Tôi Muốn Gặp Lại Anh - Chương 23

Tác giả: Muối

Tối hôm đó Duy cùng nó và Hân có một bữa tiệc sinh nhật thật đáng nhớ. Nó thật sự rất vui vì thấy Duy và Hân vẫn hạnh phúc như thế. Duy cũng khá bất ngờ vì nó lại nhớ đến sinh nhật của Duy, vậy mà hôm bữa hỏi thì bảo là không biết. Mọi chuyện đều rất suôn sẻ nhưng có một điều làm Duy bực bội đó là Long lại không đến! 3 năm rồi không gặp mà lần này cũng không thèm về, Duy nhất quyết khi Long trở về sẽ không thèm nhìn mặt Long luôn cho biết.
Lúc Long lên sân bay nhưng lại bị pa Long gọi điện thoại báo là chị Sally bị tai nạn gãy chân nên phải quay về. Long thật sự rất muốn đến cùng Duy, đi cũng lâu rồi lần này sẵn tiện về nước thăm mọi người luôn, nhưng có lẽ là không được rồi!
*~*~*~*~*
Trời đang mưa…
Cả ngày hôm nay không hiểu sao thời tiết lại thất thường đến thế…nó đang đứng cạnh cửa sổ ngắm những hạt mưa đang rơi xuống, nó chợt nhớ đến một người…nó đã suy nghĩ rất nhiều về những lời Duy nói…nó vẫn còn tình cảm với người đó…nếu không tại sao khi nhắc đến Long nó lại cảm thấy buồn và có chút gì đó xót xa trong lòng. Nếu có thể gặp lại nhau nó sẽ không chôn chặt tình cảm ấy nữa…nhưng dường như điều ấy là quá xa vời, chỉ hơn 1 tháng nữa thôi là nó phải trở về HQ rồi!
Nó muốn đến một nơi…
Bất kể trời đang mưa nhưng nó vẫn không ngại gì mà đến đó…
Mưa mỗi lúc một nặng hạt…
Có một cô bé trên tay cầm chiếc dù màu đỏ đi lang thang dưới mưa, mắt hướng về một khoảng không gian vô định.
“……”
Nó nhìn quanh, thì ra trong suốt 3 năm nay nơi này vẫn không thay đổi gì cả…
Nơi mà lần đầu tiên nó cùng người ấy đến trong một dịp Giáng Sinh, chính nơi đây đã thay đổi cách nhìn của nó về hắn, một con người kiêu ngạo lúc nào cũng làm người khác bực tức nhưng giờ đây hình bóng người ấy đã mãi in sâu vào tâm trí nó, tình cảm mà nó dành cho hắn suốt 3 năm qua vẫn không hề thay đổi, chỉ là nó cố tình không muốn nhắc tới mà thôi, nó quyết định chia tay có phải là sai???? Có lẽ là không sai nhưng vẫn làm con người ta đau khổ, nhưng cái đau khổ này làm nó trưởng thành hơn.
Những hạt mưa vẫn đang rơi làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nó nhìn xuống mặt hồ có một bóng người đang đứng đó…chờ đợi một ai đó…liệu nó có thể gặp lại hắn???
- TÔI MUỐN GẶP LẠI ANH !!!!- nó ngước mặt lên trời hét thật to như muốn để ai đó nghe thấy và thấu hiểu tâm trạng nó lúc này. Ông trời chăng? Hay là một người khác?????
Quên một người là không dễ…nhớ một người lại càng khó hơn! Vì khi nhớ đến hắn lòng nó lại đau nhói…nó phải làm sao đây??? Nhớ hay quên??? Tất cả đều không phải do một mình nó quyết định là được! (vì ở đây quyền quyết định là ở t/g! hihi) Chẳng phải nó muốn quên hắn, nhưng đã 3 năm rồi nó vẫn không thể mặc dù vẫn sống rất tốt!!!! Cuộc đời vốn không như người ta muốn!
Tình yêu làm cho con người ta có thể mạnh mẽ hơn nhưng cũng chính tình yêu làm cho bao người cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Bởi vì tình yêu là sự yếu đuối cao quý nhất của tình thần.
