không chỉ béo hơn lúc bệnh, mà còn vượt qua cân nặng ban đầu, vòng eo tăng thêm vài centimet, làm hiện tại Diệp Thải Quỳ không dám tùy tiện ăn vặt nữa.
Diệp Thải Quỳ tự nhéo eo mình, tuy vẫn rất gọn, nhưng không còn thon trọn một vòng tay ôm hết như trước đây.
Không được, rất nhiều phụ nữ sau cưới hay tự buông thả, cô tuyệt đối không thể như vậy. Cô phải cảnh giác mọi lúc, phải biết rằng không phải ngày tháng năm trêи chứng minh thư quyết định tuổi tác của một người phụ nữ, mà là vòng eo.
Ranh giới giữa thiếu nữ và bà thím là vòng eo!
Diệp Thải Quỳ dứt khoát ra khỏi khu ăn vặt, không quay đầu lại tiến đến quầy thu ngân, hạ quyết tâm không bao giờ quay lại đó nữa.
Gì mà bánh quy, khoai lát, kẹo nougat, cookies, trái cây sấy, socola đều cách xa bà đây một chút!
–Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
–Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
–Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
–Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
–Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
–Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
Giữa trưa siêu thị không có mấy ai, không cần xếp hàng, Diệp Thải Quỳ nhận xe đẩy Hứa Dịch Dương đưa qua đặt đồ lên quầy, nhưng sau đó Diệp Thải Quỳ thấy có tí sai sai.
Lúc bao khoai lát đầu tiên xuất hiện Diệp Thải Quỳ chưa nghĩ nhiều, tưởng Hứa Dịch Dương muốn ăn mới lấy, cho tới khi cầm bịch bánh dứa thứ năm, Diệp Thải Quỳ mới ý thức được mấy món quà vặt mình muốn đều được bỏ vào.Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối
Cô vừa quay đầu nhìn xe đẩy, đúng là bị doạ xám hồn.
Nửa xe quà vặt, những món Diệp Thải Quỳ ngó qua toàn bộ đều bị Hứa Dịch Dương cầm lấy!
“Cậu lấy mấy món này làm chi?” Diệp Thải Quỳ tức trào máu họng: “Tôi cầm xem thôi, có nói mua đâu.”
Đây không phải cố ý dụ cô à?
“Nhưng tôi thấy em rất muốn ăn nên lấy hết thôi.” Hứa Dịch Dương nói như thể hiến vật quý: “Không sao mà, mua về từ từ ăn.”
“Đừng đừng, trả về đi.” Diệp Thải Quỳ càu nhàu: “Ăn mấy thứ này lên bao nhiêu là thịt.”
“Sợ cái gì? Béo chút mới tốt! Em sao cũng đẹp hết!”
Hứa Dịch Dương đem hết quà vặt đặt lên quầy thanh toán, cô thu ngân không khỏi ghẹo: “Anh trai à, anh dọn sạch kệ đồ vặt chúng tôi rồi nha.”
“Bà xã tôi thích ăn.” Hứa Dịch Dương hớn hở nói.
Diệp Thải Quỳ nghe hai chữ “bà xã” này làm hơi thẹn thùng, đỏ mặt, trợn mắt nhìn Hứa Dịch Dương: “Mua thì cậu ăn, tôi không ăn đâu, một miếng cũng không ăn.”
“Được được được, tôi ăn hết cho!”
Diệp Thải Quỳ nói gì Hứa Dịch Dương vẫn vui, trừng anh, mắng anh, anh đều vui vẻ.
Hứa Dịch Dương xách theo bao lớn bao nhỏ theo Diệp Thải Quỳ về nhà.
Bao nhiêu tủ trong nhà cũng không chứa hết đống đồ ăn vặt, Tết còn chưa mua nhiều bằng, Diệp Thải Quỳ để Hứa Dịch Dương tự nghĩ cách sắp xếp, còn cô vào bếp chuẩn bị cơm chiều.
Hai người bàn xong, hôm nay khiêm tốn tí, chỉ có hai người tự ăn mừng ở nhà.
Diệp Thải Quỳ không phải người thích náo nhiệt, càng không ham khoe khoang, cô thấy gặp chuyện vui, tự hưởng trong âm thầm là được, bởi vì trêи đời này kì thật hiếm có ai mong người khác sống vui vẻ hạnh phúc, thế nên phô bày làm chi?
