160, 180, 200…
Nhìn chằm chằm vào số tiền trên đó, ánh mắt Đồ Đông Nhan mở ngày càng lớn, cả người đột nhiên cảm thấy hốt hoảng và hối hận, đứng ngồi không yên, không biết phải làm sao.
Làm sao đây? Sao những thứ này lại đắt như vậy, cô chỉ có 100, sao có thể ăn nổi đây! Nếu bây giờ cô đi ra ngoài, có phải rất kỳ quái không?”
“Cô muốn ăn gì?” Lệ Hằng đột nhiên mở miệng hỏi cô.
Cô nhanh chóng nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn số tiền các món ăn trên thực đơn, do dự lắc đầu.
“Tôi không đói, anh ăn trước đi, nếu lát nữa tôi đói, chỉ cần ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh báo ăn là được.” Cô nuốt nước miếng.
Lệ Hằng dường như biết được suy nghĩ của cô, nhìn cô một cái, tự mình quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ. “Hai phần bò bít tết.”
“Tiền bối!” Đồ Đông Nhan sợ xanh mặt, trợn mắt kêu lên.
“Nước miếng của cô đã muốn chảy xuống rồi, còn nói không đói?”
“Nhưng…”
“Sao vậy?”
Âm thanh xào rau lập tức vang lên, kèm theo đó, hương tỏi tràn ngập khắp không gian, cô không cách nào ngăn cản được quay đầu lại nhìn món ăn được đưa lên một cách thèm thuồng, sau đó lại nuốt nước miếng.
Chỉ là rau xào bình thường mà thôi, tại sao lại thơm như vậy? Làm sao đây, cô thật sự rất muốn ăn món rau xào đó, xem nó có ngon như hương thơm của nó không.
Một lần là được rồi, xa xỉ một lần thôi, coi như phần thưởng dành cho cô khi cô phục vụ cho cấp trên ma quỷ này một tháng.
Cô hít sau, làm ra một quyết định.
“Tiền bối, anh có thể cho tôi mượn 200 đồng được không?” Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng thỉnh cầu.
Lệ Hằng hoài nghi nhìn cô, không lên tiếng.
“Có được không?” Cô hỏi lần nữa.
“Tại sao cô lại muốn mượn tiền?” Anh hỏi.
“Tôi không mang theo nhiều tiền theo người như vậy.”
Anh khó tin lắc đầu. “Cô cho rằng tôi sẽ bắt cô trả tiền sao?”
Đồ Đông Nhan đột nhiên trợn to mắt, ánh mắt chợt sáng lên, không chớp nhìn anh chằm chằm.
“Là tôi mời.” Anh cười điệu.
“Cảm ơn!” Vừa nghe thấy lời nói đó của anh, lòng cô lập tức hét lên, sau đó lại nhếch miệng lớn tiếng nói, như sợ anh sẽ không nghe thấy.
Lệ Hằng ngạc nhiên nhìn cô, lại bị phản ứng khoa trương của cô chọc cười. Anh cười vô cùng vui vẻ, cô lại đỏ mặt xin lỗi.
“Xin lỗi.” Cô cúi đầu.
“Cô không sai, sao lại nói xin lỗi?” Anh cười hỏi, lại không nhịn được nói. “Thì ra cô cũng có một mặt đáng yêu như thế này.”
Đồ Đông Nhan trừng mắt nhìn, bị câu ca ngợi của anh làm cho giật mình, gương mặt đỏ lên.
“Không ngờ lúc đỏ mặt cô cũng rất dễ thương.” Lệ hằng giương môi, nhìn cô, đột nhiên tiến lại gần cô hỏi. “Cô có muốn làm bạn gái tôi không?”
Trong nháy mắt, đôi mắt cô trợn to, lộ ra vẻ mặt ngây ngô, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình cô vấn đề.
“Cô muốn làm bạn gái tôi không?” Anh hỏi lại lần nữa.
Đồ Đông Nha kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chẳng lẽ cô còn đang nằm mơ, vẫn chưa tỉnh lại? Đầu tiên là mơ thấy anh hôn cô, sau đó lại mơ thấy bộ dạng anh mỉm cười, bây giờ còn mơ thấy anh mở miệng muốn theo đuổi cô, đây quả là một giấc mơ vô cùng đẹp!
“Tỉnh lại đi, tỉnh lại, nếu không rời giường sẽ đi làm trễ đó.” Cô nhắm mắt lại, đưa tay vỗ má mình, nhỏ giọng nói với chính bản thân mình.
Lệ Hằng lại bị cô chọc cười. “Thì ra cô là một diễn viên hài đóng mặt lạnh!”
Cô đột nhiên mở to mắt, cau mày với anh.
“Cô không nằm mơ đâu, tất cả đều là thật.” Anh cười nói cho cô biết. “Tôi thật sự thích cô, Đồ Đông Nhan.”
“Thật sự? Điều này không thể là sự thật.” Cô sững sợ,trợn tròn mắt nhìn anh hồi lâu, lắc đầu nói.
“Tại sao lại không thể?” Anh hỏi.
“Điều kiện của anh tốt như vậy, nhiều người thích anh như vậy, sao anh lại có thể thích tôi?”
“Tại sao lại không thể?”
“Bời vì bộ dạng của tôi không xinh đẹp chút nào?” Cô biết tự lượng sức mình.
“Cô cảm thấy tôi là người nông cạn như vậy sao? Huống hồ, cô cũng không hắn là không đẹp, chỉ là ngũ quan hơi sắc bén, lạnh lùng thôi.” Lệ Hằng chân thành nói.
Giọng nói của anh dịu dàng khiến Đồ Đông Nhan nói không nên lời.
“Tiền bối, anh có thể không đem những lời này ra để đùa tôi được không?” Cô nghiêm túc nói.
“Tôi thật lòng thích cô.” Giọng nói anh khàn khàn nhưng kiên định, dịu dàng lại tràn ngập tình ý.
Nhưng chính vì như vậy, điều đó lại càng khiến cô tâm hoảng ý loạn. Tất cả việc này, anh thật sự nghiêm túc sao? Thật sự không phải là đùa giỡn cô sao? Sao anh có thể thích cô?
“Không thể nào.” Cô tự lẩm bẩm.
“Cô ghét tôi sao?” Lệ Hằng hỏi.
Cô nhìn anh, sau đó lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Anh lập tức lộ ra nụ cười hài lòng. “Ăn cơm đi, sau khi cơm nước xong, chúng ta còn có việc phải làm.” Anh lập tức nói sang chuyện khác.
Đồ Đông Nhan ngạc nhiên, hoàn toàn không theo kịp tốc độc thay đổi đề tài của anh. Vậy bây giờ thì sao? Đề tài vừa rồi đã có kết quả?Kết quả đó là gì?
Vậy thì tốt? Tốt ở chỗ nào, từ đầu đến giờ hai người đang nói chuyện gì, ai có thể nói cho cô biết không?
**
“Sao cô vẫn ngồi trước máy tính?” Đì vào phòng làm việc,nhìn thấy cô vẫn ngồi trước máy tính gõ gì đó, Lệ Hằng nhíu mày hỏi.
“Hả?” Đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh, cô ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại.
“Hả cái gì? Không phải vừa rồi tôi còn nói cô chuẩn bị một chút, chúng ta phải ra ngoài sao?” Anh nhíu mày, nghiêm nghị nhìn cô.
“Tiền bối, tôi có thể hỏi chúng ta chuẩn bị đi đâu được không?” Cô do dự nhìn anh.
Anh nhẹ nhướn mày, phát hiện cô càng lúc càng không sợ anh, đậy thật sự là một hiện tượng tốt.
“Đi thăm khách hàng.” Anh nói.
Đi gặp khách hàng. Cô không nhịn được thở dài trong lòng, đồng thời còn có một loại kích động muốn phản kháng anh, vì kinh nghiệm hơn một tuần lễ nay khiến cho cô biết, đi gặp khách hàng trong miệng anh, có hơn 50% là lấy việc công để làm việc tư, đi chơi khắp nơi.
Là một người nhận được sự tin tưởng và kính trọng của ông chủ, lại là một người tài năng, chuyên nghiệp, anh có thể chơi đùa vui vẻ như vậy, nhưng cô chỉ là một trợ lý nho nhỏ, chỉ sợ một khi bại lộ, cô sẽ mất đi công việc này!
“Tôi có thể không đi không? Tôi còn rất nhiều việc còn chưa làm xong.” Đồ Đông Nhan cẩn thận mở miệng, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy biết ơn đống công việc chất đống này.
“Công việc gì? Tôi không nhớ từng giao cho cô công việc gì mà!” Lệ Hằng nhanh chóng nhíu mày, không nói một lời đi về phía cô, khom lưng nhìn bản thảo đang làm dở trên máy tính của cô. “Đây không phải là công việc tôi giao cho cô đúng không? Ai nói cô làm?” Anh nghiêm nghị chất vấn.
“Trợ lý giám đốc Lý và phó lý Trần.” Như vậy cô có thể không cần đi gặp khách hàng với anh đúng không?
“Đưa đây.”
“Cái gì?”
Anh rút tờ giấy trên tay cô, sau đó cầm tập tài liệu trên bàn lên, xoay người lập tức đi ra cửa.
“Tiền bối?” Đồ Đông Nhan lập tức rời khỏi chỗ ngồi, không hiểu gì đuổi theo anh hỏi. “Anh định đi đâu vậy? Tiền bối!”
Bước chân của cô ngưng lại, cặp mát giấu dưới cắp kính vì không tin mà dần mở to, sắc mặt cũng dần tái nhợt. Ông trời ơi!
Lệ Hằng bước đến quán cà phê bên cạnh, hai cô gái ngồi đó không biết vì chuyện gì mà cười nói vung tay loạn xạ, Lệ Hằng vung tay một cái, ném tập tài liệu lên bàn của hai cô nàng.
Bộp một tiếng, cắt đứt tiếng cười của hai cô gái, phó lý Trần và trợ lý giám đốc Lý Hạnh Hà cùng ngẩng đầu lên.
“Cái này là có ý gì?” Anh nhíu mày hỏi, giọng nói khách khí vừa nghe là biết rất giả dối.
“Cái gì?” Lý Hạnh Hà cúi thấp đầu nhìn những xếp nhăn trên tập tài liệu.
“Tôi cho rằng Đồ Đông Nhan là trợ lý của tôi, không phải của mấy người.” Anh không nổi giận, chỉ thản nhiên nói chuyện, những chỉ như vậy đã khiến người khác cảm thấy anh không vui.
“Không phải cô ta là sinh viên do công ty mới đến làm việc theo giờ sao? Ai cũng có thể nói cô ta làm việc.” Trê mặt Trần Mỹ Hoa là nụ cười giả dối.
Mấy ngày nay cô nghe được một tin đồn, nói Lệ Hằng thích cô sinh viên làm việc theo giờ. Cô không biết tin đồn này do ai đồn ra, nhưng cô vẫn không nhịn được lén quan sát hai người mấy ngày, không ngờ Lệ Hằng lại đối xử với cô ta tốt hơn bất kỳ người nào, xem ra Lệ Hằng thật sự thích con vịt xấu xí đó.
Cô không thể tin được, cảm giác giống như đột nhiên có người tát cho cô một cái, bởi
Vì cô thấy con vịt xấu xí đó không có chỗ nào tốt hơn cô, tại sao Lệ Hằng lại chọn cô ta, mà không phải là cô?
Mặc dù lời đồn vẫn không được người trong cuộc thừa nhận, nhưng chỉ cần một điểm thái độ anh đối với cô ta khá đặc biệt này, cũng đủ khiến cô ghen tỵ không dứt, cho nên cô mới có thể bắt nạt cô sinh viên làm việc theo giờ nho nhỏ này, chỉ là cô không thể ngờ được, Lệ Hằng lại bảo vệ cô ta, lập tức tới tìm cô dạy bảo.
“Người nào không làm được thì tìm cô ấy nhờ giúp một tay, nhưng tôi thấy hai người đang bạn rộn chuyện gì, bận nói chuyện phiếm sao?” KHóe miệng Lệ Hằng nhếch lên giễu cợt.
“Đó là bây giờ, năm phút trước bọn em còn bận không kịp thở đó.” Trần Mỹ Hoa không chút xấu hổ nói: “Huống hồ, em thấy cô ấy rảnh rỗi, thân là một phó lý, chẳng lẽ không thể nhờ một nhân viên làm việc theo giờ giúp em làm chút chuyện, để em nghỉ ngơi một chút lấy hơi sao?” Cô khiêu khích.
“Có thể, nếu như cô ấy thật sự ‘rảnh rỗi’.” Nhìn cô một cái, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ này. “Nhưng hiện tại cô ấy phải ra ngoài gặp khách hàng với tôi, cho nên những việc còn chưa làm xong thì mấy người tiếp tục hoàn thành đi.” Nói xong anh khẽ nghiêng người nói với Đồ Đồng Nhan đứng ở cửa ra vào.
“Thu thập lại những tài liệu mà phó lý Trần và trợ lý giám đốc Lý một chút, đưa đến đây.”
