Kỷ Nhiễm đi ra khỏi nhà, cả người vẫn đang run lên. Gió lạnh mùa đông quét qua mặt cô như dao găm, vừa đau vừa rát.
Cô vừa đi tới cửa bảo an trước khu nhà thấy vội vàng chạy tới nhìn cô khẽ hỏi: “Cô Kỷ, trễ vậy mà cháu còn ra ngoài à?”
Bảo an thấy chỉ có một mình cô gái nhỏ hơn nửa đêm đi ra ngoài nên không nhịn được hỏi thêm một câu.
Kỷ Nhiễm gật đầu, đeo ba lô đi ra ngoài.
Cho dù đêm nay cô có ở ngoài đường đi lang thang thì cô cũng không muốn về nhìn mấy gương mặt ở nhà kia nữa, hôm nay Kỷ Nhiễm không muốn giả vờ tí nào, chán ghét thì cứ chán ghét.
Ánh đèn trước cửa khu nhà yếu ớt chiếu lên cửa chính khu nhà xa hoa lại phức tạp này làm cho người ta có cảm giác như người không phận sự miễn vào. Mà đối diện bên kia đường lại là nơi sáng chói giữa màn đêm.
Kỷ Nhiễm đi qua cửa hàng tiện lợi bên đối diện đang mở đèn sáng ngời.
Đinh một tiếng, vừa mở cửa chuông báo đã kêu lên.
Trời lạnh thêm vào đó đã khuya nên cửa hàng khá vắng vẻ, ngoài cô ra thì không còn khách nào, cả cửa hàng chỉ có mình nhân viên đang đứng phía sau quầy thu ngân.
Kỷ Nhiễm đi tới, cách tấm kính thủy tinh cô nhìn kanto đang nấu bên trong tỏa ra hơi nóng màu trắng mờ.
Ngón tay cô dán lên kính thủy tinh chỉ vào đồ ăn bên trong, nhân viên cửa hàng lấy cốc bỏ những đồ mà cô chỉ vào, chờ tới khi cô chọn xong bèn múc một ít canh nóng chế vào.
Kỷ Nhiễm cúi đầu lấy ba lô đang đeo trên vai xuống, nói ra vữa nãy lúc mới vào đến cửa cô còn chưa kịp để ba lô xuống đã nghe được tin tức lớn rồi.
Đừng nói tới hiệu ứng bươm bướm, một con bươm bướm ở trong rừng Amazon đập cánh một cái cũng có thể làm nước Mỹ nổi gió.
Vậy cô thì sao, cô quay về mười năm trước sẽ mang tới sự thay đổi gì.
Kiếp trước Giang Lợi Khởi không hề sinh con cho Kỷ Khánh Lễ nhưng bây giờ bà ta lại mang thai, đây còn không phải bởi vì cô quay về quá khứ nên bị thay đổi à.
Nghĩ tới đây Kỷ Nhiễm không nhịn được lại thở dài.
Cô vừa mới cảm thán xong nhìn qua bên cạnh thì không biết từ lúc nào có một người đứng đó.
Lúc cô nhìn qua thấy Thẩm Chấp đứng bên cạnh đang híp mắt nhìn cô.
Kỷ Nhiễm hết hồn không nhịn được lui về sau một bước, cô thật sự không ngờ người này lại ở đây liền cứng nhắc ngửa đầu nhìn cậu.
“Sao cậu ở đây?” Kỷ Nhiễm hỏi.
Thẩm Chấp hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn cô: “Tớ phải hỏi cậu mới đúng, sao cậu lại ở đây giờ này?”
Cậu tận mắt thấy cô vào cửa khu nhà thế mà kết quả đã tối khuya thế này cô lại một mình ở trong cửa hàng tiện lợi.
Kỷ Nhiễm hé miệng nhưng vẫn không nói, vừa lúc nhân viên cửa hàng mang kanto nấu tới cho cô.
Thẩm Chấp lấy Ϧóþ tiền từ trong túi ra trả tiền.
Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ nhìn nhân viên cửa hàng trả thẻ cho cậu sau đó cô xoay người chuẩn bị ngồi xuống chỉ là cô mới xoay người Thẩm Chấp đã nắm lấy cổ tay cô.
