Trong chuyên mục trên website của Bát Trung tuy rằng có viết trạng nguyên Thẩm đã đến ngôi trường nào, nhưng cũng không tỉ mỉ đến mức ghi rõ cậu ấy học chuyên ngành nào.
Lâm Ngữ Kinh đành dựa vào đoán bừa.
Chuyên ngành nổi trội nhất của đại học A chỉ có mấy cái, sau khi sàng lọc một hồi thật ra cũng rất dễ đoán. Lâm Ngữ Kinh chọn ra mấy chuyên ngành nổi bật, lại dựa theo hứng thú của mình đắn đo giữa tài chính và máy tính nửa ngày, cuối cùng cảm thấy khí chất Thẩm Quyện khá là phù hợp với máy tính, không buồn do dự chọn ngay cái này.
Kết quả cậu ta học tài chính.
Lâm Ngữ Kinh suýt chút nữa đã tức đến đau tim.
Tuy nhiên nếu là đoán bừa thì nhất định phải có rủi ro, sau khi cô tức một chặp rồi cũng không để ý nữa, dù sao có thể học chung một trường là được rồi, chuyện chuyên ngành khác nhau này Lâm Ngữ Kinh không quá miễn cưỡng.
Việc cấp bách là, hiện giờ Thẩm Quyện đang tức giận.
Xế chiều hôm đó phải đến lớp nhận sách, lại phải đến tòa nhà thể dục nhận đồng phục huấn luyện quân sự, thời gian rất sít sao, Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện chưa thể ôn xong chuyện cũ.
Cô ngay cả mặt mũi cũng không cần, không tiếc giá nào mà nhún mình làm nhũn, kết quả Thẩm Quyện không hề bị lay động.
Vậy mà không chút phản ứng nào.
Thực sự tức giận không nhẹ.
Buổi tối trở về phòng ngủ, Lâm Ngữ Kinh lôi laptop ra, mở một trang word mới, chuẩn bị viết một kế hoạch dỗ dành bạn trai.
Cô chậm rì rì mà gõ xuống kí hiệu thứ nhất 《 》— Kí hiệu chỉ tên sách.
Sau đó bắt đầu phát ngốc hơn năm phút.
Lâm Ngữ Kinh bỏ cuộc, thở dài, đóng máy tính lại mở sổ ra.
Hơn một năm ở Hoài Thành ấy, cô đã tập thành thói quen viết nhật ký, mỗi buổi tối đều phải dành ra mấy phút để viết. Cho dù hôm nay và hôm qua không có gì khác biệt, cô cũng sẽ viết đôi lời, để nhắc nhở bản thân ngày tháng đang trôi về phía trước.
Viết đầy hai cuốn sổ, vài nét 乃út ít ỏi ghi chép lại sự trôi chảy của năm tháng.
Cô rút ra một cây 乃út từ ống đựng 乃út, viết ngày tháng và thời tiết hôm nay, sau đó xoạt xoạt viết một hàng chữ bên dưới, suy nghĩ một chút, vẽ một biểu cảm không vui phía sau.
—— "Hôm nay bạn trai dỗi rồi:-( "
Viết xong ngừng 乃út lại, dừng một chút.
Đây có lẽ là cơ hội của cô.
Từ trước tới giờ đều là cậu lôi kéo cô, bây giờ đến phiên cô đi bắt lấy cậu.
Thiếu nữ dũng cảm Lâm Ngữ Kinh mím mím môi, vùi đầu bổ sung một hàng.
—— "Tôi phải tìm cách câu dẫn cậu ấy:-) "
*
Một ngày trước khi đại học A bắt đầu huấn luyện quân sự, buổi tối ngày trước đó, Lâm Ngữ Kinh đi ăn cơm với bạn cùng phòng, thuận tiện dạo quanh khu phố thương mại gần đó một vòng, mua cả đống vật dụng về, tiện thể mỗi người mua một tuýt kem chống nắng.
Lâm Ngữ Kinh mua hai tuýt, vốn định buổi tối tìm Thẩm Quyện đưa cho cậu. Bạn trai có giá trị nhan sắc cao, đen hay không cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của cậu, nhưng huấn luyện quân sự phơi nắng cả ngày như thế, tia hồng ngoại rất có hại cho cơ thể.
