Nhắm mắt là điều không thể.
Cho dù có nhắm cô cũng không thừa nhận.
Tai Sở Ân nóng rực, có cảm giác xấu hổ vì lịch sử đen tối bị lật tẩy, trong hành lang vắng người đá Lục Chẩn một cái rồi đẩy anh ra, vẫn mặc chiếc váy đen nhỏ đi rêu rao gây sự chú ý.
Lục Chẩn đành bất lực đi theo sau cô hai bước.
Váy đẹp, cô mặc vào càng đẹp.
Lục Chẩn phải tìm cách trả lại tiền.
Sở Ân còn chưa quay lại khán phòng, Hàn Sơ Oánh đã khiêng DSL tới.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Đúng vậy, giữ nguyên tư thế này!"
Hàn Sơ Oánh bắt đầu điên cuồng bấm máy "tanh tách tanh tách".
Sân khấu ban nãy ở quá xa, không nhìn rõ được những chi tiết nhỏ, bây giờ nhìn kĩ trông càng đẹp hơn! Chiếc váy đen nổi bật trên làn da trắng như tuyết, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp đỉnh cao, quá ư là trưởng thành!! Cô cảm thấy mình thực sự không thở được nữa rồi.
Nhưng vừa nháy được hai tấm, trong màn ảnh bỗng xuất hiện thêm một bóng người.
Hàn Sơ Oánh bất mãn, ngẩng đầu lên từ sau ống kính: "Này, cái bạn kia——"
Cô chưa nói hết câu, sau khi thấy rõ bạn học phía sau là ai thì lập tức câm nín.
Tuy chỉ thích gái xinh, nhưng thứ "sắc đẹp" này đã vượt quá khái niệm giới tính sau khi đạt đến một trình độ cực hạn nhất định, khiến người ta chỉ có thể cảm nhận được sự chấn động.
Hàn Sơ Oánh ngẩn người, tiếp đó nhạy bén phát hiện ra trâm hoa cài trên иgự¢ Lục Chẩn cực kì giống hình thêu đính ngọc trên làn váy của Sở Ân.
Đáng ghét?! Tự dưng bị rắc cơm chó đầy mặt!
Cô không cam lòng giơ máy ảnh lên lần nữa, nhắm vào Sở Ân: "Ân Ân, nhìn chỗ này nè!"
Sở Ân bất đắc dĩ nở nụ cười nhìn về phía máy ảnh. Mà hai ba mét phía sau, thiếu niên mặc vest đen được đề bạt hơi nghiêng đầu nhìn qua đây.
"Tách", khung cảnh kia dừng lại.
Trong cảnh đó, thiếu nữ tuyệt mĩ khẽ nở nụ cười trước ống kính, mà đằng sau, thiếu niên đang lặng lẽ nhìn cô chăm chú. Bóng người anh không rõ ràng, song bởi ngũ quan quá sắc nét nên đường nét từ xương lông mày đến sống mũi vẫn được phác họa ra.
Có... cảm giác thâm tình tràn qua cả ống kính.
Ngay cả Hàn Sơ Oánh cũng không nhịn được nhìn camera một lúc lâu.
"Chụp đủ chưa?" Sở Ân hỏi cô.
Hàn Sơ Oánh lấy lại tinh thần: "À à à! Được rồi được rồi! Cảm ơn hai người!"
Không thể không nói, những bức ảnh chụp một mình Ân Ân ban nãy rất đẹp.
Nhưng bức ảnh vô tình chụp chung hai người bọn họ này mới thật sự là tuyệt vời...
Bình thường Sở Ân hay được cô chụp ảnh, cũng làm biếng xem hình, chụp xong liền về lớp.
Phân đoạn tiếp theo là tổ chức từng lớp bước qua cánh cửa trưởng thành, coi như đã thành người lớn. Quá trình này rất đơn giản và nhàm chán, nhưng vì có thể phô bày toàn bộ vẻ bề ngoài trước mặt cả khối nên các học sinh nữ đều vô cùng yêu thích.
Lúc Sở Ân trở về, lớp trưởng vui mừng nói: "Vừa khéo cậu đã đến rồi, đi xếp hàng——"
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên trông thấy Lục Chẩn phía sau Sở Ân.
Không phải Lục Chẩn học lớp quốc tế sao?? Tại sao lại đứng bên lớp 5??
Không chỉ cậu ta nhìn mà cả lớp cũng đều nhìn về phía này.
Nét mặt Lục Chẩn cực kì lạnh nhạt.
Đại thiếu gia đứng trong ánh mắt vô số người vẫn lạnh lùng cao quý.
Sở Ân bất lực: "Cậu ta muốn ở đâu thì ở." Dù sao cũng không khuyên cho nổi giám đốc Lục.
Cuối cùng, Sở Ân và Lục Chẩn vẫn đi qua cửa cùng nhau.
Có điều Sở Ân nghĩ, học sinh cuối cấp rất bận học, cho dù mọi người có thấy thì hẳn cũng rất ít dạo diễn đàn đăng bài đưa chuyện...
Sở Ân đi qua cánh cửa trưởng thành, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Triệu Lâm chụp hình cô và Lục Chẩn, tiếp đó nở nụ cười yêu thương, cúi đầu gõ gõ đánh đánh điện thoại.
Sở Ân: "..."
Cô chẳng hề biết, trong diễn đàn bây giờ lại điên lên rồi.
【A a a a chồng và vợ mị cùng nhau bước qua cửa!! Mị xin tuyên bố hôm nay bọn họ kết hôn!!】
#1: Tôi xin tuyên bố tôi là người làm chứng!
#2: Vậy tôi là phù dâu!!!
#4: Tôi có thể làm người chủ trì——!!
Tống Triệu Lâm vừa ra trận, lập tức không có ai sánh bằng:
#21: Tôi xin tuyên bố tôi là đứa con tình yêu của hai người bọn họ——!!!
Mọi người dưới bình luận đều cười bò.
#22: Ha ha ha ha ha đậu phộng, vẫn là cậu giỏi la liếm!
#23: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đỉnh vãi!!
...
Sau màn "đi qua cửa", phân đoạn tiếp theo là phần khiêu vũ.
Hôm nay các học sinh đều mặc lễ phục và trang phục đầy đủ, tất cả mọi người ở đây đều có thể tự do mời nhảy.
Lục Chẩn luôn ở cạnh Sở Ân, khiến tuy có rất nhiều người dán mắt vào bọn họ, song tuyệt nhiên không một ai dám bước qua.
Lục Chẩn và Sở Ân đứng sánh đôi, vai tựa vào nhau, anh khẽ cười hỏi: "Muốn nhảy không?"
Sở Ân nghiêng mặt, lườm anh một cái: "Cậu muốn bị#7883; tôi giẫm ૮ɦếƭ hả."
Sở Ân thật sự không biết nhảy. Kiếp trước Lục Chẩn đã dạy cô rất nhiều lần, nhưng đây thật sự là điểm mù trong kĩ năng của cô. Mỗi khi tham dự một số dịp, nếu có phân đoạn khiêu vũ thì Lục Chẩn đều dẫn cô theo, cuối cùng bị cô giẫm vào chân cho vô số lần.
Lục Chẩn hiển nhiên cũng nhớ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Nhìn đám học sinh tuổi trẻ hăng hái trong hội trường lớn, có cảm giác tựa như năm tháng đã cách trở một đời.
Chỉ có hai người bọn họ biết rõ.
Lục Chẩn không ra sân, Sở Ân cũng không ra sân, đến khi buổi khiêu vũ kết thúc cũng không ai dám tiến tới mời bọn họ.
Triệu Dục Hùng và cánh con trai lớp 5 tiu nghỉu mất mát nhìn hình ảnh hai người đứng sánh vai, lễ phục cùng màu, đẹp đẽ trắng bóc tựa như nhau. Bọn họ phải công nhận, hai người này quả thực quá đẹp mắt, căn bản không ai xen vào được.
Lớp trưởng vỗ vai bọn họ: "Hết hi vọng rồi, bỏ đi mà làm người."
Sau ngày hôm nay, ai còn không biết họ là một cặp chứ?
Triệu Dục Hùng: "Bọn họ thật sự đang bên nhau à?"
Lớp trường "haiz" một tiếng: "Cho dù không bên nhau thì cậu dám tới sao?"
Cho dù không có "Lục Chẩn" thì vẫn có "học tập", tính học thần thế nào, hai năm còn chưa rõ ư.
Tất nhiên ở đây không chỉ có con trai khó chịu, Phó Minh Huyên và Lương Nguyệt Kỳ lại tiếp tục đứng chung một chiến tuyến một lần nữa.
"Lục Chẩn thích cậu ta thật à?" Phó Minh Huyên cắn môi.
