Chương 97: Ngoại truyện 5: Nuôi con hằng ngày (4) - Một em bé nhỏ tên Miên Miên đã thật sự đi tới thế giới nàyKhu vực CBD sầm uất, những tòa kiến trúc cao ngất như mây nối tiếp san sát nhau, tập đoàn Hằng Trì tọa ngự tại cao ốc Hằng Trì. Mỗi khi vào ban đêm trên vách tường cả tòa nhà đều chiếu quảng cáo đặc sắc của thành phố.
Bây giờ đang là ban ngày tất nhiên không thể nhìn thấy được cảnh náo nhiệt thuộc về ban đêm.
Lúc này một cậu bé đang đeo túi sách nhỏ đi theo bên cạnh người đàn ông mặc đồ tây đen, bộ dáng đứa trẻ này có thể nói vô cùng đẹp thu hút không ít ánh mắt quay đầu nhìn lại.
Đứng chờ thang máy, Lữ Kiệt hỏi: “Thập Thất, cần chú ôm cháu không?”
Bạn nhỏ Thập Thất ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ lắc đầu: “Không cần đâu chú Lữ.”
Rõ ràng mới 5 tuổi, vậy mà bộ dáng biểu hiện bên ngoài vô cùng bình tĩnh kiêu ngạo, ngay cả lúc nói chuyện cũng nề nếp, Lữ Kiệt không thể không cảm khái người so với người đúng là tức chết mà, ngay cả so sánh con với con cũng tức chết ba mẹ.
Lữ Kiệt được coi như người nhìn Thập Thất lớn lên, lúc hai ba tuổi vẫn là đứa nhóc hoạt bát đáng yêu, ai ngờ bây giờ mới năm tuổi đã có bộ dáng trầm ổn như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy anh ta đều chủ động chào hỏi, bộ dáng được dạy dỗ vô cùng tốt.
Cho dù người đàn ông như Lữ Kiệt cũng không nhịn được đi thích cậu nhóc này.
Chờ tới khi anh ta đưa Thập Thất tới lầu 62, văn phòng Thẩm Chấp nằm ở đây, bên ngoài là khu vực xử lý công việc tổng giám đốc giao. Vốn mọi người đang chuyên tâm làm việc nhìn thấy Lữ Kiệt đi vào nên ào ào chào hỏi.
Ai ngờ lúc nhìn thấy Thập Thất đều mở to hai mắt để nhìn.
“Con trợ lý Lữ sao? Woa, sao xinh đẹp thế?”
Có đồng nghiệp hỏi người bên cạnh.
Đối phương hoảng sợ nhìn cô ấy, lập tức nói khẽ: “Em điên à, con trai đại boss đấy, trợ lý Lữ còn chưa kết hôn đâu sao có con được.”
Cô gái hỏi câu đó là người mới vào bộ phận tổng giám đốc làm nửa năm, bình thường Thập Thất ít khi tới công ty nên cô ấy chưa từng thấy qua, nên thấy Lữ Kiệt dẫn Thập Thất mới hiểu lầm.
Cô ấy che miệng lại: “Con đại boss đẹp quá, lần đầu tiên em nhìn thấy đứa nhỏ có thể hình dung bằng từ đẹp trai đó.”
Lại còn đáng yêu nữa chứ.
Đồng nghiệp nhàn nhã uống ngụm nước, giọng điệu buồn bả: “Vậy cũng không nhìn xem đại boss nhà chúng ta lớn lên thế nào.”
Cô gái kia gật đầu trong nháy mắt, khi chưa vào tập đoàn Hằng Trì cô ấy đã biết CEO công ty này là người cực đẹp trai.
Kết quả lúc gặp người thực cô ấy mới phát hiện ra mấy tin truyền thông đưa đều không thể đánh đồng với bản thân anh, chỉ gương mặt kia thôi đã khiến cô ấy không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mỗi ngày.
Lữ Kiệt dẫn Thập Thất tới văn phòng Thẩm Chấp, Thẩm Chấp không ở văn phòng, tất nhiên Lữ Kiệt biết bây giờ anh vẫn đang ở bên ngoài.
Hôm nay bên nhà trẻ nghỉ học đột xuất, bảo mẫu trong nhà với Kỷ Nhiễm lại đi ra ngoài cho nên Thẩm Chấp mới kêu Lữ Kiệt đón Thập Thất tới công ty.
Cậu bé nghe nói có thể tới công ty ba chơi còn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cậu bé đứng trong văn phòng nhìn căn phòng lớn có cửa sổ sát đất kia, trẻ con không có hứng thú với những thứ trang trí trong phòng, ngay cả những cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng không thu hút được lực chú ý từ cậu bé.
Ngược lại cậu đi tới bên cạnh bàn làm việc nhìn khung hình để trên đó.
Trong văn phòng Thẩm Chấp chỉ có mỗi cái khung này, được chụp lúc Thập Thất một tuổi, Kỷ Nhiễm ôm Thập Thất còn Thẩm Chấp đứng bên cạnh họ.
