Hoắc Tư Thần mang tóc của Liên Liên về, vội vàng gọi người mang đi kiểm tra DNA, hy vọng là đúng như bức thư nặc danh kia nói. Chờ có kết quả rồi, cho dù Tiêu Linh không muốn thì anh cũng phải đưa cô về bằng mọi giá!
Thấy bạn tốt tâm trạng đột nhiên chuyển biến tốt hơn một chút, Mặc Phong định nói nên kiểm tra luôn thằng nhóc kia mới đúng, nhưng không lại thôi. Cái tật nhiều chuyện và chưa uốn lưỡi đã phun lời vàng ngọc của hắn hại hắn bị tên này mắng cho mấy lần rồi, còn bị giao cho những việc khó nhằn, hắn không dám lỗ mãng nữa. Nhưng thật ra hắn cũng đoán được chắc là vì chuyện bức thư.
Mặc Phong giữ chuyện này trong lòng khá khó chịu, vì vậy được nửa ngày, hắn chạy đi tìm Hoắc Tư Thần và hỏi:
“Cậu thấy thằng nhóc kia thế nào?”
“Thằng nhóc kia?”
“Đúng, chính là đứa trẻ đi bên cạnh Liên Liên, anh trai của Liên Liên.”
“Đừng nhắc.” Hoắc Tư Thần thật ra không thích đứa nhỏ này lắm, nhắc đến anh lại phiền.
Trước giờ trí nhớ của Hoắc Tư Thần vẫn rất tốt, nhưng không nhớ ra được bộ dạng lúc nhỏ của mình ra sao, bởi vậy người ngoài cuộc là Mặc Phong còn sáng suốt hơn anh.
“Tôi nói này, cậu không cảm thấy thằng nhóc kia cũng là con của cậu à?”
“Không, Tiêu Linh không thể sinh đôi được.” Hoắc Tư Thần giải thích. “Khi đó ba tháng vẫn đi khám thai bình thường, bác sĩ không thể không nhận ra nếu cô ấy mang song thai. Vậy nên chỉ có thể là một đứa.”
“Ồ.” Mặc Phong cũng không biết chuyện này, hắn hỏi: “Thế sao cậu chắc chắn đứa trẻ là Liên Liên mà không phải thằng nhóc gì đó Hạo?”
Hoắc Tư Thần mất kiên nhẫn với cái tên này:
“Bởi vì siêu âm giới tính của đứa trẻ là gái, cậu nghĩ tôi không muốn có con trai sao?”
“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.” Mặc Phong sờ sờ mũi, bỏ đi, dù sao cũng không phải con hắn, hắn vội gì chứ.
Nhưng ngẫm lại, Tiêu Linh này thật tốt số, được lọt vào mắt xanh của Hoắc Tư Thần và nằm yên ở đó mãi không nhúc nhích. Trước kia Hoắc tổng thay qua bao nhiêu bạn gái cũng chưa thấy anh rung động với cô nào, chẳng lẽ đứa bé khiến cho cô trở nên đặc biệt hơn những người khác hay sao?
Trong lúc Mặc Phong suy nghĩ lung tung, Hoắc Tư Thần đang xem những hình ảnh cấp dưới chụp trộm được ở chỗ Tiêu Linh và nhận điện thoại của họ.
Nhị Bình đổi sang nhiệm vụ theo dõi thì làm xuất sắc hơn hẳn, hắn báo cáo:
“Hoắc tổng, Diệp Thiên thường xuyên đi cùng Tiêu Linh nhưng dường như có gì đó kỳ lạ, họ không có tiếp xúc thân thể nhiều.”
“Gọi thiếu phu nhân.” Hoắc Tư Thần sửa lời.
“Ô, vâng, thiếu phu nhân ra ngoài rồi.” Nhị Bình rất lanh lẹ đổi cách gọi, không dám gọi thẳng tên Tiêu Linh nữa.
“Cô ấy đi đâu?”