Thẩm Chấp híp mắt nhìn gương mặt cô rồi cậu từ từ lại gần nghiêm túc quan sát một bên mặt cô.
Kỷ Nhiễm không nhịn được cúi đầu, khẽ dùng sức muốn rút tay mình lại nhưng Thẩm Chấp cũng không buông tha cho cô.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên híp lại, trong mắt từ kinh ngạc dần dần kết thành băng, cậu mím chặt môi, trên đầu cậu có đèn ánh đèn màu trắng càng làm cho khí chất lạnh lùng bén nhọn trên người cậu rõ ràng hơn.
“Mặt cậu…” Giọng Thẩm Chấp rất lạnh, cậu cúi đầu hỏi cô: “Sao lại bị thế?”
Lúc này Kỷ Nhiễm mới bình tĩnh lại, chuyện mất mặt như vậy cô cũng không muốn nói bèn nói qua loa: “Không sao, bị ᴆụng vào thôi.”
Thẩm Chấp nghiêm mặt nhìn cô, trong thanh âm đè nén tức giận: “Cậu còn chưa nhìn qua mặt mình à?”
Làn da thiếu nữ rất trắng lại mềm nữa bởi thế dấu ấn hồng trên mặt rất rõ ràng, thậm chí còn có thế thấy được dấu ngón tay trên mặt cô, vừa nhìn đã biết là dấu vết bị đánh.
Cô còn nói do mình lỡ đụng nữa chứ, lừa gạt quỷ à.
Kỷ Nhiễm không nói chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, giọng hơi làm nũng: “Tớ đói.”
Trước giờ tự học buổi tối cô chưa ăn gì, bây giờ cũng đã khuya vậy rồi thêm vào đó khi nãy cảm xúc dao động mạnh nên đói là đúng rồi.
“Được, cậu ăn trước đi.” Thẩm Chấp cũng không hỏi nữa chỉ gật đầu.
Cô đi tới chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống còn Thẩm Chấp cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, cậu không nhịn được lấy gói thuốc trong túi ra nhưng tìm một lúc cũng không thấy bật lửa.
Cậu nghĩ lại mới nhớ ra, sở dĩ cậu quay lại đây vì tìm cái bật lửa.
Nếu không phải vì cái bật lửa này cậu cũng không biết hơn nửa đêm cô còn bỏ nhà đi ra ngoài.
Mặc dù Kỷ Nhiễm không nói nhưng Thẩm Chấp vẫn hiểu biết tính cách của cô, cô không phải kiểu người để cho người khác tùy ý bắt nạt mình. Huống chi cậu cũng biết chuyện Giang Nghệ cho nên tình huống trong nhà Kỷ Nhiễm thế nào cậu cũng hiểu đại khái.
Kỷ Nhiễm không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì chỉ yên lặng ăn đồ ăn trên tay.
Thẩm Chấp quay qua nhìn cô đang chậm rãi ăn từng miếng từng miếng, nhìn cô cũng không buồn lắm còn trong lòng cậu lại rất khó chịu.
Dựa vào cái gì mà cô gái nhỏ của cậu phải chịu uất ức chứ, hơn nữa đêm không những bị đánh còn phải một mình ở đây ăn thứ này.
Kỷ Nhiễm thấy cậu nhìn mình chằm chằm bèn hắng giọng: “Cậu có muốn ăn không?”
Dù sao cũng do cậu trả tiền mua, một mình mình ăn mà không cho người ta ăn cũng không hợp lẽ lắm.
Thẩm Chấp gật đầu, Kỷ Nhiễm đẩy cốc giấy trước mặt mình qua ra hiệu cậu cứ tùy tiện lấy.
Nhưng một giây sau Thẩm Chấp lại nắm cổ tay cô kéo bàn tay cô tới trước mặt mình rồi cúi đầu cắn một miếng trên que trúc cô đang cầm.
Mặc dù những thứ này đều riêng từng viên một nhưng cậu lại ăn một viên chung que với mình vẫn làm cho má Kỷ Nhiễm không nhịn được đỏ lên.
Từ lúc nào mà người này cứ không quên trêu chọc cô vậy chứ.
Đúng lúc này di động trong túi Kỷ Nhiễm rung lên khiến hai người đồng thời nhìn qua. Kỷ Nhiễm cầm điện thoại lên thoáng nhìn.
Ha ha, Giang Lợi Khởi còn dám gọi tới.
Lúc trước Giang Lợi Khởi từng gọi điện thoại cho cô một lần, mặc dù Kỷ Nhiễm không lưu số điện thoại lại nhưng trí nhớ cô vẫn luôn rất tốt.
Cơ hồ đã nhìn thấy sẽ không quên.
Thế nên cô tắt điện thoại không chút do dự.
Thẩm Chấp cũng không hỏi cuối cùng vẫn do Kỷ Nhiễm chủ động mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này: “Trễ vậy mà cậu còn chưa về sẽ không sao chứ?”
“Tớ ở một mình.” Thẩm Chấp nói nhỏ.
Kỷ Nhiễm gật đầu, lúc này cô rất hâm mộ Thẩm Chấp có thể ở một mình, tối thiểu được yên tĩnh.
Nhưng cô vẫn khuyên: “Cậu về trước đi, trễ quá rồi.”
Thẩm Chấp hỏi lại: “Còn cậu?”
Cô sao?
Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ, thật sự cô không có nơi để đi, chắc ăn xong rồi tìm một nhà trọ ngủ lại. Tối nay cô không muốn về đó, rất khó chịu.
“Nếu không cậu đi theo tớ nhé?” Thẩm Chấp hỏi.
*
Kỷ Nhiễm cũng không biết cô nghĩ thế nào, có thể vì lúc đó một mình cô thực sự rất buồn bực nên Thẩm Chấp đề nghị khiến cô động lòng, cô vừa ngồi lên xe máy thì đã tới ngay rồi.
Kỷ Nhiễm nhìn khu nhà giá cao trước mặt này há miệng thở dốc: “Ở đây?”
“Nhà tớ.” Thẩm Chấp nói thẳng.
Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt cuối cùng vẫn đi theo Thẩm Chấp đi vào. Nhà Thẩm Chấp nằm ở lầu 16, lúc hai người vào thang máy nhìn thang máy nhảy lên từng số từng số màu đỏ.
Sự yên lặng nói không nên lời.
Chờ lúc tới cửa, Thẩm Chấp mở cửa mời cô vào nhà.
Kỷ Nhiễm đứng ngay huyền quan* không động, chờ Thẩm Chấp tìm cho cô một đôi dép lê sạch sẽ để đi ai ngờ Thẩm Chấp tìm hồi lâu mới phát hiện ra trong nhà này ngoại trừ dép lê cậu hay đi ra không còn một đôi dép lê nào khác.
*Huyền quan: Chỗ cửa mới bước vào để thay giầy.
Mỗi lần dì giúp việc tới dọn vệ sinh đều tự chuẩn bị cho mình một đôi mang tới.
Còn đám Hạ Giang Minh kia Thẩm Chấp vẫn luôn mặc kệ họ, mấy tên đó đi chân trần được rồi còn cần dép lê làm gì.
Cậu thở dài một hơi, hơi cong eo đặt dép lê của mình xuống trước mặt cô rồi ngửa đầu nhìn cô: “Không ghét bỏ chứ?”
Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn đôi dép lê màu đen trước mặt, lắc đầu rồi cởi giày của mình ra, để lộ đôi tất màu trắng ở trên mu bàn chân thêu một con mèo nhỏ màu đỏ nhỏ.
Thẩm Chấp cười khẽ một tiếng làm Kỷ Nhiễm phải vội vàng đút chân vào dép lê.
“Đáng yêu mà, giấu gì mà giấu.” Thẩm Chấp nhìn cô đang liếc mình.
Kỷ Nhiễm thẹn quá hóa giận, không nhịn được nói: “Chân con gái để cho cậu muốn nhìn thì nhìn à?”
Thẩm Chấp không nói.
Kỷ Nhiễm còn tưởng rằng cậu bị câu mình nói làm ngây ngẩn cả người vì thế thừa thắng xông lên: “Cậu có biết ở cổ đại nếu cậu nhìn chân tớ phải…. với tớ.”
Phụ trách nhiệm.
Cô còn chưa nói hết đã mím môi lại.
Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói hơi trầm kia vang lên bên tai cô lần thứ còn mang theo chút ái muội: “Nói đi, sao không nói tiếp?”
Kỷ Nhiễm há miệng, đưa tay đẩy cậu ra tính đi vào nhà.
Thẩm Chấp thuận thế giữ chặt cánh tay cô trực tiếp kéo cô vào lòng.
Vừa rồi lúc ở cửa hàng tiện lợi Thẩm Chấp đã muốn làm như vậy rồi nhưng cậu vẫn cố kìm chế lại, chỉ là hiện tại cậu cực kỳ muốn ôm cô.
Muốn làm cho cô không khó chịu nữa.
“Nhiễm Nhiễm, cậu phải vui vẻ.” Giọng cậu nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Lần này Kỷ Nhiễm không đẩy cậu ra, trong lúc này bản thân cô lại lưu luyến cái ôm ấm áp của cậu. Lòng cô lại lần thứ hai không có tiền đồ đập nhanh kịch liệt.
Cảm giác tê dại từ trái tim dâng lên làm cô run rẩy.
Đến khi Thẩm Chấp buông cô ra Kỷ Nhiễm liền cúi đầu, cậu bèn kéo tay cô đi vào phòng khách.
Nhà Thẩm Chấp có ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng cậu đã đổi một phòng ngủ thành phòng sách, một phòng khác thành chỗ chơi trò chơi, phòng có thể ngủ cũng chỉ còn phòng cậu.
Thẩm Chấp rót cho Kỷ Nhiễm một chén nước rồi vào phòng nhìn qua, may mắn hôm nay có người tới quét dọn vệ sinh.
Dì giúp việc còn thuận tay đổi khăn trải giường cho cậu nữa.
“Nếu cậu buồn ngủ thì cứ vào phòng này ngủ. Hôm nay dì giúp việc đã đổi mới khăn trải giường rồi, rất sạch.” Thẩm Chấp chỉ cánh cửa khép hờ nói.
Kỷ Nhiễm lắc đâu, “Tớ chưa buồn ngủ.”
Quả thật cô chưa buồn ngủ, bình thường mười một giờ cô mới đi ngủ, sau khi về nhà tắm xong thỉnh thoảng đọc sách hoặc làm đề ôn tập rồi mới ngủ.
Trên chân Thẩm Chấp chỉ có đôi tất, cậu đi tới chỉ chỉ đồng hồ trên tường: “Cô gái nhỏ đã mười một giờ rồi đấy. Không phải bình thường mọi người nói giờ này nên đi ngủ để dưỡng nhan à.”
“Học sinh trung học cần phải dưỡng nhan à?” Kỷ Nhiễm nở nụ cười.
Bỗng nhiên Thẩm Chấp ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô, lúc cậu ngồi xuống rõ ràng ghế sofa lún xuống làm cả người Kỷ Nhiễm hoảng hốt theo.
Cậu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy muốn làm gì?”
Ánh mắt cô gái nhỏ chuyển động, lông mi dài dày chớp chớp giống như cánh quạt phe phẩy qua lại, rốt cục cô khẽ nói: “Hay chúng ta làm bài tập đi, bài tập cuối tuần tớ còn chưa làm xong nữa.”
Thẩm Chấp: “…”
Cuối cùng hai người ngồi xếp bằng trên thảm lông trong phòng khách, vai kề vai ngồi bên bàn trà bày đề ôn tập ra.
Kỷ Nhiễm nhìn qua đề của cậu phát hiện cậu không làm nhiều như mình liền thở phào nhẹ nhõm: “Tớ chắc chắn sẽ làm xong trước cậu.”
“Hay chúng ta thi một lần nhé?” Cằm cô gái nhỏ nhếch lên lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết.
Dưới ánh đèn như phát sáng mơ hồ dụ dỗ ánh mắt cậu.
Thẩm Chấp rũ mắt nhìn cô, hít sâu một hơi.
Rất tốt, tối thứ sáu, cô gái mình thích ngồi bên cạnh mình sau đó hai người cùng nhau làm bài tập mà giáo viên đã cho. Chuyện này truyền ra ngoài chỉ sợ có thể làm cho giáo viên Tứ Trung đều cảm động đến mức bật khóc.
Điều kiện tiên quyết chính là các thầy đều phải tin rằng bọn họ thật sự đang làm bài tập.
Nhưng mà mặc kệ người khác có tin hay không thì dù sao Thẩm Chấp cũng tin. Bởi vì cô gái ngồi bên cạnh cậu sau khi nói xong đã cầm 乃út lên bắt đầu làm bài.
Thẩm Chấp còn có thể làm gì nữa, cùng làm chứ sao.
Chuyện tốt chính là họ đều thuộc kiểu người có thể chuyên tâm làm chuyện mình muốn, nói cùng nhau làm bài tập thì thật sự cùng nhau làm bài tập.
Bây giờ tâm trạng Kỷ Nhiễm không còn rối loạn như trước.
Ngược lại càng làm càng bình tĩnh, thả lỏng đến mức cô không nhịn được mà vẽ loạn xạ trên giấy.
Không thể không nói thực sự Bùi Uyển bồi dưỡng cho cô rất toàn diện, ngay cả hội họa cô cũng từng học qua, sau đó khi lên đại học vì muốn thả lỏng một chút nên từng tham gia vẽ truyện tranh một thời gian.
Lúc ở Mỹ cô quen biết một bạn học người Nhật Bản, ước mơ lớn nhất của cô ấy chính là trở thành một nhà vẽ truyện tranh.
Nhưng Kỷ Nhiễm lại cảm thấy kì quái, cô cảm thấy Nhật Bản là nơi phát triển về vẽ truyện tranh tốt nhất thế giới thật sự không hiểu vì sao bạn học này phải chạy đến nước Mỹ xa cả trùng dương để học.
Lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì ngòi 乃út đã tự động vẽ trên giấy.
Rất nhanh, trên giấy xuất hiện một đứa bé bản Q*.
*Đứa nhỏ bản Q: giống như ảnh chibi bên Việt Nam mình vậy đó. Là kiểu những hình vẽ đơn giản.
Kỷ Nhiễm nhìn hình đứa bé bản Q này liền không nhịn được nở nụ cười.
Thẩm Chấp nghe thấy tiếng cười của cô bèn nhìn qua, cậu vừa liếc mắt đã thấy đứa bé trên giấy do cô vẽ ra, thật đáng yêu.
Đến khi ánh mắt Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đối diện nhau, cô chớp chớp mắt nói: “Có giống cậu không?”
Thẩm Chấp nhìn kỹ lại thật lâu mới hỏi lại: “Cậu xác định là tớ à?”
“Không giống hả?” Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình vẽ ra được thần vận của cậu, thế nên cô để tờ giấy giữa hai người ròi dùng đầu 乃út đậy nắp miêu tả lại đứa bé trên tranh: “Cậu nhìn ánh mắt này đi, nó không giống với bộ dáng híp mắt khi cậu giận à, còn cái miệng nữa…”
Cô gái nhỏ nói rất nghiêm túc, Thẩm Chấp cúi đầu nhìn đôi môi hồng hào của cô đang nhúc nhích.
Môi Kỷ Nhiễm rất đẹp, môi kiểu phía trên hơi hơi nhếch lên lại còn mềm mềm, đại khái đây chính là nụ hôn đầu được tìm kiếm trong truyền thuyết. Bây giờ bởi vì mới uống nước nên cánh môi còn hơi hơi dính nước lại càng tạo cảm giác mềm mại phớt hồng hơn.
Rất xinh đẹp.
Đột nhiên một cơn gió thổi mạnh đập lên cửa sổ còn mang theo cả tiếng gió nữa.
Thẩm Chấp ngăn lại ý nghĩ trong lòng.
Cô đã tin tưởng mới đi theo mình về nhà, cậu không thể phá vỡ sự tin tưởng của cô.
Ngay lúc này, Thẩm Chấp cảm thấy mẹ nó bản thân mình đúng là thánh nhân chuyển thế, thời điểm này mà cũng có thể nhịn được không hôn cô.