Một nhà ba người, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.
“Là ảnh chụp khi cháu còn nhỏ.” Thập Thất chỉ vào khung hình cười nói.
Nhìn cậu bé cười rộ lên, Lữ Kiệt cũng cười theo, đi lên nói: “Thập Thất để túi sách xuống đi, cháu có muốn ăn gì không?”
Thập Thất ngẩng đầu nhìn qua anh ta, “Chú, bây giờ cháu cần ăn trái cây.”
Buổi chiều nhà trẻ thường cho các bạn nhỏ ăn trái cây nên Thập Thất đã dưỡng thành thói quen này, vì thế lúc Lữ Kiệt hỏi cậu bé có muốn ăn gì không cậu bé lập tức nói ra.
“Được, chú đi lấy hoa quả cho Thập Thất nhé?”
Phúc lợi nhân viên ở tập đoàn Hằng Trì vô cùng tốt, không những có chỗ ăn còn có chỗ nghỉ ngơi nữa, có thể ở đó ăn trái cây với uống đồ uống, còn có nhiều loại đồ ăn vặt.
Ai ngờ Thập Thất nói: “Chú Lữ, cháu có thể đi với chú không?”
Lữ Kiệt cho rằng cậu bé sợ ở trong văn phòng một mình nên gật đầu, nắm tay Thập Thất đi tới thang máy. Phòng nghỉ không nằm ở tầng này mà ở tầng dưới.
Đợi lúc họ đi qua đó thấy ở đó không có ai nên Lữ Kiệt dẫn Thập Thật đi chọn trái cây.
Bởi vì mùa hè nên hoa quả vô cùng phòng phú, đặc biệt còn có dưa hấu, có miếng dưa hấu cắt ra để ăn cũng có cả nước ép dưa hấu.
“Cháu muốn ăn xoài.” Thập Thất nhìn một vòng, ánh mắt lưu luyến liếc qua liếc lại giữa dưa hấu và xoài, cuối cùng như đã hạ quyết tâm chọn được rồi nên chỉ vào trái xoài nói.
Lữ Kiệt cười gọi một phần xoài, ở chỗ nghỉ ngơi có hai người đặc biệt chuyên phụ trách chuẩn bị hoa quả.
Thấy Lữ Kiệt dẫn theo cậu bé xinh đẹp tới đây nên rõ ràng cắt nhiều hơn một chút. Lữ Kiệt lấy dĩa để một bên ở trên bàn rồi ngồi xuống.
Thật ra lúc trước hội đồng quản trị ở công ty có nhiều ý kiến với chuyện làm cái phòng nghỉ này.
Dù sao đây là khu vực trung tâm CBD cả thành phố, có thể nói tấc đất tấc vàng, một nơi như vậy lại bị phân ra trăm mét vuông để làm cái phòng nghỉ, nên nói cực kỳ lãng phí.
Nhưng Thẩm Chấp vẫn kiên trì muốn làm.
Bây giờ lúc đăng thông báo tuyển dụng, những tập đoàn lớn như tập đoàn Hằng Trì cạnh tranh nhau tất nhiên là những phúc lợi bên trong công ty rồi. Dù sao bây giờ những công ty internet như vậy càng tuổi trẻ hóa, mỗi lần trên internet nhắc tới chuyện nằm mơ cũng muốn tới công ty như thế nào đó, đại đa số mọi người sẽ chọn những công ty internet kiểu này.
Tập đoàn Hằng Trì được xem là một công ty công thương nghiệp có thể đánh đồng được với những công ty nằm mơ mà cũng muốn tới đó.
Thập Thất cầm nĩa nghiêm túc bắt đầu ăn xoài, bây giờ cậu bé đã dùng đũa tốt rồi nên càng đừng nói tới chuyện dùng nĩa ăn, cậu bé dùng nĩa xiên từng miếng đưa vào miệng.
Lữ Kiệt ngồi bên cạnh, nhưng bởi vì điện thoại vang lên nên đành nói: “Thập Thất, cháu cứ ngồi đây ăn đã nhé, chú ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Trong miệng còn đồ ăn, thêm nữa mẹ từng nói qua trong miệng đang ăn không thể nói chuyện, bởi vì như vậy có thể sẽ phun đồ ăn lên người người khác, không lịch sự.
Cho nên Thập Thất vô cùng nghiêm túc gật đầu với Lữ Kiệt.
Lữ Kiệt đứng ngay ngoài cửa để yên tâm, bởi vì chỉ cần Thập Thất ra ngoài anh ta sẽ thấy ngay.
Thoáng chốc có mấy nhân viên đi vào, họ lấy vài ly cà phê rồi đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, ai ngờ mới quay đầu đã thấy bàn cách vách có cậu bé đang ngồi ngoan ngoãn ăn trái cây.
