Bùi Minh ngủ thẳng đến giữa trưa mới miễn cưỡng mở mắt ra, xương cốt cả người như đã rụng rời thành từng mẩu. Một chiếc khăn ấm dịu dàng đặt trên trán, chậm rãi lau đi mồ hôi cho cậu. Bên tai là giọng nói nóng bóng đầy buồn nôn của Tiếu Thiên Vũ: “Cục cưng Bùi Bùi ~~ bảo bối ngoan ~~ mau ngồi dậy ăn cơm nào ~~”
“Cút! Tởm thấy ớn ~~~” Bùi Minh nằm run rẩy trong chăn, nổi da gà khắp người. Cậu vứt cái khăn vô gương mặt tươi cười của tên cún ૮ɦếƭ tiệt Tiếu Thiên Vũ, đồ đáng ghét thì vẫn cứ là đồ đáng ghét, ngủ một đêm tỉnh dậy vẫn thấy chẳng ưa nỗi.
“Sao cậu vẫn còn là người? Cậu nên biến lại thành chó thì hợp hơn đấy, biết chưa?” Tức giận nói xong, Bùi Minh nhớ tới nguyên một đêm gây sức ép hôm qua, vừa nhớ lại đã muốn khóc rồi. Tên này căn bản không phải người mà! Bị hắn lăn qua lộn lại nguyên một đêm, tinh lực cũng bị rút cạn, đến khi trời sáng cậu mới có thể chợp mắt, hiện tại mỗi việc đứng lên cũng hao tốn quá nhiều sức lực.
Tiếu Thiên Vũ cũng biết Bùi Minh bị hắn làm cho thê thảm, nên bèn hắc hắc cười lấy lòng giúp cậu xoa thắt lưng: “Biết biết, nhưng chuyện này chỉ làm khổ mỗi Bùi Bùi của tôi thôi! Tôi nếu lại biến thành chó thì cậu sẽ phải tự lo cho mình sao? Như thế nào thì cũng nên để tôi giúp cậu tắm rửa và làm bữa sáng chứ!”
Tiếu Thiên Vũ thừa dịp Bùi Minh không chú ý mà hôn mấy cái lên mặt cậu. Bùi Minh ngoài miệng thì nghiến răng nghiến lợi vậy chứ trong lòng cũng khoái chí lắm.
Tắm rửa ăn cơm, lại bị kẻ không thành thật Tiếu Thiên Vũ chiếm không ít tiện nghi. Nhưng ngày vui lại chóng tàn, cơm nước xong vừa định ôm Bùi Minh cùng nhau chiếu cố giấc ngủ trưa thì đáng buồn thay đuôi chó của hắn lại mọc dài ra.
Buổi chiều, Bùi Minh hầm hầm nằm trên giường cắn gối đầu, Tiếu Thiên Vũ ghé vào cạnh cửa nước mắt lưng tròng ngắm mây trời ngoài cửa sổ. Buổi tối, Bùi Minh nghiêm mặt hậm hực nện ầm ầm xuống sàn mà lết vô nhà bếp làm cơm chiều. Tiếu Thiên Vũ ngồi chồm hổm bên cạnh ra sức vẫy đuôi biểu đạt thành ý xin lỗi.
Chuông cửa vang, hai người trong phòng khẩn trương liếc nhau. Không phải là Phương Phương tiểu thư kia lại mò sang nữa chứ?
Chuông cửa tiếp tục reo, Bùi Minh cà khật cà khịa ra mở cửa, lòng thầm nghĩ nếu là vị đại tiểu thư kia thì cậu sẽ giả câm giả điếc mà lơ luôn.
Xuyên qua khe cửa, Bùi Minh lắp bắp kinh hãi. Kẻ đứng trước cửa nhà cậu là Trần Sóc, còn có một thiếu niên xa lạ. Sao anh ta tìm được chỗ này? Có phải anh ta đã biết gì rồi không? Cố ý lớn tiếng hỏi: “Ai đó?”
“Là tôi, Trần Sóc!”
