Bốn phía rất yên tĩnh, dường như Quan Tri Ý có thể cảm nhận được máu của chính mình chảy về.
Mà nơi xa, mơ mơ hồ hồ có tiếng người cùng tiếng bước chân đến gần.
“Hôm nay còn sớm đấy, lần trước còn tới hơn 3 giờ sáng cơ.”
“Oa, vậy các đoàn phim của mọi người còn muộn hơn so với chúng tôi……”
Thích Trình Diễn nhìn thoáng qua phương hướng có giọng nói kia, không đùa cô nữa: “Vào xe đi, anh đưa em về ——”
Nhưng nói còn chưa dứt lời, người trước mắt đột nhiên ôm lấy anh. Hai cánh tay khoanh ở eo anh, gắt gao mà ôm, ôm đến nỗi toả ra một hương vị nương tựa lẫn nhau.
Thích Trình Diễn giật mình, tim tức khắc mềm đến rối tinh rối mù.
“Tiểu Ngũ……”
Quan Tri Ý nhào vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, muôn vàn suy nghĩ.
Nhưng mà cô cũng biết có người tới, vì thế vài giây sau liền buông anh ra. Chỉ đứng ở trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh, “Như vậy được chưa?”
Thích Trình Diễn ngẩn người, chỉ nói: “Vốn dĩ không quá ổn, nhưng hiện tại có người tới, miễn cưỡng vừa lòng.”
“Vâng.”
“Đi vào trước đi.”
Thích Trình Diễn dắt cô đến ghế phụ, lúc người ở bên ngoài đến gần thì cô đã ngồi vào đóng cửa xe rồi.
Phim trường rất gần khách sạn, lái xe cũng chỉ tầm mười mấy phút, trong lòng Quan Tri Ý cũng nghĩ muốn chiêu đãi anh nhiều hơn một chút, rất mau khách sạn đã xuất hiện ở trước mắt.
Xe hướng tới bãi đỗ xe của khách sạn, hai người ngồi ở trong xe, không lập tức rời đi ngay.
Lúc này đối với Quan Tri Ý mà nói, có một loại cảm giác cực kỳ thần kỳ và vi diệu. Người ở bên cạnh này liền biến thành bạn trai cô rồi, ngẫm lại không lâu trước đây, cô còn cách xa anh nhiều lắm. Lại không lâu trước đây, cô còn yêu đơn phương anh. Lại không lâu trước đây, bọn họ vẫn chỉ là hàng xóm tốt (1) “Huynh hữu muội cung”……
(1) Huynh hữu muội cung: Anh em hòa mục thâи áι tôn kính lẫn nhau.
“Chuyện này em có thể không nói với chị Vân được không ạ?” Im lặng một lát sau, Quan Tri Ý hỏi.
Thích Trình Diễn quay đầu nhìn cô: “Vì sao không thể?”
Quan Tri Ý có chút ngượng ngùng: “Lúc trước những nghệ sĩ khác công khai yêu đương chị ấy đều nói làm chậm trễ công việc, không biết em với anh ở bên nhau thì chị ấy sẽ nghĩ cái gì nữa.”
“Yên tâm đi, cô ấy cũng không nghĩ gì đâu.”
Quan Tri Ý liếc mắt nhìn anh: “Em đoán là chắc chị ấy cũng không có dám nghĩ gì, dù gì thì anh cũng là ông chủ của chị ấy mà.”
Thích Trình Diễn cười cười: “Vậy còn em, em nghĩ gì.”
Quan Tri Ý: “Thật ra em không để ý chuyện này lắm, em chỉ là một diễn viên, diễn hay thì tốt rồi, em nghĩ nếu fans của em biết em yêu đương cũng sẽ không nghĩ sao đâu. Chỉ là……”
“Cái gì?”
“Anh cũng biết internet rất cực đoan mà, nhiều người bôi đen như vậy, em không hy vọng vì em mà anh bị những người nhàm chán đó theo dõi, rồi bị bọn họ công kϊƈɦ.”
Thích Trình Diễn nhếch môi: “Lo lắng cho anh sao?”
“Đương nhiên, không phải lần trước anh cũng từng bị mắng qua rồi đó sao.”
“Yên tâm đi, vài thứ trêи mạng đó anh không để tâm.”
“Nhưng mà em để tâm, em không thích người khác tùy tiện bôi đen anh.” Quan Tri Ý nhíu mày nói, “Cho nên tạm thời thì chuyện này chúng ta chỉ nói cho người nhà biết là được rồi, hơn nữa chúng ta mới vừa ở cùng nhau, anh cũng không phải người trong giới, không cần lên mạng nói.”