10’…20’…1 tiếng…rồi 2 tiếng…
Mưa cũng đã vơi dần…
Nó cảm giác được cái lạnh buốt giá của mưa…nó ngồi dựa vào gốc cây đầy ắp những kỉ niệm ấy…nó đang nhớ hắn…ước gì nó có thể gặp lại hắn…
Mưa tạnh…
Nó lặng lẽ bước đi… ra khỏi nơi ấy…mang theo hình bóng của người ấy trong tim…chỉ ngày hôm nay thôi, chỉ ngày hôm nay nó nhớ hắn…và bước ra khỏi đây nó sẽ lại một lần nữa quên đi cái quá khứ ấy và sẽ quên hắn… cảm giác cay cay từ khóe mắt…có lẽ là do nước mưa…rơi vào mắt nó…nước mưa có vị mặn…
……………
- Lạnh quá! Sao tự nhiên trời lại mưa vậy không biết? Chú chạy xe từ từ thôi chứ con thấy nguy hiểm quá!
- Vâng thưa cậu chủ!
Kéttttttttttt
Ở đâu ra một âm thanh nhứt nhối vang lên một cách vội vã làm 3 người thót tim, đó là tiếng thắng xe…cũng may là xe không chạy quá tốc độ chứ không lại xuất hiện thêm tiếng còi xe cấp cứu mất rồi.
Trước xe là một cô gái, có vẻ cô ấy còn chưa kịp hoàn hồn thì chàng trai ngồi trong xe chạy vội ra.
- Xin lỗi…Cô không sao chứ????
- Không…không sao! Cám ơn!
- Pul…
- Ơ…Long…sao anh lại ở đây???- nó tròn mắt nhìn Long… dường như nó chưa tin vào mắt mình…nó muốn khóc…và những giọt nước mắt lại một lần nữa tuông ra, nhưng có lẽ do trời mưa nên Long không thấy.
- Anh mới về! Còn em sao lại bất cẩn vậy chứ???
- ………- nó im lặng nhìn Long không nói tiếng nào.
- Mà thôi lên xe đi anh đưa về! Trời lại mưa nữa rồi!- hắn vội đỡ nó vào xe.
Trên xe nó cảm thấy ấm áp hơn vì ngồi trong xe có lò sưởi và lý do lớn nhất là có ai đó bên cạnh…
Long đưa nó về nhà hắn…3 năm qua căn nhà vẫn không hề thay đổi…
- Sao em lại dầm mưa vậy?
- Không có gì! Chỉ là lâu ngày không được dầm mưa thôi nên em muốn đi dạo một lát- nó cười với Long, một nụ cười che giấu cảm xúc.
- Trời lạnh vậy mà đi dạo hả? Em có bị bệnh gì không vậy???- Long đưa tay sờ lên trán nó xem nó có chạm dây nào không?
- Anh làm cái gì vậy? Em có bệnh hoạn gì đâu! Em còn bình thường hơn anh đấy!!!- nó hất tay Long ra.
- Anh đùa thôi mà! Mà sao em lại về đây? 3 năm qua em vẫn sống tốt chứ???
- Thì đang nghỉ hè nên em về thăm dì và mọi người thôi! Mà còn anh nữa? Sao lại về?
- Thì anh biết em về nên về thăm em thôi mà!- Long cười cười nhìn nó nửa đùa nửa thật.
- ………- nó đang lau lau mái tóc ướt nhẹp thì khựng lại…-Thiệt hok đó?
- Em nghĩ sao thì là vậy!
- Nếu em tin là thật thì sao????
- ………- Long im lặng suy nghĩ gì đó vừa lúc đang định nói gì với nó nhưng chưa kịp lên tiếng thì nó đã ngắt lời Long.
- Thôi không đùa nữa! Em phải về rồi!- nó đứng dậy cầm giỏ sách rồi đi ra cửa.
- Pul!
- ………- nó quay lại nhìn Long chăm chăm.
- Đừng đi!- Long kéo nó lại ôm nó thật chặt vào lòng.
- Anh làm gì thế? Người em đang ướt mà!- nó vội đẩy Long ra.
- Không sao!
- Anh đừng như thế!- nó cố thoát khỏi Long nhưng không được.
- ………
- Em không có tâm trạng để đùa đâu!
- Sao lúc nào em cũng nghĩ xấu người khác vậy! Anh không đùa gì với em cả! Tất cả đều thật lòng!
- Buông em ra!- nó dùng hết sức đẩy Long ra vì nếu không nó sẽ không tự làm chủ được mình mất.
- ………- Long không nói gì vẫn ôm chặt nó.
1s 2s …5s
5 phút sau Long mới buông nó ra.
