Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 89

Tác giả: Tê Kiến

Chương 89: Đều phải ở bên tớ

Lâm Ngữ Kinh không ngờ rằng vấn đề nan giải mà cô đang muốn tìm hiểu, còn chưa kịp thay đổi hành động đã dễ dàng giải quyết được rồi.
Cũng không biết trong đầu cô có sợi thần kinh nào bị nối nhầm hay không, thế mà lại nhấn vào từng đường link trong lịch sử, tay run run, nhấp vào xem thử.
Đúng là có không ít người hỏi vấn đề này, đáp án đủ kiểu. Có người nói mười tám tuổi quả thật là hơi nhỏ, cũng có người nói không ảnh hưởng gì lớn. Hai bên đều có lý lẽ của mình, tranh chấp không thôi, trong lúc nhất thời Lâm Ngữ Kinh vậy mà lại hơi hoang mang, rơi vào một nghi vấn trước giờ chưa từng có.
Từ trước đến nay cô chưa từng lo nghĩ tới vấn đề này, chỉ cảm thấy nếu đã thành niên rồi, vậy thì chẳng có việc gì cả.
Không ngờ Thẩm Quyện thế mà lại nghĩ đến phương diện này.
Lâm Ngữ Kinh có chút câm nín, bạn trai nhà ai lại đi suy xét điều này chứ?
Tiếng nước trong phòng tắm ngớt dần. Cô thoát khỏi phần mềm, tắt APP, để lại điện thoại Thẩm Quyện lên đầu giường, còn căn góc độ và vị trí sao cho giống hệt như trước, sau đó kéo chăn chui vào.
Chốc lát sau, Thẩm Quyện từ trong bước ra. Cậu cúi đầu, một tay cầm khăn lông tùy tiện xoa xoa mái tóc hơi ẩm, đường nét bắp tay sạch sẽ thanh thoát. Tùy tiện khoác chiếc T-shirt trắng lên người, một bên vạt áo nhét vào lưng quần, phác họa ra vùng eo thoạt trông rắn chắc hữu lực.
Lâm Ngữ Kinh kéo cao chăn, che kín mắt.
Ai nói chỉ có đàn ông nhìn phụ nữ mới nảy sinh Dụς ∀ọηg.
Phụ nữ đối với đàn ông cũng như vậy.
Không biết Thẩm Quyện đang làm gì bên đó mà phát ra tiếng sột soạt sột soạt. Tầm vài phút sau, Lâm Ngữ Kinh cảm giác được cậu đến bên mép giường, ngay sau đó chỗ bên cạnh lún xuống.
Cô kéo chăn xuống, xoay người nhìn cậu.
Thẩm Quyện ngồi dựa vào đầu giường, cụp mắt: “Còn chưa ngủ?”
“Tớ tính giờ cho cậu”, Lâm Ngữ Kinh nói xong, nhìn qua đồng hồ, “Tớ phát hiện hình như lần này cậu lâu hơn đấy.”
Thẩm Quyện nhìn cô một cái: “Không giống.”
Lâm Ngữ Kinh trở mình, nằm nhoài trên gối: “Sao lại không giống.”
Thẩm Quyện vớ quyển sách trên đầu giường, mở ra. Hiện tại ngày nào cậu cũng bỏ phần lớn thời gian để huấn luyện, phần bài chuyên ngành căn bản đều phải tận dụng mọi thời gian để xem, ví dụ như nửa tiếng mỗi tối trước giờ đi ngủ.
Cậu tắt đèn bên phía Lâm Ngữ Kinh, mở đèn phía mình, bình tĩnh nói: “Cậu giúp tớ làm so với việc tớ tự mình ra tay, đương nhiên không giống rồi.”
Chỉ nghe tiếng hít thở và giọng nói của cô cũng đủ làm người ta xúc động, chứ đừng nói là nhìn cô, cảm nhận sự ᴆụng chạm của cô.
“…”
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy câu hỏi này của mình đúng là dư thừa rồi.
Loại sinh vật đàn ông này đều có thể mặt không đổi sắc mà thốt ra mấy lời không biết xấu hổ này sao?