Bùi Minh một bên hướng về phía Tiếu Thiên Vũ xua tay, một bên lớn tiếng tiếp đón: “À! Là Trần tổng! Ngọn gió nào đã thổi anh đến đây thế này?”
Thanh âm quen thuộc khiến Tiếu Thiên Vũ sợ đến mức giật mình, Trần Sóc đến đây! Trời ơi, anh ta chạy đến đây làm chi? Bùi Minh sốt ruột xua tay, còn có một người xa lạ nữa! Tiếu Thiên Vũ vụt một cái chạy biến vô phòng ngủ, ngoan ngõan chặn cửa lại.
Bùi Minh mời Trần Sóc và Khai Dương vào nhà, lo lắng nhìn hai vị khách không mời an tọa trên sô pha.
Trần Sóc mau lẹ mở lời: “Để tôi giới thiệu một chút, người này là. . . . . . bạn tôi. Còn người này là Bùi Minh, bạn học của Thiên Vũ.”
Khai Dương nhìn Bùi Minh, quần áo thanh nhã mặt mày thanh tú, thần sắc điềm tĩnh, nhìn sao cũng là dáng thư sinh. Đúng là nghĩ không ra đây là cùng một người với kẻ ՐêՈ Րỉ đến ý loạn tình mê trên giường tối hôm trước. Trước mắt hiện ra hình ảnh đầy quyến rũ của Bùi Minh, Khai Dương lập tức đỏ bừng mặt, chớp mắt nhiều lần, ngượng ngùng nhìn cậu.
Bùi Minh cũng kỳ quái đánh giá chàng trai trẻ, thiếu niên xinh đẹp như vậy, trước giờ chưa từng thấy qua, Trần Sóc mang y đến làm gì?
“Bạn anh tuấn tú như vậy sao Thiên Vũ chưa khi nào nhắc với tôi nhỉ?” Bùi Minh mang theo điểm hồ nghi nhìn Trần Sóc. Không biết vì sao, cảm thấy thiếu niên này lai lịch không rõ, hơn nữa lại khiến người ta lo lắng.
Trần Sóc vội ho một tiếng, biết ý tứ Bùi Minh. Tôi cũng đành bó tay thôi, hòan toàn không có biện pháp để giải thích, cậu ta ૮ɦếƭ sống gì cũng muốn đến đây điều tra lại không nói cho tôi nghe chút lí lịch gì của mình cả!
Cười khổ mà nói: “Bùi Minh a, xin lỗi đã quấy rầy. Tôi đến chủ yếu là vì chuyện của Thiên Vũ. Gần đây cậu có gặp cậu ấy không?”
Bùi Minh giật mình, nhanh chóng cười làm lành phe phẩy đầu: “Không có, vài ngày rồi tôi không có gặp cậu ấy. Làm sao vậy?”
Trần Sóc nhìn Khai Dương, chần chờ nói: “Vậy cậu ấy có nói với cậu là cậu ấy đi đâu không? Hoặc là cậu ấy có chuyện gì?”
Bùi Minh đổ mồ hôi. Đi đâu hả? Cậu ta đang trốn trong phòng ngủ đó! Chuyện của cậu ta phức tạp như vậy! Sao tôi có thể một lời mà kể với anh!?
Bùi Minh miễn cưỡng cười: “Không, không có a! Mấy ngày nay tôi cũng hơi bận nên cũng có chút lơ đãng. Không phải mỗi ngày cậu ta đều đi làm ư? Sao anh còn phải đi tìm?”
Trần Sóc nhìn cậu: “Vài ngày trước, cậu ấy đã gọi cho tôi một cú điện thoại vô cùng kì lạ, từ đó về sau tôi không có gặp lại cậu ấy nữa. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ tới chỗ này.”
“A, không có không có. Tôi. . . . . . không gặp cậu ta. Bùi Minh chột dạ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nói dối đúng không phải chuyện dễ dàng mà, trách không được mấy cảnh sát chìm đều được huấn luyện đặc thù! Nhưng còn mình thì phải làm sao bây giờ?
“Đúng rồi, mấy ngày trước, không phải anh đã gọi cho tôi rồi sao? Tôi nghĩ, chuyện cũng không có gì kì quái đâu? Có lẽ cậu ta có chuyện gì phải làm, vài ngày nữa sẽ trở lại.” Bùi Minh khổ sở lau mồ hôi.
Trần Sóc cau mày: “Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng. Thiên Vũ tuy tùy tiện nhưng không đến mức thái quá đi mà không nhắn lại gì. Cho dù cậu ấy có chuyện, cũng không thể cứ như gián điệp quốc tế mà biến mất được! Tôi đã gọi cho cậy ấy rất nhiều lần nhưng điện thoại đều tắt máy, nhưng hôm qua, tôi đã gọi được!”
Bùi Minh mở to hai mắt nhìn: “A? Gọi được? Cậu ta. . . . . . Cậu ta tiếp điện thoại?” Không có khả năng, chuyện khi nào mà mình lại không biết?
Trần Sóc nghiêm túc nói tiếp: “Không phải, nhưng vì vậy tôi mới hoài nghi. Giọng từ điện thoại phát ra không phải tiếng của Thiên Vũ, là một người đàn ông xa lạ, nghe giọng thì hình như là người ở vùng khác. Lung tung đáp vài câu liền tắt máy. Tôi có gọi lại cỡ nào thì cũng không ai tiếp nữa. Cậu nói xem như thế có kì quái không? Tôi có linh cảm không tốt, có thể Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Minh nhẹ nhàng thở ra: “Không có chuyện đó đâu, điện thoại của Thiên Vũ khẳng định là bị ςướק. Hiện tại nói không chừng đang nằm trong tay mấy tên buôn lậu!”
Trần Sóc nhìn cậu: “Sao cậu lại biết?”
“Tôi, tôi, tôi đoán! Tôi đoán thôi!” Bùi Minh mau lẹ xua tay giải thích. Tiếu Thiên Vũ ở trong phòng sốt vó đến mức dậm chân cào sàn. Điện thoại của mìnhi! Đó là kiểu dáng mà mình rất thích, mua chưa được hai tháng! Ai u uy, đau lòng ૮ɦếƭ mất! Tiếu Thiên Vũ hai chân trước ôm иgự¢, trốn trong phòng ngủ một mình khổ sở.
“Còn có một việc càng kỳ quái hơn, quần áo cùng giày của cậu ấy đều bị người ta trộm mất. Ngay cả ҨЦầЛ ŁóŤ cũng bị, chẳng lẽ cậu ấy cởi hết đồ trên đường sau đó cứ trần như nhộng mà bỏ chạy?”
“A? Quần áo ư?” Bùi Minh đứng ngồi không yên. Trong phòng, Tiếu Thiên Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, tổn thất không lớn.
Cửa không tiếng động mở ra, một thiếu niên xinh đẹp xuất hiện ở cửa. Tiếu Thiên Vũ lập tức khẩn trương mở to hai mắt nhìn.
Thừa dịp Bùi Minh bị Trần Sóc gây xao nhãng, Khai Dương lặng lẽ đẩy cửa vào phòng ngủ. Ánh sáng của phù li tiên thảo cứ chớp nháy liên tục, nguồn phát ra nó chính là từ trên thân con thú bốn chân này . Lần trước ánh sáng nhạt rõ ràng phát ra từ người một nam nhân, hiện tại như thế nào biến thành một con chó nhỏ? Suy đoán một chút, Khai Dương liền hiểu được, phù li thủy có thần lực biến hình, chỉ cần trước khi nước chưa đem đi luyện tiên đan thì chỉ cần nước phép dính và vật hay con gì thì khi người khác chạm vào sẽ biến thành vật hay con đấy. Nhất định con chó nhỏ này là do phù li thủy tạo thành, nước phép không chừng đã thấm quá sâu vào thân thể người này. Phù li thủy không trải qua quá trình luyện thuốc, biến hóa vô cùng đa dạng khó lường, hiện tại đây là thời điểm hắn bị biến hình. Mặc kệ thế nào, trước phải thu lại nước phép về!
Tiếu Thiên Vũ nhìn chằm chằm thiếu niên xa lạ ở cửa, lui từng bước về sau. Không biết vì lẽ gì, ánh mắt thiếu niên này khiến lòng hắn có chút sợ hãi. Trong thân thể như có thứ gì đang muốn xé rách lục phủ ngũ tạng mà chui vọt ra. Người này là ai? Sao lại đột nhiên mò đến đây? Làm gì mà cứ nhìn mình chằm chằm như thế, y định làm gì?
“Đừng sợ, lại đây. Ta chỉ muốn lấy lại đồ của ta, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Thiếu niên căn bản không mở miệng nói chuyện nhưng hắn lại nghe có tiếng nói phát ra. Thật là đáng sợ! Tiếu Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích nhìn y, cho đến khi đôi tay kia đến gần hắn mới kinh động tháo chạy.
“Cho nên tôi rất lo lắng, Thiên Vũ nhất định đã xảy ra chuyện, tôi sợ cậu ấy bị người ta bắt cóc hoặc là giam lỏng, tôi muốn đi báo án.” Trần Sóc nói xong nhìn sắc mặt Bùi Minh. Bắt cóc? Giam lỏng? Bùi Minh ngơ ngác nhìn lại anh, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Tiếng động chợt truyền ra từ phòng ngủ, Bùi Minh cùng Trần Sóc đồng thời quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên một đạo bạch quang vụt ra, không đợi kẻ đang sợ ngây người là Bùi Minh phản ứng, Tiếu Thiên Vũ cùng thiếu niên đang đuổi theo đã chạy vòng vòng khắp nhà. Động tác của chó con không chậm, nhưng thân ảnh của thiếu niên lại nhanh hơn, căn bản thấy không rõ y di động thế nào mà vèo một cái đã đuổi sát Tiếu Thiên Vũ. Nhưng may nhờ mấy thứ linh tinh như bàn ghế, chậu hoa, bồn cây… trong phòng cản ngăn mà Tiếu Thiên Vũ trốn khỏi được nanh vuốt.
Bùi Minh kinh ngạc nói không ra lời. A, cái người tên Khai Dương kia đã tóm được Tiếu Thiên Vũ!
“Cậu làm gì đó! Đây là chó của tôi!”
Bùi Minh chạy nhanh qua, đoạt lại Tiếu Thiên Vũ từ tay Khai Dương, cảm giác cơn run rẩy của hắn, Bùi Minh tức giận quát: “Đây là nhà của tôi, không có sự cho phép của tôi ai cho cậu làm loạn hả!”
Trần Sóc đứng ph
ía sau nhìn tới rồi lại nhìn lui. Làm ơn đi, tôi đưa cậu đến để tìm người chứ không phải đến bắt chó! Mau lẹ đứng lên hoà giải: “Bùi Minh à Bùi Minh, xin lỗi, cậu ấy còn nhỏ không hiểu phép tắc. Đại khái thấy con chó nhỏ nên thích! Có phải hay không Khai Dương?” Nói xong dùng sức trừng mắt nhìn Khai Dương.
Khai Dương thu lại tinh quang trong đáy mắt: “Thực xin lỗi, tôi thấy chó con đáng yêu quá, nhịn không được muốn ôm nó một cái.” Ngươi tốt nhất mau đưa hắn cho ta không thì đừng trách!
Bùi Minh theo bản năng lui về phía sau, thiếu niên tuy không nói ra trong tiếng nhưng cậu lại nghe thấy rất rành mạch. Trong lòng hốt hoảng, Bùi Minh hoảng sợ không nói nên lời.
“Cậu nuôi chó sao? Con này nhìn lanh lợi nhỉ, nó thuộc giống gì?” Cố tìm lời lấp liếm cho qua, Trần Sóc tuôn mồ hôi đầy mặt, trong khi ra sức kéo Khai Dương ra phía sau mình.
Bùi Minh nói có lệ: “Không phải giống tốt gì, tùy tiện nuôi cho vui thôi.” Người này rất kỳ quái, hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Loại ánh mắt này giống như muốn. . . . . . Cả người cậu chợt run lên.