“Ừm… Cũng đúng.” Một tay Thích Trình Diễn để ở tay lái, buồn bã nói, “Nhưng mà, em xác định dám để cho người nhà biết sao.”
Quan Tri Ý sửng sốt, vừa định nói vì sao không dám, đột nhiên nghĩ đến “người nhà” này cũng không phải đơn giản chỉ là nhân viên công tác, mà còn có gia đình của hai bọn họ nữa.
“……”
Thích Trình Diễn nhìn cô sững sờ, nhịn không được nhéo nhéo mặt cô: “Không biết nên nói như thế nào sao?”
“Em nghĩ cho dù nói như thế nào…… Anh của em cũng sẽ bùng nổ rất mạnh.”
Thích Trình Diễn nói: “Không có việc gì, để anh tìm thời gian rồi nói với cậu ấy một tiếng.”
Quan Tri Ý lúng túng ngay: “Hay, hay là nói cùng nhau đi. Hiện tại em còn đang ở đoàn làm phim…… Nếu không chờ em đóng máy nhé? Em nghĩ lại xem nên nói với anh ấy như thế nào, thì anh ấy mới có thể dễ dàng tiếp thu.”
“Em cảm thấy cậu ấy sẽ khó tiếp thu sao?”
Quan Tri Ý siết chặt ngón tay: “Chắc chắn rồi, anh nghĩ xem bình thường ngày nào anh ấy cũng thấy hai chúng ta mà. Hiện tại nếu đột nhiên biết việc này, chắc chắn sẽ mắng em.”
Thích Trình Diễn trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Hẳn là không phải mắng em, mà là mắng anh.”
“……”
Hai người hàn huyên một hồi, bởi vì sáng mai Quan Tri Ý còn phải đóng phim, cho nên Thích Trình Diễn liền buông tay, để cô lên lầu nghỉ ngơi.
Quan Tri Ý cởi đai an toàn: “Vậy, ngày mai anh về đi.”
“Ừm.”
Quan Tri Ý gật gật đầu, trong lòng có chút luyến tiếc.
“Qua thời gian này lại đến thăm em.”
“Không cần, anh cũng rất bận, tới tới lui lui thì rất phiền toái.” Quan Tri Ý nghĩ nghĩ, “Ông bà nội em cũng sắp tổ chức tiệc kỉ niệm ngày cưới rồi đó, đến lúc ấy em sẽ xin nghỉ một ngày để về.”
Thích Trình Diễn cong cong môi: “Em đây muốn nói cho anh, phải chờ mong bữa tiệc này đúng không.”
“Không phải, ý em là……”
“Là muốn anh ngoan ngoãn chờ em.” Thích Trình Diễn cầm tay cô lên, “Được, anh chờ em.”
Ánh sáng ở trong bãi đỗ xe không tốt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng nõn của Quan Tri Ý đang từ từ đỏ lên.
“Em đi trước đây.” Cô vội vàng mà nói.
Nhưng Thích Trình Diễn cũng không buông tay cô ra.
Quan Tri Ý: “Làm sao vậy.”
“Ngày mai anh liền đi rồi, sẽ có một thời gian rất dài không gặp nhau.”
“Vâng……”
“Còn có gì muốn nói với anh hay không.”
Quan Tri Ý nghĩ nghĩ: “Còn muốn nói gì nữa?” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chính Thích Trình Diễn cũng không biết mình muốn nói gì nữa, chỉ có chút luyến tiếc không muốn buông tay thôi, anh nhìn cô thật sâu một cái: “Cũng không có gì, em về đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Quan Tri Ý gật gật đầu, xoay người mở cửa xe, nhưng tay chạm tới cửa xe rồi lại dừng lại.
Thích Trình Diễn nhìn cô ngừng ở nơi đó có chút khó hiểu, vừa định hỏi làm sao, thấy cô gái trước mặt trực tiếp xoay người lại, lấy tư thế nhanh hơn sét đánh không kịp che tai, đột nhiên chạm mặt anh, hôn ở trêи môi anh một cái.
Đại khái là do khẩn trương, cô hôn rất dùng sức, sự mềm mại chạm vào nhau, bên trong xe vang lên một tiếng chụt thanh thúy.
“……”
“Không có gì muốn nói, nhưng mà có chuyện muốn làm!” Sau khi Quan Tri Ý nói xong thì buông lỏng tay, xoay người, xuống xe, liền mạch lưu loát.
Thích Trình Diễn ngây ngẩn cả người, anh nhìn Quan Tri Ý chạy đi, một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.
Thật lâu sau, anh giơ tay chạm vào môi, hơi hơi bật cười.
