Tên lưu manh Thẩm Quyện này giở trò cong cong vẹo vẹo, đúng thực là không nằm trong phạm vi thông hiểu và chống đỡ được của Lâm Ngữ Kinh.
Hiểu biết của con gái đối với phương diện này, suy cho cùng vẫn tương đối hạn hẹp.
Hồi mới biết những thứ này, bọn Trình Dật có khi cũng sẽ tán gẫu về phương diện này. Tuy rằng bình thường bọn họ là anh em thân thiết không phân nam nữ, nhưng mấy đề tài nói chuyện thế này, họ vẫn muốn tránh đi một chút.
Lâm Ngữ Kinh cũng không gắng sức đi tìm hiểu sâu, cô không phải người có lòng hiếu kỳ.
Nhưng mà có một số việc, cho dù chẳng biết cái quỉ gì, cũng phải hiểu được.
Cô phản ứng một lúc lâu, vốn là cảm thấy trí tưởng tượng của mình quá là khủng khi*p rồi, thế nhưng Thẩm Quyện lại tận lực đè thấp giọng, hoàn toàn là đang ám chỉ rõ rõ ràng ràng với cô rằng ——
Tớ chính là ý này!
Tớ chính là đang đùa giỡn lưu manh!
Tay Lâm Ngữ Kinh run lên, Type 95 trong tay bỗng chốc trở nên nặng hơn gấp mấy lần, không chỉ nặng thêm, dường như còn có chút phỏng tay.
Cầm không được không cầm cũng không được, quái quái dị dị.
Lâm Ngữ Kinh muốn trực tiếp phang cái báng súng lên đầu cậu.
Cô hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng: "Thẩm Quyện, làm cho giống người đi, cậu là biến thái sao?"
Thẩm Quyện nghiêng người về sau, kéo dãn khoảng cách, nhếch môi nhìn cô: "Tớ đây không phải là, thiện ý nhắc nhở sao?"
Lâm Ngữ Kinh trợn trừng mắt, mắt còn nhìn bia ngắm phía trước, không nhìn cậu: "Tớ thực sự cảm ơn cậu đó, hát bài 《 Lúc tỉnh mộng* 》cho cậu nghe được không."
(*) Một bài hát của Trần Thục Hoa. Link: https://zingmp3.vn/bai-hat/Luc-Tinh-Mong-Tran-Thuc-Hoa/ZWZEFFWE.html
Thời điểm chột dạ đi dỗ dành cậu thì dịu dàng vô cùng, còn có thể làm nũng, đáng yêu không gì chịu nổi.
Hòa thuận lại một cái, là lập tức lộ rõ bản chất, nhún nhường làm nũng gì đó, biến mất không còn một mống.
Xùy, bọn con gái.
Thẩm Quyện "Xùy" một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Đường tăng bên cạnh bị lạnh nhạt hồi lâu rốt cuộc cũng không nhịn được mà đi tới.
Lâm Ngữ Kinh bắn trượt phát súng cuối cùng, bò dậy từ dưới đất. Huấn luyện viên vừa khéo sang bên đây, Tiểu Đường tăng mặt trắng đi theo đến. Một giây lạnh nhạt trước đó hoàn toàn không còn sót lại chút gì, cậu ta hệt như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau ௱ôЛƓ Thẩm Quyện: "Sư huynh! Sư huynh anh đi đâu vậy, mấy năm qua anh đã ở đâu?"
Thẩm Quyện không lên tiếng.
Tiểu Đường tăng cũng không nản lòng: "Ngày em quay về bọn họ liền nói anh không ở đây nữa, em đã khóc rất lâu đấy. Anh cũng không nói với em, em chỉ có một tấm ảnh chụp chung với anh, em cắt mình anh xuống dán ở đầu giường, mỗi ngày ba quỳ chín lạy —— "
Mấy người họ đi tới cuối đội, Lâm Ngữ Kinh dừng chân lại, suýt chút nữa đã bật cười.
Thẩm Quyện cũng ngừng bước, quay đầu, mặt không cảm xúc: "Tôi ૮ɦếƭ rồi à?"
"Sư huynh, anh đừng nói gở." Tiểu Đường tăng mặt trắng nghiêm túc cau mày, nói tiếp, "Sao anh gầy đi nhiều thế?"
Lâm Ngữ Kinh nghe vậy, nhấc mắt lên.
Thẩm Quyện nhìn cô một cái, lại quay đầu đi, giơ tay gõ gõ đầu Tiểu Đường tăng: "Sao vẫn còn nói nhiều vậy hả?"
Lâm Ngữ Kinh đã quan sát Thẩm Quyện tỉ tỉ mỉ mỉ.
Trước đây cô còn chưa có cơ hội quan sát cậu kỹ càng, chỉ cảm thấy góc cạnh của thiếu niên trở nên sắc bén hơn, khí chất cả người trầm mà lạnh. Khi đó cô chỉ nghĩ là vì một năm rưỡi không gặp, hơn nữa cậu khi ấy lại đang tức giận.
Sau khi xa cách quá lâu, thành thật mà nói, Lâm Ngữ Kinh ít nhiều gì cũng có chút cảm giác xa lạ và xa cách không nói ra được. Từ đầu đến cuối cô đều nỗ lực quên đi, làm mình chủ động một chút, tươi vui một ít, chậm rãi làm nhạt đi cảm giác này, cố gắng tìm lại cách thức ở chung của hai người trước đây.
Đầu óc bị nhồi nhét quá nhiều suy nghĩ, rất nhiều vấn đề đều bị bỏ sót.
Chẳng hạn như Thẩm Quyện đã trải qua một năm rưỡi này như thế nào.
Cậu đã gặp phải chuyện gì.
Studio thế nào rồi.
Cậu của cậu thế nào rồi.
Còn có lời Trình Dật nói lúc trước, năm ngoái tới thành phố A, trông thấy dáng vẻ của cậu rất suy sụp là có chuyện gì.
Cũng không kịp hỏi.
Tiểu Đường tăng vẫn còn đang nói, cái miệng ba la bô lô y như súng liên thanh. Sau đó nói được một nửa, Tiểu Đường tăng nhìn cô một cái, lại kéo Thẩm Quyện sang bên cạnh lặng lẽ trò chuyện vài ba phút.
Lâm Ngữ Kinh cũng không để ý lắm, có hơi thất thần.
Hạng mục bắn súng đạn thật này là lấy điểm theo đội, hình như còn có trận thi đấu. Thẩm Quyện bị Đường Tăng kéo đi một lúc, lại bị lớp bọn họ gọi tới. Tiểu Đường tăng hai mắt sáng rực, chạy theo.
Lâm Ngữ Kinh cũng theo qua.
Thẩm Quyện đang giơ súng nằm trên mặt đất, động tác của cậu rất chuẩn xác. Một đôi chân dài lớn cực kỳ thu hút ánh mắt người khác, một thân đồ rằn ri màu xanh lục, thoạt trông cứ như một con ếch đạp thẳng chân.
Lâm Ngữ Kinh không biết mình vừa nãy có phải cũng trông giống như vậy không.
Có thể là xấu hơn một chút, dù sao động tác của cô dám cá là không đúng tiêu chuẩn.
Hai mắt Tiểu Đường tăng lúc này vẫn còn sáng bừng, mãi đến tận khi Thẩm Quyện bắn xong hai phát súng đầu.
Tiểu Đường tăng ngẩn người, sau đó mím môi lại.
Lâm Ngữ Kinh liếc mắt nhìn cậu ta.
Sắc mặt tiểu thiếu niên không tốt lắm, cậu ta thở dài, lùi về sau hai bước.
Lâm Ngữ Kinh thấp giọng hỏi: "Sao đấy?"
Thiếu niên nhìn cô một cái, chậm chạp nói: "Sư huynh nói cậu là vợ anh ấy, hai người các cậu bao giờ đi lĩnh chứng?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh suýt nữa đã bị sặc nước bọt.
Thẩm Quyện!
Cậu bị cái gì vậy!
"Không phải." Lâm Ngữ Kinh hơi kinh hãi nhìn cậu ta, "Bọn tôi còn chưa tới tuổi kết hôn theo pháp luật, chuyện này cậu phải biết chứ."
Tiểu Đường tăng: "..."
"Ồ, đúng, vẫn chưa tới." Tiểu Đường tăng gật gù, bỗng nhiên đưa tay về phía cô, tự giới thiệu mình, "Chào cậu, tôi tên Dung Hoài, rất vui được biết cậu."
"..."
Đàng hoàng, nghiêm túc lại gượng gạo.
Lâm Ngữ Kinh cũng phối hợp với tác phong của cậu ta, hết sức cứng nhắc tự mình giới thiệu một chút, do dự chốc lát, hỏi: "Cậu gọi Thẩm Quyện là sư huynh, hai người các cậu quen nhau lúc nào thế."
"Lúc ở trong đội." Dung Hoài nói cũng như không.
Chắc cũng ý thức được điều này, cậu ta chậm rì rì bổ sung: "Lúc tôi vào đội thành phố thì anh ấy đã có ở đó rồi. Hồi đó tôi nhỏ, chắc lớp năm lớp sáu tiểu học* gì đó, đều là sư huynh chăm sóc tôi."
(*) Bậc tiểu học ở Trung Quốc có 6 lớp, cấp hai 3 lớp, cấp ba 3 lớp.
Lâm Ngữ Kinh hơi kinh ngạc: "Tiểu học sao?"
Dung Hoài gật gật: "Xạ kích là hạng mục đào tạo người trẻ, từ nhỏ đã phải luyện rồi. Nhưng mà sư huynh vẫn là người giỏi nhất trong đó, mới có một năm đã được đội tỉnh gọi lên rồi." Hai mắt Dung Hoài lại sáng lên, "Cậu không thể tưởng tượng được anh ấy lúc đó lợi hại cỡ nào đâu."
"Bây giờ cậu ấy cũng lợi hại." Lâm Ngữ Kinh không nhịn được nói.
"Hiện giờ không được, anh ấy đã bỏ huấn luyện mấy năm rồi." Dung Hoài lắc lắc đầu, lại cau mày, "Các cậu nhìn thì thấy lợi hại, bọn tôi lại không thấy vậy. Hơn nữa lúc này anh ấy không còn giống vậy rồi, tôi không nói rõ được, dù sao chính là, không giống với trước đây."
Lâm Ngữ Kinh phát hiện, cô thật sự không thể chịu nổi khi nghe người khác nói Thẩm Quyện không được.
Thẩm Quyện tẩy não cho cô quá thành công, dẫn đến bây giờ cô cứ khăng khăng mù quáng cảm thấy cậu tốt, cậu lợi hại, cậu thực sự không gì không làm được.
Lâm Ngữ Kinh nheo mắt lại: "Mấy năm thì thế nào? Người khác có thể mấy năm không được, nhưng cậu ấy không phải người khác, phải nhặt kiếm lên thì không nhặt được kiếm không đứng lên."
Dung Hoài sững sờ nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh thở dài: "Xin lỗi, giọng điệu hơi căng, có điều tôi không có ý tứ gì khác."
Dung Hoài đột nhiên nói: "Cậu nói đúng."
Lâm Ngữ Kinh chớp mắt: "Cái gì?"
Dung Hoài đã chạy đi rồi.
Thiếu niên tung tăng bước đi, hệt như một cơn gió, va vào vai người trước mặt mà nhảy nhót chạy ra bãi bắn bia ngoài trời.
Cố Hạ xoa xoa bờ vai bị cậu ta ᴆụng vào mà đi đến: "Tiểu Đường tăng trông vui vẻ ghê nhỉ, cậu với cậu ấy bày tỏ thành công rồi?"
Lâm Ngữ Kinh bật cười: "Cậu nghĩ linh tinh gì thế hả, đó là sư đệ của bạn trai tớ."
"Tớ phát hiện cậu đúng là một bạn học nữ rất có chuyện xưa nha." Cố Hạ nói, "Tớ có thể mạo muội hỏi một câu không, vị trạng nguyên kia của cậu là bạn trai cũ hay vẫn là bạn trai hiện tại, xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Hạ không thể không biết xấu hổ mà nói toẹt chuyện bắt cá hai tay, dừng một chút, lại bổ sung: "Đương nhiên, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu cậu không muốn nói thì chúng ta lại chuyển sang đề tài tiếp theo."
"Có gì mà không muốn nói chứ." Lâm Ngữ Kinh thở dài: "Hai vấn đề."
Cố Hạ: "Hả?"
Lâm Ngữ Kinh giơ một ngón tay: "Thứ nhất, là bạn trai, không phải bạn trai cũ." lại nhấc tiếp một ngón, "Thứ hai, tớ biết cậu có chuyện ngại không dám hỏi, cậu ấy không bắt cá hai tay, tớ cũng không biết sự kiện bắt cá hai tay ù ù cạc cạc này truyền ra như thế nào, rốt cuộc là chuyện gì."
Cố Hạ gật gù, hiểu rõ chuyện tình cảm của bạn cùng phòng mình bây giờ rất tốt là được rồi, nếu không cũng không biết lúc tám chuyện về trạng nguyên tỉnh thì phải dùng thái độ tích cực hay tiêu cực nữa, cũng không hỏi nhiều: "Vậy cậu hỏi cậu ta thử đi chứ."
*
Lâm Ngữ Kinh không thể ngay lập tức đến hỏi Thẩm Quyện vị Tiểu Thanh mai cùng cậu tình chàng ý thi*p kia chui từ đâu ra. Ông chủ Thẩm vừa mới bò dậy từ dưới đất thì đã bị một đám nữ sinh lớp bọn họ bao vây, líu ra líu ríu đủ thể loại.
Lâm Ngữ Kinh phát hiện số lượng nữ sinh ở khoa tài chính có lẽ còn nhiều gấp đôi so với khoa máy tính.
Một buổi sáng qua rất nhanh, vừa vặn đến giờ nghỉ trưa, Lâm Ngữ Kinh cũng không vội, bước ra xa hai bước, đứng ở cửa, lấy điện thoại từ trong túi quần hướng về phía Thẩm Quyện chụp cái "tách" một tấm.
Cô ra khỏi bãi bắn bia ngoài trời, tựa trên bức tường bên trái trong hành lang, gửi tấm hình kia cho Thẩm Quyện, thiếu niên đứng chính giữa, một đám con gái gầy có béo có bao vây xung quanh.
Lâm Ngữ Kinh gõ chữ: [ Đây chính nguyên nhân cậu đi học tài chính? ]
Thẩm Quyện không trả lời ngay.
Cậu chưa ra khỏi tòa nhà xạ kích, đã bị Dung Hoài chặn ở cửa, kéo qua một phía của hành lang: "Sư huynh, chúng ta nói chuyện."
Cố chấp buộc cậu nói chuyện.
Thẩm Quyện: "..."
Thật ra ban đầu, lúc Thẩm Quyện mới nhìn thấy Dung Hoài đã có vài phần xúc động.
Thằng nhóc được gia đình quá nuông chiều, cao dong dỏng rồi mà còn khóc nhè, huấn luyện mệt ban đêm còn lén lén lút lút trùm chăn khóc, bây giờ cũng đã lớn như vậy rồi.
Dung Hoài bao lớn rồi?
Hình như nhỏ hơn cậu hai tuổi, tuy rằng khi đó cậu nhóc vẫn còn ấu trĩ khóc đến sưng mũi cứ như chỉ mới hai tuổi.
Cùng tuổi với Lâm Ngữ Kinh.
Thẩm Quyện nhớ tới dáng vẻ hết sức yếu đuối trẻ con của thiếu niên nhỏ năm đó, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng xem Lâm Ngữ Kinh khi đó sẽ như thế nào.
Tiểu cô nương này toàn thân đều là phản nghịch ngầm, vào thuở ấy hẳn phải rất phách lối. Đầu óc Thẩm Quyện liên tưởng đến một cô gái nhỏ đáng yêu buộc hai bím tóc đuôi ngựa, đi theo đám anh em đánh nhau, ngó thấy có người đến thì một giây sau lập tức biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm dưới đất khóc, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Thế là Dung Hoài nhìn thấy vị sư huynh tôn kính của cậu ta đang đứng ở cửa, bỗng nhiên cúi đầu khẽ cười hai tiếng.
"Sư huynh..." Dung Hoài yếu ớt nói, "Em vừa gọi điện thoại cho huấn luyện viên Tiết."
Thẩm Quyện khựng lại, đưa mắt lên.
"Em không nói gì hết." Dung Hoài vội nói, "Em chỉ hỏi ông ấy nghỉ tập mấy năm mà quay về huấn luyện lần nữa thì có cơ hội tìm lại trạng thái lúc trước không. Hồi đó anh đi gấp, còn chưa chờ em thi đấu về đã đi rồi. Em sẽ không hỏi tại sao anh bỏ đi, đoán là em có hỏi anh cũng sẽ không nói, thế nhưng bây giờ chẳng phải anh đã về rồi sao?"
Thẩm Quyện nhìn cậu ấy: "Cậu muốn nói cái gì?"
"Em chính là muốn nói," Dung Hoài nói với tốc độ rất nhanh, "Em cảm thấy anh vẫn còn kịp, hơn nữa em đã hỏi rồi, cũng không phải là không có tiền lệ. Mấy năm trước có một sư huynh họ Thôi, trở về huấn luyện lại hai năm, năm trước còn đoạt được huy chương đồng ở đại hội thể thao thành phố."
Giọng nói của Dung Hoài có chút mong chờ và gấp gáp: "Sư huynh, anh cũng đã đi mấy năm rồi, nếu anh quay về tiếp tục huấn luyện..."
Thẩm Quyện cắt ngang cậu ấy: "Cậu cũng đã nói là huy chương đồng."
Cậu cười cợt: "Tại sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ đồng ý làm người đứng thứ ba?"
Dung Hoài há miệng, lời nói được một nửa bị mạnh mẽ chặn lại.
"Anh không giống thế." Dung Hoài cứng rắn nói, "Anh với người đó dĩ nhiên không giống nhau."
"Dung Hoài, tôi đi bốn năm rồi." Thẩm Quyện bình tĩnh nói, "Đối với một vận động viên mà nói, bốn năm có ý nghĩa thế nào, tôi có thể có mấy cái bốn năm? Thời gian rất công bằng, mỗi người đều giống nhau."
Dung Hoài yên lặng.
"Bản thân cậu cũng hiểu rõ mình đang nói cái gì." Thẩm Quyện nói, "Chuyện của quá khứ thì đã là quá khứ, đời người trải qua những việc như vậy cũng rất tốt. Cậu hãy đi về phía trước, đừng quay đầu lại, cũng đừng có những suy nghĩ kỳ lạ."
Lúc Thẩm Quyện nói những lời này biểu cảm lạnh nhạt, ngữ khí không chút nhấp nhô, khiến người ta cảm thấy cậu thật sự đã là quá khứ, tựa như không cách khơi dậy hứng thú trước kia nữa.
Dung Hoài đột nhiên cảm thấy hơi hoảng sợ.
Lần đầu tiên Dung Hoài nhìn thấy Thẩm Quyện là lúc tiểu học, sắp sửa lên sơ trung, vẫn còn là một cậu nhóc.
Thẩm Quyện khi đó cũng không lớn. Tiểu thiếu niên trỗ mã muộn, vóc dáng thấp hơn hiện tại mấy cái đầu, một tay cầm cây súng lục, tay khác cho vào túi áo, nghiêng người, cánh tay cầm súng kéo căng đến mức thẳng tắp, khẽ nâng lên một chút, nòng súng hướng đến cái đài trước mặt.
Trong thời gian Tiểu Dung Hoài chớp mắt, thiếu niên giơ cánh tay lên, đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng bắn một loạt năm phát súng tới năm tấm bia ngắm trước mắt.
Cậu rất chăm chú, thậm chí hoàn toàn không chú ý tới Dung Hoài đã đứng bên cạnh nhìn rất lâu, biểu hiện thờ ơ, có loại kiêu ngạo thản nhiên.
Dung Hoài cảm thấy mình bị vẻ đẹp trai này mê hoặc rồi.
Cậu ta đổi hạng mục, không chút do dự vùi đầu vào hoài bão súng ngắn bắn nhanh, vừa khéo lại được phân vào cùng phòng ngủ với Thẩm Quyện. Từ đó về sau, Thẩm Quyện có thêm một em trai nhỏ cuồng si bám đít.
Cái tên Thẩm Quyện này tính khí chẳng tốt lành gì, hiện tại đã khá hơn nhiều lắm đấy. Thời còn trẻ trâu ấy quả thực kinh người không chịu nổi, ánh mắt nhìn tất cả mọi người đều giống như đang nói "Đám các người đều là cặn bã", đối xử hết sức bình đẳng.
Dung Hoài cũng không để tâm, Thẩm Quyện mặt lạnh nhìn cậu ta như đồ bỏ đi cậu ta cũng không để ý, nhiệt tình đóng vai em trai nhỏ cuồng si, theo sau ௱ôЛƓ cậu gọi sư huynh sư huynh.
Sau đó cậu ta phát hiện Thẩm sư huynh sẽ vào thời điểm cậu ta nửa đêm trốn trong chăn khóc nhè mà xốc phắt chăn cậu lên, rót cho cậu bát súp gà độc*, sau đó dẫn cậu đến sân huấn luyện chạy vòng.
(*) Trong trường hợp này, có thể hiểu là lừa gạt, nói dối điều gì đó để làm người khác cảm thấy tốt hơn (Xuất phát từ thiện ý).
Là một người dịu dàng lại kiêu ngạo, vô cùng lợi hại.
Thế nhưng hiện tại cậu không giống vậy nữa rồi.
Cậu cứ như bị thứ gì đó đè lên, cả người đều không đứng dậy nổi.
Dung Hoài cắn răng: "Em không cam lòng."
Thẩm Quyện nghiêng đầu, nhìn ảnh vận động viên treo trên hành lang tòa nhà xạ kích, hờ hững nói: "Bản thân tôi còn chẳng có gì không cam lòng, cậu không cam lòng gì chứ."
"Em chính là không cam lòng, anh còn chưa đi đến đỉnh núi xem thử thì đã từ bỏ rồi." Dung Hoài nhìn cậu, mắt đỏ lên, "Sư huynh, anh còn chưa từng nhìn qua một cái, tại sao lại không tiếp tục leo lên chứ?"
Thẩm Quyện nghiêng đầu nhìn cậu ấy, không lên tiếng.
Một lát sau, cậu thở dài: "Phía trên kia bây giờ đã không còn vị trí của tôi nữa." Thẩm Quyện nói, "Tôi đã bị đè dưới chân núi rồi."
*
Ở nơi khuất bóng, Lâm Ngữ Kinh dựa lưng vào tường, đứng bên cạnh cửa thoát hiểm trong hành lang, đầu tựa lên mặt tường, nhìn chằm chằm đám mạng nhện bé nhỏ mềm yếu trong góc, trừng mắt nhìn.
Cô nghe thấy Dung Hoài hỏi tại sao.
Cậu ta không biết tại sao, cậu ta không biết thứ đè lên người Thẩm Quyện đó là gì, nhưng Lâm Ngữ Kinh biết.
Cô vốn dĩ đã định hôm nay hoặc ngày mai, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, hai người sẽ hẹn gặp nhau, bọn họ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Trước đây không dám nói, không thể nói. Bây giờ cô đồng ý nói cho Thẩm Quyện tất cả mọi chuyện cậu muốn biết, cũng muốn hỏi xem sau khi xa nhau cậu có ổn hay không, có mệt hay không, có chuyện gì không vui hay không.
Cô muốn tham gia vào khoảng thời gian mình đã lỡ mất của cậu.
Bây giờ Lâm Ngữ Kinh đã biết đáp án rồi.
Cậu trải qua không tốt một chút nào.