Kết quả buổi tối mấy cô gái nhỏ mới quen trong phòng ngủ bắt đầu lập hội tán gẫu, làm quen một chút. Lâm Ngữ Kinh không thể không tham gia, cũng đành trò chuyện với các cô ấy trước.
Mấy cô gái nhỏ trời Nam biển Bắc nơi nào cũng có, cùng ăn tối xong cũng đã quen thuộc dần. Tính cách khác nhau, vậy mà cũng tán gẫu rất hài hòa.
Giữa chừng, Lâm Ngữ Kinh gửi cho Thẩm Quyện cái tin nhắn WeChat: [ Bạn trai, khoa kinh doanh các cậu ngày mai tập hợp ở đâu? ]
Thẩm Quyện trái lại trả lời rất nhanh, cũng không làm chiến tranh lạnh với cô, lúc Lâm Ngữ Kinh mở cái tin nhắn này, trước khi nhìn thấy nội dung tâm trạng còn rất hớn hở.
Thẩm Quyện: [ Hả? ]
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Hả cái ௱ôЛƓ cậu ấy.
Lâm Ngữ Kinh còn có thể tự phiên dịch ý tứ của cậu trước một chữ cái cộng thêm dấu chấm hỏi này.
—— Có chuyện gì sao?
Được.
Thẩm Quyện cậu giỏi lắm.
Lâm Ngữ Kinh trừng một cái, vứt điện thoại di động qua một bên.
Suy nghĩ một chút, lại cầm lên lần nữa, vừa nén nhịn mà khổ não xem xem có thể nói gì để phá vỡ cục diện bế tắt của cuộc đối thoại khô khan này, vừa nghe giường đối diện tán dóc.
Giường đối diện là một cô gái nhỏ bản địa, rất dễ gần, tóc ngắn ngang vai đáng yêu, tính cách cũng hoạt bát, như một cục nấm nhỏ dồi dào sức sống.
Nấm Nhỏ đang phổ cập kiến thức cho hai cô gái vùng khác về trạng nguyên tỉnh Thẩm Quyện năm nay.
"Đúng, vốn là như vậy á, Bát Trung, tớ có một người bạn sơ trung học ở Bát Trung, đã nói với tớ đôi chút. Dù sao cũng chính là thể loại hot boy trong trường họ ấy, thành tích đã tốt mà còn đẹp trai." Nấm Nhỏ nói, "Có điều bạn tớ nói với tớ người này có hơi đáng sợ, lúc học 11 lưu ban một năm, tiếp đó năm học lại lớp 11 hình như có yêu đương với một bạn gái, sau đó dường như cậu ta bắt cá hai tay, bạn gái thương tâm chuyển trường."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh gửi tin nhắn được nửa chừng, dừng lại, ngây ngốc ngẩng đầu lên: "Hở?"
Nấm Nhỏ nhìn cô, nghiêm nghị quả quyết mà gật gật đầu: "Tớ cũng là nghe bạn tớ nói, nhưng mà chuyện này rất nổi tiếng ở trường bọn họ, dù sao cũng là nhân vật làm mưa làm gió mà, trái lại là bắt cá hai tay với thanh mai trúc mã."
"..."
Ngón tay Lâm Ngữ Kinh còn lơ lửng trên màn hình di động, có phần ngơ ngác, đồng thời ngẫm nghĩ hình như cũng chưa từng nghe nói Thẩm Quyện có cái thanh mai trúc mã nào.
"Có người nói người bạn gái đó của cậu ta trông cũng rất xinh đẹp, kiểu tiểu tỷ tỷ mỹ nữ học bá." Nấm Nhỏ nói, "Bạn tớ nói hai người này có thời kỳ ngọt đến ngấy ૮ɦếƭ người đấy. Có lần bọn họ thi cùng một phòng thi, sau đó sáng sớm tiểu tỷ tỷ mua sữa đậu nành cho cậu ấy, cậu ấy đến liền đưa ngay cho cậu. Ai ngờ cậu ấy liền cực kỳ cực kỳ tự nhiên giúp tiểu tỷ tỷ vặn ra, sau đó tiểu tỷ tỷ nhận lấy rồi cực kỳ cực kỳ tự nhiên mà uống hai ngụm, mới phản ứng lại, nói là mua cho cậu ấy. Sau đó cậu ấy bèn nói, vậy cậu để đó đi, lát nữa tôi uống."