**
Quan Tri Ý không cho Thích Trình Diễn đến thăm ban cũng có nguyên nhân, lịch quay của bộ phim lần này không dài ngày, nên mỗi ngày đều quay rất lâu. Cho nên nếu anh tới, thật đúng là không có thời gian ở cạnh anh.
Mà Thích Trình Diễn cũng sợ đến sẽ quấy rầy cô, cho nên trừ mỗi ngày gọi điện thoại nhắn tin để liên hệ, thì không đến đoàn làm phim nữa.
Cứ như vậy một tháng sau, tiệc kỉ niệm của ông bà nội Quan Tri Ý đã tới rồi. Quan Tri Ý đã xin nghỉ với đoàn làm phim, cho nên sau khi quay xong suất diễn của sáng nay, cô liền trực tiếp mua vé máy bay bay về.
Tiệc tổ chức ở bên nhà cũ của nhà họ Quan, Quan lão gia tử Quan Hồng là người thích náo nhiệt, mời rất nhiều bạn bè họ hàng, nhà họ Thích cũng nằm trong danh sách đó.
Yến hội vào buổi tối, nhưng bởi vì máy bay đến trễ, lúc Quan Tri Ý xuống máy bay đã có chút muộn. Cho nên cô cũng không về nhà, nhờ Quan Hề mang cho cô một bộ quần áo mới đến nhà ông bà, cô tới thì trực tiếp thay luôn.
Ông bà nội rất đau lòng mấy đứa cháu trai cháu gái của mình, nên ở bên nhà cũ vẫn luôn có phòng cho bọn họ, muốn đến thì lúc nào cũng có thể đến. Quan Tri Ý đến nhà cũ xong, đi từ cửa vào, tới phòng Quan Hề.
“Chị.”
“Tới rồi sao.” Quan Hề quay đầu lại nhìn cô một cái, sửng sốt, “Ăn mặc cũng đủ tùy tiện đấy.”
Quan Tri Ý: “Em vừa quay xong liền thay bừa quần áo rồi lên máy bay, đúng rồi, đồ em nhờ chị mang đâu ạ?”
“Kéo ngăn tủ quần áo thứ nhất ra, ở bên trong.”
“Vâng.”
Quan Hề cầm cho cô một bộ váy, Quan Tri Ý thay xong liền dùng đồ trang điểm của Quan Hề để makeup, sau đó liền muốn xuống lầu.
Quan Hề giữ chặt cô lại: “Son môi đâu, đánh thêm một chút đi, quá nhạt rồi.”
Quan Tri Ý: “Không cần đâu.”
“Em lại đây cho chị.” Quan Hề rất hà khắc đối với việc trang điểm và đồ đi kèm với trang phục, một phen liền kéo Quan Tri Ý về, “Em gấp cái gì, tiệc cũng sắp kết thúc, hiện tại mọi người cũng đang nói chuyện với nhau. Vốn dĩ em đã đến muộn rồi, sốt ruột vài phút này để làm gì?”
Quan Tri Ý: “…… Em nào có sốt ruột.”
Nhưng thực tế, cô gấp đến nỗi không thể gấp gáp.
Dưới chân như có gió thổi qua, lòng tràn đầy vui mừng, tất cả chỉ vì muốn gặp một người.
Quan Hề chỉnh sửa cho cô xong, rốt cuộc cũng chịu để cô xuống lầu.
Hôm nay ông bà là nhân vật chính, Quan Tri Ý đương nhiên sẽ đi theo Quan Hề tìm bọn họ trước, hai ông bà đang ở trong đại sảnh nói chuyện trời đất với các vị trưởng bối khác, thấy cháu gái nhỏ tới, lôi kéo hàn huyên một hồi lâu.
Đến cuối cùng mới nói: “Người trẻ tuổi thì chơi với người trẻ tuổi đi, Tiểu Ngũ, nhóm anh con ở hậu viện đấy, con đi tìm bọn họ đi.”
“Vâng ạ.” Quan Tri Ý đứng dậy, “Ông bà, con đi trước đây.”
“Đi thôi đi thôi.” Nói rồi lại khoe với bạn bè bên cạnh, “Nhìn thấy không, cháu gái nhỏ nhà tôi đấy, hiện tại cũng ghê gớm, quay một bộ phim, tên là《 Triều Dã 》, thật đúng là đẹp nha……”
“Cô nhóc này thật là xinh đẹp, không biết tiểu tử nhà ai có phúc thế chứ.”
“Ha ha ha đúng vậy đúng vậy, tôi phải đánh giá thật kỹ, cũng không thể tùy tiện.”
“Đó là điều đương nhiên.”
……
Âm thanh nói chuyện phía sau dần dần cách xa, Quan Tri Ý đi tới hậu viên. Dọc theo đường đi, giúp việc đi tới đi lui, có người cầm điểm tâm, có người cầm rượu vang đỏ. Nhìn thấy Quan Tri Ý, khách khách khí khí gọi tiếng Ngũ tiểu thư.
“Anh tôi đâu rồi.”
Giúp việc nói: “Chắc là ở phía trước ạ, rẽ trái là đến rồi.”
“Cảm ơn.”
Hậu viện để bàn dài màu trắng, trêи đó có muôn vàn điểm tâm rực rỡ.
Quan Tri Ý đi ra ngoài xong, nhìn thấy phía trước có một đám người tụ tập với nhau, đại khái khoảng tám, chín người, tây trang giày da, ăn mặc đều rất chỉnh tề.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thích Trình Diễn, anh còn chưa nhìn thấy cô, chỉ nói chuyện cùng người bên cạnh, trong mắt hàm chứa ý cười nhợt nhạt.
Quan Tri Ý nhẹ hít một hơi, có chút khẩn trương, đây mới là lần thứ hai gặp mặt, sau khi bọn họ xác định quan hệ……
“Mọi người nhìn xem ai tới này, đây không phải là Tiểu Ngũ nhà chúng ta sao.” Đột nhiên, có người bên này vẫy vẫy tay với cô.
Người vẫy tay là anh thứ hai của cô Quan Tử Dụ, anh hô lên như vậy, một đám người bên kia đều nhìn lại đây. Vì thế Quan Tri Ý liền đối diện với ánh mắt Thích Trình Diễn, cách nhau xa xa, ánh lửa chợt lóe lên.
Nhưng có một đám người nhìn, đặc biệt là mấy người anh của cô đều ở đây, cô cũng không phải không có mặt mũi mà nhìn chằm chằm Thích Trình Diễn, sau khi đi qua, ngoan ngoãn mà chào hỏi.
Quan Nguyên Bạch nhìn cô: “Sao tới muộn vậy?”
Quan Tri Ý nói: “Máy bay đến hơi trễ ạ.”
Quan Tử Dụ: “Không có việc gì không có việc gì, tới là tốt rồi.”
Quan Tri Ý nói: “Sao mọi người đều ở đây thế ạ, đang nói cái gì thế.”
“Cũng không có gì, bọn anh đang cá cược thôi.”
“Cá cược?”
“Đúng vậy.” Quan Tử Dụ cười nói, “Không phải chúng ta có vài người độc thân sao, cho nên bọn anh đang đoán xem ai sẽ là người thoát ế cuối cùng. Tới đây đi, Tiểu Ngũ cũng đoán xem sẽ là ai, anh cho em hai người để em tham khảo một chút nhé, đó là anh trai em Quan Nguyên Bạch, còn có vị Thích thiếu gia này nữa.”
Quan Tri Ý nhìn Thích Trình Diễn, người này cũng nhìn cô, ý vị thâm trường mà cười với cô một chút.
Trong lòng Quan Tri Ý lộp bộp một tiếng, nhanh chóng dời tầm mắt.
Quan Nguyên Bạch khinh thường nhìn lại: “Quan Tử Dụ cậu có thể bớt nhàm chán chút được không.”
(Cho những ai thắc mắc thì mặc dù hai người là anh em họ nhưng ở đây vì không biết ai là anh ai là em nên mình xin phép để cậu tôi luôn nha mọi người)
Quan Tử Dụ: “Cậu sợ bị mất mặt, cho nên mới không chơi chứ gì!”
“Sao tôi có thể bị chọn nhiều nhất chứ.” Quan Nguyên Bạch buồn bã nói, “Thể nào cũng có Trình Diễn lót đế.”
Thích Trình Diễn hơi hơi nhướng mày, “Phải không.”
“Không phải sao.”
Quan Tử Dụ nói: “Tới đi Tiểu Ngũ, chọn một người đi, em chọn ai.”
Mọi người đều mang ánh mắt sáng ngời mà chờ đáp án, Quan Tri Ý liếc mắt ngắm Thích Trình Diễn một cái.
Chậm rãi vươn ngón trỏ, lại chậm rãi…… Chỉ về phía Quan Nguyên Bạch.
Lặng im vài giây, mọi người cười ầm lên.
“Ha ha ha ha Nguyên Bạch! Đến em gái còn không tin cậu kìa a ha ha ha ha.”
Khoé miệng Quan Nguyên Bạch hơi hơi kéo: “Quan Tri Ý?”
Quan Tri Ý vẻ mặt chột dạ: “Anh, em, em chọn bừa thôi.”