Thẩm Chấp gật đầu thừa nhận, Văn Thiển Hạ ngồi đối diện lộ ra cảm xúc không biết kinh hỉ hay kinh ngạc hoặc nói chính xác hơn là kinh hãi.
Văn Thiển Hạ sinh ra cảm giác kinh sợ.
Đây chính là vị tuy chưa từng xuất hiện trong những buổi họp lớp nhưng vẫn luôn là truyền thuyết được mọi người nhắc đến. Thẩm Chấp không phải người sẽ tham gia mấy tiệc tụ họp bạn học, huống chi sau khi học đại học xong anh liền ra nước ngoài nên việc liên lạc bạn học càng thiếu hơn.
Nhưng tên anh vẫn thường xuyên xuất hiện trên tin tức tài chính kế toán, anh đứng đầu trên danh sách những bạn học nổi danh nhất Tứ Trung. Thường xuyên được Tứ Trung lấy ra để khoe mỗi kì tuyển sinh.
Cho nên Văn Thiển Hạ đã nhận ra Thẩm Chấp ngay.
Thẩm Chấp nhìn cô ấy, thản nhiên gật đầu: “Đã lâu không gặp, Văn Thiển Hạ.”
Nếu không phải vì anh đang ngồi đối diện mình Văn Thiển Hạ đã không nhịn nổi đưa tay ôm иgự¢ kêu cha gọi mẹ rồi. Cô ấy thực sự không ngờ qua nhiều năm như vậy, Thẩm Chấp vẫn nhận ra mình, còn gọi đúng tên cô ấy nữa.
Cô ấy có cảm giác vô cùng vinh dự.
Văn Thiển Hạ nhìn anh chằm chằm, giọng nói hơi run rẩy: “Cậu nhớ tớ sao?”
“Bạn học cùng lớp mà.” Thẩm Chấp để tay lên trên cái ly trước mặt, mặt ly không trơn nhẵn thuộc ly kiểu Nhật điển hình, ngón tay anh hơi vuốt theo đường viền ly.
Văn Thiển Hạ gật đầu như gà mổ thóc, kích động nói: “Đúng đúng, chúng ta là bạn học cùng lớp. Nói thật, trí nhớ cậu tốt quá, có thể nhớ được tớ.”
Thẩm Chấp cười nhẹ: “Cậu cũng nhớ rõ mà.”
Văn Thiển Hạ xấu hổ xua tay: “Khác nhau, cậu là danh nhân, tớ là người bình thường.”
Lời Văn Thiển Hạ nói không phải đang khiêm tốn, cô ấy chỉ là học sinh bình thường như bao người khác, không quá xấu để mọi người nhớ kỹ và cũng không quá tốt để mọi người nhớ tới.
Trung học có rất nhiều cô gái như cô, họ là người bình thường.
Còn người như Thẩm Chấp lại là nhân vật trên đỉnh kim tự tháp.
Cho nên cô ấy nhớ rõ Thẩm Chấp không kỳ quái nhưng Thẩm Chấp nhớ rõ cô ấy vậy đúng là thần kỳ.
Kỷ Nhiễm ngồi bên nghe bọn họ nói chuyện cũng cảm thấy vui vẻ, cô không nhịn được nói: “Bạn học hai người nhận nhau xong rồi vậy có phải chúng ta nên ăn không.”
“Phải rồi, tớ còn chưa biệt tên cậu nữa.” Văn Thiển Hạ nhìn Kỷ nhiễm, ngượng ngùng nói.
Kỷ Nhiễm chớp mắt, hình như quả thực cô quên giới thiệu mình rồi, cô liền cười nói: “Tớ tên Kỷ Nhiễm.”
“Chào cậu, tớ tên Văn Thiển Hạ.”
Văn Thiển Hạ nói xong lại hơi áy náy: “Tối nay ngại quá, còn quấy rầy bữa ăn của hai người nữa.”
Kỷ Nhiễm không thèm để ý, dù sao sau này cô và Thẩm Chấp còn rất nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm. Đối với cô mà nói hôm nay có thể gặp được Văn Thiển Hạ ở thành phố B rộng lớn này quả thật niềm vui ngoài ý muốn.
Hai cô gái bắt đầu líu ríu trò chuyện với nhau. Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.ComThẩm Chấp ít nói, yên lặng nghe họ tán gẫu.
