Thằng nào mà láo thế?-hắn quay lại tính cho cái tên láo xược vừa rồi một đấm nhưng chợt khựng lại- Ah…Jun! lâu ngày không gặp!
- Trông mày khác hẳn ra ấy nhỉ? Chắc là ăn chơi dữ lắm hay sao mà nhan sắc xuống dữ vậy???- Jun nhìn tên đó cười, nụ cười của một đàn anh.
- Cám ơn anh quá “khen”! Em vẫn đi chơi đều đặn không cần anh quan tâm!- tên đó có vẻ tức nhưng không thể hiện ra mặt.
- ……- nó vẫn không nói gì và cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ cứ uống và uống.
- Tao có thể đưa bạn gái tao đi được chứ!- Jun đi tới chỗ nó.
- Ai? Con nhỏ này đó hả?- tên đó nhìn nó có vẻ tiếc.
- Ừh! Tao chỉ mới đi một chút thôi mà tụi mày đã ve vãn bạn gái tao đấy!
- Oh! Sorry! Em không biết nó là bạn gái anh!
- Đi thôi!- Jun kéo nó lôi đi!
- Anh là ai? Sao lại kéo tôi???- nó mơ mơ màng màng nhìn cái tên đang hồng hộc lôi nó đi.
- Em không nhớ tôi nữa hả? Jun đây!
- Hơ…Jun????- nó lấy hai tay nhéo má Jun rồi nhìn thật kĩ xem có đúng là Jun không?- Anh về HQ rồi mà sao giờ lại ở đây?
- Tôi sang VN được 1 tuần rồi!
- Làm gì… mà cứ đi đi về về vậy!
- Rãnh mà! Mà em làm gì ở đây vậy?
- Uống rượu… anh không thấy hả?- nó loạng choạng cầm ly rượu đưa qua đưa lại trước mặt Jun.
- Thôi để tôi đưa em về! Đứng đó đợi tôi đi lấy xe!- Jun dìu nó ngồi ở gốc cây trước cổng rồi chạy vào lấy xe.
………
- Nhà em ở đâu???
- ……
- Ngủ rồi hả???- Jun nhìn bộ dạng nó mà buồn cười.
- ……
Jun không biết nhà nó nên đành đưa nó về nhà mình trước vậy.
…………
Sáng tỉnh dậy nó nhìn quanh nhưng không biết đây là đâu, một căn phòng thật đẹp, cách trang trí rất giống với căn phòng của nó ở bên HQ, và tông màu cũng rất hợp gu với nó.
- Dậy rồi hả???
- Jun???
- Phải! Tôi đây! Hôm qua em uống say tôi lại không biết nhà em!
- Cám ơn anh!
- Nước chanh nè! Uống đi cho khỏe!- Jun đặt ly nước chanh lên cái bàn cạnh giường.
- Em thật không hiểu…anh là người như thế nào nữa!!!- nó nhìn Jun đầy vẻ khó hiểu và có chút xao xuyến.
- Em sẽ không hiểu được đâu!
- Dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều!
- Em có chuyện gì hả???
- Không! Có gì đâu!- nó vẫn thản nhiên như mọi ngày không có chút dấu hiệu gì tỏ ra là nó đang buồn.
- Sao hôm qua lại uống rượu một mình trong đó vậy???
- Thì chán chán nên uống thôi!- nó cười thật tươi.
- Em cũng giỏi che mắt người khác nhỉ?- cho dù nó có giỏi đến đâu cũng không qua được mắt Jun.
- Che mắt gì chứ???- nó ngạc nhiên nhìn Jun.
- Rõ ràng là em có chuyện buồn mà! không qua mắt được anh đâu!
- Buồn gì đâu chứ!- nó vẫn quyết tâm chối cho tới cùng.
- Em cãi nhau với Long hả?
- Sao anh cứ một mực cho là em đang buồn vậy???- nó bắt đầu bực mình với thái độ chắc chắn của Jun.
- Anh đã nói là em không giấu anh được đâu!!!- Jun cốc nhẹ vào đầu nó.
- Mệt anh quá! Sao lại cốc đầu em???- nó giận dỗi.
- Em giận hả???
- Vâng thưa anh! Đúng là không có gì qua mắt anh được!!!
- Sao kể anh nghe coi!
- $^*^(#$@!
Nó kể hết cho Jun nghe, không hiểu sao khi ngồi trước mặt Jun nó cảm thấy rất an tâm và tin tưởng Jun một cách không do dự. Jun không biết mình nên làm gì để an ủi nó, thấy nó đau lòng Jun cũng đau không kém gì! Nếu biết thế ngay từ lúc đầu Jun đã không giao nó cho Long, có chút hối hận… nhưng cũng nên bình tĩnh mà xem sự việc ra sao rồi hãy trách tội người khác cũng không muộn. Jun luôn thế, điềm tĩnh… không nóng vội… dường như Jun có thể hiểu được người khác nghĩ gì khi nhìn vào mắt của họ vì thế Jun tin Long không phải là người xấu.
Duy thì lo lắng gọi cho Long hỏi xem có nó bên đó không. Nó đi cả đêm qua không về không lo sao được. Long nghe thế cũng sốt ruột không kém, điện thoại nó không nghe, hỏi ai cũng không biết nó đang ở đâu. Duy chưa dám nói với dì đành phải tìm cách nào che giấu cho nó chứ dì mà biết là chỉ có ૮ɦếƭ thôi!
- Đi theo anh!- Jun vội vàng kéo nó đi.
- Đẹp quá! Rộng như một cánh đồng!!!- nó hớn hở dang hai tay ra đón ánh nắng buổi sáng.
- Anh bắt đầu trồng nó năm 14 tuổi!- Jun cũng nhìn quanh một lượt cả khu vườn rồi dừng mắt lại hướng vế phía nó.
- 9 năm rồi sao??? Một mình anh trồng những cái cây đó hả?- nó nhìn Jun đầy ngưỡng mộ.
- Mấy cái cây lớn thì có sẵn còn những bãi cỏ, và những chậu kiểng đếu tự tay anh trồng.- Jun đi tới vuốt ve những cái cây ấy.
- Nhưng anh đâu có ở đây thường xuyên sao mà chăm sóc chúng được???- nó cảm nhận được tình cảm mà Jun dành cho những cái cây ấy không hề nhỏ chút nào, qua cách vuốt ve của Jun.
- Thì những lúc anh về anh lại ghé qua, còn khi anh không có ở đây…chú Lộc ngày nào cũng chăm sóc chúng thay anh!
- Vậy chú Lộc đâu rồi???
- Chú ấy có việc mới đi lúc sáng, chắc tối chú lại về!
- Chú ấy ở đây cùng anh hả?
- Ừh! Anh ở một mình cũng buồn, chú ấy lại không gia đình, không nhà cửa, nên anh bảo chú ấy hãy sống ở đây! Dù sao đông người sẽ vui hơn mà!
- Nhà chỉ có mỗi anh và chú ấy thôi hả?
- Ừh! Đây là căn nhà mà pa anh xây riêng cho anh từ lúc nhỏ. Mỗi khi về anh thường ở đây!
- Sao anh không ở cùng pa mẹ anh???
- Mẹ anh là người HQ còn pa anh sau khi ly hôn với mẹ thì đã kết hôn với dì Hồng và sinh ra Khoa.
- Thì ra là vậy!- nó nhìn Jun mà lòng buồn man mác, nó thật may mắn khi có một gia đình hạnh phúc.
- Dì Hồng cũng rất tốt với anh nhưng dù sao anh cũng muốn sống riêng hơn!
- Sống như vậy tự do hơn phải không?
- Ừh!
- Pa mẹ em cũng ở bên HQ đó!- nó hớn hở khi mình có cùng quê hương với Jun.
- Hèn gì…
- Sao?
- Thì lúc mình gặp nhau lần đầu tiên đó…
- Anh thắc mắc tại sao em lại hiểu được anh nói em bạo lực chứ gì!- nó cười tít mắt.
- Ừh! Lúc đó nói thật anh bực mình em lắm! Con gái gì mà cứng đầu!- Jun đi lại chỗ nó nhéo mà nó một cái.
- Còn anh nữa! Nhờ người ta chỉ đường mà làm cái giọng như ông nội người ta vậy!!!- nó cười trêu Jun.
- Hỳ! Tại em ᴆụng anh mà không thèm xin lỗi mà còn nói hả??? Con gái gì mà…
- Thôi mệt! Không cãi nhau với anh nữa!
………
Cả ngày hôm nay nó ở cùng Jun…một ngày khá thoải mái, nhờ Jun mà nó có thể quên đi những phiền muộn trong lòng, nó có thể quên đi những đau khổ mà Long đã gây ra cho nó. Bây giờ nó mới nhận ra Jun là một người rất ấm áp chứ không phải lạnh lùng như vẻ bề ngoài của Jun. Jun đối xử với nó thật tốt, ở bên Jun rất thoải mái. Ước gì nó có một người anh trai như Jun thì tốt biết mấy! Đến tối Jun đưa nó về nhà, vừa bước vào nhà Duy đã nháy mắt ra hiệu với nó.
- Sao về trễ vậy???- dì nó từ trong đi ra giọng rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng dì đang nghĩ gì thì không ai biết.
- Nhà Hân đi hết rồi nên Hân rủ Pul ở cùng cho vui đó mà dì!!!- Duy nhanh nhẹn nói với dì chủ yếu là cứu nguy cho nó.
- Dạ! Tại Hân cứ năn nỉ con ở lại nên con ở bên đó, tới giờ pa mẹ Hân mới về nên con về!!!- nó như hiểu ý của Duy nên cũng bình tĩnh mà giải thích với dì.
- Thôi lên nhà tắm đi rồi xuống ăn cơm!- dì nó cười hiền, không phải dì nó không biết nó đi đâu…mà vì dì biết tâm trạng nó không tốt nên có mắng cũng không ích gì.
- Dạ!- nó nhanh chân chạy lên lầu.
Duy ngồi đó nãy giờ mà cứ sợ sợ, ai ngờ dì chẳng nói dì hết, cũng may cho nó là Duy nhanh nhẹn chứ không là tiêu rồi.
Ăn cơm xong Duy lên phòng nó hỏi xem tối qua và cả ngày hôm nay nó đi đâu biệt tăm biệt tích.
- Tối qua sao mày không về???
- Cám ơn!- nó cười hiền.
- Gì?- Duy nhìn thái độ, cử chỉ của nó hôm nay thật lạ mà không khỏi ngạc nhiên.
- Thì cám ơn mày biện minh cho tao với dì!
- Anh em mà!
- không có gì nữa thì tao đi ngủ đây!- nó leo lên giường nằm đắp chăn lại.
- Àh mà sáng giờ thằng Long nó tìm mày đó!- Duy đi ra tới cửa rồi sực nhớ có chuyện nên quay lại.
- Ừh…
- Mày với nó cãi nhau nữa hả?
- Làm gì có! Tao buồn ngủ quá!!!- nó bực mình khi Duy cứ lèn èn mãi không chịu ra.
- Ừh! Ngủ đi!- Duy hiểu ý nó muốn nói gì nên lủi thủi đi ra.
Nó đã mệt mỏi lắm rồi. Nó biết Duy rất tốt với nó, Duy là người anh duy nhất của nó, từ nhỏ nó và Duy đã rất thân nhau rồi, tuy chỉ là anh em họ, nhưng không hiểu sao mọi người thường nhầm lẫn nó và Duy là anh em ruột thậm chí là sinh đôi vì khuôn mặt nó có nét gì đó hao hao giống với Duy. Nó đang suy nghĩ không biết nên nói với Long thế nào đây, nó đã đúng hay sai khi chấp nhận quen Long…có quá sớm để nó và Long tìm hiểu nhau hay không? Nó có thật sự yêu Long? Quan trọng hơn là tình cảm của Long đối với nó là như thế nào đến bây giờ nó vẫn không thể hiểu được, nếu đã như vậy thì tiếp tục bên nhau chỉ làm cả hai tốn thời gian cho nhau mà thôi. Nó đã đưa ra quyết định.
- Pul!- một chàng trai vẫy vẫy tay gọi nó.
- Anh đến lâu chưa?- nó đi tới chỗ hắn.
- Có chuyện gì mà hẹn anh ra đây vậy?
- Uhm…- nó cười khẽ.
- Bữa giờ em đi đâu mà sao không liên lạc với anh gì hết vậy? Biết anh lo lắm không???- Long có vẻ lo lắng cho nó.
- Chuyện đó không quan trọng!!!
- Sao lại không? Em xem anh là gì hả?- Long bắt đầu bực mình với sự thay đổi nhanh chóng đó của nó.
- Em đến đây không phải để nghe anh trách mắng!!!- nó cũng cáu khi Long nổi nóng với nó.
- Thôi được rồi! Em muốn nói gì???- Long không muốn cãi nhau với nó.
- Dạo này anh có còn gặp Denny không?
- Còn… mà em ghen hả?
- Em không đùa! Tối hôm trước Denny đến nhà anh và hai người đã làm gì???
- Denny quả thật có đến nhà anh nhưng không có chuyện gì cả!
- Anh đừng nói dối em!
- Em phải tin anh chứ!
- Em rất muốn nhưng làm sao có thể chứ!!!