Cô lườm cậu một cái, lại lần nữa kéo chăn che mặt, cân nhắc không biết nên thảo luận với Thẩm Quyện về vấn đề “Mười tám tuổi lên giường có tổn hại gì đến thân thể không” như thế nào.
Thẩm Quyện cười cười, cúi người hôn lên nửa cái trán lộ ra bên ngoài của cô, hỏi: “Ngày mai mang cậu đến một nơi, đi không?”
“Chỗ nào?” Lâm Ngữ Kinh vùi mặt trong chăn, giọng ồm ồm.
“Nhà tớ.” Thẩm Quyện đáp.
“Tớ không phải đang ở ——” Trong đầu Lâm Ngữ Kinh còn đang nghĩ chuyện khác, nhất thời không suy nghĩ, thuận miệng nói được một nửa mới phản ứng lại, kéo chăn xuống, “Cậu nói nhà nào cơ?”
“Nhà ông bà nội tớ.” Thẩm Quyện nói.
“…”
Lâm Ngữ Kinh há miệng, đứng hình mất 5s, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Gặp phụ huynh á…?”
Thẩm Quyện nở nụ cười: “Ừ, muốn gặp không? Cậu không muốn thì chúng ta không đi.”
“Không phải tớ không muốn.” Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên ngồi bật dậy nhìn cậu, dáng vẻ ngốc ngốc, lại có chút luống cuống tay chân: “Nếu tớ gặp rồi, vậy cậu có phải cũng muốn…”
Giọng cô càng về sau càng nhỏ, Thẩm Quyện không nghe rõ liền kề sát một chút: “Hả?”
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Thẩm Quyện, tớ không muốn để cậu gặp người nhà của tớ.”
Thẩm Quyện ngẩn người.
“Gia đình tớ…” Lâm Ngữ Kinh nói có chút khó khăn, “Người nhà cậu biết đâu sẽ cảm thấy, gia đình tớ không tốt đẹp gì mấy, không thích tớ thì sao?”
Không ít cha mẹ hay người lớn trong nhà thường để ý chuyện này. Lâm Ngữ Kinh biết, người lớn sẽ cho rằng, gia đình vặn vẹo sẽ gây ảnh hưởng tới tính cách của đứa trẻ, mầm tai họa tương đối lớn.
Lâm Ngữ Kinh biết Thẩm Quyện có một gia đình rất hạnh phúc, có ba mẹ thương yêu cậu.
Nhưng mà cô không có.
Thậm chí lúc mới đầu, cô cực kỳ cực kỳ không muốn cho cậu biết về chuyện nhà cô, dù chỉ là một chút.
Lâm Ngữ Kinh mấp máy khóe môi đang từng chút một trĩu xuống, vừa định nói chuyện.
Thẩm Quyện thả sách trong tay xuống, lại gần ôm lấy cô: “Không sao, cậu là một người lành lặn nhảy ra từ tảng đá, làm gì có ai không thích cậu.”
Đầu Lâm Ngữ Kinh bị ấn vào lòng cậu, mắt chớp chớp.
“Cậu là Lâm Ngữ Kinh người gặp người thích, phải không nào?” Thẩm Quyện thấp giọng nói, “Sao có thể có người không thích cậu chứ.”
Lâm Ngữ Kinh im lặng vài giây.
“Cậu nói đúng.” Lâm Ngữ Kinh đáp, cô chui ra từ Ⱡồ₦g иgự¢ cậu, ngẩng đầu lên, đưa tay bưng mặt cậu, “Tớ có phải là vạn người mê không?”
Thẩm Quyện tùy ý để cô giữ, gật gật đầu: “Phải.”
Lâm Ngữ Kinh tiếp tục hỏi: “Cậu sắp ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt vì tớ rồi phải không.”
Thẩm Quyện nắm tay cô kéo qua, nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay cô: “Sắp rồi.”
Lâm Ngữ Kinh lại không hài lòng, cô rút tay lại, cách lớp áo mỏng sờ sơ cơ bụng cậu, bụng dưới của cậu, dọc theo vạt áo chui vào, đầu ngón tay chạm tới đường nhân ngư.
Cô vốn cho rằng, hầu kết và ngón tay đàn ông cũng đã đủ gợi cảm.
Từ khi được Thẩm Quyện mở ra cánh cửa của một thế giới khác, cô liền nhận ra không phải.
Bụng dưới của cậu, từ đường nhân ngư ngược lên trên, thời điểm động tình, cơ bắp phần bụng dưới sẽ căng lên sít sao, hừng hực cảm giác vừa gợi cảm lại mê người.
Ngón tay Lâm Ngữ Kinh dọc theo đường nhân ngư tìm đến cơ bụng cậu, đơn thuần không mang theo chút Dụς ∀ọηg gì, chạm vào như đang thưởng thức: “Thẩm Tiểu Quyện, có phải ngày nào cậu cũng lén lút tập thể hình sau lưng tớ không đấy.”
Vóc dáng và thể lực đều tốt như vậy.
Thẩm Quyện “Xuýt” một tiếng, ấn giữ tay cô, kéo tới phía trước như đang ám chỉ, ánh mắt trống rỗng mà thấp giọng cảnh cáo: “Lâm Tiểu Kinh, nếu hôm nay cậu không muốn ngủ thì chúng ta thức suốt đêm làm việc khác vậy.”
“…”
Lâm Ngữ Kinh bất động hai giây, sau đó bình tĩnh rút tay, kéo chăn đến cằm, quay người đưa gáy về phía cậu: “Ngủ ngon.”
*
Lâm Ngữ Kinh quả thật là rất mệt. Buổi tối ngày trước lăn lộn đến qua nửa đêm, ngày hôm sau liền ngủ thẳng cẳng tới 10 giờ sáng, lúc tỉnh dậy Thẩm Quyện còn đang ngủ.
Cậu hẳn đã mệt lắm, bình thường bận hơn cô nhiều. Vậy mà ngủ không sâu, Lâm Ngữ Kinh từ trên giường ngồi dậy, vừa cử động cậu đã mở mắt ra.
Hai con người này đều có thói cáu kỉnh lúc rời giường. Lúc Lâm Ngữ Kinh mới tỉnh ngủ phải rề rà một lúc, chẳng muốn nói chuyện, cũng chẳng thèm động, còn không thích người khác chạm vào. Thẩm Quyện nhắm mắt lại, vươn tay đến định ôm cô, cô liền tát ngay lên mặt cậu, tiếng còn vang lanh lảnh.
“Mẹ kiếp…” Tiếng Thẩm Quyện rất trầm, khàn giọng chửi một câu thô tục.
Cái tát này trực tiếp đập tỉnh cậu rồi, bực bội mà chẳng thể phát ra, mang theo khí lạnh đi vào toilet, lúc ra mới đỡ hơn chút.
Cậu đi ra thì Lâm Ngữ Kinh đã tỉnh táo, ngồi ở trên giường, vẻ mặt hoảng hốt: “Thẩm Quyện.”
Thẩm Quyện mở tủ quần áo, tùy tiện lấy cái quần jean ra: “Ừ.”
“Tớ phải đi gặp người lớn à?” Lâm Ngữ Kinh hơi khẩn trương.
Thẩm Quyện nhìn cô một cái: “Hình như vậy.”
“Được rồi, tớ phải làm một buổi trang điểm mười hai tiếng.”
Lâm Ngữ Kinh bật một cú nhảy cá chép từ trên giường xuống, để chân trần chạy bạch bạch vào phòng vệ sinh, chưa chạy được hai bước đã bị Thẩm Quyện chộp về: “Mang dép vào.” Thẩm Quyện cúi người nhặt dép lên xỏ cho cô, “Cậu mà trang điểm nhiều thêm hai tiếng thì sinh nhật tớ cũng qua luôn rồi.”
Lâm Ngữ Kinh hiếm khi không tiếp lời.
Cô quả thật có chút hồi hộp. Lâm Ngữ Kinh tám phong bất động*, lúc thi đại học còn có thể bình thản ung dung không chút gợn sóng, giờ phút này cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là thấp thỏm.
(*) Bát phong bất động hiểu là tám ngọn gió cũng không kéo đổ, “tám gió” đó của Phật giáo đề cập đến các điều: khen ngợi, chế giễu, nói xấu, danh tiếng, lợi ích, từ chối, đau khổ, niềm vui (baike).
Nhưng sự thấp thỏm của cô đố ai có thể nhìn ra được. Cô bình tĩnh theo Thẩm Quyện về nhà, mãi đến khi tới cổng nhà cũ Thẩm gia, vẫn cứ bình thản như không.
Cho đến khi xe dừng lại.
Ông nội Thẩm gia thích phong cách cổ xưa, không thích mấy trò khoe mẽ, yêu tranh sơn thủy. Căn nhà cũng vậy, tường gạch ngói lưu ly, bồn hoa dọc hành lang chín khúc, phong cách kiến trúc vừa khiêm tốn xa hoa vừa có nội hàm.
Mọi thứ đều trông rất đẳng cấp.
Đó là nếu như xem nhẹ thứ đang treo trên cửa kìa. Tấm biểu ngữ khổ lớn nền đỏ chữ vàng đang bay phần phật theo chiều gió. Chữ in đậm nét to, phông chữ khoảng 1000, bên trên ghi rõ ràng —— Nhiệt liệt chúc mừng sinh nhật con cháu Thẩm gia – Thẩm Quyện tròn hai mươi tuổi!!
Hai dấu chấm than phía sau hoàn toàn phát huy tác dụng nhấn mạnh ngữ điệu.
Chưa kể bên dưới còn có một đoạn gạch nối, cỡ chữ rất nhỏ, Lâm Ngữ Kinh phải híp mắt mới nhìn rõ nội dung —— Quà sinh nhật cả nhà tặng cho con.
Lâm Ngữ Kinh nhìn đến ngây người, nhất thời có chút không biết nên phản ứng thế nào, đưa tay vỗ bộp bộp, thật lòng thật dạ nói: “Từ trước tới giờ tớ chưa từng thấy món quà sinh nhật nào có tâm đến vậy, một cái biểu ngữ luôn, ngầu ghê.”
Vẻ mặt Thẩm Quyện từ bình tĩnh đến ૮ɦếƭ lặng, kéo cô đi vào, băng qua hành lang và sân trước, vào cửa.
Trang hoàng bên trong vẫn thiên về phong cách hiện đại. Trong phòng vô cùng náo nhiệt, vài người ngồi trên sô pha đang nói chuyện phiếm xem TV, bà cụ ngồi trên xích đu bên cạnh.
Bà cụ là người đầu tiên thấy bọn họ bước vào, hất kính lão rũ xuống, nhìn bọn họ bước tới.
Thẩm Quyện đưa đồ xách trong tay cho người làm, đưa hết từng cái xong mới đi qua gọi một tiếng bà nội.
Lâm Ngữ Kinh cũng gọi theo một tiếng.
Thẩm Quyện lớn lên rất giống bà nội. Bà cụ thoạt nhìn khoảng bảy mươi tuổi, người rất có tinh thần. Từ dung mạo có thể nhìn ra bóng dáng lúc trẻ, là một mỹ nhân có khí chất hơi lạnh lùng.
Bà nội Thẩm nét mặt lãnh đạm đưa tay vẫy vẫy Lâm Ngữ Kinh.
Lâm Ngữ Kinh hơi căng thẳng, vẻ mặt an tĩnh ngoan ngoãn bước qua, tim vọt tới cổ họng rồi, đã đến lúc chuẩn bị trả lời câu hỏi.
Cô đứng lại, bà cụ nhìn cô, đợi vài giây, thấy cô im lặng không nhúc nhích lại đưa tay ngoắc ngoắc cô.
Lâm Ngữ Kinh cúi người lại gần.
Bà cụ thần bí nhìn cô, hỏi: “Cháu có QQ không?”
“…”
Lâm Ngữ Kinh có chút ngỡ ngàng: “Dạ?”
“Bình thường lên mạng cháu không lướt web sao?” Bà cụ lại hỏi.
“À.” Lâm Ngữ Kinh ngẩn ngơ mà hồi thần, thăm dò đáp, “Cháu… có lướt một chút?”
Thẩm Lan ngồi trên sô pha bên cạnh “Phì” một tiếng bật cười.
Thẩm Quyện đứng dựa vào sô pha nhìn qua bên này, khóe môi cong lên.
“Lướt thì lướt, không lướt thì không lướt, làm gì có lướt một chút?” Bà cụ vừa nói, vừa lấy di động ra, híp mắt để nâng kính lão lên, vuốt màn hình di động hơn nửa ngày, “Đến đây, cháu thêm bạn tốt QQ với bà nào, cháu quét hay là bà quét đây?”
Lúc này Lâm Ngữ Kinh ngớ người thật sự, cô quả thật không biết còn có cách quét để thêm bạn tốt trên QQ đấy.
Cô im lặng không nhúc nhích nửa ngày, bà nội Thẩm đợi một hồi, ngẩng đầu lên đã hiểu: “Cháu không phải là không biết quét đó chứ, hay là để bà dạy cháu? Vừa nhìn là biết cháu không hay lướt web.” Bà cụ chậm rãi nói, “Bà tìm xem nào…”
“…”
Lâm Ngữ Kinh quay đầu, nhìn Thẩm Quyện cầu giúp đỡ.
Thẩm Quyện tựa vào sô pha, cười đến run cả bả vai, cậu đứng thẳng người, đi tới: “Bà nội à, chúng cháu vừa mới đến, bà cho cô ấy ngồi một lát đi chứ?”
Bà nội Thẩm liếc cậu một cái, bất đắc dĩ buông di động xuống, Lâm Ngữ Kinh ngồi xuống bên cạnh. Bà cụ không hài lòng, lại vẫy vẫy cô lại: “Cháu lại gần đây một chút, bà với cháu trò chuyện.”
Lâm Ngữ Kinh dịch lại gần, bà cụ cười nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Thằng cháu nhỏ nhà bà dáng dấp tốt ha.”
Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu: “Giống bà ạ.”
“Chỉ là tính tình khó ưa.” Bà cụ nói, “Nó tốt với cháu không?”
Lâm Ngữ Kinh lại gật: “Tốt ạ.”
Bà nội Thẩm ghé đầu qua, kề sát vào cô nhỏ giọng nói: “Đàn ông Thẩm gia bọn họ giống nhau, đều đối tốt với người phụ nữ của mình, di truyền đấy. Cái đó gọi là gì ấy nhỉ? Bệnh khí quản.”
Lâm Ngữ Kinh nở nụ cười: “Bà nội, là bệnh vợ quản.”
Bà cụ cười tít mắt kéo dài giọng: “Ài—— là cái này.”
Bà nội Thẩm là một bà cụ rất hoạt bát, lòng tò mò hiếu học dồi dào như mười vạn câu hỏi vì sao, hơn nữa còn rất thích nói chuyện tình yêu. Bữa trưa cơm nước xong xuôi lại tiếp tục kéo Lâm Ngữ Kinh đến tán gẫu.
Nán lại đến hơn ba giờ chiều, Thẩm Quyện định rời đi, nói là còn có chuyện quan trọng.
Trước khi đi, bà cụ nắm tay Lâm Ngữ Kinh, lấy chuỗi vòng tay từ trên tay xuống, nhìn quanh một vòng rồi lén lén lút lút đeo lên cho cô.
Lâm Ngữ Kinh sửng sốt, muốn đẩy ra: “Bà nội, cái này——”
“Xuỵt,” Bà cụ làm như kẻ trộm, nhỏ tiếng ngắt lời cô, “Đừng để người khác thấy.”
Lâm Ngữ Kinh: “…”
Mãi đến lúc ra cổng sân, Lâm Ngữ Kinh theo Thẩm quyện lên xe, ngồi lên ghế phụ lái, hai mắt sáng bừng nhìn Thẩm Quyện: “Tớ biểu hiện tốt chứ?”