Khai Dương chưa từ bỏ ý định, tinh lượng trong mắt nhấp nháy, chậm rãi tìm kiếm cơ hội tiếp cận Tiếu Thiên Vũ. Bùi Minh cảnh giác theo dõi y, cánh tay ôm càng siết chặt hơn khiến tròng mắt Tiếu Thiên Vũ suýt nữa đã rớt ra ! Nhe răng trợn mắt giãy dụa, tuy rằng nói ૮ɦếƭ dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nhưng ~~ vẫn không cần thiết phải ૮ɦếƭ đâu!
Trần Sóc bối rối nhìn, sớm biết tên tiểu quỷ này làm loạn như thế thì anh đã không mang cậu ta đi để phải mất mặt như thế! Mạnh chèo kéo Khai Dương ra sau mình, anh đau khổ pha trò: “Ha hả a ~~ chó cậu ngoan quá nhỉ, có người đến nhà cũng không sủa, không động. Nó chẳng lẽ không biết sủa?”
Bùi Minh sửng sốt, cười gượng : “Ai nói nó không biết! Sủa coi, sủa một tiếng nghe coi!”
Bùi Minh nhìn Tiếu Thiên Vũ đầy đe dọa, Tiếu Thiên Vũ đau khổ cúi mặt, đời này hắn chưa bao giờ thử học làm chuyện này! Hoàn toàn không muốn! Trần Sóc trông mong nhìn chó con, Bùi Minh Ϧóþ mạnh bụng Tiếu Thiên Vũ.
“Gâu ~~ gâu ~~ gâu. . . . . .” Tiếu Thiên Vũ ủy khuất sủa vài tiếng.
Đáng tiếc sự học không tới nơi, nghe vào, Trần Sóc trong nháy mắt có chút mơ hồ: “Sao cho nhà cậu sủa nghe giống tiếng người vậy? Nghe thấy quen quen a.”
Dòng họ mồ hôi nhà Bùi Minh túa ra ồ ạt “Hắc hắc, chó ngu! Khiến anh chê cười rồi.” Xoay người ném Tiếu Thiên Vũ vào phòng ngủ, đóng cửa kĩ càng.
Bùi Minh nghiêm mặt không thèm nói thêm, bầu không khí ngượng ngùng trong phòng càng nồng nặc. Thật sự không thể chịu được, Trần Sóc cảm thấy mặt mũi của mình đã bị tên cảnh sát ૮ɦếƭ tiệt kia làm mất hết! Hàm hồ cáo từ, Bùi Minh cũng không giữ lại, mặt âm trầm mở cửa tiễn khách.
Trần Sóc mặt điểm hồng, đời này chưa từng gặp phải chuyện dọa người như vậy, lôi kéo Khai Dương, kẻ vẫn còn lưu luyến ra ngoài.
Bùi Minh tựa vào cửa thản nhiên nói: “Trần tổng, tôi nghĩ Thiên Vũ không có việc gì đâu. Cậu ta có thể đi ra ngoài vài ngày và chưa kịp liên hệ với anh, nếu anh đi báo án, cảnh sát sẽ đi nơi nơi tìm người. Vạn nhất vài ngày nữa Thiên Vũ trở lại, không phải sẽ rất xấu hổ?”
Trần Sóc nhìn cậu hắn, có điểm hàm hồ. Lời này nói nghe cũng có lý nhưng chuyện xảy ra quả thực rất kì quái nhưng anh lại không biết nó không hợp lí chỗ nào, nghẹn nửa ngày cũng không nói được câu nào, đành ra về.
Trở lại văn phòng, Trần Sóc hầm hừ ngồi trên sô pha. Công ty đã sớm không còn ai, cũng không tất yếu che giấu cơn bực tức của mình. Khai Dương sợ hãi theo vào, ngồi bên cạnh anh.
“Anh giận cái gì? Không phải tôi đến để tìm người anh em bị mất tích của anh sao?”
Trần Sóc xoay người nhìn cậu: “Cậu như thế mà cũng bảo là tìm người ư?”
Khai Dương mếu máo, bất đắc dĩ lắc đầu. Đã tìm thấy, đáng tiếc không tóm được.
“Thật là! Cậu nói cậu ấy có thể ở nhà Bùi Minh, nhưng chính cậu cũng thấy, hai gian phòng kia, cậu ta có thể đem giấu một người sống ở đâu được? Người cậu không lo tìm, chó nhà người ta thì cậu lại lo bắt. Chẳng lẽ đây là việc mà một cảnh sát như cậu nên làm?” Trần Sóc càng nói càng giận, chỉ vào giữa mũi Khai Dương.
Khai Dương lắp bắp giải thích: “Tôi rượt theo con chó kia là bởi vì tôi thấy nó đáng nghi, tôi nghĩ. . . . . .”
“Cậu nghĩ cái gì? Một con chó khả nghi? Chả lẽ cậu ta biến Tiếu Thiên Vũ thành chó rồi đem giấu?” Trần Sóc quát. Cho dù tuổi còn nhỏ kinh nghiệm không đủ, cũng không nên quấy rối như vậy? Mình đúng là ngốc mới đi tin cậu ta!
“Nhưng tôi. . . . . .” Khai Dương còn chưa kịp nghĩ ra phải giải thích thế nào thì đã bị ςướק lời.
“Nếu cậu nói do còn trẻ không có kinh nghiệm gì nhiều thì nên quay về trường mà học lại! Đừng có mà đi điều tra án như thế, cậu làm như thế thì sao tôi còn có thể tin cậu được nữa!?”
“Con chó kia chính là Tiếu Thiên Vũ!”
Trần Sóc đang luôn miệng lải nhải quở trách, vừa nghe xong câu này, cằm thiếu chút nữa đã rơi rụng xuống đất.
“Cái, cái gì? Cậu nói lớn chút, tôi nghe không rõ!”
“Con chó kia là Tiếu Thiên Vũ biến thành!” Khai Dương quát.
Trần Sóc ngẩn người, thương hại sờ trán Khai Dương, thằng nhỏ này không phải vì muốn phá án mà điên rồi chứ?
“Khai Dương a, trời không còn sớm, cậu mau về nhà đi! Về nhà, ngủ một giấc, đừng suy nghĩ linh tinh nữa!” Chó là người biến thành, lại là Tiếu Thiên Vũ biến thành nữa chứ. . . . . . Đứa nhỏ này thật giàu trí tưởng tượng mà. Tiếu Thiên Vũ nếu biến thành chó thật thì cũng nên thành chó bẹc-giê chứ. Hứ, tiểu bạch cẩu sao, như vậy không phải đã quá xem thường cậu ta rồi sao!
Khai Dương ảo não nhìn Trần Sóc, đảo mắt trả lời: “Tôi nói thật! Kỳ thật việc này tôi đã sớm nói rõ, Bùi Minh luôn nằm trong vòng giám sát của chúng tôi, chỉ là anh không biết mà thôi.”
Trần Sóc lại sửng sốt: “Giám sát cậu ta? Tại sao?”
Khai Dương thần bí thấp giọng nói: “Bùi Minh kỳ thật là một nhà khoa học điên cuồng, cậu ta luôn dùng người để thực nghiệm. Chính là đem người ta biến thành chó hoặc mèo gì đó, đối tượng đều là những người xung quanh cậu ta. Như vậy không dễ dàng bị phát hiện. Con chó trong nhà kia là Tiếu Thiên Vũ biến thành, không phải anh cũng nghe thấy tiếng kêu của nó rất giống người sao?”
Trần Sóc rùng mình một cái, trừng mắt nhìn: “Đừng nói giỡn a! Tôi không thích mấy chuyện kinh dị đâu!”
Khai Dương tiếp tục giảng giải: “Tiếu Thiên Vũ mất tích, chúng tôi đã bắt đầu điều tra, nhưng khi anh đi báo án, chúng tôi lại không nhận, bởi vì sợ đả thảo kinh xà. Cho nên trong cục mới để tôi đến trợ giúp anh tra rõ chân tướng.”
“Thiệt hay giả?” Trần Sóc vô cùng rối loạn. Mấy ngày nay ngạc nhiên không ít với những chuyện cổ quái, cảm giác như bản thân đã lạc vào thế giới ảo tưởng mất rồi.
“Sao các người không trực tiếp bắt Bùi Minh đi thẩm vấn a?” Nhìn thế nào thì Bùi Minh hào hoa phong nhã, da trắng thịt trơn kia cũng không giống người điên a! Nhưng trên đời có nhiều chuyện đừng nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
“Không phải không có chứng cớ sao? Cho nên chúng tôi mới phải sưu tập chứng cớ a!” Khai Dương mạnh miệng. Ngay cả mấy chuyện tầm sàm chỉ trên phim mới có cũng dùng đến. Hy vọng anh ta có thể tin? Mặc kệ như thế nào cũng không thể nói rõ sự thật được, tiên phàm khác biệt, giới điều nghiêm khắc, ai phạm vào điều luật cũng không dễ dung thứ. Họa là do y gây ra thì chỉ còn cách cố không để nó ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần nhanh lấy lại phù li thủy thì đã tốt rồi.
“Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trần Sóc mơ mơ màng màng hỏi.
Khai Dương tựa vào gần, nắm kéo tay anh nói: “Lần này không thành công, mai chúng ta lại tiếp tục. Ngày mai anh gọi điện cho Bùi Minh, dụ cậu ta ra ngoài. Tôi nhân đó mà lẻn vào nhà điều tra, nhất định có thể tìm được người!”
Trần Sóc thở dài, ngã vào sô pha “Cũng không biết bị trúng tà gì, cậu nói vài câu thì tôi đã tin. Ai ~~ có lẽ ông trời sắp đặt để tôi gặp cậu! Bị cậu bỡn cợt thế này.”
Khai Dương hì hì cười, tựa vào vai anh: “Tin tôi, sự thật là vậy.”
Trần Sóc thổi phù một tiếng cười ra miệng, tiểu tử này ngay cả lời thoại kinh điển của Lưu Đức Hoa cũng học thuộc. Tuy cậu ta có chút không bình thường nhưng nhìn rất đáng yêu. Nhưng có quỷ mới đi tin cậu ta! Chắc xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá nên bị ám ảnh mất rồi. Song, khi nhìn vào đôi mắt trong veo tú lệ ấy anh lại không đành lòng tạt cho cậu một gáo nước lạnh. Trước cứ để cậu ta về nhà sau lại nghĩ biện pháp khác.
Thật sự là, còn chưa rõ Thiên Vũ gặp chuyện gì đã đắc tội Bùi Minh. Trần Sóc bi ai thở dài, cười khổ.
“Anh cười nhìn rất đẹp, khi giận cũng đẹp luôn.” Đôi mắt lấp lánh của Khai Dương chợt phát ra tinh quang mà nhìn Trần Sóc, Trần Sóc bắt gặp thì chỉ biết trợn trắng. . . . . . Đứa nhỏ này thật sự là không thể hoà nhã với cậu ta, được đằng chân thì leo luôn lên trên đầu ngồi. Đây mà là giọng điệu để nói chuyện với một người đàn ông khác sao?
“Tôi nói. . . . . .” Khẩu khí không tốt.
“Tôi có thể hôn anh một chút không?” Rất chi là ngây ngô.
Ặc! Trần Sóc thiếu điều muốn té xỉu. Không chờ anh phản ứng lại thì Khai Dương đã sáp lại, chu đôi môi hồng ra. Trần Sóc trợn mắt há mồm nghênh đón.
Đôi môi mềm mại chạm vào, vừa gần đã lui ra xa. Mặt có chút hồng, tựa hồ vì hành động vừa rồi mà túng quẫn, nhưng cũng không có vẻ hoảng hốt, vì cảm giác cũng không tồi.
Có lẽ là do rung động… Trần Sóc mở to mắt nhìn, thế nhưng hoàn toàn không có phản ứng. Sửng sốt nửa ngày, Trần Sóc sờ sờ miệng mình, đứng dậy nhìn cậu nhóc bên cạnh. Khẽ cười, tiểu hài tử nghĩ muốn nếm thức ăn tươi có thể đã tìm lầm đối tượng, bất quá cũng không quan hệ.
“Còn ở đây không đấy?”
“A?” đột nhiên bị một gương mặt áp sát lại, Khai Dương theo bản năng muốn lui về phía sau. Nhưng lại thấy như vậy thì có điểm yếu thế, ngạnh ngửa đầu nhìn.
“Thử lần nữa đi!”
Cảm giác ướƭ áƭ ngọt ngào trằn trọc xâm lấn, Khai Dương nhũn người cả ra. Môi thực mềm, non nớt, đúng là nụ hôn của thiếu niên, mang vị ngọt, thơm mùi cỏ xanh tinh khiết, tươi mát như tia nắng sớm của ngày. Nhắm mắt lại, Trần Sóc ôm lấy Khai Dương. Đầu lưỡi cũng vói vào trong, ngọt ngào mềm mại giao hòa, ngay cả nước bọt cũng rất thơm, rất ngọt.
Hai đôi môi ướƭ áƭ tách ra, ké
o theo một sợi chỉ bạc. Ánh mắt mê ly nhìn nhau, tiếp theo vài giây. . . . . .
“Oa!”
Bị một tiếng thét cực kỳ bi thảm làm tỉnh mộng, Trần Sóc nửa ngày sau mới chậm rãi khôi phục tri giác. Kẻ vừa gào thảm thiết chính là . . . . . Khai Dương.
Tựa như một tia chớp, căn bản không thấy rõ cậu ta chạy trốn bằng cách nào. Trần Sóc khổ não xoa hai tai mình, thật sự là tiểu hài tử, đòi hỏi là cậu ta, sợ hãi cũng là cậu ta. Hôn môi thì có cần như bị khủng bố đến thế không?
Vuốt ve môi, thứ cảm giác ngọt ngào cứ dâng lên trong lòng. Trần Sóc tựa vào sô pha, mơ mơ màng màng nghĩ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bất chấp là có đang tàng hình hay không, Khai Dương trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra, choáng váng bổ nhào vào một thân cây. Con xong đời rồi! Sư tổ ~~~ cứu mạng a! May mắn là đêm khuya, không ai thấy trên thân cây, có một thiếu niên vô cùng đau đớn đu cây.
Ôm thân cây, Khai Dương tâm thần hoảng hốt, ngày đó buổi tối nhìn thấy hai người kia hôn tới rồi lại hôn lui, trong lòng cứ ám ảnh không quên. Người kia tuy rằng cao lớn, nhưng bờ môi của anh thoạt nhìn tốt lắm. Vốn chính là nghĩ muốn thí nghiệm một chút, hai người miệng đối miệng rốt cuộc có gì tốt. Ai biết thế nhưng hương vị lại rất được, bị anh ôm vào trong lòng hôn, tựa như uống phải rượu quỳnh tương khiến người mềm nhũn. Đầu lưỡi bị anh bắt lấy, nó như thứ tối ngọt ngào. Vô nghĩa ~ thuở nhỏ không rõ chuyện nhân gian, trong thân thể đều là ngọc lộ tiên thảo, cỏ linh chi, nước bọt tự nhiên ngọt lành ngon miệng. Khai Dương hận bản thân không có định lực. Đây là chuyện vi phạm điều luật, trầm mê trong ái tình là chuyện tối kỵ a!
Tâm ma, đây là tâm ma! Khai Dương lập tức ngồi xếp bằng, tụng tâm kinh. Môi chậm rãi khép mở, ánh mắt kinh ngạc ban đầu của người kia, cứ hiện lên trong tâm trí. Kỳ thật còn muốn. . . . . . Oa nha! Tâm thần toàn bộ rối loạn, Khai Dương a Khai Dương, chẳng lẽ lần này hành trình đến nhân gian của mi đúng là kiếp số?