Nấm Nhỏ che mặt: "A a a a ngọt ૮ɦếƭ tớ rồi."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
"Sau đó ——" Nấm Nhỏ dừng một chút, ngẩng đầu lên, cường điệu nói, "Các cậu có biết tại sao hồi lớp 11 cậu ấy lại tạm nghỉ học một năm không?"
Một bạn cùng phòng khác tên Khúc Thi Hàm rất nôn nóng: "Tại sao tại sao?"
Nấm Nhỏ đột nhiên vỗ bàn một cái: "Bởi vì cậu ta đánh bạn cùng bàn của mình thành người thực vật!!"
Lâm Ngữ Kinh: "..."
"Trái lại có người nói lão đại là một người tính khí rất nóng nảy, thế nhưng lại cực kỳ chiều chuộng bạn gái trước của cậu ta, đánh không đánh trả mắng không mắng lại." Nấm Nhỏ nói, "Tiết thể dục, cậu ấy chống đẩy, tiểu tỷ tỷ kia ở bên cạnh đánh cậu ấy, làm một cái, tát cậu ấy một cái, làm một cái, tát cậu ấy một cái. Có người nói đánh còn rất tàn nhẫn, vậy mà lão đại hoàn toàn không hề tức giận nha, còn cười đến xán lạn, đau cũng vui vẻ."
Khúc Thi Hàm nghe vậy rất kích động, cũng bất chợt vỗ bàn một cái: "Đây là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ thế nào chứ?"
"Sau đó cậu ta bắt cá hai tay." Nấm Nhỏ xòe hai tay ra, nói, "Tình yêu không còn nữa, tiểu tỷ tỷ thương tâm chuyển trường."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh vẻ mặt lơ ngơ.
Loại chuyện nghe người khác kể về chuyện xưa của bạn và bạn trai trạng nguyên tỉnh làm mưa làm gió của bạn, còn bị thêm mắm dặm muối chế biến một trận, cuối cùng còn phát triển thần kỳ đến nỗi bạn trai bạn bị cưỡng chế mang tiếng bắt cá hai tay, làm cho tâm trạng cô lúc này có phần vi diệu.
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái: "Các cậu có biết bạn gái cậu ta tên gì không?"
Nấm Nhỏ quay đầu lại, chớp mắt: "Không biết, ôi, bạn tớ có nói với tớ một lần, mà tớ quên mất rồi, hình như họ Lâm hay sao ấy."
"Là họ Lâm." Lâm Ngữ Kinh gật gù, "Tên Lâm Ngữ Kinh."
Nấm Nhỏ: "..."
Khúc Thi Hàm: "..."
Một bạn cùng phòng khác tên Cố Hạ vẫn ngồi bên cạnh tô vẽ móng tay mà thờ ơ dự thính quẹt lệch cọ sơn móng tay đi, một vết lớn màu đỏ quét lên khớp xương.
Cô ấy ngẩng đầu lên, há miệng: "Cậu á."
"À." Lâm Ngữ Kinh nói, "Hình như là tớ đấy."
Yên lặng ba giây.
"Được rồi." Cố Hạ đẩy lọ sơn móng tay một cái, "Không nói chuyện cũ nữa, chúng ta bắt đầu đề tài tiếp theo."
*
Huấn luyện quân sự của Đại học A phong phú hơn hồi cao trung không ít, đầu tiên là mở đại hội động viên trong sân vận động.
Đồng hồ sinh học của Nấm Nhỏ đặc biệt đúng giờ, năm giờ cô nàng đã lo dậy, rón rén rửa mặt xong đến sáu giờ mới đúng giờ gọi các cô.
Thật ra Lâm Ngữ Kinh có tí tật tức giận lúc rời giường, thời điểm không ngủ đủ giấc tâm tình sẽ rất nóng nảy. Thế nhưng nhiều năm như vậy cô cũng đã quen dần từ lâu, nhịn cũng nhịn được rồi, chẳng qua là giai đoạn mới tỉnh dậy khí áp đều rất thấp, cũng không muốn nói chuyện, phải phát ngốc một chút.
Người trong phòng ngủ lần lượt đi rửa mặt. Lâm Ngữ Kinh là người cuối cùng bò xuống giường, rửa mặt xong mặc áo rằn ri tay lở bên trong, áo khoác quần dài, phía dưới là giày cao su, còn nghiên cứu nửa ngày xem làm sao thắt dây lưng.
Thời điểm đến tòa nhà thể dục thời gian vẫn còn sớm, trong tòa nhà còn vắng phân nửa. Các cô men theo lề đường đi thẳng tới trước, tìm đến khoa máy tính ngồi xuống.
Lâm Ngữ Kinh ngồi dựa vào lan can bên lối đi, sau khi ngồi xuống đưa đầu nhìn quanh một vòng, nhìn thấy xa xa là khoa quản lý tài chính hình như ở chếch đối diện.
Phóng tầm mắt nhìn tới toàn là một mảng xanh mơn mởn*, toàn là bắp cải nhỏ, căn bản không thấy Thẩm Quyện ở đâu.
(*) Đồng phục huấn luyện quân sự có màu xanh rằn ri.
Lâm Ngữ Kinh liếc mắt nhìn thời gian, cách thời gian tập hợp mà hướng dẫn viên nói còn một lúc nữa, cô đem mũ mượn được đặt lên ghế, nói một tiếng với Cố Hạ bên cạnh, rồi nhảy xuống từng bậc từng bậc, xuyên qua tòa nhà thể dục đi về hướng chếch đối diện.
Cô tìm tới khoa tài chính, cũng không biết Thẩm Quyện là lớp mấy, đành tới từng lớp tìm, đứng dưới bậc tam cấp nhìn ngó lên trên.
Tôn Minh Xuyên ngồi xuống, liền nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh vừa đi về hướng bên này.
Hội nghị cỗ vũ cho cuộc huấn luyện quân sự, ngồi trong sân vận động đều là một đám tân sinh viên, toàn bộ người bước vào đều mang vẻ mặt hoang mang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào các bảng hiệu, lần lượt tìm xem từng cái. Chỉ có cô gái này, trực tiếp băng qua tòa nhà thể dục to lớn, dứt khoát đi thẳng đến bên này, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái.
Tôn Minh Xuyên vỗ vỗ Vu Gia Tòng bên cạnh: "Ê, cậu nhìn cô gái này nè, cậu mau nhìn đi mau nhìn đi."
Vu Gia Tòng ngẩng đầu lên: "Ai đâu?"
"Kia kìa! Ở đó đó! Người nữ thần nhất á! Sắp đi đến trước mắt cậu rồi." Tôn Minh Xuyên nói, "Lão Vu, tôi yêu rồi, cô ấy ở khoa chúng ta sao?"
Cô gái có vẻ đang tìm gì đó, đi thẳng từ lớp tài chính bên kia sang đây, tầm mắt quét qua từng hàng từng hàng.
"Không phải đâu, chắc là đến tìm người." Vu Gia Tòng nghiêng đầu, buồn cười nhìn cậu ta, "Cậu mới nhìn người ta một cái là đã yêu rồi à."
"Mọi thứ dù sao cũng phải có mở đầu, đúng chứ?" Tôn Minh Xuyên nâng cằm, nhìn cô đến gần, "Thời gian thích hợp gặp được người thích hợp, tôi cảm thấy tôi sắp mở ra một câu chuyện tình yêu học đường oanh oanh liệt liệt rồi. Thừa dịp Thẩm Quyện còn chưa tới, không ai có thể che lấp khuôn mặt đẹp trai tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng này được, mau mau, anh trai phải đến bắt chuyện với nữ thần."
Tôn Minh Xuyên nói xong, giơ tay vuốt vuốt tóc mái, đứng dậy: "Thế nào, anh đây có đẹp trai không?"
Vu Gia Tòng không buồn phản ứng với cậu ta, để điện thoại xuống đứng dậy, vẫy vẫy tay về phía trước: "Thẩm Quyện, ở đây!"
Tôn Minh Xuyên tức thì nhìn thấy nữ thần của cậu ta sau khi nghe thấy cái tên này bước chân liền khựng lại, sau đó nhìn qua hướng của bọn họ.
Tôn Minh Xuyên chạm mắt cùng cô hai giây, lẩm bẩm: "Đậu mọe."
Sau đó cậu ta lại nhìn thấy cô dời tầm mắt, nhìn về phía Vu Gia Tòng bên cạnh, theo ánh mắt của cậu ấy mà quay đầu đi, nhìn sang phía Thẩm Quyện đi tới.
Tôn Minh Xuyên: "Đậu mọe?"
Tôn Minh Xuyên tức khắc nhìn thấy tiểu nữ thần của cậu ta bạch bạch bạch mà chạy về phía Thẩm Quyện. Thẩm Quyện cúi đầu xuống, nữ thần ngẩng đầu lên, hai người đứng giữa tòa nhà thể dục nói chuyện.
Nói được một hai câu, nữ thần liền lấy thứ gì đó từ trong túi ra, nhét vào lòng Thẩm Quyện, sau đó chạy đi.
"Không phải chứ." Tôn Minh Xuyên chấn động rồi, "Thẩm Quyện cái tên trâu bò này làm thế nào vậy, chỉ gọi cậu ta có một tiếng mà cũng bị hoành đao đoạt ái* sao?"
(*) Chém ngang đao, đoạt tình yêu
Vu Gia Tòng là người địa phương, cũng phản ứng kịp, vịn bả vai cậu ta mà cười: "Cậu khỏi cần phí lời, trạng nguyên tỉnh của chúng ta đấy, soái kinh người. Đã bước một bước vào cổng trường này thì nhất định bốn năm phong vân này của cậu ta sẽ không thể thiếu oanh oanh yến yến."
"Tôi kể cậu nghe nha người anh em, cậu đừng có không tin." Tôn Minh Xuyên xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn cậu ấy, "Tôi hồi cao trung cũng là một nhân vật tương đối nổi danh trong trường đấy, lớn lên đẹp trai ——" Cậu ta chỉ chỉ mặt mình, "Học giỏi, nam thần loại cao cấp."
Nam sinh vốn hay quên, tính tình lại nghịch ngợm, thấy một cô gái dung mạo xinh đẹp thì gào rú một trận thôi. Lúc này chuyển sang tán gẫu những chuyện khác, Tôn Minh Xuyên liền không nhắc đến việc vặt vãnh này nữa, bắt đầu ba hoa về đoạn tình sử lãng mạng nhưng chưa thành, cảm động mà phức tạp của mình trong mười tám năm nay.
Đại hội động viên không dài lắm, nói một lần về nội dung huấn luyện quân sự và bố trí thời gian trong mỗi ngày huấn luyện. Thời hạn mười lăm ngày, nội dung bao gồm đội hình đội ngũ, đấm bốc quân đội, bắn súng đạn thật, cấp cứu và sơ tán phòng không, hai ngày một lần vào buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện còn có thể có buổi tọa đàm kiến thức an toàn phòng cháy chữa cháy.
Huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.
Cuối tháng tám, ba bốn ngày liền mặt trời vẫn mãi chói chang. Mấy ngày mới bắt đầu nội dung huấn luyện cũng còn đơn giản, nhưng đứng sắp xếp hàng ngũ giữa trời nắng chang chang, cũng phơi cho một đám rau cải nhỏ khổ không thể tả.
Lâm Ngữ Kinh mỗi tối đều phải ghi vài trang vào cuốn sách quý "dỗ dành bạn trai". Lâm Ngữ Kinh không vội, hôm nay đưa cho cậu tuýt kem chống nắng, ngày mai nhắn mẩu tin ngắn nhắc cậu hôm sau mức độ tia tử ngoại có hơi cao. Mỗi ngày đều tuần tự mà phát triển.
Ban ngày ở trên bãi tập hầu như không thấy bóng dáng Thẩm Quyện, cậu cũng không chủ động đi tìm cô.
Cậu bây giờ cũng không thèm chủ động đi tìm cô rồi!
Lâm Ngữ Kinh thở dài, đi ra từ phòng ngủ. Buổi tối có buổi tọa đàm về kiến thức an toàn phòng cháy chữa cháy, thời gian còn sớm, cô đi mua ly trà sữa.
Khu phía Nam trường học bên này có mấy quán trà sữa, quán này hằng ngày đông khách nhất. Lâm Ngữ Kinh vừa xem điện thoại vừa cúi đầu xếp hàng, bỗng nhiên cảm giác được có người vỗ vỗ vai cô.
Cô ngẩng đầu lên.
Một nam sinh rất cao đứng bên cạnh cô, không mặc đồ huấn luyện quân sự rằn ri, trên người là áo T-shirt trắng đơn giản và quần jean, cho nên không phải năm nhất.
Anh ta nhìn cô, cười híp mắt: "Bạn học, chào em."
Lâm Ngữ Kinh khẽ gật đầu một cái: "Xin chào."
Lúc cô nói lời này thật ra chẳng có ngữ điệu gì, nhưng chất giọng vốn mềm nhẹ êm tai, nam sinh cười cười: "Anh thấy em thường mua trà sữa ở đây, nên muốn đề cử cho em, vị Ô Long Macchiato của quán này khá ngon."
Mấy ngày nay thật ra Lâm Ngữ Kinh đã gặp phải vài loại này, lại đây bắt chuyện, hoặc là trực tiếp xin số. Cô liếc mắt qua dư quang, thoáng thấy có bóng người quen thuộc. Lâm Ngữ Kinh sửng sốt một chút, nghiêng nghiêng đầu.
Không có ai.
Nam sinh cũng nghiêng đầu theo: "Sao thế?"
"Không có gì." Cô quay đầu lại lần nữa, "Bình thường tôi không hay uống loại này, bạn trai tôi thích."
"Hả." nam sinh ngẩn người, "Được thôi, bạn trai em thích uống trà sữa sao."
"Đúng vậy." Lâm Ngữ Kinh thờ ơ nói, "Bạn trai tôi là một Tiểu Điềm Điềm*, tôi không mua cho cậu ấy cậu ấy còn giận dỗi đấy."
Nam sinh: "..."
(*) Điềm là ngọt, cụm từ trên có thể hiểu là một người ngọt ngào, thích ngọt.
Thái độ của cô vô cùng thẳng thắn mà rõ ràng, nam sinh kia cũng rất thức thời, không nói hai lời liền rời đi. Lâm Ngữ Kinh nâng ly trà sữa khoai môn, chậm rãi đi về hướng hội trường nghe tọa đàm bên kia.
Chạng vạng ngày hè, trong sân trường náo nhiệt, tốp hai tốp ba sinh viên năm nhất mặc đồ rằn ri cũng đang đi về hướng hội trường bên kia. Lâm Ngữ Kinh vừa cắn ống hút, vừa rút điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Thẩm Quyện: [ Hỏi cậu một chuyện, cậu có thích uống trà sữa không? ]
Thẩm Quyện không trả lời.
Lâm Ngữ Kinh bĩu môi.
Hội trường ở bên cạnh thư viện, đi vòng qua là tới. Cô đi qua con đường rậm bóng cây, đi tới thư viện, trực tiếp đẩy cửa bên hông bước vào, định đi xuyên qua bên trong, nghiêng đầu một cái, chợt nhìn thấy Thẩm Quyện đứng ngay trước thư viện.
Lần đầu tiên tình cờ bắt gặp trong mấy ngày nay.
Thật đúng là quá khó khăn.
Thời điểm cô quay đầu, Thẩm Quyện cũng vừa khéo ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, nhả ống hút trà sữa chạy tới: "Này, soái ca, chờ ai sao?"
Thẩm Quyện không lên tiếng.
Lâm Ngữ Kinh bước đến gần, cười đến cong cong đôi mắt, khóe mắt hơi nhếch mang theo chút mê hoặc, nhìn cậu: "Chờ tớ sao?"
Thẩm Quyện cụp mắt.
Mùa hè vào thời điểm này nhiệt độ cao, cô gái nhỏ mặc áo rằn ri, áo khoác không mặc khoác trên cánh tay, trên người là áo ngắn tay mỏng manh, lộ ra cánh tay trắng bóc và một đoạn cần cổ nõn nà bên trên cổ áo.
Vạt áo nhét vào quần, đai lưng buộc lại, để lộ toàn bộ vòng eo thon gọn, đường cong xinh đẹp, câu dẫn người ta đến ngứa ngáy trong lòng.
Cô gái nhỏ lớn rồi.
Chẳng trách đi mua ly trà sữa cũng có người nhung nhớ.
Cậu trước sau không nói một lời nào, Lâm Ngữ Kinh lằng nhằng nhiều ngày như vậy, nửa điểm hiệu quả cũng không thấy, cũng hơi nóng nảy rồi.
Thế nhưng lần này đúng là cô không đúng.
Phải kiên trì một chút.
Nụ cười của cô sụp xuống, khóe môi trĩu xuống nhìn có hơi ủ rũ, vẫn là nhẫn nhịn: "Bạn học Thẩm, tớ cũng đã dỗ cậu đến thế rồi, cậu định tức giận tới khi nào."
Thẩm Quyện bình tĩnh nói: "Cậu dỗ tớ như nào."
"Tớ đưa kem chống nắng cho cậu, còn mua nước cho cậu, mỗi ngày còn đúng giờ báo tin nhắn dự báo thời tiết cho cậu." Lâm Ngữ Kinh xòe ngón tay tính cho cậu, "Tận tâm tận lực, cậu cũng thật là lạnh nhạt, cậu thật sự không để ý đến tớ."
Thẩm Quyện híp híp mắt, lười nhác dựa lên cây cột hướng về phía thư viện, nhìn cô: "Lâm Ngữ Kinh, ai nói với cậu dỗ người là dỗ như thế?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh cũng phát bực rồi, mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Tớ đây chỉ biết làm như vậy, ai giỏi hơn thì cậu đi tìm đi, tớ cũng chưa từng qua lại với người khác, cũng không ai dạy tớ phải dỗ bạn trai thế nào cả."
Trầm mặc hai giây.
Thẩm Quyện "Xùy" một tiếng, bỗng nhiên giơ tay đến, kéo cổ tay cô tới trước.
Lâm Ngữ Kinh không kịp phản ứng, cả người bị kéo qua, dán vào người cậu.
Cô chỉ mặc một lớp áo rằn ri ngắn tay, cơ thể liền dính sát như thế.
Cơ thể cô gái nhỏ mềm mềm âm ấm.
Thẩm Quyện sững lại, cụp mắt, ngón tay chậm rãi lướt qua bờ môi mềm mại đỏ tươi của cô, thấp giọng nói: "Tớ dạy cho cậu."
Ngón tay cậu lành lạnh, lòng bàn tay sượt qua đôi môi mẫn cảm, kích thích đến mức Lâm Ngữ Kinh theo bản năng hơi rụt ra sau.
Thẩm Quyện cảm giác được cô đang trốn, một cái tay khác nhẹ nhàng giữ sau gáy cô, kéo cô tới trước người mình, bỗng nhiên cúi đầu.
Trên môi có thứ gì đó mềm mềm man mát áp xuống.
Xúc cảm mềm mại mà lạ lẫm.
Hai mắt Lâm Ngữ Kinh còn đang mở to, cơ thể còn không kịp phản ứng.
Cho đến khi cô cảm giác một cách rõ ràng môi dưới bị ngậm lấy, sau đó bị cắn nhẹ một cái, lại được thả ra.
Một chút đau đớn hòa lẫn với gì đó khác, đầu óc Lâm Ngữ Kinh có phần không kịp xoay chuyển, cả người trở nên cứng ngắc.
Thẩm Quyện thoáng mở rộng chút khoảng cách, áp trán lên trán cô, con ngươi đen kịt mà sâu thẳm, chằm chằm nhìn thẳng vào cô: "Biết chưa?"
Ngón tay giữ sau gáy của cậu lách qua những sợi tóc, nhẹ nhàng ma sát làn da nhẵn nhụi nơi đây, âm thanh khàn khàn: "Sau này đều phải dỗ như vậy."