- Pul! Anh nhớ em! Suốt 3 năm qua anh vẫn luôn nhớ em…
- ……
- Không một lúc nào anh không nghĩ đến em…nhưng anh biết…giữa chúng ta còn có một cái gì đó ngăn cách…anh đã sống 3 năm mà không có em bên cạnh… 3 năm đó rất dài… anh luôn làm mọi việc và không cho mình thời gian để nghỉ ngơi, vì mỗi lần rãnh rỗi anh lại thường nhớ đến em…anh đã cố gắng sống thật tốt và mong một ngày có thể gặp lại em để nói một lời xin lỗi với em…Pul…anh…xin lỗi!
-Tại sao anh phải xin lỗi em chứ? Em… cũng có lỗi mà!!!!- đôi mắt nó long lanh, nó cố gắng để cho nước mắt không tuông ra nhưng không kịp mất rồi, hai hàng mi đã ướt nhẹp.
- Em vẫn còn…tình cảm với anh???
- Em… không biết!
- Nhưng anh thì vẫn còn…rất yêu em!
- ……
- Chúng ta bắt đầu lại nhé!!!
- Uhm…- nó khẽ gật đầu rồi ôm chặt Long vào lòng.
Long nhẹ nhàng cuối xuống đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nàn chứa đựng nỗi nhớ nhung suốt 3 năm qua, nó cũng đáp trả lại nụ hôn ấy vì suốt thời gian qua nó luôn chôn chặt tình cảm của mình giờ là lúc tình cảm ấy được bộc lộ ra một cách mãnh liệt.
- Anh yêu em!
Long ôm nó thật chặt như không bao giờ muốn buông nó ra nữa. Mong sao thời gian dừng lại…
Một lúc sau Long đưa nó về nhà trong tình trạng cả hai đều ướt sũng. Duy thấy thế thì rất ngạc nhiên nhưng miễn sao nó thấy hạnh phúc là được rồi!
Thời gian không làm người ta quên đi nỗi đau…nhưng thời gian làm người ta trưởng thành hơn…và thấy cuộc sống vẫn còn đầy yêu thương!
…………
1 tháng sau
- Hôm nay pa với mama về mà sao giờ này chưa thấy đâu nữa vậy!- nó sốt ruột đi tới đi lui.
- Chắc gần tới rồi!- Duy thì cũng có chút hồi hộp vì không biết hôm nay “họ” có về không.
- Uhm…mong là vậy! Mai là đám cưới dì rồi mà sao chẳng thấy dì lo lắng gì hết nhỉ???
- Ai biết!
- Mày sướng nha! Được làm phụ rễ! Keke!- nó nhìn Duy cười gian.
- Sướng gì! Mày thích thì tao nhường lại cho mày đó! Ngại muốn ૮ɦếƭ àh!
- Tao là con gái sao làm phụ rễ được!
- Thì làm phụ dâu! Thằng Long làm phụ rễ!!!
- Có Hân rồi! Mày với Hân đẹp đôi hơn!!!
- Hỳ!- Duy nghe thế liền cười tít mắt.
Ding dong! Ding dong!
- Ah…Chắc pa với mama đó!- nó hớn hở chạy vội ra mở cửa.
- Mama! Papa!
- Con chào mẹ, chào pa!- Duy thấy pa mẹ nó thì hớn hở chạy tới ngay.
- Pul! Duy!…pa nhớ 2 con quá!- papa nó vòng tay ra ôm cả hai vào lòng.
- Con cũng nhớ pa mẹ lắm!- Duy nhìn pa mẹ nó cười thật hạnh phúc.
- Rin nay lớn đẹp trai quá ta!- mẹ nó tấm tắc khen Duy.
- Đẹp trai hơn pa rồi đó!- pa nó đùa.
- Dạ!
- Anh Rin sao đẹp bằng con chứ?- nó thấy pa mẹ nó khen Duy thì nũng nịu.
- Xí! Hok dám đâu…anh đẹp hơn Pul!- Duy cũng không vừa.
- Ai nói? Anh Rin xấu hơn Pul! - tại có pa mẹ nó nên nó mới hiền lành với Duy như thế.
- Hai đứa này lúc nào cũng vậy!- mẹ nó nhìn cả hai mà lắc đầu- Dì Lan đâu rồi con?
- Dạ dì đang ở trên phòng đó mẹ! Đi thôi pa!- nó quay qua kéo papa lôi vào trong như đứa con nít.
- Ừh để từ từ pa đi!- pa nó phải cười vì thấy nó sốt sắng như thế.
- Dạ!