Thẩm Quyện nở nụ cười: “Lâm Ngữ Kinh, cậu là lãnh đạo, hiện tại là cậu đến đây thị sát.” Thẩm Quyện nói, “Thế nào, có làm cậu vừa lòng không? Có thể qua vòng kiểm tra chưa?”
“Quá có thể ấy chứ.” Lâm Ngữ Kinh dựa vào ghế phụ lái, “Bây giờ tớ đã bắt đầu ghen tị với cậu rồi.”
Thẩm Quyện nhìn cô một cái, chuyển đề tài: “Vừa rồi ở cửa cậu với bà cụ nói gì thế?”
Lâm Ngữ Kinh nháy mắt mấy cái, kéo tay áo lên: “Bà nội cho tớ cái này.”
Vừa nãy cô cũng chưa xem, chỉ ngó qua một cái, giờ lên trên xe mới nhìn kỹ lại. Một chiếc vòng tay xanh biếc, dưới ánh mặt trời trông cứ như sắp nhỏ giọt xuống.
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, cô không rành mấy thứ này cho lắm, có điều do điều kiện gia đình nên cũng đã từng thấy qua không ít: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Thẩm Quyện liếc qua một cái: “Không biết, mà cái vòng tay này bà cụ vẫn luôn mang. Thẩm Lan từng dẫn mấy cô bạn gái về, bà còn không cho.”
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, giơ cổ tay lên quơ quơ bên cạnh cậu: “Thẩm Quyện, vật này có khi còn đáng giá hơn máy bay của cậu đấy.”
Thẩm Quyện cười: “Ồ.”
Lâm Ngữ Kinh thở dài: “Cảm giác như nhận lễ vật này rồi, về sau dù tớ muốn chia tay với cậu cũng không mở miệng được.”
“Chuyện này với việc cậu có nhận hay không chẳng hề liên quan.” Thẩm Quyện bật đèn xi-nhan, “Tớ khuyên cậu nên nghĩ đến chuyện có thể thực hiện.”
Lâm Ngữ Kinh không rành thành phố A lắm. Đường Thẩm Quyện đi cũng không phải đường về nhà, cậu chưa nói đi đến đâu, dừng xe ở trước cổng một công viên nghệ thuật.
Có khá nhiều công viên nghệ thuật như vậy ở thành phố A, bên trong mở đủ loại cửa hàng nhỏ, làm tranh sơn dầu, hàng thủ công kim loại, còn có phòng triển lãm, kiểu nào cũng có.
Lâm Ngữ Kinh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tên này dẫn cô đi chơi, còn cảm thấy ông chủ Thẩm không hổ là người làm nghệ thuật, hẹn hò ngày sinh nhật cũng phải chọn kiểu này —— quả nhiên là ngại không muốn đến mấy nơi không show được kĩ năng.
Hai người xuống xe. Thẩm Quyện đi một mạch vào trong, đến trước một cánh cửa đơn nhỏ, đẩy cửa đi vào.
Lâm Ngữ Kinh ngửa đầu nhìn thoáng qua, bảng hiệu làm bằng gỗ, bên trên chỉ có một dấu chấm.
Chẳng biết chấm một cái làm gì, đúng là một cửa hàng rất có phong cách.
Cô theo chân vào, bên trong là phong cách công nghiệp lạnh lẽo, lầu một là một hành lang hẹp dài, bên cạnh có cái cầu thang lên trên.
Lâm Ngữ Kinh theo sau Thẩm Quyện lên lầu. Khi nhìn thấy một dãy kệ đặt nguyên liệu màu và các dụng cụ quen thuộc, cô mới nhận ra đây cũng là một tiệm xăm.
Một chị gái nhỏ trông rất ngầu ngồi ở sô pha trên lầu chơi di động, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Quyện rồi lại nhìn Lâm Ngữ Kinh ở phía sau, huýt sáo một tiếng, hất cằm hướng vào trong: “Tự làm?”
Thẩm Quyện “Ừ” một tiếng, kéo tay Lâm Ngữ Kinh đi vào trong.
Cô cứ mơ mơ màng màng như vậy đi theo cậu, nhìn cậu đẩy cửa nhỏ bên trong rồi đi vào gian trong, đến trước cái bồn nước bên cạnh rửa tay.
Sau đó mở ngăn tủ, lấy ra một cái súng bấm khuyên tai từ bên trong, khử trùng.
“…”
Lâm Ngữ Kinh nhìn một loạt động tác trôi chảy của cậu: “Không đúng, ông chủ Thẩm, cậu dẫn tớ tới đây làm gì thế?”
“Bấm khuyên tai.” Thẩm Quyện đưa súng bấm khuyên tai trong tay cho cô, “Cậu trước?”
Lâm Ngữ Kinh không nhận.
Thẩm Quyện gật gật đầu, đi về phía cô: “Vậy tớ trước.”
Cậu dùng ngón tay xoa lỗ tai trái của cô: “Bên phải được không? Bên trái cậu có hơi nhiều rồi đấy.”
Lâm Ngữ Kinh che lại: “Thẩm Quyện, cậu đợi chút, sinh nhật cậu mà lại dẫn tớ tới đây xỏ khuyên hả? Đây là chuyện quan trọng mà cậu nói sao? Ui —— lạnh lạnh lạnh lạnh.” Cô rụt cổ, kéo dài giọng, “Cậu đừng có vò tai tớ, cậu gấp cái gì chứ?”
Thẩm Quyện dùng rượu sát trùng xoa lên vành tai cô, nắm vành tai mong mỏng của cô, thong thả hữu lực vân vê một lúc, thấy nó chuyển sang màu đo đỏ liền nói với cô: “Lâm Ngữ Kinh, nhìn tớ này.”
Lâm Ngữ Kinh quay đầu qua.
Ngay lúc bốn mắt nhau, một tiếng nhỏ vang lên, cảm giác bén nhọn xuyên thủng bên tai phải truyền đến trong chớp mắt, mang theo đau đớn, Lâm Ngữ Kinh “A” một tiếng, hét thảm.
Cô còn tưởng rằng cậu sẽ cho cô chuẩn bị trước gì đó, tán gẫu một lát, nói chuyện thả lỏng, ai dè chẳng hề làm gì.
Tên này phập một phát bắn thẳng!
Lâm Ngữ Kinh ngay lập tức giơ chân đá cậu: “Cậu không thể chờ tớ chuẩn bị tí à?”
Thẩm Quyện thả súng bấm khuyên, cụp mắt, nhìn giọt máu từ từ rỉ ra trên vành tai cô.
Một giọt nho nhỏ óng ánh trong suốt, chảy ra từ nơi bị xuyên thấu, sau đó chậm rãi trượt xuống.
Cậu cúi đầu, đầu lưỡi lia qua vành tai liếm sạch giọt máu rỉ ra: “Lúc trước cậu từng nói, người cùng mình đi xỏ khuyên vào ngày sinh nhật sẽ là người ở bên mình trong kiếp sau.”
Hai mắt Lâm Ngữ Kinh đều đỏ hoe. Lần này cậu làm quá đột ngột, mặc dù cơn đau không nghiêm trọng đến vậy nhưng lại đến mà chẳng hề báo trước. Lỗ tai nóng rát, muốn sờ thử lại không dám ᴆụng vào.
Lâm Ngữ Kinh bây giờ chỉ muốn đánh cậu một trận: “Kiếp sau tớ còn thích cậu cái ௱ôЛƓ ấy! Tớ phải yêu đương với người khác, biến, mau biến đi!”
Thẩm Quyện cụp mắt, rót rượu sát trùng từ cái chai bên cạnh. Miếng bông lạnh lẽo chạm vào vành tai, lau sạch giọt máu.
“Lâm Ngữ Kinh, tớ mặc kệ kiếp sau cậu thích ai.” Thẩm Quyện nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói, “Cho dù thích ai, cậu đều phải ở bên tớ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc