Trong đêm tối.
Ánh mắt Thẩm Chấp sáng như sao ẩn ý cười, bóng dáng người đàn ông 27 tuổi trưởng thành dần dần hòa lại với người thiếu niên 17 tuổi lười biếng không chịu bị trói buộc.
Kỷ Nhiễm nhìn anh, nở cụ cười.
Người trong lòng cô, trong xương cốt vẫn chưa từng thay đổi. Lúc này đây tất cả lo lắng thấp thỏm trong lòng đều biến mất, cho dù thực sự Thẩm Chấp không nhớ những hồi ức giữa bọn họ cũng không sao, bản thân cô nhớ là được rồi.
Cô hiểu anh, biết anh là người thế nào, biết người mình thình là dạng người gì.
Kỷ Nhiễm nhận cây gậy đánh golf trong tay anh, mặc dù thứ đồ chơi này rất dọa người nhưng lại là công cụ tiện tay nhất mà cô thấy bây giờ.
Cô giơ lên gõ vào cửa kính xe đối phương, tạo nên tiếng vang lớn.
Người đàn ông mắt kính thấy cây gậy cô cầm trên tay, hơn nữa còn được làm bằng kim loại tản ra ánh sáng bạc trong đêm, lòng run lên.
Kỷ Nhiễm ngoắc ngón trỏ ra hiệu gã nhanh xuống xe.
Kết quả người kia còn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không sợ ૮ɦếƭ cứ ngồi lỳ trong xe.
Cô gõ lên cửa: “Còn không nhanh xuống đây, thật sự chờ tôi khi tôi gõ cái này lên đầu anh hả?”
Người đàn ông đeo mắt kính không chịu nổi nữa, gã không biết làm sao chỉ nhìn Kỷ Nhiễm: “Cô này, chuyện giữa tôi với người yêu cũ đâu có liên quan đến cô, cô… Dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của người khác.”
“Cô ấy là bạn thân tôi, anh bắt nạt cô ấy như đang bắt nạt tôi.” Thái độ Kỷ Nhiễm ngang ngược.
Người đàn ông đeo mắt kính kia ngơ ngác, gã với Văn Thiển Hạ yêu nhau ba năm nhưng tuyệt đối chưa từng gặp qua Kỷ Nhiễm. Cho dù chỉ gặp một lần thì gã không thể không có ấn tượng được.
Dù sao cô gái trước mặt này là người đẹp siêu cấp.
Đừng nói gã ngơ ngác ngay cả Văn Thiển Hạ còn ngu người hơn gã, chính cô ấy còn không biết mình có cô bạn thân như thế này khi nào nhưng Kỷ Nhiễm đang giúp đỡ cô ấy. Cô ấy không thể nào gây cản trở cho Kỷ Nhiễm được, bây giờ không thể nhảy ra nói không quen biết cô.
Văn Thiển Hạ tức giận: “Đúng đó, chị tôi tới đây với tôi để bắt anh. Thấy chiếc Bentley đằng kia không, nếu hôm nay anh không xuống xe vậy tôi sẽ không kêu họ di chuyển xe đi. Chúng ta cứ tốn thời gian ở đây đi.”
Nói xong, cô ấy đưa tay mở cửa xe từ bên trong ra.
Lần này người đàn ông đeo mắt kính kia không còn chỗ trốn, cảm xúc Văn Thiển Hạ cũng đã bình tĩnh lại, cô ấy nói: “Anh xuống đi, chúng tôi không đánh anh.”
Người đàn ông đeo mắt kính: “…”
Lời này vừa nói ra ngay cả Kỷ Nhiễm cũng không quen, câu này giống như những học sinh trung học phá phách chặn người khác lại, nói muốn tâm sự với người đó.
Từ xưa đến nay Kỷ Nhiễm chưa từng trải qua chuyện này, vậy mà giờ quen tay hay việc.
Văn Thiển Hạ quát: “Anh còn không nhanh xuống đây.”
Đột nhiên cô ấy lớn giọng làm đối phương hoảng sợ, rốt cục người đàn ông đeo mắt kính kia cũng xuống xe.
Kỷ Nhiễm vô cùng phiền chán khi nhìn bộ dáng khúm núm chậm chạp của gã, quay đầu nhìn Thẩm Chấp, nói: “Lúc học phổ thông anh từng chặn đường người khác chưa?”
Thẩm Chấp liếc qua gã một cái.
Kỷ Nhiễm chớp mắt, cô chính là muốn biết Thẩm Chấp cô biết kia có giống với Thẩm Chấp này ở năm 17 tuổi không.
Thẩm Chấp nhìn cô, thản nhiên nói: “Không.”
Kỷ Nhiễm thở dài, bất đắc dĩ nghĩ, không giống cũng không sao…
“So với chuyện hù dọa thì tôi cảm thấy động tay có hiệu quả hơn.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong bóng đêm cực kỳ chọc người, Kỷ Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, trái tim đập nhanh giống như có thứ gì đó muốn phá tan Ⱡồ₦g иgự¢ xông ra ngoài.
Đột nhiên cô muốn nói, cho dù anh không nhớ rõ cô thì đã sao, cô chỉ muốn nói cho anh biết.
Cô thích anh.
Không, là yêu anh thật lâu.
Giọng nói bên cạnh cắt ngang suy nghĩ của cô, Văn Thiển Hạ đang cầm túi sách nhìn như tùy thời đều có thể biến túi sách thành νũ кнí để đập lên đầu người đàn ông kia.
Người đàn ông bên mình ba năm, đến khi chia tay lại hèn nhát như vậy.
Qua năm họ sẽ bàn tới chuyện kết hôn rồi, đối phương nhìn vẫn như bình thường nhưng không biết vì sao từ tháng trước cô không liên lạc được với gã nữa.
Họ không ở chung như những đôi người yêu khác, cũng không làm việc cùng một nơi.
Bởi vậy dù một tuần họ không gặp nhau cũng bình thường.
Ai ngờ tháng trước Văn Thiển Hạ phát hiện ra chính mình đã hơn một tháng không gặp gã, hơn nữa còn không thể liên lạc được với đối phương. Tháng này càng gay gắt hơn, dám nhắn tin nói chia tay với cô ấy.
Văn Thiển Hạ gọi lại nhưng đối phương không nhận, tới nhà tìm gã cũng không gặp.
Thậm chí cô ấy còn phát hiện ra chìa khóa nhà gã mà cô ấy đang giữ không mở cửa được, xem ra gã đã đổi khóa.
Văn Thiển Hạ không chấp nhận nổi loại hành vi vô trách nhiệm này, cho dù có chia tay vậy phải gặp mặt nói một tiếng mới mới đúng lễ phép tối thiểu. Chỉ nhắn một tin như thông báo sao cô ấy nhịn xuống được.
Cho nên cô ấy tới công ty tìm gã, phát hiện người này thế mà đổi cả chỗ làm việc rồi.
Lúc này cô ấy mới phát hiện ra, chỉ có cô ấy như kẻ ngốc.
Người đàn ông đeo mắt kinh thở gấp, nói: “Tôi đã nói chia tay rồi sao cô còn dây dưa làm gì, cho dù cô có liều ૮ɦếƭ quấn quýt tôi cũng không quay lại đâu. Tôi không muốn kết hôn với cô.”
Ầm một tiếng, rốt cục Văn Thiển Hạ không chịu nổi những lời nói vô trách nhiệm này vung túi sách lên đập gã.
Đồ trong túi sách phụ nữ luôn rất nhiều, hôm nay Văn Thiển Hạ còn cầm cái túi có chất liệu cứng nữa.
Người đàn ông đeo mắt kính kia bị đập cho ngây người, gã nhảy dựng lên muốn đánh trả ai ngờ Kỷ Nhiễm vội vàng xông tới dùng gậy đánh golf chọc lên иgự¢ gã: “Lui lại, muốn làm gì.”
“Mấy người đang phạm tội đó, tôi báo cảnh sát bây giờ.”
Văn Thiển Hạ cười lạnh: “Được thôi, báo đi, anh có thể đi kiểm tra thương tổn xem tôi đánh anh có bị chấn động não hay không, dù sao não anh còn nhỏ hơn so với hạt dưa, ngàn vạn lần đừng bị đánh hỏng.”
Kỷ Nhiễm đang nghiêm túc phụ họa không tính cười nhưng nghe lời Văn Thiển Hạ nói vẫn làm cô bật cười.
Văn Thiển Hạ nhìn gã, trong mắt chứa thất vọng và khổ sở, nhưng bây giờ cô ấy không còn ở tuổi bị tra nam thương tổn xong chỉ biết bất lực khóc lóc nữa.
Cô ấy ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói: “Anh nghĩ rằng tôi tìm anh bằng mọi cách bởi vì muốn hợp lại với anh sao.”
“Mẹ nó nằm mơ à, anh có thấy ai ném giấy vệ sinh xuống sau đó còn nhặt lên dùng lần nữa chưa.”
Trên mặt người đàn ông kia xuất hiện sự kinh ngạc, gã… Gã thực sự cho rằng Văn Thiển Hạ cố chấp tìm mình như vậy bởi vì muốn cầu xin gã, muốn quay lại với gã lần nữa.
Mặc dù trong lòng gã chán ghét nhưng vẫn có chút đắc ý.
Nhìn xem, có người phụ nữ không thể tách khỏi gã được.
Văn Thiển Hạ: “Tôi tới tìm anh bởi vì anh thiếu tôi lời xin lỗi. Cho dù chia tay thì anh nên gặp nói rõ ràng với tôi, một tin nhắn đã đuổi tôi đi. Tới cùng anh xem tôi là gì?”
“Tôi không nói sai, anh đúng là đồ hèn nhát, nếu hôm nay anh còn là con người vậy đứng ở chỗ này thành tâm nói một tiếng xin lỗi với tôi. Về sau chúng ta mỗi người một hướng, tôi Văn Thiển Hạ nếu còn quấn lấy anh vậy tôi sẽ tự đánh ૮ɦếƭ chính mình.”
Người đàn ông kia nghe những lời Văn Thiển Hạ nói liền kinh ngạc.
Theo ý gã, người bạn gái này ở nhà không đủ kích thích, đối với gã mà nói, nếu cùng cô kết hôn vậy cuộc sống sau này chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy quy luật rõ ràng.
Không thú vị.
Nhưng mà gã không biết, không có lòng thì không thể nhìn thấy được một linh hồn thật thú vị.
Cuối cùng người đàn ông đeo mắt kính kia cũng đứng trước mặt cô ấy, hơi cúi đầu: “Xin lỗi, là tôi có lỗi với cô.”
Văn Thiển Hạ nhìn người trước mắt, mở to mắt, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn bị nghẹn lại một hơi, cô ấy không cách nào chấp nhận được mối tình đầu của mình lại kết thúc bằng phương thức nực cười như vậy.
Cho nên cô ấy mới cố gắng tìm ra đối phương bằng mọi cách.
Bây giờ cô ấy cần là một lời xin lỗi, nhưng cô ấy cũng cảm thấy thê lương.
“Anh đi đi, về sau chúng ta…” Cô ấy cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói: “Không phải, là tôi và anh không còn quan hệ gì nữa.”
Cô ấy nói xong liền quay đầu nhìn Thẩm Chấp, nhẹ giọng: “Có thể phiền anh dịch xe sang một bên để cho anh ta đi được không?”
Thẩm Chấp không nói chuyện chỉ quay người lên xe lùi xe lại phía sau. Lúc này người đàn ông đeo mắt kính kia còn chưa lên xe, gã nhìn Văn Thiển Hạ như muốn nói gì đó.
Văn Thiển Hạ trừng to mắt, không kiên nhẫn nói: “Nhanh cút đi.”
Rốt cục người kia cũng lên xe.
Chờ gã khởi động xe rồi chạy đi, ngắn ngủn không tới một phút đồng hồ, một giây như một năm.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm nghe Văn Thiển Hạ đứng bên cạnh hỏi: “Anh ta đi chưa?”
“Đi rồi.” Kỷ Nhiễm nhìn chiếc Mercedes đang dần dần chạy vào làn đường xe cộ rồi cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Bên cạnh vang lên tiếng nức nở đang cố đè nén kéo suy nghĩ Kỷ Nhiễm lại.
Kỷ Nhiễm thấy bộ dáng cô ấy khóc không thành tiếng liền luống cuống tay chân, cô nói: “Đừng khóc, cậu đừng khóc, sao cậu lại khóc.”
“Tôi khó chịu, cảm thấy vì bản thân mình không đáng giá. Cậu biết không? Tháng trước tôi còn đang xem những đồ dùng khi kết hôn cần dùng tới, kết quả người ta lại đang tính chia tay tôi. Đó là người đàn ông tôi thích, tôi cảm thấy mắt mình mù mà.”
Sau khi trút hết những oán hận trong lòng ra, trụ cột trong lòng như muốn sụp đổ.
Cả người cô ấy như sụp đổ.
Biết rõ tất cả do lỗi của đối phương nhưng tình cảm không phải món đồ nói muốn thu lại là thu, tâm huyết ba năm cô ấy bỏ ra, cô ấy cho rằng người đó có thể làm bạn đi với mình tới già, nhưng bây giờ không còn nữa.
Hơn nữa lại còn kết thúc bằng phương thức khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Uất ức, khổ sở, hèn mọn còn thêm oán hận, những loại cảm xúc như vậy hội tụ hết lên người mà cô ấy từng yêu.
Kỷ Nhiễm vội vàng lấy khăn tay từ trong túi ra nhét vào trong tay cô ấy, khẽ nói: “Không phải vừa rồi cậu soái khí lắm à, sao bây giờ khóc thành thế này rồi?”
“Xin lỗi, tôi đã nói sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì tên đàn ông cặn bã kia nhưng lại không làm được, không nhịn được. Vừa rồi tôi không muốn mất mặt trước mặt anh ta, để anh ta nhớ cho dù chia tay cũng là vì bà đây không cần anh ta.”
Kỷ Nhiễm nở nụ cười.
Bây giờ Văn Thiển Hạ mới nhớ tới chuyện cô ấy còn chưa cảm ơn Kỷ Nhiễm nữa, cô ấy vừa nức nở vừa nói: “Tôi còn chưa cảm ơn cậu nữa. Thật sự rất cảm ơn cậu, cậu đúng là trời giáng chính nghĩa.”
Kỷ Nhiễm nghe cô ấy nói, đặc biệt lúc nghe được bốn chữ trời giáng chính nghĩa kia, đột nhiên cô cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Mặc dù tất cả mọi người đã không còn bộ dáng 17 tuổi nữa nhưng mà thật may trên người họ vẫn còn bộ dáng tuổi 17 năm đó.
Kỷ Nhiễm nhìn dáng người nhỏ nhắn này, khẽ nói: “Cậu đừng khóc, nếu cậu không khóc tớ mời cậu ăn cơm.”
Văn Thiển Hạ nhìn cô, đột nhiên nói: “May mà cậu là nữ đó, nếu cậu là nam, tớ sẽ cảm thấy cậu đang muốn thả thính tớ.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Đúng lúc Thẩm Chấp đã giao xe cho phục vụ ngay cửa bãi đậu xe rồi quay lại đây, nghe thấy những lời này không nhịn được nhăn mày lại.
Trán nhảy lên vài cái.
May mà lần này Thẩm Chấp đặt phòng tatami*, cho nên ba người vẫn ngồi được.
*Phòng tatami: Kiểu phòng riêng khi ngồi ăn cơm ở các nhà hàng Nhật Bản. Lên gg gõ phòng tatami nó sẽ hiện ra rõ ràng hơn.
Chẳng qua họ chỉ đặt hai phần ăn, bây giờ nhiều thêm một người nên cần thương lượng với đầu bếp. Có một số nguyên liệu nấu ăn ở đây chỉ cung cấp mấy phần một ngày.
Chờ lúc Văn Thiển Hạ ngồi xuống chỗ đối diện liền nhìn xung quanh một vòng, cô ấy chưa từng tới loại địa phương này nhưng vẫn biết khẳng định rất đắt tiền.
Những nhà hàng kiểu này người bình thường không đụng tới được.
Cô ấy nhìn Thẩm Chấp đối diện, đôi mắt vẫn đang ngấn nước kia không nhịn được nhìn chăm chú, cô ấy cau mày, không nhịn được hỏi nhỏ: “Có phải anh học phổ thông ở Tứ Trung không?”
Kỷ Nhiễm nhìn bộ dáng thật cẩn thận của cô ấy cực kỳ giống lúc mới khai giảng, vừa nghe thấy tên Thẩm Chấp Văn Thiển Hạ đã lạnh run.
Trong nháy mắt này, Kỷ Nhiễm cảm thấy tuổi trẻ của cô đã trở lại rồi.
Tất cả đều quay lại.