Ngón tay của Hoắc Tư Thần gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, chân mày chơi chau lại. Anh muốn nói chuyện với cô về Liên Liên, nhưng thật ra chờ có kết quả rồi bàn với cô cũng không muộn.
Nhị Bình nhìn đóa hoa trên tay của Tiêu Linh, có chút ngờ vực đáp:
“Tạm thời còn chưa rõ, tôi sẽ theo sát thiếu phu nhân.”
Hắn lần theo ở phía sau, giả làm người qua đường, thỉnh thoảng lại đứng trong góc ૮ɦếƭ mà quan sát Tiêu Linh. Đi thêm một lát, hắn nhìn thấy cô đi vào khu mộ của thành phố này.
“Hoắc tổng, cô ấy đi viếng mộ?”
“Viếng mộ?” Hoắc Tư Thần kinh ngạc. “Tiếp tục theo dõi cô ấy, áp sát.”
“Vâng. Tôi sẽ báo cáo lại cho ngài sau.”
Nhị Bình nói rồi tắt điện thoại mà bám sát Tiêu Linh, thấy cô dừng lại trước một ngôi mộ, hắn cũng dừng theo rồi ngồi ở một bên, giả vờ thắp nhang.
Tiêu Linh hoàn toàn không chú ý đến hắn, không ý thức được mình bị theo dõi. Cô đặt bó hoa xuống trước mộ rồi thắp hương, sau đó nói:
“Hôm nay Diệp Thiên không đến được nên tôi đến thay anh ấy. Cô yên tâm đi....”
Vì ở khoảng cách quá xa, Nhị Bình chỉ nghe được loáng thoáng câu nói của Tiêu Linh. Hắn sợ đến gần làm cô phát hiện, đành gọi nói với Hoắc Tư Thần:
“hình như là mộ của một người phụ nữ.”
“Tên gì? Tôi sẽ gửi thêm người đi tìm hiểu.”
Nhị Bình vâng dạ một lát, chờ Tiêu Linh đi rồi mới đến đó nhìn xem. Trên mộ là ảnh của một người phụ nữ rất bình thường, nhưng có vẻ đã ૮ɦếƭ trẻ. Hắn ghi lại tên của người này rồi mới trở về, lúc đi thì theo sát Tiêu Linh, lúc về thì không cần theo dõi cô nữa.
Bấy giờ Hoắc Tư Thần thật sự tò mò, rốt cuộc người mà Tiêu Linh viếng là ai? Cô ấy vốn không có thân thích gì ở thành phố này, mà bố mẹ và chị gái của cô thì vẫn sống ở nơi cũ.
Cuộc sống của Tiêu gia suốt hai năm qua không mấy suôn sẻ, với tính cách của bố mẹ cô, tồn tại được đến lúc này cũng thật chẳng dễ dàng gì. Mấy lần Hoắc Tư Thần có ý định giúp đỡ, rồi lại thôi. Anh biết được từ trước đến giờ họ luôn khi dễ Tiêu Linh, nên mặc cho họ tự sinh tự diệt, coi như người qua đường.
Mặc Phong thấy vẻ suy tư trên mặt Hoắc Tư Thần thì dò hỏi:
“Chẳng lẽ cậu phát hiện ra gì đó thú vị à?”
Hoắc Tư Thần không quan tâm hắn ta, nói:
“Cậu không còn việc gì nữa rồi, về trước đi.”
“Sao phải về? Tôi chơi còn chưa đủ!”
Thấy hắn ta vẫn ham chơi, Hoắc Tư Thần lạnh giọng:
“Mặc Phong, cậu chưa làm xong việc đâu.”
Mặc Phong tức tối liếc nhìn Hoắc Tư Thần, ông đây trốn việc, chẳng lẽ cậu không trốn à? Vốn dĩ chuyến công tác này không dài lắm, ba ngày là quá lắm rồi, bây giờ cậu ta còn muốn ở lại thêm! ૮ɦếƭ tiệt! Vì vợ quên bạn!