“Đứa trẻ nhà ai thế? Sao lại để ở đây một mình?” Một cô nhân viên đeo mắt kính nhìn thoáng qua xung quanh.
Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm Thập Thất.
“Sao đẹp thế nhỉ? Thật muốn ôm về nhà.” Một cô gái tóc dài trông mong nói khẽ.
Người đeo kính kia gật gật đầu tán thành: “Hơn nữa ngoan thật, một mình ở đây ăn xoài, không khóc không phá.”
Bên cạnh có nhân viên đã kết hôn cũng bày tỏ: “Con trai chị với cậu bé nhìn bằng tuổi nhau, cơ mà tên nhóc kia nhà chị không thể nào im lặng được một giây, xem cậu bé này ngoan thế kia cơ mà.”
Vài người vốn đi tới đây để thả lỏng, không ngờ còn thấy một cậu bé dễ nhìn như vậy.
Nếu là một soái ca trưởng thành thì mấy cô ấy có lẽ cũng không thể không biết xấu hổ mà lại gần, kết quả bộ dáng đẹp trai như vậy nhưng chỉ là cậu bé đáng yêu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, dùng nĩa ăn chọc từng miếng từng miếng xoài nghiêm túc ăn.
Tình thương của mẹ tràn đầy, hận đến mức không thể trộm đưa cậu bé về nhà.
Vì thế cô gái đeo kính dẫn đầu hỏi: “Bạn nhỏ, sao có mình cháu ở đây thế?”
Thập Thất đang nghiêm túc ăn xoài, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện với cậu, cậu quay đầu nhìn qua để lộ đôi mắt to đen lánh như nước sơn đang có chút nghi ngờ nhìn mấy cô ấy.
Mấy nữ nhân viên kia hận không thể hét ầm lên.
Đôi mắt hồn nhiên đen nhánh tròn xoe, cực kỳ giống như mắt nai con, khó trách đều nói trong mắt trẻ em có chứa ngôi sao.
Thập Thất nuốt miếng xoài xuống rồi mới mở miệng trả lời: “Chú ra ngoài gọi điện thoại rồi.”
“Cháu không tới với ba mẹ à?” Nhân viên đeo mắt kính kia tò mò hỏi.
Thập Thất suy nghĩ chút, giọng mềm mại: “Ba làm việc ở đây, chú đưa cháu tới tìm ba.”
Đối với đứa trẻ khéo léo thế này mọi người thay phiên nhau bắt đầu dụ dỗ cậu, một hồi thì hỏi sao cậu không tới nhà trẻ, một hồi lại hỏi cậu bé còn muốn ăn gì nữa không.
Mãi đến có người cười hì hì nói: “Hay cô đưa cháu đi tìm ba cháu nhé?”
“Cảm ơn cô, chú sẽ đưa cháu đi tìm ba.” Thập Thật đã nghe qua cô giáo dạy, tuyệt đối không thể đi cùng với người lạ, mặc dù cậu có thể cảm nhận được mấy cô này không phải người xấu.
Ai ngờ đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tò mò hỏi: “Vậy ba cháu tên gì?”
Thập thất nghĩ, hình như chuyện này có thể nói ra.
Vì thế cậu bé cầm nĩa ăn trong tay, nghiêm túc nói: “Ba cháu tên Thẩm Chấp.”
“A…, Thẩm Chấp à.” Đối phương cười gật đầu, một giây sau cô ấy nhìn những đồng nghiệp bên cạnh theo bản năng, cô ấy cảm thấy lưỡi mình như bị con mèo công đi mất rồi.
Cô ấy há hốc mồm, nửa ngày không nói ra lời.
“Ba cháu tên Thẩm Chấp?” Nhân viên tóc dài kia hỏi xong liền che miệng mình lại.
Đúng lúc có giọng nói vang lên: “Thập Thất.”
Bạn nhỏ được gọi tên kia ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Chấp đứng cách đó không xa, lập tức vẫy tay kêu: “Ba.”
Lần này những người khác đang ngồi trong phòng nghỉ đều ào ào đứng lên chào hỏi.
“Thẩm tổng.”
“Thẩm tổng.”
Thẩm Chấp khẽ gật đầu với họ, đi tới bên cạnh Thập Thất, nhìn dĩa xoài đã được cậu bé ăn hơn một nửa, cẩn thận hỏi: “Con muốn ăn nữa không?”
“Cái này nhiều quá, con ăn không nổi nữa.” Thập Thất buồn rầu nói.
Từ nhỏ cậu bé đã được giáo dục rằng không được lãng phí đồ ăn, nhưng vừa rồi rõ ràng cô kia đã cắt một đĩa đầy cho cậu bé, quả thật quá nhiều.
Thẩm Chấp ngồi xuống ghế đối diện cậu bé, kéo đĩa trái cây qua trước mặt mình, rồi mới cầm lấy nĩa chậm rãi ăn hết những miếng xoài trong đĩa.
Những nhân viên nữ đang ngồi bên kia quả thật cảm thấy đi cũng không được không đi cũng không được.
Cuối cùng đành ngồi xuống ghế tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi.
May mà sau khi Thẩm Chấp ăn hết xoài trong đĩa của Thập Thất rồi chỉ vào đĩa nói: “Ba ăn hết giúp con rồi, nhưng chính con cần phải tự đi trả lại đĩa cho cô bên kia.
Thập Thất gật đầu ngay lập tức.
Cậu bé ngoan ngoãn nhảy từ trên ghế xuống rồi lấy đĩa cầm tới cho cô đứng cách đó không xa. Thẩm Chấp đi ra cửa chờ cậu, sau khi cậu bé trả đĩa xong liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh.
Thẩm Chấp nắm tay cậu rời khỏi phòng nghỉ.
Mặc dù Thẩm Chấp tới nhanh đi nhanh, vẫn không cản trở tới chuyện sau khi anh rời khỏi đây đã trở thành đề tài trọng tâm cho một đám quần chúng vây xem.
“Hóa ra bạn nhỏ khi nãy là con trai đại boss.”
“Nói vậy mới cảm thấy lớn lên giống Thẩm tổng, đặc biệt đôi mắt kia, cứ như một khuôn mẫu khắc ra vậy.”
“Qủa nhiên ba mẹ đẹp sẽ không sinh ra đứa con xấu, tôi từng thấy ảnh vợ Thẩm tổng khi tham gia hoạt động, hai người đó cho dù đứng chung một chỗ với những minh tinh trong showbiz cũng không hề thua kém.”
“Hơn nữa Thẩm tổng dạy con thật tốt, vừa nghe lời lại hiểu chuyện.”
Thoáng chốc những chuyện xảy ra trong phòng nghỉ đã bắt đầu lưu truyền trong những nhóm nhỏ nội bộ công ty. Bởi vì Thẩm Chấp với Kỷ Nhiễm bảo vệ Thập Thất rất tốt nên khuôn mặt cậu bé chưa từng bị truyền thông công khai ra ngoài.
Nhân viên công ty cũng vô cùng tò mò về bộ dáng con trai Thẩm tổng.
Nhưng tò mò thì tò mò, không ai dám chạy tới phòng tổng giám đốc để xem náo nhiệt.
Thập Thất đi theo Thẩm Chấp về văn phòng, Thẩm Chấp nhìn quét qua một lượt xung quanh văn phòng mình thực sự không tìm thấy món đồ chơi nào để bé có thể chơi, anh khẽ nhăn mày, quay đầu hỏi Thập Thất: “Con muốn chơi cùng với ba sao?”
Cậu bé đang ngồi trên sofa kia mặc dù không tỏ ra vui mừng trên mặt nhưng ánh mắt cậu đã sớm lộ ra ngoài.
Thẩm Chấp cầm ipad tới, anh biết Kỷ Nhiễm không thích để cho con tiếp xúc quá sớm với những sản phẩm điện tử này. Bình thường lúc Thập Thất ở nhà đều không hay đụng tới máy tính.
Cho nên Thẩm Chấp không ném ipad cho cậu.
Anh mở ipad tìm app sudoku tải xuống, bây giờ những ứng dụng này càng ngày càng phát triển, đại khái chỉ có thứ cậu không tưởng tượng ra chứ không có gì mà nhân viên IT không khai phá được.
App Sudoku này do chính Kỷ Nhiễm đầu tư, xem như là lòng riêng của cô.
Bởi vậy Thẩm Chấp mới tải app này về máy mình.
Chỉ là bây giờ công việc của anh quá bận rộn, cơ hồ không có thời gian để chơi sudoku giết thời gian nữa, trò chơi này là lần đầu tiên anh chơi. Bởi vì đây chỉ là bài nhập môn sudoku thôi, vô cùng đơn giản.
Anh tự mình hướng dẫn Thập Thất chơi.
Mặc dù ba mẹ luôn cảm thấy con nhà mình là đứa trẻ thông minh nhất trên đời, nhưng rõ ràng Thập Thất là đứa trẻ có IQ cao thực sự, mặc kệ lớp kỹ năng học trước hay ở nhà trẻ, lúc nào cậu cũng là bạn học học nhanh nhất.
Hôm nay cậu bé lại làm cho Thẩm Chấp kinh ngạc thêm lần nữa.
Thẩm Chấp nói cho bé nghe những quy tắc khi giải sudoku, lúc đầu Thập Thất còn hơi mơ màng nhưng Thẩm Chấp làm thử hai đề cho cậu bé coi xong dường như cậu bé đã tự tìm được quy luật, bé tự dựa vào mình mà giải được một đề.
Cả buổi chiều ba con hai người cùng nhau giải sudoku.
Đối với Thập Thất mà nói đó không phải đề mà chỉ là một trò chơi thú vị mà thôi, trò chơi của ba con họ.
“Thích trò này không?” Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn bé.
Thập Thất gật đầu ngay, ngón tay nhỏ bé chọc lên trên ipad, giọng ngọt hơi sữa: “Ba, chúng ta chơi tiếp đi.”
Bé vô cùng mẫn cảm với con số, mẫn cảm như bẩm sinh đã vậy.
Thẩm Chấp không khỏi nhớ tới Kỷ Nhiễm, sở dĩ anh tiếp xúc với sudoku là do ảnh hưởng từ Kỷ Nhiễm, mà Kỷ Nhiễm cũng là người trời sinh đã mẫn cảm với con số, cô thông minh nhạy bén đến mức biến tất cả những bạn học cùng lớp khác đều thành lá cây.
Mà cô lại thành hòn ngọc quý trong những lá cây đó.
Ngón tay cậu bé vẫn đang lướt qua lướt lại trên màn hình, Thẩm Chấp đưa tay sờ đầu cậu, Thập Thất ngẩng đầu hơi nghi ngờ.
Thẩm Chấp cười nhẹ: “Con giống mẹ.”
“Giống mẹ.”
Đương nhiên Thập Thất nghe hiểu những lời anh nói, thật ra lúc nào bé cũng nghe những người khác nói với bé rằng bé giống mẹ, cho nên bé nhỏ giọng hỏi: “Có phải ba rất thích mẹ không?”
Rõ ràng còn nhỏ tuổi vậy mà cứ ra vẻ như người lớn, hỏi câu hỏi như vậy.
Cho dù bị con trai nhìn chằm chằm, ông Thẩm nhà ta vẫn duy trì sự bình tĩnh thêm vào đó thái độ còn có chút thanh lãnh, anh gật đầu: “Ba rất yêu mẹ.”
“Cho nên ba cũng thích Thập Thất đúng không?” Cậu bé hỏi ngay không chút do dự.
Bởi vì bé lớn lên giống mẹ, cho nên nếu ba yêu mẹ vậy cũng sẽ thích bé. Mới lớn bấy nhiêu mà đã suy luận đâu ra đấy, đầy logic.
Thẩm Chấp ngớ người.
Rất lâu, anh mới nói: “Đương nhiên ba thích Thập Thất rồi. Nhưng không phải bởi vì con giống mẹ mà bởi vì con là con ba.”
Thẩm Chấp không am hiểu bày tỏ tình cảm ra ngoài, đặc biệt lúc đối mặt với Thập Thất, rõ ràng anh cũng rất thích con.
Nhưng anh càng am hiểu chuyện lặng lẽ làm bạn con hơn, thế mà trong nháy mắt này anh không muốn để Thập Thất hiểu lầm.
Anh yêu Thập Thất, bởi vì Thập Thất là con của anh và Nhiễm Nhiễm.
*
Buổi tối hai người về đến nhà đã thấy Kỷ Nhiễm ở nhà rồi. Vừa vào đến phòng khách, Thập Thật đã phi ngay vào lòng Kỷ nhiễm, chẳng qua người bình thường nhất định sẽ bế cậu lên thế mà hôm nay chỉ ôm cậu vào trong lòng.
“Hôm nay Thập Thất tới công ty ba chơi có vui không?” Kỷ Nhiễm dẫn cậu bé đi tới sofa ngồi xuống.
Cậu không đeo túi sách trên lưng mà được Thẩm Chấp cầm trên tay.
Thập Thất gật đầu vô cùng vui vẻ theo sát cô kể cho cô nghe: “Mẹ, hôm nay con với ba cùng nhau chơi sudoku đó.”
Sudoku??
Kỷ Nhiễm nhướng mày kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp khẽ cười: “Con chơi không tệ đâu.”
Kỷ Nhiễm nghe vậy liền hăng hái, cô hỏi: “Thập Thất có thích không?”
Không ba mẹ nào lại không thích con mình kế thừa mình, Kỷ Nhiễm không ngoại lệ, sudoku như là trời cho cô vậy, lúc trước nếu không phải bỏ giữa đường nói không chừng bây giờ cô đã không vào giới đầu tư mà tiếp tục nghiên cứu toán học rồi.
Trong đôi mắt to tròn của Thập Thất lộ ra ý cười, khuôn mặt trắng nõn càng vui vẻ hơn, ngoan ngoãn mềm mại nói: “Thích, ba nói mẹ cũng chơi cái này.”
“Ừm, lúc mẹ còn bé lợi hại lắm đấy.” Kỷ Nhiễm không hề khiêm tốn.
Bởi vì cô thực sự lợi hại mà.
Lúc ăn cơm tối, Thập Thất vẫn còn đang hăng hái nói chuyện sudoku với Kỷ nhiễm, đối với bé mà nói đột nhiên có một thứ mới mẻ xuất hiện bỗng chốc vượt qua luôn cả Transformers, thu hút tất cả lực chú ý của bé.
Sau khi tắm rửa xong vốn phải kể chuyện trước khi ngủ nhưng hôm nay biến thành hai mẹ con cùng chơi sudoku.
Chờ tới khi rốt cuộc dỗ cậu bé ngủ xong, Kỷ Nhiễm quay lại phòng mình. Thẩm Chấp vẫn đang ở phòng sách chưa quay lại, mãi đến khi cô tắm rửa xong Thẩm Chấp mới đẩy cửa đi vào.
Anh nhìn mái tóc rối tung mới khô được phân nửa đang xõa trên vai Kỷ Nhiễm, cho dù để mặt mộc làn da cô vẫn tinh tế như cũ, đôi mắt sáng long lanh, ngay cả thời gian cũng ưu ái cô, vẫn đẹp đến mức làm người cảm thán.
Thẩm Chấp đi qua ôm chặt cô từ phía sau, thấp giọng kêu: “Nhiễm Nhiễm.”
Âm cuối giọng anh hơi lên cao, như một đường cong bọc vô tận dịu dàng. Người lạnh lùng như Thẩm Chấp có quá ít dịu dàng, mà sự dịu dàng của anh hơn phân nửa đều cấp cho Kỷ Nhiễm.
“Sao thế?”
“Không phải em có chuyện muốn nói với anh à?” Môi Thẩm Chấp dán chặt lên tai cô, mang theo hơi thở ấm áp.
Kỷ Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt, cuối cùng vẫn nói: “Sao anh biết?”
Thẩm Chấp nghe lời cô nói thì vốn chỉ hơi nghi ngờ bây giờ đã có thể xác định được, anh nói: “Vừa rồi khi Thập Thất về, lúc con chạy về phía em em hơi né ra một chút, hơn nữa em không bế con lên.”
Bình thường khi Thập Thật chạy về phía Kỷ Nhiễm, cô không bao giờ né con ra, vậy chắc chắn xế chiều hôm nay cô đã xác định chuyện gì đó.
Kỷ Nhiễm nói: “A Chấp, Thập Thất nhà chúng ta sẽ có em gái nhỏ hoặc em trai nhỏ.”
Mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng lúc chính miệng Kỷ Nhiễm nói ra, Thẩm Chấp vẫn khó nén sự hưng phấn. Trước giờ đối với chuyện đứa con thứ hai này họ luôn thuận theo tự nhiên, tuy thế Kỷ Nhiễm vẫn không mang thai.
Vì chuyện đó thậm chí Kỷ Nhiễm còn tới bệnh viện kiểm tra qua, kết quả kiểm tra mọi thứ đều bình thường, ngay cả bác sĩ cũng không nói ra nguyên do.
May mà họ đã có Thập Thất, cho nên bác sĩ cũng an ủi Kỷ Nhiễm cứ thuận theo tự nhiên là được.
Kỷ Nhiễm cảm thấy có thể do duyên phận giữa họ và đứa bé chưa tới, cô bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, không ngờ chờ hơn một năm.
Bây giờ Thập Thất năm tuổi, rốt cuộc cô cũng mang thai lần thứ hai.
Thẩm Chấp không nhịn được xoay người trong lòng mình lại đối mặt với nhau, khi nhìn, sự dịu dàng trong mắt anh như sóng biển cuồn cuộn tuôn trào, cuối cùng anh cúi đầu hôn lên môi Kỷ Nhiễm.
Vốn tưởng rằng hạnh phúc đã quá nhiều vậy mà giờ đây Thẩm Chấp mới phát hiện ra vận mệnh đã đối xử tốt với anh thế nào.
Anh vẫn luôn cho rằng vận mệnh của mình không phải kiểu được thiên vị, đến hiện tại anh mới hiểu thời gian đã thiên vị mình bao nhiêu.
Ba tháng đầu, Kỷ Nhiễm đều khiêm tốn không nói cho ai nghe. Sau ba tháng, bụng nhỏ dần dần nhô lên, dáng người cô mảnh khảnh nên chỉ chút biến hóa trên cơ thể thôi đều dễ bị nhìn ra.
Kỷ Nhiễm chọn một buổi tối cùng nằm trên giường với Thập Thất.
“Thập Thất.” Cô cúi đầu nhìn cậu bé trong lòng mình đã dần dần có bộ dáng thiếu niên nhỏ.
Cậu bé nhìn cô, đôi mắt mở to tràn đầy nhớ nhung, sự ỷ lại độc nhất vô nhị với mẹ.
Kỷ Nhiễm nghiêng đầu nhìn bé, nở nụ cười dịu dàng: “Thập Thất nhà chúng ta sắp làm anh trai rồi.”
Thập Thất chớp chớp mắt hơi ngây người, bàn tay Kỷ Nhiễm xoa đầu bé, tiếp tục khẽ nói: “Trong bụng mẹ có em bé, bây giờ mẹ vẫn chưa biết đó là em trai hay em gái.”
Đột nhiên Thập Thất nằm bên cạnh bật dậy, chăn mỏng trên người họ bị cậu bé ném đi.
Thập Thất nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ Kỷ Nhiễm, cảm thấy vô cùng mới lạ: “Mẹ, em gái nhỏ đang ở trong bụng mẹ rồi hả?”
Lúc này bạn nhỏ Thập Thất đã tự động xem nhẹ phần tuyển chọn em trai nhỏ rồi, hiển nhiên bé càng muốn có em gái hơn. Ở nhà trẻ bé có mấy bạn học đều có em gái nhỏ.
Đôi khi lúc tan học, bé thấy mẹ bạn học tới đón còn dẫn theo cả em gái đi cùng.
Thập Thất vô cùng hâm mộ.
Kỷ Nhiễm biết bé hiếu kỳ nên kiên nhẫn gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ em đang ở trong bụng mẹ, không nhất định là em gái đâu… Cho nên nếu là em trai thì con cũng sẽ thích đúng không?”
Cô sợ sau này sinh ra em trai Thập Thất sẽ thất vọng.
Cô hi vọng mặc kệ em trai hay em gái thì Thập Thật cũng đều sẽ thích.
Thật sự Thập Thất là một cậu bé hiểu chuyện, mặc dù trong lòng bé nghĩ muốn có em gái nhưng sau khi Kỷ Nhiễm nói vậy, bé gật đầu ngay: “Vâng, mặc kệ em gái hay em trai, con vẫn sẽ làm một anh trai tốt.”
Cậu bé hưng phấn kêu lên: “Mẹ, sau này con là anh trai rồi.”
Tim Kỷ Nhiễm bị sự ngây thơ ngọt ngào của bé làm mềm nhũn, cô ôm bé vào lòng nhẹ nhàng đung đưa giống như lúc bé vẫn còn là đứa trẻ mới sinh vậy, khi đó cô cũng ôm bé vào lòng dỗ dành như bây giờ.
“Cho dù Thập Thất nhà chúng ta biến thành anh trai thì vẫn luôn là bảo bối nhỏ của mẹ.”
Trước Kỷ Nhiễm từng coi qua tin tức, nói bây giờ trẻ em đều tương đối bài xích với đứa bé thứ hai bởi vì sợ sẽ cướp mất sự yêu thương từ ba mẹ.
Nhưng mà rõ ràng Thập Thất không có cảm xúc này, sau khi bé biết được chuyện vẫn luôn hưng phấn đến mức không còn buồn ngủ.
Mãi đến khi Thẩm Chấp đi qua bé còn đang hưng phấn nói chuyện với Kỷ Nhiễm.
Đã thật lâu Kỷ Nhiễm không còn nhìn thấy bộ dáng này của con, nên không cưỡng chế bắt con đi mà cùng vui vẻ với con.
Cuộc sống mang thai không quá khó khăn, đặc biệt Kỷ Nhiễm từng trải qua một lần rồi. Lần mang thai đầu tiên cô còn không bỏ công việc xuống nên bây giờ càng không.
Kỷ Nhiễm đã thăng lên chức thành viên ban hội đồng quản trị ở chứng khoán Cao Thông rồi, mặc dù mỗi lần truyền thông phỏng vấn đều hỏi cô một câu, cô làm thế nào để cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình.
Trên đời này có quá nhiều người phụ nữ thành công, mấy cô ấy không phải tất cả đều một thân một mình.
Rất nhiều người sợ việc cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp.
Mang thai hơn tám tháng Kỷ Nhiễm mới xin phép nghỉ ngơi ở nhà, cũng chỉ không tới công ty đi làm thôi chứ nếu có việc cấp dưới vẫn điện thoại xin ý kiến cô.
Không thể không nói, bảo bối thứ hai này rất thông cảm cho cô, lựa chọn sinh ra trong thời tiết dễ chịu.
Những làn gió mát mùa xuân đang thổi qua khe cửa sổ, Kỷ Nhiễm nửa nằm trên sofa, trong tay đang cầm quyển sách. Cô mặc váy dài, ngoại trừ cái bụng tròn xoe ra thì tay chân cô vẫn thon thả như cũ, không thấy mập lên chút nào.
Cô cụp mắt xuống, mái tóc dài dịu dàng xỏa trên xương quai xanh che đi đường cong xinh đẹp của nó.
Thoáng chốc, Thập Thất ngủ trưa tỉnh dậy chạy chậm về phía cô.
Cậu bé cởi giầy ngồi lên sofa, ngoan ngoãn yên tĩnh dựa lên vai cô, vốn cô đang hưởng thụ sự ấm áp quảng thời gian sau buổi trưa này đột nhiên hừ một tiếng.
Thập Thất nhìn qua hỏi cô: “Mẹ, mẹ sao rồi?”
Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn bụng mình, có chút bất đắc dĩ, cười khẽ: “Em bé mới động.”
Thập Thất trừng to hai mắt, lúc trước bé thường xuyên chào hỏi với em bé trong bụng mẹ nhưng bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ, bé thật cẩn thận giơ tay lên, bộ dáng muốn sờ lại không dám.
Cuối cùng đành trưng cầu ý kiến với Kỷ Nhiễm: “Mẹ, con có thể nói chuyện với em không?”
Kỷ Nhiễm cười nói: “Đương nhiên là được.”
Thế rồi Thập Thất sát lại gần bụng Kỷ Nhiễm, như sợ em bé không nghe được, nói lớn: “Em gái, anh là anh trai, em nghe thấy không?”
Kỷ Nhiễm bị hành động này chọc cười, sao có thể nghe được chứ.
Vậy mà giây sau bụng cô bị đạp thêm cái nữa, giống như đang trả lời lại Thập Thất vậy, còn liên tục xoay người làm Kỷ Nhiễm không nhịn được cúi đầu nhìn.
Thập Thất căng thẳng nói: “Mẹ, có phải em gái trả lời con không?”
Bé áp nửa bên mặt mình lên bụng Kỷ Nhiễm, đến lúc bé cảm giác được má mình bị đụng một phát, Thập Thất kinh ngạc, nhất thời mở to hai mắt lộ ra nét mặt không thể tin được.
Vừa lúc Thẩm Chấp từ bên ngoài đi vào, anh tới phòng Thập Thật nhìn qua nhưng vốn cậu bé đang ngủ trưa lại không thấy đâu, suy đoán một chút đại khái đoán bé tỉnh ngủ nên qua chỗ Kỷ Nhiễm rồi.
Qủa nhiên bé ở đây.
“Ba, em gái mới chào hỏi với con đó, em còn chạm vào mặt con nữa.” Thập Thật cứ như phát hiện ra đại lục mới muốn nói cho Thẩm Chấp nghe.
Thẩm Chấp biết lời bé nói là máy thai em bé trong bụng.
Cho dù là anh, dưới tình huống đã có Thập Thất rồi vẫn không nhịn được cảm thấy chuyện máy thai là chuyện thần kỳ tuyệt mĩ.
Kỷ Nhiễm nói: “Thập Thất, ngộ nhỡ mẹ sinh ra em trai thì sao?”
Thập Thất lắc đầu ngay: “Không phải, nhất định là em gái. Mẹ, con nghĩ xong tên em gái rồi.”
Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm liếc nhìn nhau, hai người đều có cảm giác muốn cười. Thập Thất làm anh trai đúng là đủ trách nhiệm, ngay cả tên cũng đã nghỉ xong rồi.
Kỷ Nhiễm hứng thú hỏi: “Con lấy tên gì cho em gái?”
“Kẹo Bông Gòn.” Thập Thất không cần nghĩ ngợi nói ngay, hiển nhiên bé đã nghĩ xong từ lâu, sau khi bé nói xong liền ngẩng đầu trưng cầu ý kiến ba mẹ.
Thẩm Chấp cười nói: “Vì sao kêu Kẹo Bông Gòn?”
Thập Thất nghiêng đâu, hơi kiêu ngạo nói: “Bởi vì khẳng định em gái vô cùng ngọt.”
Kỷ Nhiễm vẫn luôn không cho Thập Thất ăn nhiều kẹo, bởi vậy nên trong trí nhớ Thập Thất đồ ngọt chính là kẹo bông gòn mà ông ngoại đã từng dẫn bé ra ngoài mua.
Vô cùng ngọt vô cùng ngọt.
Bé cảm thấy kẹo bông gòn ngọt như vậy cho nên muốn em gái cũng tên này.
“Ba, ba thích không?” Thập Thất chủ động hỏi.
Thẩm Chấp gật đầu, đừng nói, anh còn rất thích đấy.
Kỷ Nhiễm lại bất đắc dĩ: “Em gái không phải đồ ăn.”
“Nếu không thì gọi Miên Miên.” Thẩm Chấp quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm, chỗ cô ngồi trên sofa vừa đối diện với cửa sổ sát đất, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên người cô bao phủ cả người cô trong đó, lộ ra sự lưu luyến ấm áp.
Anh hi vọng đứa bé sinh ra đã được tình yêu thương mãi mãi không dứt.
Kỷ Nhiễm gật đầu, cảm thấy tên Miên Miên này không tệ. Chỉ là một giây sau cô đột nhiên nói: “Sao hai người chắc chắn là em gái chứ?”
Ngộ nhỡ là em trai, một bé trai tên Miên Miên à?
Tới giờ Thẩm Chấp không giả bộ nói trái lòng: “Lần này anh với Thập Thất cùng suy nghĩ, anh cũng nghỉ đó là bé gái.”
Một tháng sau, mười giờ tối, một em bé nhỏ tên Miên Miên đã thật sự đi tới thế giới này.
Miên Miên của anh và cô.
*Nói giải thích một chút tên Miên Miên: Miên Miên có nghĩa là kéo dài mãi mãi.