"Là thuốc tăng sinh lực cho đàn ông làm gì thì làm nhưng phải nằm trên nghe con"
"Uống hết rồi vậy mau về phòng với Tử Lạp, cả hai nghỉ ngơi sớm cho khỏe"
Dứt lời ba anh hí hửng cầm chén thuốc quay lưng đi ra khỏi thư phòng ai kia ngơ ngác ú ớ chẳng thể nói gì, Lâm Sâm nhăn nhó, nét mặt khó khăn, nơi khóe mày cau lại, vừa rồi anh đã uống hết, thật sự bây giờ anh muốn nôn ra.
Lâm Sâm vội vàng gấp tập tài liệu lại rời khỏi chiếc ghế đi về phòng, rốt cuộc là khi sáng Tử Lạp đã nói gì mà khiến cho ba anh có cái suy nghĩ như vậy.
Lâm Sâm đẩy mạnh cánh cửa đi vào, ánh mắt sắc bén nhìn Tử Lạp đang ngồi trên giường thong thả trải chăn gối, Lâm Sâm không nhẫn nhịn được liền bước đến đẩy cô ra giường. Hai tay Tử Lạp bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu.
Tử Lạp giật mình không kịp phản ứng, hai bên má đỏ ửng miệng lưỡi ấp úng
"Anh...anh muốn làm gì vậy"
"Khi sáng đã nói gì với ba mẹ tôi, cô đã nói những gì rồi"
"Tôi...tôi không nói gì với ông bà phu nhân cả, anh có thể để tôi ngồi dậy không"
"Dối trá"
Lâm Sâm nghiến răng càng mạnh mẽ siết chặt hai tay Tử Lạp, cô run run, nói không ra lời, cô đã làm sai điều gì ư, mà khiến người đàn ông này nổi điên đến vậy?
"Ông bà phu nhân hỏi có đau không? Tôi chỉ trả lời tôi nằm trên nên không sao"
"Nếu...nếu anh không thích nằm dưới sàn thì tôi sẽ trả giường lại cho anh"
"Anh nằm trên đi"
Nét mặt Tử Lạp đo đỏ, Lâm Sâm cảm nhận được cơ thể cô đang run, anh nhếch mép mỉm cười ẩn ý cúi đầu sát lại tai cô thì thầm.
"Được, tôi sẽ nằm trên nhưng là nằm trên thân thể của em? Cô bé à"