Kỷ Nhiễm cố tình hỏi thăm chuyện Thẩm Chấp ở trung học, cô chỉ muốn biết Tứ Trung mà cô trở về đó có giống với Tứ Trung trong hiện thực không mà thôi?
“Cậu biết không, học sinh Tứ Trung tụi tớ rất mê tín. Mỗi lần thi giữa kì đều phải mang đồ ăn tới để cúng Khổng phu tử.” Nghe Văn Thiển Hạ hứng thú dạt dào kể chuyện lúc trung học.
Kỷ Nhiễm nghe chuyện này, bỗng nhiên muốn khóc.
Hóa ra tất cả đều là sự thật.
Không phải chỉ là giấc mơ.
Kỷ Nhiễm cảm nhận thấy khóe mắt mình hơi ướt, bởi vì rất cao hứng. Cô nâng ly rượu trước mặt lên uống, hôm nay họ còn đặc biệt kêu thêm chai rượu trắng nữa.
Thật ra Kỷ Nhiễm không thích uống rượu nhưng vì công việc nên khó tránh khỏi phải xã giao.
Bởi vậy cô dưỡng thành thói quen không uống rượu lúc riêng tư, vậy mà lúc này Kỷ Nhiễm chủ động muốn uống rượu với Văn Thiển Hạ.
Văn Thiển Hạ mới thất tình nên tâm trạng cũng không tốt.
Hai người cậu một ly tớ một ly rất nhanh chai rượu đã sắp thấy đáy.
Thẩm Chấp mới ra ngoài đi toilet chốc lát quay lại đã thấy sắc mặt cô đỏ hồng, hai mắt sương mù ngập nước, cảm giác yêu dị mênh ௱ôЛƓ.
Kỷ Nhiễm lại rót thêm cho mình chén rượu, Thẩm Chấp đè bàn tay cô lại, khẽ nói: “Kỷ Nhiễm, không được uống nữa.”
Kỷ Nhiễm nhìn ánh, mắt hơi đỏ lên.
Có lẽ nghĩ mình còn thanh tỉnh, cô nhìn anh khẽ kêu: “Thẩm Chấp.”
Thẩm Chấp khẽ ừ, nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Kỷ Nhiễm vươn bàn tay còn lại ra trước mặt anh rồi ςướק ly rượu về, uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Chấp: “…”
Tên quỷ rượu này.
Nhưng khi Thẩm Chấp nhìn cô vì thỏa mãn mà liếm môi, cánh môi đỏ bừng lấp lánh nước, bởi vì uống rượu nên má hơi hồng.
Ánh mắt Thẩm Chấp tối sầm lại, chỗ nào đó trên cơ thể nổi lên phản ứng.
Anh quay đầu đi theo bản năng không nhìn cô nữa.
Kỷ Nhiễm cùng với Văn Thiển Hạ đang thất tình kia uống một ly rồi lại một ly, cuối cùng hai người còn ngại chén nhỏ không đã ghiền trực tiếp bưng chai rượu lên uống luôn.
Văn Thiển Hạ khóc sướt mướt: “Tớ nói cậu nghe…, Nhiễm Nhiễm, đàn ông đều là con rùa.”
Kỷ Nhiễm gật đầu, cô uống hơi nhiều cả người đều mơ màng, không những đầu choáng váng mà mắt đều mờ đi. Cô quay đầu nhìn Thẩm Chấp, đột nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ A Chấp.”
“A Chấp không phải người như vậy.”
Nghe được những lời này toàn thân Thẩm Chấp cứng lại.
Anh buông mạnh ly rượu trên tay xuống, nhanh chóng đè vai cô lại, hỏi: “Kỷ Nhiễm, em mới gọi tôi là gì? Em gọi tôi là gì?”
Kỷ Nhiễm ngã vào lòng anh, má lên bờ vai anh.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Kỷ Nhiễm thấy hình như cô đang nhìn Thẩm Chấp rồi còn dựa vào lòng anh nữa. Cô đưa tay ôm lấy anh, cảm giác này thật tốt, như anh đang thực sự ở bên cạnh cô vậy.
Dường như Kỷ Nhiễm còn ngại tư thế này không được thoải mái nên dụi dụi vào trong lòng anh.
Thẩm Chấp nhìn người đã bất tỉnh nhân sự trong lòng mình, muốn cười nhưng trong lòng càng cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Cuối cùng…
*
Lúc Kỷ Nhiễm tỉnh lại cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, đau đớn này không giống như lúc cô hôn mê mới tỉnh lại, đau này còn thêm cảm giác mắc ói nữa.
Cô mở mắt nhìn quanh, xung quanh vô cùng tối bởi vì màn cửa bị kéo kín lại.
Không thể biết được bây giờ là lúc nào.
Kỷ Nhiễm ôm trán ngồi dậy, lúc cái chăn đang đắp trên người cô rớt xuống cô liền cảm nhận được sự lạnh lẽo. Chờ tới khi cô cúi đầu nhìn thiếu chút nữa đã hét chói tai.
Ngoại trừ bộ đồ lót ra thì cái váy trên người cô đã không còn biết tung tích đâu nữa rồi.
Làm sao bây giờ, đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cho dù cô có cố nhớ lại thì cũng không thể nhớ được nhiều chuyện sau khi cô uống say, thậm chí cô còn không biết vì sao mình lại tới khách sạn này.
Cô cúi đầu nhìn cơ thể mình lần nữa, mặc dù chưa từng ăn thịt nhưng cô không phải cô gái mười mấy tuổi chưa biết chuyện đời.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, cơ thể cô phải có cảm giác chứ.
Tuy vậy Kỷ Nhiễm vẫn không thể nào xác định được, bởi vì cấu tạo cơ thể mỗi người không giống nhau, ngộ nhỡ cô thuộc kiểu thể chất làm chuyện xấu lại không đau thì sao.
Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn hồi lâu, ý đồ muốn tìm thử xem trên người mình có dấu tay hay dấu hôn hay không.
Làn da cô vừa mềm vừa trắng, bình thường chỉ cần hơi nhéo chút thôi đã lưu lại dấu ấn, bây giờ đã qua một đêm da thịt trên người vẫn cứ trắng nõn như cũ.
Không có dấu vết gì.
Kỷ Nhiễm đang xoắn xuýt không biết rốt cuộc mình với Thẩm Chấp có xảy ra chuyện gì gì đó không thì cô nghe được tiếng cửa bên ngoài.
Như nhân viên dọn phòng khách sạn.
Bởi vì rõ ràng cô nghe được tiếng mở cửa nhưng cửa phòng cô vẫn không bị đẩy ra.
Chờ tới lúc cô kéo chăn lên che tới иgự¢ lần nữa thì cửa phòng bị đẩy ra. Bóng dáng Thẩm Chấp cao lớn xuất hiện ở cửa, trong tay anh đang cầm một túi giấy rất bự.
Anh không ngờ Kỷ Nhiễm đã tỉnh, anh vừa mở cửa ra đã thấy cô gái đang ngồi trên giường.
Bả vai cô lộ ra ngoài không khí, đầu vai tròn trịa trắng nõn tiếp theo đó là xương quai xanh thon gầy, làn da trắng sáng kia như kích thích đánh sâu vào mắt anh.
Kỷ Nhiễm có chút ngại ngùng, cho dù là Thẩm Chấp thì cô cũng chưa từng đối mặt với anh trong tư thái này.
May mà hai người đều là người trưởng thành, dù trong lòng hai người đều có chút luống cuống nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Thẩm Chấp đi vào để túi giấy mà anh đang cầm trên tay lên sofa nhỏ đối diện với giường, khẽ nói: “Quần áo em bẩn nên tôi mua bộ mới.”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Thẩm Chấp nói tiếp: “Tôi đi ra ngoài trước chờ em, lát nữa khách sạn sẽ mang đồ ăn sáng lên.”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Sau khi Thẩm Chấp rời khỏi, Kỷ Nhiễm lập tức đứng dậy lấy quần áo trong túi ra, cái áo sơ mi màu trắng cùng với quần dài màu đen, kiểu quần áo điển hình của nhân viên hành chính.
Có chút già.
Kỷ Nhiễm không ngờ lúc bình thường Thẩm Chấp luôn mặc kiểu đồ tinh xảo nhưng ánh mắt mua quần áo cho cô lại kém cỏi như thế. Dù vậy cô vẫn vào toilet chuẩn bị tắm rồi thay quần áo.
Ai ngờ lúc cô vào toilet, vốn không chú ý lắm nhưng cái gương khổng lồ trong phòng tắm lại làm cho cô thấy được tình hình rõ ràng trên người mình. Hai bên eo Kỷ Nhiễm có khác thường.
Cô cúi đầu kiểm tra, phát hiện bên sườn eo có dấu như dấu tay.
Bỗng chốc đầu óc Kỷ Nhiễm nổ tung, chẳng lẽ thật sự cô và Thẩm Chấp đã xảy ra chuyện gì đó, bởi vì dấu tay ở eo này làm cho cô nghĩ tới tư thế gì mới có thể lưu lại dấu vết như vậy.
Chính là khi hai tay anh Ϧóþ chặt lấy eo cô mới có thể lưu lại dấu tay như thế.
Kỷ Nhiễm chăm chú nhìn hồi lâu rồi đột nhiên nở nụ cười đắc ý. Nói thật, hôm qua lúc cô uống rượu trước mặt Thẩm Chấp quả thật không có ý gì khác.
Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó cô cũng không để ý.
Nam nữ trưởng thành say rượu phát sinh chuyện xẹt lửa tạo sấm sét gì đó, không phải bình thường đều vậy à.
Huống chi cô uống rượu trước mặt Thẩm Chấp, chính là không chút đề phòng đối với anh.
Kỷ Nhiễm thay quần áo ngay lập tức, đúng vậy, bây giờ cô phải nhân lúc rèn sắt khi còn nóng bắt được đóa hoa cao lãnh này trong một lần. Đối với cô mà nói quá trình không quan trọng chỉ cần kết quả như ý là được.
Kỷ Nhiễm tắm rửa thay quần áo xong đi ra thấy Thẩm Chấp đang ngồi bên cạnh bàn ăn, ý cười trên môi.
Thẩm Chấp cũng đã đổi bộ quần áo mới, lúc đến gần anh cô có thể ngửi thấy được mùi nhàn nhạt, không ngọt ngấy, có chút tươi mát như hương cỏ cây.
Vô cùng mát mẻ.
Kỷ Nhiễm ngồi xuống sau đó nhìn bữa sáng trước mắt, bữa sáng kiểu Tây Âu không chứa nhiều dầu mỡ.
Cô liếc trộm người đàn ông ngồi đối diện, không ngờ đúng lúc Thẩm Chấp đang nhìn qua chỗ cô, bốn mắt hai người đối diện nhau, Thẩm Chấp khẽ nhăn mày.
Kỷ Nhiễm lập tức nói: “Tối hôm qua em uống nhiều lắm à?”
Kỷ Nhiễm thấy bộ dáng anh vẫn bình tĩnh như cũ liền cảm thấy chính mình có cần phải nhắc nhở anh đôi chút chuyện đã xảy ra tối hôm qua không, cô nói: “Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Về sau tốt nhất đừng uống rượu.” Thẩm Chấp nhăn mày.
Kỷ Nhiễm rống to trong lòng, không phải cô muốn nói chuyện uống rượu.
Kỷ Nhiễm quyết định mình vẫn nên trực tiếp chút, cô hơi cụp vai áy náy nói: “Tối hôm qua em làm phiền đến anh rồi, anh thấy quần áo em bẩn còn cởi giúp em…”
“Kỷ Nhiễm.” Thẩm Chấp mở miệng cắt ngang lời cô, anh nhìn cô nghiêm túc nói: “Quần áo của em do tôi nhờ nhân viên khách sạn cởi giúp.”
Oanh.
Kỷ Nhiễm xấu hổ vô cùng, cô cảm nhận được sự nhục nhã từ đầu đến đuôi.
Thẩm Chấp đang thanh minh mối quan hệ giữa anh với cô.
Nếu Kỷ Nhiễm không nghe ra ý trong đó vậy cô đã sống uổng phí nhiều năm rồi. Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình không thể ở lại đây dù chỉ thêm một giây nào nữa.
Cô đứng lên, ** nói: “Em ăn no rồi.”
Cô cầm túi rời khởi phòng ngay lập tức, lúc này cho dù cô đi giày cao gót 9cm đi nữa thì vẫn có thể bước đi như bay. Cô chạy nhanh tới thang máy trực tiếp ấn nút xuống lầu, đúng dịp thang máy dừng lại ngay tầng cô đang đứng.
Cô đi vào ngay lập tức, không hề phát hiện ra Thẩm Chấp đang đuổi theo phía sau.
Kỷ Nhiễm thấy vô cùng mất mặt, một cô gái như cô còn hiểu được chuyện say rượu loạn tính thế mà anh lại nói với cô rằng quần áo cô mặc do nhân viên cởi.
Tên đàn ông chó Thẩm Chấp này được không vậy.
Một cô gái như hoa như ngọc bên cạnh mà không động lòng chút nào sao?
Cả cô nữa, Kỷ Nhiễm chỉ thiếu chuyện che mặt mình lại, mất mặt quá đi mất.
Cô phải thích Thẩm Chấp bây giờ ít đi một chút.
*
Chuyện này làm Kỷ Nhiễm không yên lòng cả ngày, may mà hôm nay cô đều ở ngoài bàn hợp tác với người ta. Chuyện đầu tư đã đi tới giai đoạn khảo sát thực tế nên cô đang gặp mặt với người phụ trách bên đối phương.
Bây giờ chứng khoán Cao Thông đã được xem như thủ lĩnh giới đầu tư, bởi vậy nên tiền đầu tư cùng với tỉ lệ cổ phần luôn là trọng điểm đàm phán hai bên.
Các điều khoản luôn phiền phức và thật cẩn thận.
Có thể nói phải thảo luận từng cái từng cái, lời nói ra thôi đều phải đắn đo suy nghĩ.
Mãi đến tối Phương tổng bên đó mời Kỷ Nhiễm tham gia buổi tụ họp đầu tư nhỏ. Kỷ Nhiễm không thích mấy kiểu tụ họp này.
Muốn nói thật sự người trong nghề vậy có ai chuyên nghiệp hơn người bên chứng khoán Cao Thông bọn họ chứ, còn không bằng mỗi ngày ngâm nước ở công ty rồi tụ họp với nhân viên bọn họ.
Nhưng Phương Thành đã mời nên Kỷ Nhiễm không tiện từ chối.
Không thể không nói tuy buổi tiệc nhỏ nhưng vẫn làm đủ hình đủ dạng, bên trong sảnh buổi tiệc rượu cá nhân nhỏ bày không ít bàn tròn và ghế dựa.
Bên cạnh có đầu bếp chế biến món ăn ngay hiện trường tỏa ra hương vị mê người.
Nơi này là nơi tụ họp nên phần lớn mọi người đều không hứng thú chuyện ăn uống. Nếu không tụm ba tụm năm cũng hai người đứng chung với nhau, mọi người đều đang chia sẻ kinh nghiệm đầu tư của chính mình.
Lúc Kỷ Nhiễm tiến vào, bên hợp tác với cô giới thiệu cô với mọi người, sau khi mọi người biết cô thuộc quản lý cao cấp ở chứng khoán Cao Thông đều cực kỳ nhiệt tình, ào ào muốn nói chuyện đôi chút về phương hướng đầu tư.
Kỷ Nhiễm không thực sự muốn nghe mấy lời bốc phét này vì thế miễn cưỡng đứng một hồi sau đó tìm lý do đi toilet.
Chờ tới khi cô từ toilet đi về liền thấy mấy người mới vào.
Không may cô biết tên đàn ông và người phụ nữ đi đầu.
Kỷ Nhiễm híp mắt nhìn hai người Thẩm Việt và Giang Nghệ, họ bây giờ đã không còn bộ dáng mười năm trước nữa, cô với Giang Nghệ đều đã 27 tuổi còn Thẩm Việt đã hơn 30.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm nhớ tới lời đồn cô nghe được trước khi bị tai nạn, nghe nói Giang Nghệ sắp gả vào nhà giàu.
Hóa ra nhà giàu đó chính là Thẩm Việt.
Kỷ Nhiễm phát hiện những chuyện từng bị mình xem nhẹ giờ đây đã dần dần rõ ràng. Giang Nghệ lợi dụng nhà họ Kỷ làm ván cầu để quen biết Thẩm Việt, có lẽ họ quen biết nhau lúc còn trẻ sau đó chia tay rồi hiện tại lại quay lại ở cùng chỗ.
Kỷ Nhiễm không chút ấn tượng tốt nào với hai người này.
Tính xoay người không thèm để ý tới họ ai ngờ lại có người kêu cô: “Kỷ tổng, Kỷ tổng.”
Kỷ Nhiễm làm bộ như không nghe được đi khỏi ai biết người ta đi lên ngăn cô lại, cười nói: “Kỷ tổng, chúng tôi đang nói chuyện điện tử Huệ Thông, cô là người biết chuyện hay chúng ta cùng nói đi.”
Giang Nghệ thấy cô, vẻ mặt khác thường.
Cô ta đã sớm biết chuyện Kỷ Nhiễm tỉnh lại. Dù sao cả nhà đều nhìn thấy được bộ dáng Kỷ Khánh Lễ vui vẻ, huống chi vì chuyện Kỷ Nhiễm mà ba mẹ cô ta đã ầm ĩ nhiều lần.
Giang Lợi Khởi không cách nào chấp nhận được chuyện ông bà nội Kỷ tới thành phố B nhưng không ở nhà họ mà đi thuê khách sạn.
Bà ta cảm thấy ông bà nội đang coi thường mình.
Huống chi Giang Lợi Khởi còn biết chuyện Kỷ Khánh Lễ tính chuyển một phần cổ phần công ty cho Kỷ Nhiễm, đây là chuyện bà ta hết sức phản đối nhưng người luôn luôn chịu thương lượng với bà ta Kỷ Khánh Lễ cực kỳ kiên quyết, đồng thời còn dọn ra khỏi nhà với hai ông bà cụ. Bày tỏ rõ ràng cổ phần công ty là của hai ông bà cụ cho Kỷ Nhiễm.
Giang Lợi Khởi bắt đầu tranh thủ vì Giang Nghệ ai ngờ Kỷ Khánh Lễ chỉ đồng ý cho Giang Nghệ một căn biệt thự ngàn vạn, chết sống không chịu đồng ý chuyện cổ phần.
Đương nhiên Giang Nghệ đã nghe chuyện này, cô ta căm tức, cảm thấy cho dù ngoài miệng Kỷ Khánh Lễ nói ông đối xử bình đẳng với mình và Kỷ Nhiễm nhưng kết quả tới lúc chia gia sản lại bất công.
Nên lần này thấy Kỷ Nhiễm đương nhiên cô ta không muốn để Kỷ Nhiễm dễ chịu.
Vì thế cô ta cố ý nói: “Vị Kỷ tổng này ở công ty nào thế?”
Nghe có người giới thiệu là chứng khoán Cao Thông, Giang Nghệ làm bộ kinh ngạc hô: “Cao Thông là công ty lớn đó, Kỷ tổng còn trẻ tuổi đã ngồi chỗ cao như vậy khẳng định có thủ đoạn.”
Cô ta chưa nói Kỷ Nhiễm có năng lực ngược lại nói có thủ đoạn nên nhất thời ánh mắt những người xung quanh đều quái dị.
Mọi người đều hiểu biết mấy loại công ty đầu tư này, quản lý cấp cao không phải ba mươi cũng hơn bốn mươi, người trẻ tuổi như Kỷ Nhiễm quả thực thiếu huống chi cô còn xinh đẹp như vậy.
Người có trí tưởng tượng phong phú đã liên tưởng đủ thứ rồi.
Đương nhiên Giang Nghệ biết mấy tin đồn này không đến mức ảnh hưởng tới Kỷ Nhiễm, cô ta chỉ đơn thuần chán ghét Kỷ Nhiễm, ai kêu cô với mẹ cô giống nhau đều coi mẹ con cô ta như không tồn tại.
Mẹ cô ta nói, người như Kỷ Nhiễm luôn rất kiêu ngạo, từ đầu đã không thèm đặt mẹ con cô ta vào mắt thậm chí còn cảm thấy nói chuyện với họ là đang tự hạ thấp thân phận mình.
Cho nên Giang Nghệ bắt ngay lấy cơ hội này nói xấu Kỷ Nhiễm.
Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Kỷ Nhiễm bây giờ đã sớm không phải Kỷ Nhiễm trước kia. Kỷ Nhiễm hiểu được thủ đoạn Giang Nghệ vụng về cỡ nào, sao trước kia cô lại cảm thấy Giang Nghệ đoạt mất vị trí cô chủ nhà họ Kỷ của cô nhỉ.
Người như cô ta, xứng sao?
Kỷ Nhiễm chỉ kém xắn tay áo lên, đúng là ba ngày không đánh liền muốn lật ngói mà.
Nhìn Giang Nghệ với Thẩm Việt liền thù mới hận cũ trào lên trong lòng.
Cô vừa đặt ly champagne lên bàn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn thẳng vào Giang nghệ thì đột nhiên một bàn tay khoát lên vai cô, Kỷ Nhiễm nhăn mày quay đầu tính nổi cáu xem ai không biết sống chết như vậy, mùi hương quen thuộc chui vào mũi cô.
Mùi hương tươi mát cây cỏ.
Vô cùng dễ ngửi.
Thẩm Chấp ôm vai cô nhìn Giang Nghệ đứng đối diện, giọng lạnh lùng: “Chỉ sợ người như cô Giang đây không cách nào với tới và hiểu được năng lực của cô ấy.”
Đương nhiên Giang Nghệ biết Thẩm Chấp, họ học cùng trường huống chi trước kia Giang Nghệ còn là bạn gái trên danh nghĩa của Thẩm Việt.
Chỉ là cô ta không ngờ Thẩm Chấp sẽ vì Kỷ Nhiễm mà nói với mình như vậy.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao, nếu cô không giở thủ đoạn vậy sao trà trộn vào đây được?” Giang Nghệ kiêu ngạo vì việc mình liên tục tham gia vào mấy loại tụ họp cá nhân.
Như kiểu rằng cô ta đã được dung nạp vào vòng tròn nhỏ hẹp này.
Cho dù các tầng lớp nhà giàu vẫn có khoảng cách không thể vượt qua.
Cô ta không ngờ chính mình kinh doanh lâu như vậy mới tiến vào vòng tròn nhỏ hẹp này được vậy mà đã gặp ngay Kỷ Nhiễm ở đây, nói rõ mọi người dễ dàng chấp nhận cô gia nhập hơn cô ta.
Thẩm Chấp cúi đầu nhìn thoáng qua Kỷ Nhiễm, đột nhiên bật cười: “Cô ấy ở đây bởi vì cô ấy là Kỷ Nhiễm, là đổng sự chấp hành trẻ tuổi nhất ở chứng khoán Cao Thông.”
“Mà cô ở đây được chỉ bởi vì ba kế cô là ông Kỷ Khánh Lễ.”
Giang Nghệ, hoặc nói chính xác hơn bây giờ gọi Kỷ Nghệ, luôn luôn treo gia thế mình trên miệng, thậm chí nhiều người theo bản năng cho rằng cô ta là con gái ruột Kỷ Khánh Lễ.
Lần này Thẩm Chấp chỉ nhẹ nhàng thả một câu đã trực tiếp đánh trúng cô ta, Giang Nghệ tức giận toàn thân run lên.
Trước khi Kỷ Nhiễm bị Thẩm Chấp dẫn đi vẫn luôn thưởng thức khuôn mặt năm màu sắc kia của Giang Nghệ, thật sảng khoái.
“Thẩm Chấp, em phát hiện miệng anh lợi hại hơn miệng em nhiều.” Kỷ Nhiễm trầm mê trong cảm giác sảng khoái hoàn toàn quên mất chuyện không thoải mái giữa mình với Thẩm Chấp hồi sáng nay.
Thẩm Chấp kéo cô vào trong biệt thự rượu để lại tất cả mọi người ở sảnh buổi tiệc.
Nơi này không âm nhạc, không giọng nói nhao nhao ầm ĩ.
Thẩm Chấp nhìn cô: “Nhiễm Nhiễm, em có biết anh vẫn luôn tìm em không.”
Kỷ Nhiễm nhìn anh, đang muốn hỏi anh tìm mình làm chi nhưng đột nhiên sấm sét giữa trời quang, cô hỏi theo bản năng: “Thẩm Chấp, anh kêu em là gì?”
“Tớ chỉ để bạn gái tớ quản.”
“Nếu tớ thắng, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
“Nghe nói thổ lộ với người trong lòng ở tuyết đầu mùa sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ.”
…
Lời anh nói qua, lời cô nói qua, anh đều nhớ rõ, đều nhớ rõ.
Kỷ Nhiễm như hóa đá, sự thấp thỏm, sợ hãi, lo lắng trước nay đều hóa thành hư vô, khi kịp phản ứng lại hai tay đã dùng sức đấm lên ngực anh.
“Anh làm em sợ muốn chết, em tưởng anh không nhớ gì cả.”
“Em tưởng rằng đây chỉ như giấc mộng, chỉ mình em nhớ rõ.”
Thẩm Chấp cười khổ, “Có lẽ em không hiểu, đối với anh mà nói đó là giấc mộng của anh.”
Thẩm Chấp tính giải thích rõ chuyện sáng hôm nay và tối hôm qua nhưng đột nhiên Kỷ Nhiễm kéo chỗ áo sơ mi ngay ngực, kéo anh sát lại trước mặt mình, thầm thì: “Bây giờ, không phải anh nên hôn em trước à?”