- #&%^.^$
Nó thật sự rất vui vì lâu lắm rồi cả nhà nó mới có dịp cùng nhau vui vẻ như thế này, cả Duy cũng thế, dù pa mẹ nó luôn xem Duy như con ruột nhưng Duy vẫn rất thiếu thốn tình cảm gia đình! Nếu như hôm nay pa mẹ Duy về…Duy cũng không biết là nên vui hay nên buồn đây! Nhưng dù sao họ cũng là pa mẹ của Duy, mấy năm không gặp con mình họ đành lòng sao? Duy cũng đã quen với cuộc sống không có họ…nhưng không hiểu sao lòng vẫn rất buồn.
……………
Nó và Long đang có mặt ở nhà thờ, Hân và Duy thì bận bịu hơn vì phải làm phụ dâu phụ rễ cho hôn lễ của dì Lan và chú Minh. Đám cưới dì nó là dịp để nó được gặp lại ông pà ngoại và cả mẹ hai nữa. Lúc sáng pa mẹ Duy vừa về tới, nhìn sắc mặt Duy thì ai cũng biết là họ có về hay không không quan trọng nhưng nó biết trong lòng Duy đang rất vui và hạnh phúc. Cho dù có ghét họ đến đâu nhưng đó cũng là pa mẹ Duy mà làm sao mà Duy bỏ mặc họ được. Nói chung là bây giờ nhà nó không thiếu một ai cả.
- Cô dâu Hoàng Thùy Lan con có đồng ý lấy chú rễ Nguyễn Mạnh Minh làm chồng không?
- Con đồng ý!
- Chú rễ Nguyễn Mạnh Minh con có đồng ý lấy cô dâu Hoàng Thùy Lan làm vợ không?
- Con đồng ý!
- Hai con có hứa suốt đời sẽ chung thủy với nhau lúc sung sướng cũng như lúc gian nan……
- Con đồng ý!
- #&%(&**&)
Cuối cùng thì hôn lễ cũng được hoàn tất. Bây giờ là lúc nhập tiệc, nó nhìn mọi người trên môi ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc, ngay lúc này chính bản thân nó cũng cảm thấy rất hạnh phúc và sung sướng biết bao. Bây giờ nó đã có Long bên cạnh sẽ không còn cô đơn và trống trải nữa… nhưng xong bữa tiệc này là nó phải trở về HQ và tiếp tục học xong ĐH mới quay về cả Long cũng thế…điều đó có nghĩa là nó và Long sẽ sống xa nhau trong hai năm tới nhưng chỉ cần có lòng tin với nhau thì 2 năm không là gì cả. Nó sẽ chờ đến ngày được gặp lại Long.
2 ngày sau
Sân bay
- Pul qua đó phải sống thật tốt nhé!- Duy ôm nó tạm biệt.
- uhm…anh Rin cũng phải sống thật tốt đó! Không được ăn Hi*p Hân của Pul…nếu không thì biết tay Pul!
- Ai mà dám ăn Hi*p pà chằn chứ!- Duy cười cười nhìn sang Hân.
- Duy nói ai pà chằn?- Hân thấy thế thì lườm Duy một cái.
- $&^(*)$@#$
- Em nhớ gọi điện thoại cho anh đó nghe chưa???- Long cũng đang có mặt ở sân bay để tiễn nó, nói cách khác thì Long tiễn nó xong cũng sẽ lên máy bay về Pháp luôn.
- Biết rồi mà!
- Mỗi ngày gọi cho anh ít nhất hai lần đó!
- Gì mà nhìu zậy?
- Vậy mà nhìu nữa! Lúc nào cũng phải nghĩ tới anh đó biết chưa! Không được nghĩ tới người khác đâu đó!
- Anh cũng vậy! Không được lăng nhăng!
- Uhm…trước khi đi anh muốn hỏi em một câu!!!
- ……- nó im lặng nhìn Long chăm chú.
- Em có biết tình yêu là gì không????
- Em… không biết! Nhưng em biết tình yêu mà em dành cho anh là nghĩa là không bao giờ phải nuối tiếc!- nó nhìn thẳng vào mắt Long, có vẻ câu nói đó của nó làm cả nó và Long đều thấy hạnh phúc.
- Anh cũng vậy! Mà thôi em đi mau đi sắp tới giờ rồi đó!!!- Long nhìn nó luyến tiếc, sắp phải chia tay nó rồi và hai năm sau mới gặp lại nó…một khoảng thời gian quá dài!
- Uhm… Tạm biệt!
- Tạm biệt!- Long hôn nhẹ lên tóc nó rồi vẫy tay tạm biệt.
- I want to see you again!!!!
[Tình yêu vẫn là điều bí ẩn dẫu được nói đến nhiều và chỉ người nào đang yêu mới thật sự biết mình được yêu.]
…………
………THE END………
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc