Tôi Muốn Gặp Lại Anh - Chương 20

Tác giả: Muối

- Xin lỗi! Có lẽ anh đã say quá rồi!!!
- Long! Anh sẽ tin em chứ???- nó nhìn Long với ánh mắt tha thiết.
- Anh tin!
- Thật không? Em với Jun không có gì cả.
- Anh tin em mà!
- Anh vào nhà đi! Em về đây!
- Anh…
- Anh không cần nói gì nữa đâu! Em tin anh sẽ hiểu em! Em tự về được anh đừng lo! Anh vào nhà đi!- nó nói rồi quay đi.
- Xin lỗi vì đã không tin em! Nhưng anh rất sợ…- Long buồn bã nhìn theo dáng nó khuất dần.
…………
Mọi khuất mắt giữa nó và Long đã được giải quyết, Hân và Duy thì rất nhẹ nhàng không bạo lực và hay cãi nhau như nó và Long. Nhưng tất cả đều hạnh phúc.
Ba tháng cũng trôi quá. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, chỉ vài ngày nữa thôi là nó được tự do rời khỏi trường. Tối nay nó Long Duy và Hân đều có mặt ở nhà nó để tổ chức ăn mừng thoát khỏi kiếp nô lệ của nhà trường. Dì nó thì đang hẹn hò với chú Minh (cùng tên với nó) rất đẹp trai và tương lai người đó có thể là chồng của dì, sắp có tin mừng từ dì nó rồi và từ nay ngôi nhà sẽ không còn là 3 người nữa. Chú Minh đối xử với nó rất tốt, chú và dì đã quen nhau được hai năm rồi, có lẽ Duy là người hiểu chú Minh hơn nó.
- Pul…ăn ít thôi!- Duy nhìn nó trêu.
- Ừh! Duy nói đúng đó! Không là thành heo đó!- Long cũng hùa theo Duy mà chọc nó.
- Gì mà heo? Trước giờ Pul cũng ăn nhiều đó mà cũng có sao đâu!!!- nó tròn mắt nhìn mọi người.
- Duy với Long cứ chọc Minh không àh! Nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la.- Hân cười khoái chí.
- Mày nữa! Tao còn tưởng mày binh tao ai ngờ lại hùa theo hai người đó chọc tao nữa! Hứ!- nó làm bộ mặt đáng thương.
- Thôi mà! Đùa thôi mà!- Hân nhìn nó mà pùn cười vì cái tính trẻ con ấy của nó.
- Không ăn nữa!!!- nó giận dỗi bỏ đũa xuống.
- Thôi nhường cho Pul ăn hết đó!- Duy thấy nó giận liền xuống nước.
- Nói lời là phải giữ lời đó!- nó hớn hở ngồi xuống ăn tiếp.
- Trời! Phải không vậy?- Long lắc đầu ngán ngẫm.
- #$&^*(^.^)
Cả bọn ngồi nói chuyện vui vẻ, không khí hạnh phúc tràn ngập. Nụ cười đều nở trên môi tất cả, Duy và Hân luôn âи áι với nhau còn nó và Long thì hở chút lại cãi nhau, nhưng Long vẫn luôn là người nhường nó trong mọi chuyện chứ không thì cãi tới sáng cũng chưa xong.
………
Hôm nay là ngày tổng kết năm học cũng là ngày nó được tự do không phải đi học nữa. Sau hôm nay có lẽ My và Vy sẽ về lại bên Anh Quốc. My chủ yếu về đây để gặp Duy nhưng có lẽ My không có cơ hội để tiếp tục trở thành người mà luôn bên cạnh Duy…những lúc buồn cũng như những lúc vui. My rất đau lòng và My cũng biết mình nên làm gì. Có lẽ ra đi sẽ tốt hơn cho My…Vy thì lúc nào cũng đi cùng với My nên cả hai sau khi tổng kết xong sẽ lên đường sang Anh ngay.
Cuộc đời vốn không có gì tồn tại được mãi mãi, sóng gió này qua đi sóng gió khác lại đến. Nó đang phấn khởi đứng trước cổng trường đợi Long, hôm nay nó rất vui vì sau những nỗ lực nó đã đạt được một kết quả học tập mỹ mãn, nó được học sinh Giỏi, một kết quả mà nó không ngờ tới. Sở trường của nó là tiếng Hàn Quốc, tiếng Anh thì nó cũng chỉ tạm tạm thôi còn về mấy môn toán học thì nó đặc biệt “học đến đâu không hiểu đến đó”, nó là người nổi tiếng lười học thế mà năm nay lại đạt kết quả tốt như thế, dì nó mà biết thì sẽ rất vui.
- Minh vui nhỉ! Lần này được học sinh giỏi luôn nha! Tính khao gì đây!!!- Hân nhìn nó cười tươi rói.
- Hỳ…Có cố gắng thì phải có thành công chứ!!!
- Uhm…
- Mà mày cũng được học sinh giỏi vậy sao tao phải khao???
- Nhưng tao thích mày khao!!!
- Thôi được rồi đợi Duy với Long ra rồi tụi mình đi luôn!
- Ừh!… Êh mày thấy con nhỏ đứng ngay gốc cây không???
- Đâu???- nó nhìn quanh một hồi thì thấy một cô gái bốc lửa đang đứng ngay đó đợi ai không biết- Mày nói cái con nhỏ nhuộm tóc đỏ lè, màu mè hoa lá hè đó hả???
- Ừh! Hình như là dân chơi chính hiệu!!!
- Tao nhìn cái cách ăn mặc là biết rồi!!!
- Ừh! Tao cũng không ưa! Mà nó cũng cỡ tuổi bọn mình thôi chứ gì!!!
- Chắc vậy!
- Long với Duy ra rồi kìa!
- Pul! Hân! Đợi lâu không?- Duy cười te toét.
Chắc chắn là Duy và Long có kết quả tốt rồi. Vì cả hai đều là học sinh hạng giỏi của trường mà.
- Victor!!!- cô gái lúc nãy chạy tới ôm chầm lấy Long.
Cả bọn đang vui vẻ thì đứng ngây người ra hết, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đặc biệt là nó và Long, nó có vẻ khó chịu.
- Buông ra!- Long đẩy Denny ra thật mạnh.
- Lâu lắm rồi mới gặp anh! Trông anh khác quá!!!- Denny lại ôm chặt lấy Long.
- Ngộp thở quá!!!- Long đẩy Denny ra.
- Anh không nhớ em hả???- Denny nhìn Long nũng nịu.
- Em làm cái trò gì thế??? Tại sao lại về đây???
- Em nhớ anh nên sang thăm anh mà anh còn nói thế hả?
- Denny! Em nói năng lung tung cái gì thế?
- VICTOR!!!- Denny bực mình trước thái độ của Long nên hét lên.
- Em…đi với anh!- Long bực mình kéo Denny lôi đi, trước khi đi Long quay sang nhìn nó với ánh mắt tha thiết, mong sao nó hiểu cho Long.
Nó thì cứ ngơ ngác, Duy và Hân chẳng hơn gì nó. Trên đường về nó cứ đơ người ra, nó đang lo và nghi ngờ về mối quan hệ giữa Long và cô gái mang tên Denny ấy. Theo như cách cô ta nói thì Victor chính là Long và quan hệ giữa họ là trên mức bình thường.
- Pul ơi! Đừng nghĩ gì hết! Hãy tin vào Long!!!- Duy nhìn nó lo lắng.
- Cô ta là gì của Long???- sắc mặt nó lạnh lùng.
- Tao không biết!
- Minh nên tin vào Long! Hân nghĩ mọi chuyện không có gì to tác đâu!- Hân an ủi nó, nhìn nó lúc này Hân cũng buồn theo nó.
- Tao rất muốn tin…nhưng mày cũng chứng kiến rồi đó thôi! Không hiểu sao tao thấy khó chịu lắm!!!!
- Uhm…có lẽ! Thôi vào nhà ngủ một giấc đi cho khỏe!!!
- Mày ở lại với tao đi!
- Hân ở lại với Pul cho đỡ buồn!!!- Duy thấy nó buồn cũng không đành lòng.
- Ừh!
………
Long và Denny đang ở một gốc cây nào đó, Long có vẻ giận dữ còn Denny thì khó hiểu.
- Em làm cái trò gì thế hả?
- Trò gì là trò gì??? Em nhớ anh nên về thăm anh không được hả?
- Denny! không hiểu tôi nói gì sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi! Giữa chúng ta chỉ là bạn bè nếu hơn thì chỉ có thể là anh em!!!
- Nhưng em thích anh! Em thích anh đó!!!
- Xin lỗi nhưng tôi đã yêu người khác!
- Là cái con bé lúc nãy đúng không?
- Phải!
- Nó thì có gì tốt??? Nó không đẹp bằng em!!!
- Tôi không quan trọng chuyện đó! Tôi yêu cô ấy bằng cả trái tim mình! Có lẽ cô không biết được điều đó!!!- Long nói mà nét mặt hoàn toàn nghiêm túc.
- Em không quan tâm! Thứ gì em muốn có được thì chắc chắn phải có bằng được!!!
- Denny! Đừng ngoan cố nữa!!! Vô ích thôi!
- Anh hãy đợi đấy! Tôi sẽ cho anh thấy!!!- Denny nói xong rồi bỏ đi thẳng.
- DENNY!!!- Long lúc này bực mình không thể tả.
Mọi chuyện có vẻ rắc rối khi có sự xuất hiện của Denny. Long trở về nhà với sắc mặt khó chịu và mệt mỏi nhưng quan trọng hơn là Long đang lo lắng…không biết rồi Denny sẽ làm gì đây! Denny sẽ làm gì nó??? Long biết rất rõ tính của Denny cô ta nói thì nhất định sẽ làm.
Nó đang đợi điện thoại của Long. Nó cần một lời giải thích từ Long…và nó tự nhủ mình phải tin Long nhưng sao nó khó chịu quá…nhất là cái lúc mà Denny ôm Long thật chặt. Có lẽ là nó đang ghen. Nhưng điều đó không quan trọng, điều mà nó lo lắng nhất là Long có như những người con trai khác không? Long sẽ không bỏ rơi nó chứ? Nó sợ nhất là bị bỏ rơi…nó không muốn rơi vào cái cảnh thất tình một năm về trước khi nó quyết định bày tỏ với Thiên. Lần này còn đau hơn là lần đó nữa…bởi vì trước khi chấp nhận Long nó đã đắn đo rất nhiều, nó không dám mở lòng với ai cũng chỉ vì nó sợ…nó sợ mình sẽ lại bị bỏ rơi! Một con người mạnh mẽ…nhưng cũng có lúc phải yếu đuối! và nó đang rơi vào hoàn cảnh ấy! Lúc này đây chính là lúc bản thân nó yếu đuối nhất. Nhưng lý trí đã lôi nó trở lại với chính bản thân mình. Buồn bã và khóc lóc không phải là cách. Nó sẽ tin Long. Nó đã quyết định như thế và leo lên giường ngủ một giấc thật nhẹ nhàng không chút lo lắng.
Sáng hôm sau
Ding dong! Ding Dong! Ding donggggggg!!!
Long nhấn chuông một lúc rồi mà không thấy ai ra mở cửa liền lấy điện thoại ra gọi cho Duy.
- Làm gì lâu vậy mày???- vừa thấy Duy là Long giãy nãy ngay.
- Giờ này mấy giờ mà mày qua đây??? Hixxx…tao đang mơ tới khúc quan trọng!!! Cái gì cũng phải từ từ chứ! - Duy mắt nhắm mắt mở mở cửa cho Long vào.
- Pul nó dậy chưa???
- Còn ngủ! Mà qua đây sớm vậy có chuyện gì không?- Duy vừa nói vừa ngáp.
- Tìm Pul có chuyện chứ gì nữa!
- Chuyện hôm qua đó hả????
- Ừh!
- Nó giận mày luôn rồi!
- Giận hả???- Long có vẻ lo lắng.
- Ai biết! Ngồi đó đi để tao lên kêu nó dậy.- Duy nhún vai, lắc đầu rồi te te đi vào trong nhà.
- Ừh!- Long uể oải vào trong.
Duy mệt mỏi đi lên lầu, mới sáng sớm mà bị phá giấc ngủ thì ai không bực mình chứ nhưng đành phải lết cái thân xác gầy nhon tội nghiệp ấy lên mà đánh thức một đứa với cái biệt hiệu ngủ như heo của nó là một việc quá khó đối với Duy.
- Pul ơi!
- ……
- Pul! Mở cửa coi!
- ……
- MỞ CỬỬỬỬỬA!- Duy đứng ngoài hét lên.
- Cái gì?- nó lồm cồm ngồi dậy đi ra mở cửa.
- Thằng Long nó đang ở dưới đợi mày kìa!
- Ừh! Kêu nó đợi tao xíu tao xuống liền!- nó nghe vậy phóng nhanh vào phòng vệ sinh.
- Mệt quá! Tao về phòng ngủ tiếp đây! Không rãnh đâu mày!- Duy nhìn theo nó mà lắc đầu nguầy nguậy.
- Thằng kia! Đợi nó xíu nó xuống liền! Tao đi ngủ tiếp đây!- Duy nhìn xuống lầu, chỗ Long đang ngồi hét lên rồi về phòng tiếp tục giấc mộng đẹp đang dở dang lúc nãy.
- Ừh! Sorry mày!- Long cũng thấy có lỗi với Duy khi là thủ phạm phá vỡ giấc mộng hiếm có của Duy.
15’ sau.
- Anh đợi lâu không?
- Không!
- Có chuyện gì hả?- mặt nó tỉnh bơ như không có gì xảy ra.
- Anh…anh muốn nói với em…chuyện hôm qua!
- ờh…
- Em tin anh chứ???- ánh mắt Long nhìn nó tha thiết.
- Có thể…nhưng em được quyền biết cố ấy là ai chứ???
- Là Denny! Con gái bạn thân của pa anh!
- Cô ta thích anh???
- Ừh!
- Miễn là anh không làm gì sai! Em sẽ không giận!- nó cười, một nụ cười dịu dàng hiếm có.
- Anh còn tưởng em sẽ giận anh chứ?- Long thấy có chút gì khác lạ trong đôi mắt nó.
- Em sẽ giận anh và ghét anh! Nếu anh lừa dối và bỏ rơi em!
- Anh sẽ không như thế đâu!!!- Long mừng vì nó không giận Long nhưng vẫn có chút gì đó lo lo vì sự dịu dàng và ân cần của nó quá sức tưởng tượng của Long.
- Em rất sợ! Sẽ mất anh!- nó ôm Long thật chặt.
- Denny là một người nham hiểm! Em hãy cận thận!
- Em biết!!!!!!
- Cô ta có thể làm mọi chuyện để có được thứ mình muốn! Anh sợ Denny sẽ làm hại em!
- Em…biết rồi mà! Thôi anh về đi! Em buồn ngủ quá!
- Ừh! Ngủ tiếp đi!
Long yên tâm hơn một chút về nó…bây giờ Long chỉ lo là không biết Denny sẽ làm gì! Long trở về nhà khi trời chỉ mới 6h sáng thôi. Về nhà Long lên giường tiếp tục giấc ngủ. Long đến nhà nó sớm vậy cũng có nguyên nhân. Tình hình lúc nãy là Long đang ngủ bất chợt lại mơ thấy nó, nó đòi chia tay với Long nên mới giật mình thức giấc rồi chạy tới nhà nó ngay trong khi trời vẫn còn chưa sáng.
…………
1 tuần sau.
Cả tuần nay không thấy Denny đâu cả, nó và Long vẫn quan hệ bình thường như mọi ngày. Long vừa từ nhà nó về, tinh thần có vẻ hưng phấn.
Dind dong! Ding Dong!
- Denny!!!!!!- Long thấy Denny thì ngạc nhiên cực độ.
- Sao? Một tuần không gặp anh nhớ em chứ???- Denny quàng tay lên cổ Long.
- Em đến có chuyện gì thế?- Long đẩy Denny ra rồi đóng cổng lại.
- Anh vào nhà lấy cho em ly nước…để em đóng cửa cho.
- Ừh!
Long vào nhà pha cho Denny ly café còn Denny thì nhìn cánh cửa cười đểu với một ý đồ đang chất chứa trong đầu.
- Anh không phiền khi em đến chứ???
- Cả tuần nay em đi đâu vậy? làm anh tưởng…
- [Tưởng em về Mỹ rồi chứ gì! Em đâu có dễ dàng buông tha anh như vậy!]- Denny nghĩ thầm trong đầu rồi nở một nụ cười bí hiểm- Em đã suy nghĩ kĩ rồi! Nếu anh thích con nhỏ đó thì em sẽ không phá hai người nữa!
- Denny! Em nói sao????- Long nhìn Denny như không tin vào mắt mình, người ngồi trước Long có đúng là Denny không nữa!
- Đừng nhìn em với ánh mắt đó! Em nói thật đó! Con người cũng phải có lúc thay đổi chứ!?!
- Em nói thật chứ?
- Thật!!!
- Cám ơn em đã hiểu cho anh!
- Em đói quá! Nhà có gì ăn không?
- Cô Hoa về rồi! Anh chỉ biết nấu mì àh!
- Vậy cũng được!
- Đợi anh xíu nha!- Long xuống bếp tìm mấy gói mì rồi bắt tay làm “đầu bếp”.
Long thấy vui vui vì Denny đã thay đổi. Nhìn nét mặt Denny có lẽ là Denny nói thật! Nếu Denny thay đổi thật thì đó là một điều đáng mừng.
Long đã đi xuống bếp giờ chỉ còn mình Denny, (Long thật bất cẩn là lại để pé điện thoại yêu quí trên bàn) Denny lấy điện thoại của Long bấm bấm gì đó, chắc là nhắn tin cho ai…một lát sau có tin nhắn trả lời, Denny đọc những dòng chữ ấy cười một cách phải nói là cực đểu, và cẩn thận xóa đi tin nhắn ấy rồi nhẹ nhàng đặt nó lại vị trí cũ.
- Để xem hai người còn hạnh phúc được bao lâu???
- Anh nấu xong rồi đó! Em ăn đi!- Long từ trong bếp đi ra với tô mì nóng hổi trên tay.
- Uhm…nhìn ngon quá!!!
Sau khi nhận được tin nhắn nó chạy ngay đến nhà Long, không biết là có chuyện gì mà Long lại gọi nó đến, vừa nãy Long mới ở cùng nó thôi mà giờ lại gọi đến có chuyện gì không biết.
Cửa không khóa, nó cũng không nghĩ gì nhiều, nó nhẹ nhàng bước vào, nó muốn cho Long một phen hú vía vì Long có cái tật hay hù nó làm nó giật mình bây giờ là cơ hội tốt để trả thù.
Nhưng ông trời không cho nó cơ hội đó…trước mắt nó là một cảnh tượng hãi hùng. Nó nhìn cảnh hai người ấy hôn nhau sao mà thắm thiết. Một người con gái khác đang ở trong nhà Long vào buổi tối mà không phải là nó lại còn ôm hôn nhau nữa chứ. Nó không tin vào mắt mình! Có lẽ nó đã nhìn nhầm. Nó chạy thật nhanh ra ngoài, rồi dừng lại khi không còn chút sức, nó ngồi gục xuống, khóe mắt cay cay.
Tình hình lúc nãy là do Denny nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nó đang lấp ló nên đứng phắt dậy ôm chầm lấy Long và hôn thắm thiết…
- Em làm cái gì vậy?- Long đẩy Denny ra nhưng Denny ôm rất chặt phải mất một lúc mới đẩy ra được.
- Em về đây! Coi như lúc nãy là nụ hôn chia tay nhé! Em sẽ không làm phiền anh nữa!- Denny cầm giỏ xách rồi đi thẳng ra cổng trên môi nở nụ cười thỏa mãn.
Denny là thế, luôn luôn làm người khác phải bất ngờ, Long mệt mỏi lên phòng ngủ một giấc thật say vì ngày mai còn có hẹn với nó.
Nó đi lang thang ngoài phố, nó nhìn cảnh đêm nhộn nhịp mà lòng thắt lại. Từ một nơi nào đó phát ra tiếng nhạc đùng đùng…nó mệt mỏi và đặt chân vào nơi ấy, một nơi để giải tỏa những phiền muộn trong lòng.
- Cho tôi một ly rượu!!!
Nó cứ ngồi uống hết ly này tới ly khác, nó không tin là Long lại đối xử với nó như vậy! Nó luôn tin Long nhưng lần này thì không được nữa rồi! Lần này là chính mắt nó nhìn thấy làm sao mà tin Long cho được chứ! Tại sao Long lại lừa dối nó, tại sao lại hôn Denny thắm thiết như thế! Nó vừa uống rượu vừa lấy tay quẹt nước mắt.
- Cô em trông xinh quá! Đi một mình hả?- một tên con trai sành điệu đang có ý định gạ gẫm nó.
- Không thấy hay sao mà còn hỏi!- nó lè nhè nhìn hắn, không biết là ai nhưng mặc kệ.
- Bạn trai đâu mà sao đi một mình buồn thế??? Anh ngồi cạnh được không?
- Đừng nhắc tới anh ta nữa!- nó lại tống thêm một ly vào họng.
- Cãi nhau hả? Vậy chịu anh không? Anh làm bạn trai mới của em nhé!- hắn khoác vai nó.
- Liên quan gì đến anh!…Sao anh nói nhiều thế???- nó hất tay hắn ra.
- Mày đang kua em nào mà sao thấy sắc mặt khó chịu thế!- tên khác đi tới.
- Con nhỏ này có cá tính, nhưng khó chịu quá!
- Nhìn dáng cũng đẹp đó chứ! Chào cô em!- hắn ngồi bên cạnh ôm eo nó- Cả khuôn mặt cũng rất xinh!!!!
- Chào! Nhưng tôi không quen anh! Hai anh đi chỗ khác được không? Tôi muốn ở một mình!- nó gỡ tay hắn ra nhưng không được.
- Sao lại đuổi bọn anh đi! Anh có lòng tốt thấy em buồn nên hỏi thăm thôi mà!
- Tôi không cần! Tránh ra!- lần này nó thật sự cáu vì hai tên kia dai dẳng quá, ai mà không bực mình chứ.
- Anh không tránh thì sao nào???
- Tránh ra!
- Buông cô ấy ra!- giọng một người con trai đầy uy lực phát ra ngay sau lưng nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc