Sau khi Mặc Phong đôi co bất thành với Hoắc Tư Thần, hắn phải cuốn gói cút về trước để xử lý công việc còn tồn đọng, thậm chí là việc vốn của Hoắc Tư Thần cũng phải ôm luôn. Chẳng thể hiểu nổi sao lại bất công thế này! Aaaa! Tức ૮ɦếƭ mà!
Bên cạnh vắng bóng hắn ta, Hoắc Tư Thần thấy yên tĩnh hơn rất nhiều. Anh không có việc gì thì nhân lúc rỗi lập tức ghé qua trường mầm non tìm Liên Liên. Hôm nay con bé vẫn như cũ nhìn thấy anh là chạy tới, nhưng dường như nhớ ra cái gì, chạy được nửa đường thì khựng lại rồi nói:
“Chú người xấu.”
Giáo viên ở nơi này nghe được con bé nói thế thì phụt cười, người trước mắt rõ ràng là một vị giám đốc trẻ tuổi tốt bụng, sao lại biến thành người xấu rồi? Trong nhận thức của họ, Hoắc Tư Thần đã giúp nâng cấp ngôi trường nhỏ bé rách nát của này lên một tầm cao mới, cho nên anh nhất định không thể là người xấu được.
Hoắc Tư Thần có chuẩn bị từ trước, anh ngồi xuống để đối mắt với bé con, sau đó lấy ra mấy món đồ chơi mà con gái thích đưa về phía con bé, nói:
“Cháu có thích cái này không?”
Đôi mắt nhỏ của Liên Liên lấp la lấp lánh khi nhìn thấy thứ trên tay anh, lập tức quên đi lời dặn của anh trai là không được lại gần ông chú xấu xa. Con bé chạy đến chỗ Hoắc Tư Thần, cho anh một cái ôm rồi nói:
“Thích ạ.”
“Ngoan lắm.”
Hoắc Tư Thần hưởng thụ cảm giác được ôm con gái bé bỏng, vẻ mặt sủng nịch làm đám người xung quanh ganh tỵ không thôi.
“Sao anh ta lại thích Liên Liên thế nhỉ?”
“Nếu không phải biết cha của Liên Liên là tên ngốc Diệp Thiên thì tôi còn nghĩ anh ta mới là cha ruột của con bé, cái cảnh tượng phụ tử tình thâm này là sao?”
Cái cách mà Hoắc Tư Thần nhìn về phía Liên Liên như là ánh mắt hiền hòa của người cha dành cho con gái, anh không tiếc tiền đầu tư cho nơi này để đổi lại được gì? Còn không phải một môi trường tốt hơn cho con bé à? Mặc dù rất sớm thôi, con bé sẽ được đưa về nhà anh.
Đang lúc hai người ôm nhau trò chuyện vui vẻ, Tiểu Hạo vừa mới đi vệ sinh ra nhìn thấy cảnh này thì tức giận xông lên, hét to:
“Ông chú kia!”
“Làm sao?” Hoắc Tư Thần nhếch mày nhìn thằng oắt con trước mắt.
“Thả em gái cháu ra! Cháu sẽ báo cảnh sát đấy!” Tiểu Hạo đe dọa.
Hoắc Tư Thần dang tay ra, cho thấy người đang chủ động là Liên Liên rồi cười nói:
“Con bé tự ôm chú.”
Khuôn mặt bé nhỏ của Tiểu Hạo đỏ lên:
“Liên, em qua đây với anh.”
Thấy anh trai giận, Liên Liên buông tay khỏi người Hoắc Tư Thần. Điều này khiến Hoắc Tư Thần nhận ra nếu muốn tiếp cận con gái thì phải dụ dỗ được thằng nhóc trước. Anh hỏi nó:
“Cháu có muốn đồ chơi không?”
Mấy giáo viên nữ ở đây không khỏi buồn cười. lại là cái chiêu này, anh lừa gạt con nít không thấy mất mặt sao?
“Không, cháu không thích.” Tiểu Hạo rất là kiên định.
Hoắc Tư Thần là một tên cáo già, sao có thể không biết tâm lý của đám trẻ:
“Thật à? Cháu thích gì chú cũng mua cho cháu, chịu không? Toàn bộ những thứ cháu thích!”
Tiểu Hạo chần chờ đứng ở đó, một lát sau thì bắt đầu đảo tròng mắt và nói:
“Chú nói thật không?”
Một câu hỏi này của Tiểu Hạo chứng tỏ anh đã thành công dụ được thằng bé, anh gật đầu:
“Thật.”
Một lần nữa, sức mạnh của đồng tiền đã chiến thắng tất cả, thậm chí là mua được cảm tình của đám nhỏ. Hoắc Tư Thần không ngượng chút nào, bình tĩnh gọi người mang đồ chơi cho hai đứa trẻ, sau đó thì ung dung ở nơi này xây dựng độ thân thiết với hai bé, đặc biệt là Liên Liên.
Buổi chiều về nhà, hai đứa trẻ không dám mang đồ chơi theo, muốn để lại trên trường. Bọn chúng sợ mẹ sẽ phát hiện ra mình nhận đồ của người lạ, sợ bị mắng nên không nói ra.
Tiêu Linh thấy bọn nhỏ là lạ, nhưng rốt cuộc có gì kỳ quái thì cô cũng chẳng rõ. Mấy hôm nay cô vẫn luôn bận rộn nhiều thứ, hy vọng chuyện bận bịu ấy sẽ khiến cô thôi nghĩ về Hoắc Tư Thần. Kết quả là… không có tác dụng. Khuôn mặt tức giận của anh vẫn còn như in trong tâm trí cô, cả những lời anh nói nữa.
Chớp mắt lại qua một ngày, Hoắc Tư Thần gọi người mang kết quả kiểm tra DNA tới chỗ mình, cầm kết quả mà tay run rất khẽ. Anh cố gắng bình tĩnh, hít sâu một hơi mở tệp hồ sơ ra. Bên trong có một tờ giấy chứng nhận, nhưng kết quả lại làm anh thấy như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
“Không phải?”
Hoắc Tư Thần sững người nhìn lại một lượt, anh không nhìn nhầm, bọn họ không phải cha con! Hy vọng một lần nữa bị dập tắt, cảm giác như nuốt phải ruồi bọ. Một lần, lại một lần nữa, anh vốn không nên hy vọng quá nhiều vào một bức thư nặc danh không rõ danh tính! Mẹ kiếp!
Hoắc Tư Thần ném mạnh kết quả sang một bên, bàn tay siết chặt lại đến nỗi gân xanh hiển hiện. Không rõ danh tính ư? Rõ ràng là Hàn Tuyết, anh biết vậy mà vẫn tin tưởng vào lời cô ta, tin rằng mình thật sự là cha của Liên Liên, chứng tỏ sâu trong thâm tâm anh vẫn luôn hy vọng, dù rằng hy vọng này mỏng manh đến đáng thương.
Anh nhắm chặt mắt lại, gọi điện thoại cho Nhị Bình rồi dặn dò:
“Dẫn người đến đây, lần theo camera của khách sạn rồi tìm Hàn Tuyết cho tôi.”
Vốn không muốn động đến Hàn Tuyết, vậy mà cô ta lại dám trêu đùa anh?