Diệp Thải Quỳ nấu ăn trong bếp, Hứa Dịch Dương bày ra đồ mua từ siêu thị, sắp xếp dụng cụ, dán lên chữ “囍(2)”, thay vỏ bọc sô pha thành màu đỏ, đúng là có không khí tân hôn hân hoan.
(2) 囍: song hỉ. Thường được dán trang trí trong lễ cưới của người Hoa.
Hứa Dịch Dương trang trí nhà xong, cơm Diệp Thải Quỳ nấu cũng đã chín, hai người không cần quá rườm rà, có canh, có thịt, có bánh xuân, đơn giản, phong phú, đẹp mắt.
Hứa Dịch Dương vào bếp lấy chén đũa, Diệp Thải Quỳ bắt xuống nồi gang hầm thịt bò, cởi bao tay, ngồi xuống nghỉ ngơi. Mới vừa hạ ʍôиɠ, đã nghe thấy tin nhắn WeChat báo đến, cầm lên mới thấy có đống tin chưa đọc.
Diệp Thải Quỳ ngoại trừ đôi khi liên lạc với Cát Lị, ngày thường không qua lại với ai, cũng không tham gia nhóm nào, đâu ra nhiều thông báo WeChat vậy?
Diệp Thải Quỳ nhìn điện thoại, tất cả đều đến từ thành viên đội đặc cảnh mà trước đó đã kết bạn, bấm vào từng cái, thì ra đều là tin nhắn chúc mừng cô và Hứa Dịch Dương lãnh chứng.
Hứa Dịch Dương cầm chén đũa sạch sẽ từ bếp đi ra.
“Cậu vừa nói với người trong đội chuyện chúng ta kết hôn sao?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
“Không có.” Hứa Dịch Dương dừng lại, nói: “Tôi vừa phát tin trong vòng bạn bè.”
……
Diệp Thải Quỳ thật không biết nên biểu hiện làm sao.
Lúc này cô mới đăng nhập vào vòng bạn bè đã đóng từ lâu, lướt một vòng, bắt gặp tin Hứa Dịch Dương đăng mười phút trước: Ảnh chụp giấy hôn thú của hai người.
“Cậu đăng cái này làm gì?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
“Đương nhiên là để mọi người biết tôi kết hôn rồi.” Hứa Dịch Dương thản nhiên nói: “Không đăng lên sao họ biết tôi cưới chứ?”
Diệp Thải Quỳ cạn lời.
Cô không phải là người có thói quen phô bày niềm vui nỗi buồn của mình cho thiên hạ xem.
Có lẽ ai khi trẻ cũng từng có quãng thời gian như vậy, khát khao thổ lộ tâm sự với người khác, mong ngóng họ thấu hiểu hoặc chấp nhận, cho rằng hạnh phúc có thể chia sẻ, khổ đau có thể san sẻ. Theo tuổi tác tăng dần mới từ từ phát hiện, khoảng cách giữa người với người bao sâu, đến phút cuối ai cũng thành người xa lạ.
Dẫn đến hệ luỵ Diệp Thải Quỳ trưởng thành trở nên trầm mặc hơn, không thích bộc lộ tâm sự, không thích cập nhật trạng thái của mình trước bàn dân thiên hạ.
Hơn nữa, cô cảm thấy có đôi khi, càng khiêm tốn càng tốt, quá khoe khoang chỉ hấp dẫn điều tiếng.
“Có vấn đề gì sao?” Hứa Dịch Dương hỏi: “Em không muốn tôi nói cho người khác à?”
Diệp Thải Quỳ lắc đầu, dù cô không thích, nhưng cô có thể hiểu cho Hứa Dịch Dương.
“Không có, cậu vui là được……” Diệp Thải Quỳ nghĩ ngợi, lại hỏi Hứa Dịch Dương: “Có ai nói hoặc hỏi gì không?”
“Ai nói gì được chứ? Có nói tôi cũng không nghe.” Hứa Dịch Dương thờ ơ nói: “Tôi còn chưa đọc tin bình luận, chúng ta ăn cơm trước đi, đói ૮ɦếƭ rồi.”
Diệp Thải Quỳ cười khổ, chỉ thấy Hứa Dịch Dương đôi khi hệt như trẻ con, hết cách với cậu.
“Đói bụng thì mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Cô nói trong bất lực.
Hứa Dịch Dương hân hoan rạng rỡ ngồi xuống ăn cơm. Anh vốn là người vô cùng nhạy bén, song hôm nay quá mức hào hứng, không hề nhận ra Thải Thải có gì bất thường.
Diệp Thải Quỳ nhìn Hứa Dịch Dương, bỗng ý thức khoảng cách giữa họ quá lớn. Chênh lệch năm tuổi, khiến họ có nhiều khác biệt trong quan niệm, cách nhìn nhận và phân tích chiều sâu vấn đề.
Tuy đăng tin ở friend list chỉ là chuyện không đáng kể, nhưng sợ rằng về sau họ phải đối mặt với những vấn đề khác về quan điểm này.
Haizz, Diệp Thải Quỳ thầm thở dài, cô quả là xốc nổi.
……
Ăn cơm xong Hứa Dịch Dương chủ động vào bếp rửa chén, Diệp Thải Quỳ nhìn căn phòng anh thu dọn chu tất, chợt nhận ra một việc……
Trời tối rồi, phải ngủ đi thôi. Nhưng còn vấn đề to bự họ chưa giải quyết…… Đó là, đêm nay Hứa Dịch Dương ngủ nơi nao?
Hôm nay hai người nóng đầu đến Cục Dân Chính đăng ký, trong khi nhiều chuyện vẫn chưa được làm rõ.
Nếu kết hôn dựa vào những lí do đã nêu ra trước đó, Diệp Thải Quỳ để Hứa Dịch Dương ngủ phòng khách là bình thường.
Thế nhưng đêm qua Hứa Dịch Dương đã tỏ tình với cô, cô quyết định gả cho anh dưới tiền đề biết rõ Hứa Dịch Dương có tình cảm nam nữ với mình, đây xem như một loại ngầm ưng thuận……
Tim Diệp Thải Quỳ chộn rộn như nổi trống. Cô bồn chồn chẳng phải vì sắp phát sinh quan hệ thể xác với Hứa Dịch Dương, mà vì bản thân không tài nào xác định cảm giác mình dành cho cậu ta ra sao.
Điểm khó hiểu và lúng túng nhất trong cuộc sống là đây, chúng ta luôn muốn trả lời bằng “Có” hoặc “Không”, nhưng hầu hết mọi chuyện đều không thể dùng “Có” hoặc “Không” làm đáp án, thông thường hai mặt của vấn đề, đều có cả “Có” và “Không”.
Diệp Thải Quỳ không thích Hứa Dịch Dương, cũng không ghét Hứa Dịch Dương. Cô cảm thấy ở cùng chỗ với Hứa Dịch Dương không phải chuyện không thể, lại cảm thấy thật sự khó làm.
Mâu thuẫn.
Đúng là bốc đồng mà……
Khi Hứa Dịch Dương từ bếp đi ra, thấy Diệp Thải Quỳ còn ngồi bất động trên sô pha, hỏi: “Không phải hôm qua em mới ngủ bốn tiếng thôi à? Sao không tắm rửa nghỉ ngơi đi?”
“Cậu đi trước đi.”
Diệp Thải Quỳ cần một mình xoắn xuýt trong chốc lát, ngẫm nghĩ nên mở miệng thế nào.
“Ồ, được.”
Hứa Dịch Dương cầm túi, bên trong xếp quần áo đơn giản, nhìn hành lý của Hứa Dịch Dương, Diệp Thải Quỳ do dự khó mở miệng, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nên để Hứa Dịch Dương ngủ phòng cho khách thôi.
“Đây là phòng dành cho khách phải không? Tôi mang đồ vào nhé.” Hứa Dịch Dương nói.
Diệp Thải Quỳ sửng sốt, không ngờ Hứa Dịch Dương chủ động đề nghị ở tại phòng cho khách.
Diệp Thải Quỳ bật cười, bối rối vừa có nháy mắt tan thành mây khói.
Cũng đúng, sống cùng Hứa Dịch Dương thì có gì khó nói chứ, cậu ấy là người người chính trực khảng khái, ngược lại cô mới là người ngập ngừng nửa vời tỏ vẻ tính toán……
Diệp Thải Quỳ nói: “Tôi vừa nghĩ đêm nay nên ngủ thế nào…… Định để cậu đến phòng cho khách, lại ngại cậu không vui.”