Đồ Đồng Nhan lúng túng, lập tức xoay người lamg theo, cả người cứng ngắc đưa xấp tài liệu cho bọn họ, đầu cúi thật thấp đặt vật trên tay lên bàn, sau đó cẩn thận lùi ra sau một bước.
“Xin lỗi, phó Lý, trợ lý giám đốc.” Cô nhỏ giọng xin lỗi.
“Cô không có lỗi với chúng tôi, là chúng tôi phải xin lỗi cô, đưa công việc của mình cho cô làm. Thât sự xin lỗi!” Trần Mỹ Hòa cười cười nhưng trong lòng không thể cười nổi, giọng nói vô cùng chanh chua.
Đồ Đồng Nhan im lặng, không dám nhúc nhích, nào biết Lệ Hằng lại tiếp tục nói: “Cô biết là tốt rồi.” Sau đó, anh lập tức kéo tay cô về phòng làm việc, muốn cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, cô hoàn toàn không do dự, lập tức lấy tốc độ có thể lập kỷ lục thế giới để thu dọn đồ đạc, sau khi nói một câu “được rồi” với anh, cô không ngẩng đầu lên, cúi đầu đi ra khỏi công ty.
“Tiền bối!” Đi đến cửa thang máy, Đồ Đồng Nhan lập tức buồn rầu quay sang anh. Cô thật sự sẽ bị anh hại ૮ɦếƭ!
“Sao vậy?” Vẻ mặt Lệ Hằng thản nhiên, giống như hoàn toàn không cảm thấy giờ phút này cô vô cùng buồn bực và oán hận.
“Vừa rồi sao anh lại làm như vậy?” Cô thật sự sẽ bị anh làm cho tức ૮ɦếƭ.
“Tôi làm cái gì?” Anh còn giả ngu/
“Tại sao anh lại trả công việc phó lý Trần và trợ lý giám đốc giao cho tôi?”
“Đó là công việc của họ, không phải trả lại cho họ thì đưa cho ai?”
Cô nhìn anh chằm chằm, đột nhiên có cảm giác tức không nói nên lời.
“Họ là phó lý và trợ lý giám đốc!” Cô lớn tiếng.
“Thì sao?”
Cô đột nhiên hít một hơi, đổi cách khác để nói chuyện với anh. “Hơn nữa tôi chỉ là sinh viên làm việc theo giờ, chỉ cần tôi có thời gian, anh không thể không cho người trong công ty giao việc cho tôi.”
“Cô nói đến trọng điểm, chỉ cần cô có thời gian. Nhưng vấn đề là bây giờ cô không có thời gian, cô phải đi gặp khách hàng với tôi.” Anh nghiêm túc gật đầu, không có dấu hiệu tỉnh ngộ.
Đồ Đồng Nhan tức giận, cô cảm giác mình sắp bị anh ép điên rồi.
Khi thang máy đi xuống tầng một, cửa mở ra, Lệ Hằng thoải mái cầm tay cô rời khỏi.
Cô tức giận hất tay anh ra, lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc với anh. “Tiền nối, mong anh tôn trọng tôi một chút.”
“Tôn trọng cái gì?” Anh đột nhiên dừng bước, quay đầu mất hứng nhìn cô.
Không muốn đứng trước cửa thang máy làm tâm điểm chú ý của người khác, cô làm bộ không có gì đi thẳng ra ngoài công ty.
“Đừng cầm tay tôi như vậy.” Khi đi sát qua người anh, cô nói.
Lệ Hằng đột nhiên phá lê cười “Cô thật đáng yêu.”
Đồ Đồng Nhan vừa thẹn vừa tức, hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể bước nhanh hơn về phía trước.
Cô thật sự không hiểu nói, tại sao quan hệ của hai người lại biến thành thế này? Anh đúng là một cấp trên ma quỷ nghiêm nghị, nói năng cẩn trọng mới đúng, tại sao lại có thể cười đáng yêu như bây giờ, suốt ngày trêu chọc cô? Mà rõ ràng cô vừa kính vừa sợ anh, suốt ngày câm như hến, tại sao bây giờ lại dám cầm giấy đánh lên đầu anh?
Tất cả chuyện này cũng phải trách anh, sao lại nói thích cô, còn thường cười với cô, không còn nghiêm mặt nói chuyên với cô như trước nữa, thỉnh thoảng còn xin cô ăn thứ gì đó, đưa cô về nhà, khiến khoảng cách và sự kính sợ của cô với anh giảm bớt, khiến quan hệ của hai người giờ đâ biến thành mập mờ như vậy?
“Buổi trưa tôi hơi bận, đến bây giờ còn chưa ăn cơm trưa, đi ăn chút gì đó được không?” Anh đột nhiên cầm tay cô nói.
“Tôi không đói.” Đồ Đông Nhan gạt tay anh ra, ác độc cự tuyệt.
“Nhưng tôi đói, đi thôi!”
Anh lại tiếp tục cầm tay cô, hơn nữa anh còn đan mười ngón tay vào nhau, để cô muốn vùng ra cũng không nổi, khiến cô giận đến mức không nói nên lời. Người đàn ông này không chỉ độc tài trong công việc, trong cuộc sống thường ngày anh cũng vậy…
Nhưng…
Cúi đầu nhìn bàn tay nằm chặt của anh, cô cảm thấy lòng mình ngọt ngào, như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Sao lại như vậy, cô phát hiện cô không chán ghét sự bá đạo của anh, thậm chí còn thích, hình như cô cũng thích anh.
“Tiền bối, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?” Đi được một lúc, cô cúi đầu nhìn sản nhà mở miệng.
“Cuối cùng em cũng chịu đối mặt với chuyện này rồi hả?” Anh nói.
Cô im lặng không nói, coi như chấp nhận.
“Tôi thích khả năng chịu đựng gian khổ, cần cù vượt khó, thái độ làm việc nghiêm túc của em. Tôi cũng thích tính cách nhiệt tình đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng của em, nhưng gần đây tôi lại phát hiện mình còn thích em thêm một điểm, đó là em rất có khả năng khả năng chọc cười tôi.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân cô lại có những ưu điểm mà anh vừa nói.dღ
“Tôi còn phát hiện em thật sự rất đáng yêu.” Anh nhìn cô, mỉm cười nói.
Khuôn mặt Đồ Đông Nha trong nháy mắt lại đỏ lên.
“Da mặt em thật mỏng.” Lệ Hằng đưa tay cào lên gò má đỏ bừng của cô, mê hoặc nói. Đây là phát hiện mới nhất của anh về cô.
“Đó là vì xưa nay chưa ai nói tôi đáng yêu.” Cô đỏ mặt nói.
“Nhưng em rất đáng yêu.” Anh không kiềm chế được, cúi đầu hôn lên gò má cô.
Cô hoảng hốt mở lớn hai mắt, sau đó lại đưa tay che đi nơi vừa bị anh hôn, lấm lét ngó trái ngó phải, chỉ sợ có người nhìn thấy một màn xấu hổ này của hai người. Trời ạ, hai người họ vừa làm chuyện đó trên đường cái ư! Thật xấu hổ!
Lệ Hằng bị phản ứng ngây thơ của cô làm cho tức cười, đột nhiên giang hai tay ôm cô từ phía sau.
“Trước… tiền bối?” Đồ Đông Nhan bị dọa, cả người cứng ngắc, không biết phải làm sao.
“Làm sao đây?” Cằm anh nhẹ đặt lên đỉnh đầu cô, thở dài nói.
Trong giọng nói của anh hiện rõ vẻ bất đắc dĩ và sầu não, khiến cô quên mất mình và anh đang biểu hiện bộ dạng thân thiết trước mặt mọi người, quan tâm thốt lên. “Sao vậy?”
“Tôi sợ tôi không rời khỏi em được.” Anh im lặng một chút, thở dài trả lời.
Rời đi? Đầu Đồ Đông Nhan trở nên trống rỗng, nhẹ nhàng rời khỏi anh, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh có ý gì?” Cô lo lắng hỏi.
Anh nhìn cô, im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng. “Tháng sau tôi phải đi Mĩ du học, dự tính phải ở đó tới ba năm.”
**
“Ba năm? Sáu năm cũng đã qua rồi, anh rất giỏi gạt người!
Năm đó, anh thẳng thắn nói mình chuẩn bị ra nước ngoài du học khiến cô cảm thấy như sét đánh ngang tai, khó có thể tin, buồn cười, hoang đường, còn có cảm giác đau tận tâm can.
Cô cảm thấy mình bị lừa, tại sao anh biết mình sẽ phải rời đi, còn nói thích cô, còn để cho cô thích anh? Tại sao anh có thể đùa giỡn tình cảm của cô như vậy, tại sao?
Lần đầu tiên trong đời, cô mất không chế, quên đi tất cả, bỏ công việc lại, xoay người rời đi.
Lần đầu tiên trong đời, cô đứng trên đường khóc không thành tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người đi đường.
Lần đầu tiên trong đời, cô hận ba mẹ vứt bỏ cô, để cô phải tự tìm việc nuôi sống bản thân mình, vì nếu không như vậy, cô sẽ không gặp anh, yêu anh, sau đó sẽ đau lòng, tan nát cõi lòng.
Cô chưa bao giờ biết cảm giác hận một người là gì, nhưng cô hận anh.
Cô cho rằng mình hận anh…
Vì không có biện pháp để đối mặt với Lệ hằng, hôm sau cô lập tức gọi điện tới công ty xin từ chức, nhưng anh lại không chịu bỏ qua cho cô, trực tiếp chạy đến dưới tòa nhà cô thuê phòng, hơn nữa còn ngang ngược kéo cô lên xe mình giải thích, cuối cùng, anh thậm chí còn không tiếc việc buông tha cơ hội ra nước ngoài du học chỉ mong nhận được sự tha thứ của cô.
Anh điên rồi, nhưng cô khóc, vì cô phát hiện anh nghiêm túc.
Ngày đó, cô không kiềm chế được xảy ra quan hệ với anh, cũng muốn anh theo kế hoạch ra nước ngoài du học, cô sẽ chờ anh về.
Anh cũng cam kết, nhất định sẽ trở lại, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ viết thư cho cô. Còn nói yêu cô, ba năm sẽ nhanh chóng trôi qua, chuyện đầu tiên khi anh về nước là cưới cô.
Mỗi ngày anh sẽ viết thư chỉ duy trì được hai tuần, sau đó, một tuần chỉ có một phong thư, rồi một tháng một phong, sau lại nửa năm mới có một phong, cuối cùng anh hoàn toàn bặt vô âm tín.
Anh nói ba năm sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng ba năm trôi qua anh vẫn không trở về. Không, có lẽ anh có về, nhưng do cô đã mất tin tức của anh nên không biết mà thôi, về chuyện anh muốn cưới cô, thì càng không cần phải nói.
Tám năm rồi, không ngờ thời gian còn trôi nhanh hơn cả tưởng tượng của cô.
Thời dòng chảy của thời gian, Đồ Đông Nhan cho rằng mình sẽ không còn cơ hội gặp lại anh, dù sao anh nhẫn tâm phụ tấm lòng thành của cô như vậy, nên dù một ngày nào đó, hai người vô tình gặp nhau trên đường, chắc anh sẽ làm bộ như không biết bước nhanh qua cô.
Nhưng anh lại xuất hiện, hơn nữa còn chủ động lên tiếng chào hỏi cô.
Nhìn anh ở phía trước đang cõng bà lão, tâm tình Đồ Đông Nhan phức tạp không biết phải dùng từ nào để hình dung. Rốt cuộc anh dùng tâm trạng gì xuất hiện trước mặt cô, trong lòng anh đang nghĩ gì? Cô không nhịn được phỏng đoán, vì nếu đặt lập trường từ phía cô, cô chắc chắn sẽ làm như không quen anh.
Cô dùng sức hít sâu, lắc đầu, ra lệnh cho mình phải tỉnh táo, không nên vì sự xuất hiện của anh mà làm rối loạn cuộc sống yên bình của mình.
Mặc kệ anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô là vì điều gì, mang theo tâm trạng gì xuất hiện, cô chỉ cần nhớ kĩ một chuyện là đủ rôi, đó chính là mọi chuyện đều đã qua, chuyện cũ không cần nhắc lại nữa.
Sau chuyện này cô nên xem như đây chỉ là một cuộc gặp ngẫu nhiên thôi! Cô tự nói với mình, chỉ là gặp lại người bạn lâu năm không thấy trên đường, thuận miệng nói chuyện vài câu, sau đó thoải mái vẫy tay nói hẹn gặp lại, từ đó cũng không còn gặp nhau nữa.
Cô lại thầm hít sâu một hơi, sau đó đưa tay đặt lên Ⱡồ₦g иgự¢, cảm giác nhịp tim đã khôi phục như bình thường, tâm tình cũng đã vững vàng hơn, không còn hỗn loạn, phức tạp như vừa nãy.
Cô ngẩng đầu, thái độ nghiêm túc, sau đó tiền lên hai bước, đi đến bên cạnh Lệ Hằng, sóng vai với anh.
“Cảm ơn anh.” Đồ Đông Nhan mở miệng, sau đó bổ sung thêm một câu. “Đúng là đã lâu không gặp, tiền bối.” Cô mỉm cười nói.