Cảnh tượng này quá đẫm máu.
Bởi vì những chú chó vô tội đều bị gϊếŧ hại ngay tại chỗ, đúng là tàn ác vô nhân đạo.
Liễu Oanh che mặt, sau đó qua kẽ tay, trông thấy bộ dạng các bạn học xung quanh đều không khác mấy.
Mặt đỏ tim run, tay chân luống cuống.
—— Mẹ kiếp, đây là hiện trường xem phim Hàn à?!
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng nhìn cặp đôi nhà người ta hoàn toàn không hề có cảm giác phản cảm! Hóa ra hai thần nhan[1] yêu đương là loại phong cách này hu hu hu hu vượt quá mức quy định rồi——
[1] Thần nhan: người có giá trị nhan sắc cao, khí chất như thần tiên.
Mấy em gái xung quanh đều có phản ứng giống nhau.
Chỉ có sắc mặt Triệu Tư Văn xấu như quỷ.
Cho dù người xuống xe không phải chú Tiền mà là người khác, cô ta cũng sẽ không kinh ngạc như vậy—— thế nhưng người đến cùng Sở Ân lại là anh đẹp trai cô ta đã thầm kín chờ mong được gặp rất nhiều ngày.
Mà anh đẹp trai đến cả đuôi mắt cũng không buồn liếc nhìn cô, trong mắt từ đầu tới cuối chỉ chứa một người.
Triệu Tư Văn nghĩ tới đủ loại ám chỉ ở kí túc xá những ngày qua, chợt có cảm giác mặt bị đánh nát.
Sở Ân không định chủ động ngược đãi chó độc thân, thấy sự tình đã được làm sáng tỏ, liền nhanh chóng kéo Lục Chẩn đi.
Những người Triệu Tư Văn lôi đến cũng đường ai nấy đi, ôm một bụng chuyện muốn kể cho bạn bè.
Thế là sáng hôm sau.
Học viện quản lý kinh tế—— bùng nổ.
Sau vài lời bàn tán, sự việc lan truyền rầm rộ khắp học viện.
Anh đẹp trai bên BA tên Lục Chẩn, là bạn cấp ba của hoa khôi Sở Ân.
Hơn nữa, hai người là một cặp.
Thần tiên tổ hợp, thần tiên yêu đương—— nhưng người ta kín tiếng, không muốn công khai khoe khoang.
—— Vậy làm thế nào mà việc này được đưa ra ánh sáng?
"Vãi, Triệu Tư Văn bịa đặt à??"
"Cậu ta tung tin Sở Ân được bao nuôi?? Được lắm."
"Có phải thế giới này quá ác ý với gái xinh rồi không?"
"Lại nói, không phải ngày nào Triệu Tư Văn cũng muốn được tình cờ gặp người ta hay sao ha ha ha ha, tôi chỉ muốn hỏi xem bây giờ mặt cậu ta có đau không thôi."
Triệu Tư Văn đặt điều bị rất nhiều bạn học, bao gồm cả người trong cuộc nghe được, sáng sớm hôm sau, cô ta được giảng viên gọi thẳng đi nói chuyện.
Sở Ân không biết Lục Chẩn đã làm gì đằng sau, nhưng hôm sau chỉ thấy Triệu Tư Văn bị thông báo phê bình vì bịa đặt gây chuyện, ảnh hưởng nghiệm trọng, cô ta trực tiếp trốn về nhà vài ngày.
Cả học viện đi theo hóng drama xem kịch, đừng thấy toàn là học sinh giỏi, hóng chuyện cũng chẳng kém ai đâu.
"Hôm đó bạn tôi ở ngay hiện trường, vẻ mặt Triệu Tư Văn khá đặc sắc ha ha ha, hệt như đi đời nhà ma ấy."
"Tôi cũng nghe nói, câu trên cậu ta còn đồn người ta có bụng bia, đầu hói, tuổi tác có thể làm cha, kết quả chẳng mấy chốc, người bước xuống xe lại là một người CỰC! KÌ! ĐẸP! TRAI!"
"Ha ha ha ha tôi xấu hổ dùm cậu ta luôn á!!"
...
"Không thể tin được tôi đã hít drama no cmnr——"
"Muốn muốn muốn muốn, không muốn hít drama, tôi muốn ăn đường, có không có không?"
"Có, anh đẹp trai sưởi ấm tay cho Sở Ân, cực dịu dàng——"
Hiện trường vang lên tiếng gào khóc la hét~
Sở Ân thích ứng nhanh chóng.
Dù sao xưa nay cô chưa bao giờ sợ ánh mắt của người khác, sở dĩ không công khai quan hệ với Lục Chẩn chỉ đơn thuần là vì sợ phiền toái. Nếu bây giờ đã bị Triệu Tư Văn phá vỡ thì cứ dứt khoát tự nhiên thôi.
Người bạn trai này của cô cũng không phải là người không thể phô ra.
Đối với hành vi đặt điều của Triệu Tư Văn, nếu cô ta đã bị trừng phạt, tâm trạng Sở Ân cũng hòa nhã—— dù sao ai xấu hổ thì người ấy rõ, người xấu hổ kia đã trốn về nhà rồi.
Cuộc sống ở trường của Sở Ân vẫn như trước, điều khác biệt duy nhất là có thêm một người bên cạnh.
Mỗi ngày vẫn lên lớp đến thư viện tự học, nhưng trước kia cô gọi điện thoại đi bộ về kí túc xá với Lục Chẩn, giờ đã có Lục Chẩn đi cùng.
Bọc kín áo khoác nói những lời vô nghĩa.
Tay trong tay nơi đèn đường không chiếu đến, lén lút hôn môi rồi chia tay nhau dưới tòa nhà ký túc xá.
Bổ sung đường cho cuộc sống.
Sau vài ngày, không riêng học viện của bọn họ mà cả trường đều có ấn tượng về cặp tình nhân có giá trị nhan sắc cao này.
Cô bé được các đàn anh học viện quản lý kinh tế xem trọng nhất cứ như vậy mà bị người khác ẵm đi.
Đàn anh Tô cực kì khó chịu.
Tuy mục tiêu của anh ta không chỉ có Sở Ân, tuy Sở Ân vẫn luôn lạnh lùng quyết liệt từ chối anh ta, nhưng mọi người đều không chiếm được, trong lòng anh ta cũng cân bằng. Một khi cô gái mà mọi người tha thiết mơ ước trở thành bạn gái của người khác, rất nhiều người sẽ cay cú.
Đàn anh Tô trông thấy Sở Ân ra khỏi căng tin với người đàn ông kia, không khỏi chua chát nói: "Tôi tưởng mắt Sở Ân cao thế nào, đây không phải là nhìn mặt sao?"
Anh ta thừa nhận mình không đẹp như người kia, nhưng gia đình anh ta cũng có tiền, lại biết ca hát đàn guitar. Cái tên Lục gì đó kia không phải mới tốt nghiệp cấp ba à? Không thi nổi đại học còn phải dùng tiền đến trường của bọn họ.
Bạn học bên cạnh trầm mặc.
Đàn anh Tô dời mắt: "Hơn nữa thằng kia trông lạnh vãi, không thèm nhìn ai, lai lịch thế nào mà chảnh vậy?"
Bạn học bên cạnh lặng lẽ đẩy một quyển tạp chí tài chính kinh tế đến.
Đàn anh Tô thờ ơ cúi đầu liếc qua, sau đó bỗng chửi thề một tiếng.
Bạn học vừa uống canh vừa nói: "Con trai độc nhất nhà tài phiệt lớn, một trong các thành viên ban giám đốc hiện tại của Lục thị, năm nay đã thực hiện ba dự án lớn. Lai lịch thế nào hả? Cậu nhìn thử đi."
Hôm qua có người đào ra, sau đó toàn bộ con trai trong học viện đều ૮ɦếƭ tâm hơn một nửa.
Bấy giờ đàn anh Tô mới hiểu rõ bối cảnh của "bạn trai Sở Ân."
Thế rồi anh ta cũng ngậm miệng vĩnh viễn.
...
Sở Ân thật sự không cố ý show âи áι, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có trường hợp này.
Tối thứ sáu, học viện mở mít tinh trong hội trường học viện.
Bên BA đã mời người đến chia sẻ kinh nghiệm, vậy nên Lục Chẩn cũng đến.
Anh vừa xuất hiện ở cửa, rất nhiều người lập tức nhìn anh, tiếp đó lại có một đám lớn quét mắt về phía Sở Ân.
Sở Ân: "..."
Cô lẳng lặng đi tới hàng ghế cuối cùng trong hội trường, ngồi xuống.
Chẳng bao lâu, Lục Chẩn ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một cốc trà sữa.
Sở Ân uống trà sữa nóng ngọt ngào, tựa lưng vào ghế.
Cách bọn họ hai hàng ghế phía trước mới có người, nhưng bọn họ cứ liên tục lén lút ngoảnh lại, rồi hớn hở quay lên.
Sở Ân cắn ống hút, nói với Lục Chẩn: "Có phải gây sự chú ý quá rồi không?"
Lục Chẩn: "Hả?"
Sở Ân lại cắn ống hút.
Lục Chẩn rủ mắt trông thấy, sau đó đưa tay kéo cốc trà sữa xuống: "Đừng cắn..."
Sở Ân không kịp phản ứng: "Hở?"
Tay Lục Chẩn cọ cọ bờ môi cô: "Nếu không muốn hôn."
Sở Ân: "..."
Cô nhét trà sữa về tay Lục Chẩn, sau đó đấm anh.
Lục Chẩn mỉm cười đỡ được nắm đấm của cô.
Kỳ thực anh cũng không thường xuyên show mấy.
Buổi mít tinh nhanh chóng diễn ra, người chủ trì nói nhảm rất nhiều, thao thao bất tuyệt lảm nhảm cực lâu. Chờ đến khi chủ đề chính bắt đầu, Sở Ân đã bị lời nói của anh ta ru ngủ.
Để cuối tuần có thể đi công viên trò chơi, tối qua cô thức đêm làm bài, lúc này có phần không chịu nổi.
Tay vịn giữa chỗ ngồi không biết đã được nâng lên từ bao giờ, cả người cô tựa vào Lục Chẩn, uống từng ngụm nhỏ trà sữa nóng.
Nhiệt độ ấm áp tuồn vào dạ dày, vị ngọt càng làm cơn buồn ngủ của con người ta ập tới.
Cô che miệng ngáp một cái.
Lục Chẩn thản nhiên ôm hờ cô, chậm rãi xoa Ϧóþ vai gáy cho cô.
Lực vừa phải, vô cùng thoải mái, lông mi Sở Ân chầm chậm đập mấy lần rồi khép lại.
Vài phút sau, cô tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh chìm vào giấc ngủ.
Bấy giờ Lục Chẩn mới cúi đầu, khóe môi nở nụ cười, để cô thoải mái tựa vào cổ mình.
Đúng lúc có học sinh buồn chán ngoảnh đầu nhìn xung quanh, sau đó lại đỏ mặt quay về.
Cứu mạng, cô ấy đã thấy cái gì vậy——
Vô số tin nhắn được bí mật gửi đi, theo sau là một đống người làm bộ điềm nhiên nhìn phía sau, tiếp đó lại bị tàn sát khóc lóc quay về.
Thiếu niên cao lớn xuất sắc, ôm cô gái đang ngủ trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhẹ nhàng vỗ vai tựa như dỗ trẻ, hình ảnh chỉ liếc nhìn thôi đã thấy cực kì rung động a a a!
Liễu Oanh vốn vẫn khống chế ép bản thân không được nhìn, nhưng thấy phản ứng của những người xung quanh, cô ấy thực sự không chịu được, lén lút quay lại xem thử.
"Đệt, đệt——"
"Đớp đường a a a a a."
Buổi mít tinh vẫn đang tiến hành mà tiếng xì xào bàn tán xung quanh quá nhiều, Sở Ân hơi tỉnh, theo bản năng cọ cọ cổ Lục Chẩn.
Một tay Lục Chẩn khẽ xoa đầu cô, sau đó ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt lành lạnh, nâng tay khác, giơ ngón trỏ lên chắn bên môi.
—— "Suỵt."
Liễu Oanh và tất cả những người lén lút vây xem đều hứng chịu đợt tấn công dữ dội.
Vốn dĩ cho rằng đại mĩ nhân của bọn họ là đóa hoa cao lãnh[2] thánh thiện, sẽ không dính líu vào tình yêu—— Nhưng mà! Người đàn ông như vậy! Ai có thể chống đỡ được chứ!
[2]: Đóa hoa cao lãnh: chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới.
Khoảng thời gian tiếp theo là phần bế mạc buổi mít tinh, bốn phía vô cùng yên tĩnh, liên tục kéo dài đến tận khi kết thúc.
Mãi cho đến lúc tan cuộc ra khỏi hội trường, mấy người mới mặt đỏ tim run tụ lại một chỗ.
"Vừa rồi các cậu có thấy không!"
"Thấy chứ, giơ ngón trỏ mà cũng hoàn mỹ quá đi!" "Chuẩn hu hu hu, đúng là thần tiên."
"Không phải, các cậu không thấy thứ tôi nói——!!"
"Thật ra tôi cũng vô tình trông thấy—— thực ra ban nãy có vẻ Sở Ân đã tỉnh, nhưng bạn trai cậu ấy đã dỗ cậu ấy ngủ tiếp, sau đó hôn lên trán và mắt cậu ấy!!"
"A a a a a a a tôi mất mạng rồi!"
"Quá hoàn mỹ, siêu cấp hoàn mỹ!!!"
...
Sở Ân ngủ đủ, dụi mắt tỉnh lại.
Người trong hội trường đã đi hết, ngoài cửa sổ cũng tối đen.
Cô mới nhận ra mình vẫn luôn đè lên người Lục Chẩn, vội vàng ngồi thẳng dậy: "Sao không đánh thức em?"
Tâm tình Lục Chẩn không tệ, khóe mắt và chân mày đều lộ ra vẻ vui thích.
Sở Ân sáp lại trông thấy bèn dùng sức chọc anh xuống: "Anh đang cười trộm."
Lục Chẩn cong môi, rủ mắt nhìn cô: "Em có biết ban nãy bạn học em lén lút nói gì không?"
Sở Ân chớp mắt.
"Bọn họ nói, đớp đường."
Sở Ân dụi mắt, vừa rồi cô không nhịn được thi*p đi trong Ⱡồ₦g иgự¢ Lục Chẩn, mặc dù ở hàng cuối cùng, nhưng chắc vẫn có người nhìn thấy cô.
"Còn cả—— tên con của chúng ta là gì bọn họ cũng đã nghĩ xong rồi." Lục Chẩn mỉm cười nói.
Tay Sở Ân ngừng một lát, sau đó đỏ mặt đánh anh: "Ai muốn sinh con——!"
Hội trường vắng vẻ, giọng nói Sở Ân vang lên, mang theo tiếng vọng run rẩy.
Lục Chẩn thích tuyên bố quyền sở hữu trước mặt công chúng.
Mà cảm giác sở hữu được tiến thêm một bước thì càng khiến khát vọng bí mật thêm thân mật.
Anh cúi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc sợi dây chuyền bạc trên cổ cô.
Ba chiếc chìa khóa cẩn thận được đeo trên người cô, nhiệt độ của cô phủ lên kim loại, men theo đó mà rơi vào lòng bàn tay Lục Chẩn.
Một khắc đó, Sở Ân có chút bị mê hoặc không thể tin được.
Áo sơ mi trắng của anh được cài đến nút áo trên cùng, rõ ràng là bộ dạng cấm dục, nhưng yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống lại có loại gợi cảm không nói ra được thành lời. Hormone ẩn trong hương tuyết tùng mát lạnh vượt quá giới hạn của thiếu niên.
Có loại ám muội của người trưởng thành mà cả hai người bọn họ đều hiểu.
Lục Chẩn thì thầm vào tai cô: "Không sinh con—— chúng ta không cần kết quả."
Chỉ cần quá trình.
****
Tác giả có điều muốn nói: —— Chó Lục! Không biết xấu hổ!