“Tôi có gì mà không vui chứ?.” Hứa Dịch Dương không ngờ Diệp Thải Quỳ suy tư nhiều thế, đi tới chỗ Diệp Thải Quỳ, thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc, chân thành nói với cô: “Thải Thải, tôi biết nguyên nhân em cưới tôi rất phức tạp. Bởi vì giấy phép kinh doanh, bởi vì muốn một mái nhà, bởi vì nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và ba mà nảy sinh đồng tình…… Cho nên trước khi chúng ta có tình cảm song phương, tôi sẽ luôn tôn trọng mong muốn của em.”
Hứa Dịch Dương bộc bạch thẳng thắn, khiến Diệp Thải Quỳ áy náy.
“Xin lỗi……”
“Em không cần thấy có lỗi với tôi.” Hứa Dịch Dương cười ôn hoà, nói: “Tôi không quan tâm lí do em lấy tôi nữa, không sao cả, tôi có thể chờ, tôi có cả đời để làm em yêu tôi, tôi không vội.”
……
Những lời này thực sự làm Diệp Thải Quỳ không biết đáp lại làm sao, Hứa Dịch Dương quá tốt, quá ấm áp, cô không có gì để báo đáp làm sao đây?
“Lỡ như cả đời tôi không thể yêu cậu thì sao?” Cô hỏi.
“Sao có thể?” Hứa Dịch Dương không chút do dự nói: “Em nhất định sẽ yêu tôi, tôi biết đấy.”
Diệp Thải Quỳ không khỏi bật cười, nhướng mày hỏi: “Ây da, tự tin thế à?”
“Đương nhiên.”
“Được, tôi đây sẽ nỗ lực.” Diệp Thải Quỳ cười hiền hoà nói: “Mau tắm rửa đi.”
Hứa Dịch Dương lại không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?”
“Yêu tôi nhé.” Hứa Dịch Dương chợt nghiêm túc nói: “Thải Thải, mau yêu tôi được không?”
……
“Không phải cậu không vội sao?” Diệp Thải Quỳ dở khóc dở cười: “Lời vừa nói, sao đã đổi ý?”
“Bởi vì tôi yêu em, thế nên tôi biết được ở bên người mình yêu có bao nhiêu hạnh phúc, tôi hy vọng em cũng hạnh phúc giống tôi.” Giọng điệu Hứa Dịch Dương ấm áp, hỏi: “Thải Thải, em có từng ở đêm tối nhìn thấy ánh mặt trời chưa?”
Diệp Thải Quỳ khó hiểu lắc đầu.
“Chờ đến thời điểm em yêu tôi như tôi yêu em thì em sẽ hiểu.”
Diệp Thải Quỳ bật cười.
“Đồ ngốc.”
Hứa Dịch Dương lại cười ngây ngô, nói: “Tôi đi trước đây, hôm qua công tác trở về đến nay vẫn chưa tắm, hôi hết người.”
“Ừ, mau đi đi.”
Hứa Dịch Dương lấy quần áo vào phòng tắm rửa.
Diệp Thải Quỳ nhìn cậu đi vào, sau đó đi đến ban công, kéo cửa. Gió đêm lập tức tràn vào, không lạnh như mấy hôm trước, chỉ khiến người ta thấy mát mẻ khoan kɧօáϊ……
Đúng là Lập Xuân tới rồi.
Mùa đông lạnh giá tan ra trong gió xuân, nhiệt độ bắt đầu tăng cao, thời gian toả nắng dài hơn, địa cầu bắt đầu thức tỉnh, bốn mùa trong năm bắt đầu từ nay.
Vào ngày xuân đến, đông tan theo gió, vạn vật sinh trưởng, Diệp Thải Quỳ gả cho Hứa Dịch Dương.
Diệp Thải Quỳ nghĩ, đây là quyết định thực sự bốc đồng, song nó là quyết định tốt nhất mà cô từng làm.
……
Cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc thưa trêи trán Diệp Thải Quỳ, cô đứng bên ban công, tâm tình sung sướиɠ ngẩng đầu nhìn trời.
Bạn đã từng thấy mặt trăng có màu vàng như quả chanh chưa?
ʍôиɠ lung, mềm mại, an tĩnh.
Cô chưa từng ở đêm tối nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng cô đã thấy ánh trăng dịu dàng nhất.Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, chúng ta phải tắm rửa cho chú sói con