Nhưng cậu lại muốn nhìn cô vui vẻ cười đùa bộ dáng thoải mái tự do như thế này.
Cho dù không làm gì cả thì đối với cậu đó đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Bởi vì người trong lòng cậu đang gần cậu trong gang tấc.
*
Kỷ Nhiễm cũng không biết mình đã nghỉ gì rồi ngủ thiếp đi, dù sao lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Cô nhìn phòng ngủ xa lạ này.
Hiển nhiên đây là phòng ngủ của đàn ông bởi vì nó mang sắc điệu lạnh nhạt đen trắng.
Không có bộ dáng sôi động thuộc về lứa tuổi thiếu niên chỉ có vô cùng lãnh đạm.
Trong nháy mắt, Kỷ Nhiễm đã liên hệ Thẩm Chấp của bây giờ và người đàn ông kiêu căng lạnh nhạt mười năm sau cùng một chỗ, tối thiểu thì phong cách trang trí này rất giống với phong cách mười năm sau mà Thẩm Chấp thích.
Cô vẫn nằm trên giường không ngồi dậy liền, nhìn ra bên ngoài cửa sổ cho dù có tấm rèm cửa che lại cũng có tia nắng chiếu rọi vào.
Tối hôm qua họ làm xong hết bài tập rồi mới đi ngủ.
Hai người, một nam một nữ ở cùng một chỗ lại chỉ làm bài tập về nhà, nói ra cũng không ai tin.
Thẩm Chấp để tùy ý cô làm bậy, nhìn cô vẽ lung tung những ảnh Q nhỏ, bằng lòng dằn lại tính tình nghe cô nói hưu nói vượn. Thật ra không phải cô không phát hiện ra sự xúc động trong mắt cậu nhưng cuối cùng cậu lại chọn yên lặng nghe cô nói chuyện.
Trong giây phút đó Kỷ Nhiễm hiểu ra, trên đời này nếu có một người đáng để cô tín nhiệm mãi mãi.
Thì người đó, nhất định là cậu.
Lúc cô đánh răng rửa mặt xong đi ra từ toilet đúng lúc gặp Thẩm Chấp từ bên ngoài về, cô nhìn cậu, có chút kỳ quái: “Cậu ra ngoài sớm vậy làm gì?”
“Tại tớ nghĩ nếu cậu dậy sẽ muốn ăn sáng.” Thẩm Chấp dơ túi lớn đang cầm trong tay lên.
Thời đại này chuyện đặt đồ ăn bên ngoài vẫn chưa phát triển được như đời trước cho nên Thẩm Chấp phải tự mình ra cửa mua bữa sáng về.
Phòng bếp trong nhà cậu ngoại trừ việc lâu lâu nấu chút nước nóng thì hầu như không còn tác dụng gì. May mà cậu đi ra ngoài mua đồ ăn cũng đầy đủ.
Hai người cùng ngồi xuống bàn.
Kỷ Nhiễm đưa tay giúp đỡ lấy đồ ra, vừa lấy vừa nói: “Bây giờ vẫn chưa thuận tiện, ngay cả đồ ăn mua bên ngoài cũng cần tự mình đi mua.”
“Vậy phải như thế nào mới thuận tiện, gọi điện đặt cơm à?” Thẩm Chấp hỏi lại.
Bây giờ cũng có vài cửa hàng cung cấp dịch vụ gọi điện đặt cơm.
Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ, nói: “Nói không chừng sau này sẽ xuất hiện một phần mềm, cậu chỉ cần chọn một nhà hàng nào đó sau đó chọn món rồi sẽ có người mang tới.”
“Có phần mềm như vậy sao?” Thẩm Chấp hơi sững sờ.
Đột nhiên cậu cười: “Nghe qua thì rất thuận tiện.”
Kỷ Nhiễm gật đầu rồi đột nhiên cô sửng sốt, bởi vì cô nhớ trong một chương trình nào đó có nói dự án đầu tiên sau khi Thẩm Chấp tiến vào ngành đầu tư đó là lưu thông một cái app của nhà hàng đặt đồ ăn bên ngoài.
Lúc đó anh mới bao nhiêu, 23 hay 24?