- Em đã quá đa nghi rồi! Anh cứ nghĩ em là người tin tưởng và hiểu anh nhất!!!
- Cái gì nó cũng có giới hạn của nó! Em cũng là con người đấy!
- Anh và Denny không có chuyện gì cả! Anh chỉ xem cô ấy như một cô em gái!
- Anh vẫn một mực phủ nhận!
- Em quá đáng vừa thôi! Chuyện cả ngày hôm qua em đi cùng Jun anh không nói thì thôi chứ tại sao em lại nghi ngờ anh và Denny?
- Jun rất tốt với em chứ không làm em đau lòng, bên cạnh Jun em có cảm giác yên tâm hơn!!!
- Vậy ở bên anh em không thoải mái???
- Em không có ý như vậy!
- Nếu đã không tin tưởng nhau thì…chia tay đi!!!
- Anh…muốn như vậy???- nó sửng sốt nhìn Long, câu nói vừa rồi của Long càng làm cho nó tin chắc hơn vào những gì nó đã thấy hôm trước.
- Pul àh…anh…- Long hơi bàng hoàng khi mình biết vừa nói gì.
- Ok! Em cũng đã quá mệt mỏi rồi!- nó nói rồi đứng lên bỏ đi!
- Pul!!!
Nó chạy thật nhanh về nhà. Nó không ngờ là buổi gặp hôm nay lại ra nông nổi như thế! Nếu Long đã muốn như vậy thì nó cũng không ép. Nước mắt không ngừng rơi trên má, nó ngồi thu người trong phòng và khóc rất nhiều. Cuối cùng thì điều mà nó sợ nhất cũng trở thành sự thật. Lúc này đây nó rất giận Long, tại sao Long lại đối xử với nó như thế! Chính Long mới là người không tin tưởng nó, đã làm sai mà còn lớn tiếng.
Sau khi nó đi Long cũng mệt mỏi trở về nhà. Long giận bản thân mình tại sao lại nói ra câu đó, lúc đó cũng do Long đang bực chuyện của nó và Jun, lại còn chuyện của Denny nữa, tại sao nó không tin Long. Nó cũng là người có lỗi trong chuyện này chứ không riêng gì Long. Nếu như cả hai bình tĩnh nói chuyện với nhau thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này rồi.
………
Hôm sau Long đến tìm nó nhưng nó không gặp Long. Long ngồi dưới nhà đợi mãi nhưng nó vẫn không chịu xuống gặp, dù cho Duy có nói gì nó cũng không nghe, Duy cũng chỉ biết nhìn tụi nó mà lắc đầu. Tối Long lại đến, nó bực mình khi Long dai dẳng như thế, đã nói là chia tay thì còn gặp nhau để làm gì, ngồi một lúc không chịu nổi nó cũng mò ra.
- Anh đến đây làm gì?- nó hồng hộc từ trên lầu đi xuống.
- Pul! Chúng ta nói chuyện một lát!- Long kéo nó ra ngoài.
- Không còn gì để nói với nhau hết!- nó hất tay Long ra.
- ……- Long vẫn không nói gì một mực kéo nó đến gốc cây gần nhà thì thả ra.
- Anh muốn nói gì?- nó nhìn Long với ánh mắt lạnh tanh không chút cảm xúc.
- Anh xin lỗi…vì chuyện hôm trước…anh không nên nói ra những lời như thế!
- Anh không có lỗi gì cả! Anh đã đúng khi làm như thế!
- Em đang giận anh đó hả?- Long nhìn thẳng vào mắt nó và chờ đợi câu trả lời từ nó.
- Không! Lúc đầu thì em rất giận…em đã nghĩ rất nhiều… chúng ta nên cần có thêm thời gian!
- Em nói vậy là sao?
- Em…- nó hít một hơi thật sâu rồi cười một nụ cười đẹp nhất có thể- Chúng ta hãy chia tay nhé!!!
- Pul àh…em đang giận nên mới nói thế đúng không?
- Em hoàn toàn nghiêm túc, em không hề giận! Anh đừng nghĩ là em đang giận nên mới nói như thế!- nó vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút biểu hiện gì là đang giận cả.
- Em nghĩ kĩ chưa? Tại sao phải làm cho mọi chuyện rối tung lên thì em mới vừa lòng???- Long bắt đầu khó chịu.
- Em và anh chưa thật sự hiểu nhau! Vì thế chúng ta hãy chia tay đi!
- Em thật sự muốn vậy???
- Phải!- nó nhìn thẳng vào mắt Long.