Từ khi Lâm Ngữ Kinh sinh ra đến nay cũng đã gần mười tám năm, coi như bỏ qua mấy năm còn nhỏ đi thì cũng mười hai mười ba năm rồi. Tuy rằng từ đầu đến cuối luôn thiếu tình yêu, nhưng cô không có thiếu tiền.
Cô thậm chí còn chưa từng bỏ công tìm hiểu xem mình có bao nhiêu thẻ, bao nhiêu tiền mặt với cả tổng cộng các loại tài sản gộp lại là bao nhiêu. Dù sao bất kể cô mua cái gì, tạm thời vẫn chưa từng gặp phải chuyện không đủ tiền.
Vậy cho nên, thời điểm cô mang cái balo da nho nhỏ ngồi ở quán cà phê chờ Thẩm Quyện mua cà phê tới sau khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, cô vẫn còn hơi ngơ ngẩn.
Cô phát hiện hóa ra mình vẫn chưa từng đi xe lửa.
Xe lửa, một phương tiện giao thông thoạt nghe bình thường mà phổ biến như thế, cô lại chưa từng ngồi qua?
Lâm Ngữ Kinh vốn dĩ còn có vài phần hưng phấn, nhưng vừa nghĩ tới phải ngồi hơn ba mươi tiếng, cô liền tụt hứng ngay lập tức.
"Ngồi" hơn ba mươi tiếng.
Bạn học Lâm Ngữ Kinh vì ép bạn trai của cô đầu hàng, cuối cùng đã quyết tâm, cắn răng mua ghế cứng.
283 đồng một vé, rẻ hơn giường nằm 250.
Đúng là đần độn mà, cô tự hỏi không biết có phải mình đã điên rồi không. Cô cũng là một người được sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn, một thiếu nữ luôn thích hưởng thụ vật chất, tại sao phải buộc bản thân chịu loại tủi khổ này?
Hơn nữa cái tên Thẩm Quyện này rốt cuộc là thứ quỷ yêu gì vậy?
Lâm Ngữ Kinh muốn túm cổ áo cậu đến ép hỏi một phen, nhà cậu rốt cuộc có đúng là không có tiền hay không?
Cái tội này cậu có thể lươn lẹo được chắc?
Còn một lúc nữa mới soát vé xe lửa, Thẩm Quyện bưng một bàn ăn nhỏ đến đây, mua một phần bánh crepe ngàn lớp dâu tây và hai ly cà phê. Trước khi đi cậu còn mua một túi đồ ăn vặt cho cô ăn trên xe lửa, thoạt nhìn khá là thông thạo, năng lực nghiệp vụ không tồi.
Ga xe lửa trong dịp 1 tháng 10, người người chen chúc. Phòng chờ xe bị nhồi kín người, hàng người xếp trước cửa soát vé dài lê thê, có thể so với giờ cao điểm ở trạm tàu điện ngầm.
Đa phần là người trẻ tuổi kết bè kết hội ra ngoài chơi, lưng đeo balo bị nhét căng phồng, nhóm hai nhóm ba ngồi xổm trong góc tán gẫu.
Lâm Ngữ Kinh không mang balo đựng đồ, cô kéo theo cái vali nhỏ, bên trong chứa quần áo để thay, đồ ngủ với đồ rửa mặt. Lúc này cái vali đã được giao cho Thẩm Quyện giữ.
Hai người soát vé lên tàu vào sân ga. Lâm Ngữ Kinh đứng trước sân ga, nhìn trái ngó phải quan sát một vòng, nhìn số toa trên vé xe rồi đi sang đó.
Xe lửa này vậy mà vẫn là mẫu xe mới có điều hòa gì đó, hơi lạnh trong khoang xe vô cùng đầy đủ, bên ngoài oi bức, vừa bước vào liền cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ lớn.
Chẳng qua rất ầm ĩ. Thời điểm bọn họ tới tính ra cũng sớm, tìm tới ghế mình ngồi xuống một lát, các chỗ trống bắt đầu được lấp đầy dần. Lối đi giữa toa xe đầy ắp người, người thả hành lý, người tìm chỗ ngồi, tiếng trẻ con ồn ào, khiến cho người ta hơi đau đầu.
Thẩm Quyện nghiêng đầu: "Có lạnh không?"
Lâm Ngữ Kinh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, một chút cũng không muốn phản ứng với cậu.
Tức lắm rồi.
Tức đến mức cô suýt chút nữa đã không muốn ra ngoài chơi với cậu.
Nào có ai yêu đương hẹn hò thế này chứ?
Thẩm Quyện có phải là có bệnh không!!!
Thế nhưng không sao, Lâm Ngữ Kinh từ nhỏ đến lớn, cái giỏi nhất chính là nhịn.
Cô cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ với Thẩm Quyện, ngồi trên ghế cứng từ sáng sớm đến rạng sáng 5 giờ ngày thứ hai. Trừ đi vệ sinh ra thì chưa hề nhích ௱ôЛƓ, cái gì cũng không ăn, cố chấp nhịn hai mươi tiếng, giữa chừng chẳng ngủ được mấy, trong toa xe ồn, ngủ cũng không yên nổi.
Lúc hơn năm giờ lại tỉnh một lần nữa, trời mới tờ mờ sáng. Lâm Ngữ Kinh dụi dụi mắt ngồi thẳng dậy, không ngủ tiếp, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Thẩm Quyện càng ngày càng trầm, khóe miệng căng thẳng một đường, rõ ràng tâm trạng cũng không tốt chút nào.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô: "Ngủ thêm chút nữa?"
Lâm Ngữ Kinh lắc lắc đầu, mi mắt cụp xuống, phờ phạc dựa người vào khung cửa sổ, quầng mắt có màu xanh nhàn nhạt, dáng vẻ mỏi mệt.
Thẩm Quyện mím môi, không lên tiếng.
Ngày đó sau khi Lâm Ngữ Kinh nói muốn mua ghế cứng, Thẩm Quyện đã cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Lâm Ngữ Kinh bình thường sẽ không như vậy, sẽ không nhắc đi nhắc lại chuyện cậu không có tiền này. Tâm tư của cô vô cùng mẫn cảm, cho rằng cậu không thích chuyện này, bình thường giúp cậu tiết kiệm tiền đều mặt không biến sắc, chỉ sợ cậu nhìn ra sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Hơn nữa một tuần nay, cô gái nhỏ rõ ràng có phần không vui, nhưng mà cho dù hỏi thế nào, cô đều nói không có chuyện gì.
Loại phiền muộn tột độ này, mơ hồ biết có gì đó là lạ, nhưng vẫn không rõ vì sao, chỉ có thể kìm nén như thế cũng khiến Thẩm Quyện không hề thoải mái.
Cậu không biết cô tính toán cái gì, chỉ cảm thấy nếu cô đã nói như vậy, vậy thì đều nghe theo cô.
Thẩm Quyện rốt cuộc cũng muốn xem xem cô có thể diễn tới lúc nào.
Kết quả Lâm Ngữ Kinh cũng là một kẻ cứng đầu, thật sự mua vé rồi.
Thường ngày cô gái nhỏ rõ ràng là một người được nuông chiều từ bé đến lớn, có lẽ nửa điểm vất vả cũng chưa từng chịu qua. Thế mà lại dám ngồi ghế cứng ở toa xe náo loạn, cả một ngày một đêm, không được nghỉ ngơi, gì cũng không ăn, môi cũng trắng bệch rồi.
Trong lòng Thẩm Quyện dấy lên một cơn giận không tên, kìm nén hết lần này đến lần khác, đau lòng không chịu được.
Cậu lại hỏi: "Có đói bụng không, tớ đến toa đồ ăn lấy cho cậu chút cháo nhé?"
Lâm Ngữ Kinh quay đầu lại, giương mắt, nhịn đến hai mắt đều đỏ, bất chợt có chút tủi thân nhìn cậu, lắc lắc đầu.
Cái nhìn này của cô đã quất thẳng vào lòng Thẩm Quyện, cậu cảm thấy bản thân thật đúng là tên khốn kiếp.
Thẩm Quyện không thể nhịn thêm một lúc nào nữa. Cậu im lặng vài giây, đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi toa.
Chốc lát sau, cậu lại trở về, không ngồi xuống mà đứng ngay ở lối đi, một tay chống lưng ghế, khom mình xuống, cúi thấp người cụp mắt nhìn cô: "Mười phút sau có một trạm dừng, lát nữa chúng ta trực tiếp xuống đó."
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng, hơi nghi hoặc nhìn cậu. Cô vừa mới tỉnh ngủ, lại mệt mỏi, không muốn mở miệng.
Trông như chẳng buồn nghĩ ngợi gì nữa.
Thẩm Quyện thở dài, dịu giọng dỗ cô bàn bạc cùng mình: "Bảo bối à, chúng ta không ngồi cái tàu rách này nữa, có được không?"
Lâm Ngữ Kinh thật sự không thể chịu tội thêm được nữa. Hiện tại cô đã hiểu một cách trọn vẹn cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình.
Trên chặng đường đến Điền Thành có rất nhiều trạm dừng. Bọn họ xuống xe lửa tại trạm gần đó nhất. Hơn năm giờ sớm tinh mơ, giờ này trên sân ga không một bóng người, thi thoảng có nhân viên tàu và bảo vệ đi dọc theo đường vạch vàng, vắng lặng trống trải.
Kết quả là chỗ cần đến thì không đến, lại đi tới một chỗ trung gian không biết là ở đâu.
Lâm Ngữ Kinh buồn ngủ cực điểm, toàn thân đều không muốn nói chuyện, đi theo đứng phía sau Thẩm Quyện. Tới cổng ga xe lửa, Thẩm Quyện chặn một chiếc taxi. Hai người lên xe, Thẩm Quyện mang vali bỏ vào cốp sau, hỏi thăm khách sạn gần nhất.
Tài xế nom chừng năm mươi tuổi, rất dễ gần, nói tiếng phổ thông không chuẩn cho lắm, nhưng lại cực kỳ lắm lời, cười híp mắt hỏi: "Gần ga xe lửa chắc chắn đều đã hết phòng rồi, các cháu muốn đến nơi giá cả thế nào, tốt một chút hay là rẻ một chút, khách sạn có sao hay là khách sạn nhanh tiện đây? Trên đường Nam Sơn phía trước có một cái rất tốt, cũng gần, người có tiền đều đến đó. Có điều bác thấy các cháu có vẻ vẫn còn là học sinh phải không, đi lên trước nữa có một chuỗi khách sạn cấp tốc*, chẳng qua hơi xa một chút."
(*) Khái niệm khách sạn cấp tốc (khách sạn bình dân) bắt nguồn từ Mỹ và được phổ biến ở Trung Quốc mấy năm gần đây. Là loại khách sạn được đơn giản hóa, giá rẻ, ít dịch vụ, tập trung vào dịch vụ cốt lõi là cung cấp phòng nghỉ, đối tượng dịch vụ là khách du lịch vừa và nhỏ. Khách sạn cấp tốc có thương hiệu chuỗi có lợi thế hơn về nhiều mặt.
Thẩm Quyện lúc này chỉ muốn để Lâm Ngữ Kinh thoải thoải mái mái ngủ một giấc, cũng không để tâm nữa: "Không cần, đến đường Nam Sơn kia đi."
Lâm Ngữ Kinh buông thõng thân thể tàn tạ, nhưng vẫn không quên sứ mạng của mình. Cô vốn đang nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nghe vậy "Xoẹt" một cái mở mắt ra, nhanh chóng ngồi dậy: "Chỗ kia đắt tiền quá rồi, bác tài, đưa bọn cháu đến cái cấp tốc —— "
Thẩm Quyện ghìm lấy đầu cô ấn vào Ⱡồ₦g иgự¢, chặn họng, lạnh nhạt nói: "Đừng nghe cô ấy, đến khách sạn đường Nam Sơn đó đi ạ."
Mặt Lâm Ngữ Kinh bị ấn lên cơ bụng của cậu, xúc cảm rắn chắc. Cô giẫy giụa bò dậy, thấp giọng nói: "Cậu không nghe tài xế nói sao, người có tiền mới ở, cậu là người có tiền đấy à?"
Thẩm Quyện mặt không cảm xúc nhấn đầu cô trở lại, choàng thêm cánh tay lên trên, ép đến chặt chẽ.
Lâm Ngữ Kinh thử chui ra ngoài hai lần, phát hiện vùng vẫy thế nào cũng không thoát, vả lại cứ cảm thấy mình y như con chuột nang* thò ra thụt vô.
(*) Gopher - Họ Chuột nang hay họ Chuột túi má là loài động vật gặm nhấm, đào hang. Search google để biết thêm.
(Các cậu tưởng tượng hành động này như con chuột thò lên thụt xuống trong trò đập chuột í)
Cô không di chuyển, chóp mũi dán vào bụng cậu, dừng một chút, bỗng nhiên cắn nhẹ vào cơ bụng của cậu qua lớp vải áo T-shirt.
Thẩm Quyện cứng người trong nháy mắt.
Lâm Ngữ Kinh còn chưa chịu để yên, ngón tay lần theo vạt áo của cậu muốn thò vào, đầu ngón tay thăm dò thắt lưng quần jean, mò bắp thịt bên eo cậu.
Một cái tay khác của Thẩm Quyện bấm lấy tay cô qua lớp quần áo, giữ không cho cô động, cúi đầu sáp đến bên tai cô: "Cậu có biết chiếc xe này giờ đang đi đến chỗ nào không?"
Động tác của Lâm Ngữ Kinh khựng lại.
Giọng Thẩm Quyện phát khàn: "Còn dám trêu chọc tớ thế không?"
Lâm Ngữ Kinh không cử động, e dè lặng lẽ mà rút tay về, chôn đầu giả ૮ɦếƭ.
Thẩm Quyện cười một tiếng.
Tài xế này lái xe rất ổn, chưa đầy mười phút đã đến khách sạn. Lâm Ngữ Kinh lại sắp ngủ gục rồi.
Cô thực sự chẳng muốn cử động chút nào, gắng gượng xuống xe, đi theo vào đại sảnh làm thủ tục nhận phòng.
Lâm Ngữ Kinh bơ phờ tựa người lên quầy, ngáp một cái nhìn Thẩm Quyện lấy chứng minh thư ra làm thủ tục, muốn hai phòng giường lớn.
Chị gái đứng trước quầy tiếp tân mỉm cười xác nhận lại: "Chào ngài, hai phòng giường lớn, đúng không ạ?"
Lâm Ngữ Kinh lại lên tinh thần, đi đến bên cạnh Thẩm Quyện: "Hai phòng tốn bao nhiêu tiền? Hay là lấy một phòng thôi."
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện không nhịn nổi nữa, trực tiếp tức đến mỉm cười, nghĩ một chút cũng không yên lòng để cô ngủ một mình, lại ngẩng đầu hỏi: "Còn phòng two-room không?"
Lâm Ngữ Kinh thấp giọng: "Phòng two-room? Loại phòng two-room đó không phải càng mắc hơn sao? Cậu làm gì có nhiều tiền như vậy mà đặt phòng two-room?"
Thẩm Quyện trực tiếp không để ý đến cô, mặt vô cảm đặt xong phòng, lạnh lùng dùng một tay kéo hành lý, một tay xách cô vào thang máy, quẹt thẻ lên lầu.
Phòng bọn họ nằm ở tầng cao. Lâm Ngữ Kinh nhìn con số đỏ đậm trong thang máy nhảy dần lên trên. Bị giày vò hồi lâu như thế, cô đã buồn ngủ đến cạn mất hơn nửa sức lực, suy nghĩ xem lát nữa phải nói chuyện thẳng thắn với Thẩm Quyện thế nào.
Vừa đến phòng, Thẩm Quyện quẹt thẻ mở cửa, cắm thẻ phòng xong, đẩy hành lý qua góc tường ngay cửa một cái. Xoay người lại, Lâm Ngữ Kinh đang kéo quần áo của mình lên ngửi ngửi như con cún nhỏ.
Ngửi xong, cô buồn bực nhíu mày lại: "Tớ muốn tắm, trên người toàn là mùi xe lửa."
Thẩm Quyện gật gật đầu, đưa vali nhỏ của cô cho cô, Lâm Ngữ Kinh kéo nó vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ phòng two-room có một phòng tắm, bên ngoài còn có thêm một cái. Thẩm Quyện tắm rửa sạch sẽ ở phòng ngoài, đổi một bộ quần áo, ngồi trên sô pha vừa chơi điện thoại vừa đợi. Đợi một lúc lâu, cửa phòng ngủ của Lâm Ngữ Kinh mới mở ra.
Cô đổi sang đồ ngủ, đứng ở cửa bình tĩnh nhìn cậu: "Thẩm Quyện, chúng ta nói chuyện."
Thẩm Quyện liếc qua cô một chút, dời tầm mắt: "Trước tiên đi ngủ đã, ngủ dậy rồi cậu muốn nói chuyện thế nào cũng được."
"Không được, tớ nghẹn cả một tuần, không nói rõ thì bây giờ tớ không ngủ được." Lâm Ngữ Kinh vô cùng uể oải, ngồi vào cuối giường trong phòng ngủ gọi cậu tới.
Thẩm Quyện bất đắc dĩ, đi tới, dựa vào cạnh cửa nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh ngồi xếp bằng trên giường, ngước đầu, bình thản nhìn cậu: "Có thể cậu không nhìn ra, gần đây tớ rất tức giận, giận đến mức bất kỳ lúc nào tớ cũng muốn ấn cậu xuống đánh một trận."
Thẩm Quyện không lên tiếng.
Cậu cũng không ngốc, kết hợp với hành động và mấy phát ngôn kì lạ của Lâm Ngữ Kinh khoảng thời gian này, cậu hiện tại cũng đã loáng thoáng đoán được nguyên nhân.
Chẳng qua không biết tại sao cô lại phát hiện.
Lâm Ngữ Kinh tiếp tục nói: "Bởi vì quãng thời gian trước, tớ đã vô tình biết được cậu từng mua một bức tranh cả ngàn vạn ở một buổi đấu giá?"
Thẩm Quyện: "..."
Lâm Ngữ Kinh lạnh lùng nói: "Quyện gia ra tay thật hào phóng nha, có người nói bức tranh đó chỉ trị giá tầm ba trăm vạn là cùng, cậu đến liền nâng ngay lên một chữ số."
"..."
Thẩm Quyện có chút đau đầu.
Chuyện bức tranh này, cậu thật sự chẳng biết nói sao.
Khi đó là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Thẩm. Ông cụ tuổi già đã giao hết mọi chuyện cho con trai con gái. Bình thường cũng không có ham mê gì, chỉ thích mấy thứ như tranh này chữ này, thu thập về nhà cả đống, Trương Đại Thiên* Lâm Phong Miên* gì đó, mỗi lần nói đến là hai mắt sáng bừng.
Thẩm Quyện khi ấy vừa khéo nghe nói trong buổi đấu giá đó có một bức tranh của Phó Bão Thạch*, thuộc loại quý hiếm mà có tiền cũng không thể mua được, liền đi tới, muốn lấy về làm quà mừng thọ cho ông lão.
(*) Đều là các họa sĩ người Trung Quốc. Tên tiếng Trung lần lượt là: 张大千, 林风眠, 傅抱石
Giữa chừng đi tới phòng vệ sinh một chuyến, lát sau quay lại liền thấy bên trên đã bắt đầu đấu giá tranh. Thẩm Quyện cũng không hiểu mấy thứ này, tờ đơn phát xuống cho cậu cậu cũng không nhìn kỹ, chỉ quét mắt qua danh mục, tưởng rằng chính là bức này, không thèm nghĩ ngợi bèn trực tiếp ra giá mang đi.
Có người nói tranh của Phó Bão Thạch mấy năm gần đây ra giá mấy ngàn vạn cũng chẳng lạ gì, thậm chí giá chốt của hàng độc nhất còn hơn cả triệu.
Lúc đó Thẩm Quyện còn tưởng mình được hời.
Kết quả sau buổi đấu giá người ta mang tranh tới cho cậu, ông cụ nhìn một cái, không phải của Phó Bão Thạch.
Vì cái vụ này, ba Thẩm đã gọi một cú điện thoại vượt đại dương đến gào thét một trận, anh cậu còn điên cuồng cười nhạo cậu một phen.
Cậu kể giản lược chuyện này cho Lâm Ngữ Kinh. Lâm Ngữ Kinh nghe đến ngây người.
Cũng có khả năng là vì không ngủ đủ giấc, khiến cho đầu óc xoay chuyển hơi chậm chạp.
Cô ngồi xếp bằng ở cuối giường, còn chưa nói gì, Thẩm Quyện chậm rãi nói tiếp: "Tớ biết cậu giận, nhưng chúng ta phải nói cho rõ ràng, sau này nếu lại xảy ra chuyện kiểu này, cậu hãy nói thẳng, đừng giận dỗi với tớ như thế, có được không?"
Thẩm Quyện càng nói càng nóng nảy, lại đau lòng đến bực bội, dựa vào tường nhìn cô, nheo nheo mắt: "Ngồi ghế cứng hơn ba mươi giờ, không ngủ không ăn cơm, cậu là đang giày vò tớ hay giày vò chính mình hả?"
Lâm Ngữ Kinh cũng phát cáu. Cô nhịn hơn tuần lễ, còn buộc phải ra vẻ như không có chuyện gì, lúc này nói ra như núi lửa phun trào: "Thế ý cậu đây vẫn là lỗi của tớ rồi? Lúc tớ mua cậu đang nghĩ cái gì? Ý tứ rõ mồn một vậy rồi mà sao lúc đó cậu vẫn không hé răng một lời? Không phải cậu cũng quyết tâm theo tớ tới cùng mới vừa lòng sao? Hơn ba mươi tiếng chẳng phải cũng mặc tớ thích ngồi thì ngồi sao? Vậy mà bây giờ cậu còn muốn nổi giận?"
Cô gái nhỏ mặc đồ ngủ ngồi trên giường, vừa tắm xong, tóc dài rối tung, cả người đều mềm mại, thế nhưng lời nói ra lại vừa cứng vừa cay.
Cả người đằng đằng sát khí, thoạt trông một giây sau sẽ nhảy lên đánh cậu một trận.
Thẩm Quyện nhìn quầng mắt xanh nhạt của cô, thở dài: "Xin lỗi."
Lâm Ngữ Kinh chỉ vào cậu: "Tự cậu nói xem cậu có còn là người nữa không?"
"Tớ không phải người." Cậu đi tới, chống tay lên mặt giường khom người xuống, hôn tóc cô một cái, hạ thấp tư thế, "Tớ sai rồi."
Hẳn là cô đã tự mang theo dầu gội đầu gì đó của mình, trên tóc có hương hoa hồng hòa lẫn vị ngọt ngào cực kỳ quen thuộc. Nghi vấn của Thẩm Quyện đến bây giờ cuối cùng đã được giải đáp, đây có lẽ là mùi dầu gội đầu hoặc mùi của sữa tắm.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu né tránh, cười lạnh: "Không nhận nổi, Quyện gia đúng là vô cùng nóng tính."
Thẩm Quyện giơ tay, xoa xoa đầu cô, cụp mắt nhìn cô, hơi bất đắc dĩ: "Ông đây đối với cậu, chưa từng nóng tính."
Lâm Ngữ Kinh không để ý tới cậu, chẳng buồn nhìn một cái, nhích nhích về phía đầu giường, chuẩn bị ngủ.
Thẩm Quyện trực tiếp nắm lấy chân cô kéo người trở lại cuối giường.
Quần ngủ của cô rất rộng, dài đến đầu gối. Một phát kéo như thế đã khiến ống quần bị sượt lên trên, lộ ra một đoạn bắp đùi trắng mịn.
Lâm Ngữ Kinh không chút nghĩ ngợi, sau khi kịp phản ứng liền vung cái chân còn lại đạp tới vị trí then chốt của cậu.
Thẩm Quyện "Xuỵt" một tiếng, hơi nghiêng người ra sau tránh thoát, một phát bắt được mắt cá chân cô: "Thích nơi này của tớ vậy à? Chẳng phải từng nói với cậu có nhiều chỗ không thể tùy tiện đá sao?"
Lâm Ngữ Kinh mất một lúc lâu, mới phản ứng được cậu đang nói đến hồi cao trung, lần ở dưới lầu KTX nữ kia.
Mắt cá chân của cô bị cậu giữ lấy, mãi không thể rút về, tai hồng lên, tức đến nổ phổi: "Thẩm Quyện, cậu giữ chút mặt mũi của mình được không hả!"
Thẩm Quyện rũ mắt: "Còn giận nữa không?"
Lâm Ngữ Kinh chỉ ra cửa: "Cút."
Thẩm Quyện nhếch môi: "Mọi người đều nói lúc bạn gái tức giận, làm một hồi là ổn ngay."
"...CMN chứ." Lâm Ngữ Kinh kinh hãi rồi, mấy lời bậy bạ cũng sắp tuôn ra đến nơi, trợn mắt há hốc mồm lặp lại, "Cậu có thể giữ chút mặt mũi không vậy??"
Thẩm Quyện không nhanh không chậm lôi cô trở lại từng chút một, kéo đến dưới người mình, thấp giọng hỏi: "Lâm Ngữ Kinh, cậu có nhớ trước đây cậu đã từng nói gì không, phía trên cậu có người?"
Lâm Ngữ Kinh: "Nhớ cái con khỉ á!"
"Để tớ giúp cậu nhớ lại một chút." Thẩm Quyện chống lên mặt giường cúi người xuống, hôn một cái lên mắt của cô, "Bây giờ cậu nhìn xem người phía trên cậu là ai?"