“Sao thế?” Thẩm Chấp gắp một bánh canh* vào đĩa nhỏ cho cô, thấy cô sững sờ thì hỏi.
*Bánh canh: hay còn gọi là Tangbao, là một loại bánh hấp lớn chứa đầy súp phổ biến ở Trung Quốc, có bề ngoài như bánh bao ở Việt Nam, nhưng bên trong chỉ chứa nước súp. Mọi người có thể tìm hiểu trên gg nhé, nhìn ngon lắm.
Kỷ Nhiễm lắc đầu, cười nói: “Không có gì.”
Không biết vì Kỷ Nhiễm thực sự đói hay bánh canh quán này ăn ngon mà cô cắn hai ba miếng một lúc, thoáng chốc nửa cái bánh đã vào bụng cô.
Cô nhìn Thẩm Chấp, nói: “Thẩm Chấp, cậu có nghĩ tới sau này mình sẽ là người như thế nào chưa?”
Thẩm Chấp nâng mắt nhìn: “Không nghĩ tới.”
Kỷ Nhiễm đang tính nói tiếp thì ai ngờ người kia không nhanh không chậm mở miệng nói tiếp: “Dù sao cũng là người vô cùng giỏi.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Cậu đúng là rất tự tin.
Nhưng khi cô nhớ tới Thẩm Chấp của mười năm sau thì đáy lòng lại thở dài, quả thật người này tự tin cũng có lý do.
“Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong đưa cậu đi chơi.” Thẩm Chấp thấy cô ngưng lại liền không nhịn được nói.
Kỷ Nhiễm lộ ra nét mặt kinh ngạc.
Đến phiên Thẩm Chấp dựa lưng lên ghế, nghiêm mặt nói: “Bạn học Kỷ, tớ phát hiện thái độ của cậu thật không nghiêm túc.”
Kỷ Nhiễm sững sốt, cô làm sao?
Thẩm Chấp thản nhiên nói: “Chúng ta hẹn hò, muốn tớ nhắc nhở cậu không?”
*
Ăn sáng xong Kỷ Nhiễm thu dọn ba lô của mình xong thì đeo lên đi ra ngoài, kết quả trước khi đi Thẩm Chấp nhìn qua bất đắc dĩ nói: “Cậu thật sự muốn để cho người khác nói tớ lừa bán trẻ vị thành niên sao?”
Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn ba lô, cái này rất ** sao?
**: Chỗ này là trong bản raw, vì có thể do sử dụng từ ngữ mà Tấn Giang cấm nên bị chuyển thành dấu **
Cô vốn dĩ là trẻ vị thành niên mà.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy đúng lý hợp tình, đúng vậy, vốn dĩ đúng là cậu đang lừa bán học sinh trung học mà.
Cuối cùng hai người cũng không đeo ba lô, Thẩm Chấp chỉ mang theo Ϧóþ tiền. Sau khi ra khỏi khu nhà thì cậu bắt một chiếc taxi, nói nơi đến rồi tài xế liền chạy đi.
Bởi vì ở vùng ngoại thành nên khoảng cách rất xa, phải 40 phút mới đến nơi.
Lái xe dừng lại, Kỷ Nhiễm đang chợp mắt bị Thẩm Chấp khẽ đánh thức dậy.
Lúc cô xuống xe nhìn cánh cửa khổng lồ trước mặt còn có cả hàng người đang xếp hàng vào cửa nữa. Hóa ra Thẩm Chấp đưa cô tới công viên trò chơi.
Hôm nay chủ nhật* nên có rất nhiều người.
*Thật ra chỗ này chắc tác giả có nhầm lẫn. Mai giải thích một chút, lúc trước hai người cá cược thắng thua là hẹn đi vào ngày chủ nhật, nhưng lúc có kết quả thì lời Thẩm Chấp nói thành thứ bảy. Mà tối hôm qua lúc hai người làm bài tập thì có nói rõ ràng là tối thứ sáu, thế nên qua ngày hôm sau phải là thứ bảy mới đúng, không hiểu sao tác giả lại nói thành chủ nhật. Nhưng đây cũng chỉ là nhầm lẫn nhỏ, cứ bỏ qua đi, chỉ cần chú ý chuyện cuối tuần hai người hẹn hò là được.
Thẩm Chấp kêu cô đứng tại chỗ chờ còn mình thì qua mua phiếu.
Chờ khoảng mười phút thấy cậu quay lại dẫn Kỷ Nhiễm vào, tất cả các thiết bị trò chơi đầu đã bắt đầu khởi động. Ngay cả đài phun nước khổng lồ cũng bắt đầu phát nhạc vui nhộn.
Kỷ Nhiễm cầm một tấm bản đồ đã lấy trước cửa công viên, trên đó biểu hiện đầy đủ mọi nơi.
“Muốn chơi gì?” Thẩm Chấp hỏi cô.
Kỷ Nhiễm cúi đầu chỉ chỉ tàu lượn siêu tốc gần chỗ họ đang đứng nhất: “Nghe nói cái này dài nhất Châu Á đó, chỗ cao nhất chênh lệch với mực nước biển hơn 10 thước*.
*Thước: đơn vị đo chủ yếu ở Trung Quốc. 1 thước khoảng 31,242cm.
Đây đều do trên bản đồ có giới thiệu.
Thẩm Chấp gật đầu, hai người cùng đi qua.
Ai ngờ lúc tới nơi Kỷ Nhiễm nhìn hàng người đang xếp hàng kia đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, cô khẽ nói: “Hay chúng ta tìm trò nào có ít người trước đi.”
Thẩm Chấp thản nhiên nhìn lướt qua hàng người, giọng nói bình thản: “Cậu muốn chơi thì chơi thử đi.”
Cậu kéo Kỷ Nhiễm đến chỗ nhân viên đứng kiểm tra ở cửa, sau đó cậu đưa vé của mình cho nhân viên, nhân viên cầm thiết bị truyền tin nói với người bên trong: “Ở đây có hai khách VIP, giữ lại hai chỗ.”
Một giây này, Kỷ Nhiễm cảm nhận được trăm ánh mắt của người đang xếp hàng đều nhìn qua đây.
Thật ra từ nhỏ khi tới công viên trò chơi Kỷ Nhiễm cũng chưa từng xếp hàng đợi. Nhưng đây là lần đầu tiên cô đi tới công viên trò chơi với một bạn nam cùng tuổi, trong suy nghĩ, học sinh trung học như bọn họ khi ra ngoài vui chơi không phải nên theo kiểu xếp hàng giống như mọi người, rồi chọn những món đồ mua làm kỷ niệm, thỉnh thoảng cũng phải suy xét tới giá cả một chút.
Chỉ là cô quên mất, người bên cạnh cô là Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm còn đang sửng sờ ngược lại Thẩm Chấp rất bình tĩnh, giọng nói không lên xuống chút nào cực kỳ bình tĩnh kéo cô đi: “Đi thôi.”
Vì thế hai người họ dưới sự dẫn đường của nhân viên, đi đường dành cho khách VIP đi vào khu vực bên trong.
Lúc họ đi, bốn phía không ngừng có người nhìn họ.
Đột nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu Kỷ Nhiễm.
Hóa ra làm người phụ nữ của đại lão là cảm giác này.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện Kỷ Nhiễm lập tức lắc đầu thật mạnh, cô suy nghĩ lung tung gì thế không biết.
Sao không rụt rè chút nào vậy chứ!!!
Thẩm Chấp thấy cô vừa lắc đầu vừa há miệng cảm thấy cực kỳ buồn cười, không nhịn được hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Giọng cậu nhỏ nhẹ, còn có chút hương vị dụ dỗ nữa làm cho Kỷ Nhiễm kinh ngạc.
Tuy thế một giây sau, cô cố ý nói: “Tớ đang nghĩ, chúng ta làm như vậy có phải quá phô trương không?”
Thẩm Chấp nhìn cô, trong con ngươi đen kia giống như dần dần hiện lên ý cười, cậu lại gần cô, hầu như dán bên tai cô, thì thầm: “Cái này phô trương à?”
Sau đó cô nghe Thẩm Chấp nói: “Tớ nghĩ tớ hôn cậu ở đây mới gọi là phô trương.”