Lương Nguyệt Kỳ nhìn hai bóng dáng phía xa cũng nhíu mày.
Rõ là một khoảng thời gian trước vẫn chưa rõ ràng như vậy, nhưng hình như từ sau khi Lục Chẩn khỏi bệnh, anh càng ngày càng không che giấu việc đối xử khác biệt với Sở Ân.
Rõ là tin tức trước kia đều nói Lục Chẩn tàn phế, tuy Lương Nguyệt Kỳ tiếc nuối song cũng không thể làm gì được. Nhưng tin tức đã sai, Lục Chẩn không mất lấy một sợi tóc, tâm tư cô ta đương nhiên lại sục sôi lần nữa.
"Lục Chẩn thích người không ngoan" Lương Nguyệt Kỳ khoanh tay, nhìn bộ dạng Sở Ân lúc quay đầu nói chuyện với Lục Chẩn với vẻ mặt rất hung dữ: "Cậu ta đúng là lợi hại, khéo mưu cầu."
Phó Minh Huyên lập tức hỏi: "Khéo mưu cầu gì cơ?"
Lương Nguyệt Kỳ hất cằm về phía Sở Ân: "Phong cách trước kia của cậu ta không như thế này, cậu quên rồi à?"
Phó Minh Huyên hồi tưởng lại, đúng là khi Sở Ân mới chuyển đến trường đều cúi đầu đờ đẫn, cả ngày không nói chuyện, là một người hiền lành khô khan, hoàn toàn khác bây giờ.
"Có vẻ trước đây đều giả vờ để xây dựng cảm giác tương phản" Lương Nguyệt Kỳ phân tích nói: "Như vậy có thể thu hút sự ham muốn tò mò của Lục Chẩn."
Phó Minh Huyên trợn tròn hai mắt: "Vậy thì cậu ta cũng mưu mô quá đi!"
Lương Nguyệt Kỳ cười lạnh: "Có thể được gả vào nhà họ Lục thì chút mưu mô này nhằm nhò gì."
Tiếc là chỉ có mưu mô thôi thì chưa đủ.
Phó Minh Huyên vừa tức vừa đố kị: "Vậy cậu cứ khoanh tay ngồi nhìn Lục Chẩn bị cậu ta dắt đi như thế sao?"
Lương Nguyệt Kỳ không lên tiếng.
Phó Minh Huyên càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng nổi giận đùng đùng đi qua. Lương Nguyệt Kỳ vẫn đứng yên sau lưng cô ta, khóe môi cong lên thành một nụ cười giễu cợt, đầu óc Phó Minh Huyên cũng chỉ đến vậy.
Thật không biết tại sao cô ta thi lại đạt thành tích cao như vậy.
Kết thúc phân đoạn khiêu vũ chỉ còn phân đoạn chụp ảnh chung, mọi người tự do chụp ảnh trong sân, có thể kéo phụ huynh hoặc tìm các vị giáo viên, học sinh cùng chụp chung.
Phó Minh Huyên len qua đám người, đi thẳng đến trước mặt Lục Chẩn, đỏ mặt nói: "Anh Chẩn, sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta có thể chụp chung một bức được không ạ?"
Sở Ân ở ngay cạnh Lục Chẩn, đã có không ít bạn học dè dặt xúm đến muốn chụp chung, nhưng do sự có mặt của Lục Chẩn nên không dám tới gần.
Nghe thấy giọng Phó Minh Huyên, cô lập tức quay người lại, vẫy tay với Lục Chẩn: "Mau đi đi, mau đi đi."
Lục Chẩn ngước mắt lên, nhìn đám người vây quanh Sở Ân có rất nhiều con trai. Anh hơi híp mắt, sau đó giơ tay kéo cô, nhẹ nhàng dẫn tới bên mình.
"Cùng chụp."
Phó Minh Huyên ngẩn ngơ: "Chuyện này..."
Nhưng điện thoại của cô đã đưa người khác, người giúp chụp ảnh đứng đối diện: "Này, bạn này—— xích vào một chút!"
Phó Minh Huyên cũng không quan tâm được nhiều như vậy, ngượng ngùng nhích đến gần Lục Chẩn một bước.
Lục Chẩn mặt mày vô cảm, khoác cánh tay lên vai Sở Ân.
Bả vai Sở Ân lành lạnh, chạm phải khuy măng sét kim loại của anh. Cô nghiêng mặt qua lườm anh, thấp giọng nói: "Cậu làm cái gì thế."
Lục Chẩn thầm thì bên tai cô: "Chụp xong giữ lại một bản, cắt phần bên cạnh đi."
Sở Ân ngây người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, ấy vậy mà bị chọc bật cười.
? Sao tên đàn ông chó lại ấu trĩ như vậy cơ chứ——!!
Tuy Phó Minh Huyên không vui khi Sở Ân tham gia, nhưng người chụp ảnh vừa hô, cô ta lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
Suy cho cùng thì hiếm khi mới có cơ hội được chụp chung với Lục Chẩn, cho dù có người chướng mắt tham gia... dù sao đến lúc đó xén Sở Ân đi là được!
Chụp ảnh xong, cô ta liền hào hứng chạy đến xem.
Phó Minh Huyên cảm thấy mình đứng rất gần Lục Chẩn, nhưng sau khi trông thấy ảnh, cô ta như bị giội cho một gáo nước lạnh—— giữa cô ta và Lục Chẩn vẫn còn một khoảng trống bằng lòng bàn tay, nhưng cả người Lục Chẩn đều dựa vào người Sở Ân!
Cánh tay anh khoác lên vai Sở Ân, bàn tay khớp xương rõ ràng buông thõng xuống, vô cùng quyến rũ trong khuy măng sét màu đen tuyền. Khóe môi thiếu niên cong lên một nụ cười, hơi nghiêng đầu, gần chạm vào Sở Ân.
Đó là một loại thân mật mà người khác không thể xen vào.
Cả người Phó Minh Huyên biến thành một cái bóng đèn miễn cưỡng được thêm đất diễn!
Sắc mặt cô ta đỏ trắng lẫn lộn, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên người chụp ảnh: "Cậu chụp thế à?"
Đối phương cực kì vô tội: "Có gì chụp nấy đó." rất tả thực.
Phó Minh Huyên: "Vậy cậu không thể nhắc nhở tôi tí à!"
Đối phương cũng bó tay.
Chuyện này nhắc nhở thế nào??
Nhắc nhở xong bóng đèn điện quang như cậu có yếu đi không? Hề hước!
...
Sau cùng Sở Ân vẫn chụp ảnh với rất nhiều bạn học.
Lục Chẩn bị cánh Đàm Khoa kéo về lớp quốc tế, chụp hình chung với các thầy cô.
Cuối cùng cô cũng được tự do, định tìm chỗ thay váy rồi về lớp làm bài.
Nhưng vừa đi qua góc rẽ cầu thang thì gặp phải Lương Nguyệt Kỳ.
Hai người họ chưa gặp mặt trực tiếp kể từ khi Lương Nguyệt Kỳ suy sụp và rút lui ở trại đông. Lúc này, Lương đại tiểu thư đang mặc một chiếc váy thời trang cao cấp do nhà thiết kế đặc biệt làm riêng, khoanh tay đứng trước mặt Sở Ân, mỉm cười nói.
"Không nhìn ra đấy, thủ đoạn ghê."
Sở Ân: "?"
Lương Nguyệt Kỳ kích Phó Minh Huyên ra ngoài chẳng qua là vì muốn xem thái độ Lục Chẩn. Cô ta quan sát từ xa, bây giờ Lục Chẩn thật sự để tâm tới Sở Ân. Nhưng giới nhà giàu sâu như biển, một chút để tâm hoàn toàn không đủ để thay đổi bất cứ điều gì.
Việc cô ta phải làm là mỉa mai.
"Tháng sau Lục Chẩn sẽ thành niên" Lương Nguyệt Kỳ cười như có như không nhìn cô: "Người thừa kế tài phiệt thành niên có ý nghĩa thế nào, chắc cậu không hiểu nhỉ?"
Sở Ân xoa cằm, trong lòng tự nhủ cô hiểu. Kiếp trước Lục Chẩn ngang ngạnh, từ chối kết thông gia, khi đó anh là cánh chim không gió, áp lực phải chịu trong gia tộc lớn vô cùng.
Kiếp này... có vẻ thoải mái hơn.
Cũng có thể, sẽ càng không nhượng bộ.
Khóe miệng Lương Nguyệt Kỳ nở nụ cười: "Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu, sợ cậu nhất thời được Lục Chẩn thích mà lún sâu vào vũng bùn. Nhưng cậu phải biết tình trạng hiện nay, nhà họ Sở suy sụp—— Tất nhiên cho dù không sụp thì cũng chẳng là gì. Nếu như cậu muốn được gả vào nhà họ Lục thì sẽ cực kì khó khăn."
Sở Ân mặt không cảm xúc, trong lòng lại cảm thấy cô ta thật nực cười.
Sắp thi đại học đến nơi rồi mà vẫn mưu tính chốn cung đình. Chẳng trách thành tích tệ như vậy.
Gia thế của Lương Nguyệt Kỳ khiến cô ta đủ cảm giác ưu việt trước mặt Sở Ân, cô ta nhàn nhã quăng tin tức tự cho là vô cùng chấn động tiếp theo: "Thực ra cậu không biết, rất lâu trước đây nhà họ Lục và nhà họ Lương đã có hôn ước đầu môi chót lưỡi, con cái hai nhà sau này sẽ kết duyên vợ chồng..."
Hàm ý là, cô ta mới chính là người sẽ trở thành vợ sắp cưới của Lục Chẩn. Lương Nguyệt Kỳ nói xong bèn thầm đắc ý quan sát vẻ mặt Sở Ân, muốn nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng hoặc khó mà tin nổi của cô.
Nhưng Sở Ân rất bình tĩnh, lông mày cũng không hề nhúc nhích. Trái lại, đằng sau cô lại vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
"Thật sao?"
Lục Chẩn bước tới bên cạnh Sở Ân, nhìn Lương Nguyệt Kỳ: "Vậy thì huỷ bỏ hôn ước từ hôm nay đi."
Sắc mặt Lương Nguyệt Kỳ tái nhợt: "Cậu, cậu nói cái gì?"
Lục Chẩn lạnh lùng rủ mắt: "Tôi nghĩ mình đã biểu đạt đủ rõ ràng, nếu như vẫn làm cô hiểu lầm thì thành thật xin lỗi."
Sở Ân nghiêng đầu sang một bên, cảm thấy vẻ mặt của Lương Nguyệt Kỳ lúc này hơi tội nghiệp.
Đại tiểu thư lúng túng, không thể tin được nhìn chằm chằm anh: "Cậu có thể chịu trách nhiệm khi nói ra những lời này không? Lẽ nào cậu không sợ tôi mách ông nội sao?!"
Vẻ mặt Lục Chẩn rất hờ hững: "Nhất định phải chuyển lời cho ông ấy biết, cảm ơn."
Lương Nguyệt Kỳ suýt tức phát ngất.
Bị người mình thích vả thẳng mặt trước mặt tình địch, cô ta quả thật không thể chịu nổi sự sỉ nhục này.
Lương Nguyệt Kỳ xoay người định đi.
Chưa đi được bao xa, thiếu niên phía sau lại lên tiếng: "Và làm sáng tỏ một chuyện."
Lương Nguyệt Kỳ quay đầu nhìn anh.
Lục Chẩn chỉ chỉ Sở Ân: "Là tôi theo đuổi cô ấy. Hơn nữa còn chưa theo đuổi được."
Một tiếng đùng đoàng lớn vang lên, tâm trạng Lương Nguyệt Kỳ hoàn toàn sụp đổ.
...
Lễ trưởng thành kết thúc, hoạt động cuối cùng của học sinh lớp 12 cũng chấm hết
Một tháng kế tiếp, bọn họ sẽ tập trung nỗ lực cho kì thi đại học.
Sở Ân thay lễ phục, đựng vào một cái túi nhỏ. Lục Chẩn đưa cô về phòng học.
"Vì vậy một tháng tiếp theo rôi rất bận" Sở Ân vừa đi vừa nói: "Cậu không được phép nói chuyện với tôi."
Lục Chẩn nhìn cô, trầm mặc.
Một tháng không nói chuyện.
Hơi khó.
...Không, cực kì khó.
Sở Ân đứng lại, chọc vai anh: "Hơn nữa nhờ ơn phúc của ngài mà bây giờ cả trường đều biết tôi và ngài không trong sạch. Hôm nay đuổi được hai đại tiểu thư, sáng mai sẽ có thể có thêm một đám người dòm ngó."
Cô thực sự sợ bọn học sinh nhiệt huyết này, mọi người không thể chuyên tâm thi đại học được à.
Lục Chẩn cẩn thận kéo tay cô, khẽ nói: "Vậy anh kín tiếng chút có được không?"
Sở Ân hất tay anh ra: "Cậu biết là mình có sức hút cỡ nào không!!"
Lục Chẩn chớp mắt.
Khoảnh khắc đó ấy vậy mà lại có một chút vô tội.
Sau đó anh bỗng cong môi cười, vuốt ve xương cổ tay cô: "Em đang khen anh à?"
Sở Ân dời mắt: "Đừng nghĩ nhiều."
Nói tóm lại, một tháng trước kì thi đại học này, cô không cho phép xảy ra bất kì sơ suất nào, cũng không cho phép bất cứ ai ảnh hưởng đến việc học của cô.
Lục Chẩn quả thật không cố ý quấy rầy cô, bình thường đều đến tìm cô vào giờ ra chơi và tiết thể dục, nếu không phải hoạt động hôm nay, anh cũng không tới.
Nhưng... Sở Ân lén lút liếc nhìn Lục Chẩn.
Bây giờ tên đàn ông chó đang trở nên có sức ảnh hưởng ngày càng lớn với cô. Chuyện này không phải là một dấu hiệu tốt gì cho một thí sinh thi đại học.
Tối đó về, Sở Ân kết thúc một ngày học tập, ngồi xếp bằng trên giường cố gắng thanh lọc bản thân.
Học tập, là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu trước mắt hiện nay.
Lục Chẩn, có thể ném sang một bên trước.
...Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không thể ngó lơ Lục Chẩn được.
Sở Ân ngẫm nghĩ một lúc, chợt nảy ra một ý tưởng——
Cô có bàn tay vàng, tại sao lại không sử dụng chứ!
Cô lật kịch bản ra, mặc dù Lục Chẩn không đến làm phiền cô, song thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện. Vì vậy cô dứt khoát giở mánh cũ, sửa đổi kịch bản, một lần nữa khoác lên người chiếc áo vest tàng hình.
Ổn! √
Một tháng cuối này, tất cả mọi người hãy thanh lọc tâm hồn và giảm bớt mong muốn một chút đi!
...
Lục Chẩn rất nhanh đã phát giác ra loại dẫn dắt này.
Giống lần trước, anh có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh kia, nhưng anh có khả năng chống lại nó.
Ở một giao lộ nào đó, nguồn sức mạnh kia bắt anh rẽ phải, Lục Chẩn quẹo trái, núp sau góc ngoặt, một lát sau, Sở Ân sẽ đi qua.
Sau hai lần, Lục Chẩn đã tìm ra quy luật.
Vì học tập nên Sở Ân vụиɠ ŧяộʍ dùng "siêu năng lực" tránh anh.
Tuy không gặp người nọ trong lòng rất ngứa ngáy, nhưng anh vẫn có cảm giác vui vẻ không thể giải thích nổi.
Lục Chẩn biết, anh thật sự đã làm cô dao động.
Vậy thì chiều ý cô, kiên nhẫn chờ đến sau kì thi đại học.
...Rồi từng chút khép lòng bàn tay lại.
Quả nhiên Sở Ân đã được thanh tĩnh trong một khoảng thời gian dài.
Đến giữa tháng năm, bọn họ có kì thi mô phỏng lần ba.
Độ khó đợt mô phỏng đầu vừa phải, mục đích là để biết. Đợt mô phỏng thứ hai là trong đề thi chung giữa kì, độ khó cao hơn so với đợt đầu, thậm chí còn cao hơn nhiều so với mức độ thi đại học. Hai đợt thi này, Sở Ân đều hoàn thành vô cùng xuất sắc, luôn luôn đứng hạng nhất.
Và đợt mô phỏng thứ ba là bài kiểm tra mô phỏng cuối cùng trước kì thi tuyển sinh, độ khó sẽ rất thấp, bởi mục đích của lần thi này là để tăng thêm sự tự tin cho các thí sinh.
Hai ngày diễn ra cuộc thi với Sở Ân tựa như khắc hoa.
Cô thậm chí còn có thời gian để sắp xếp và viết các câu tự luận nhiều điểm cho môn xã hội, toàn bộ quá trình vô cùng dễ dàng.
Trường học có điểm rất nhanh, sau hai ngày bài thi đã được trả về trong tay tất cả mọi người.
Lúc Sở Ân ôm bài về, cô chợt nhìn thấy Lục Chẩn ở góc hành lang, bèn theo bản năng dừng lại, sau đó nhìn thấy Lục Chẩn điềm nhiên quay đầu, đang nói gì đó với Đàm Khoa, thật sự không trông thấy cô.
Có chút vui mừng, lại có chút chua xót khó tả được. Sở Ân lắc đầu, tiếp đó ôm bài thi về phòng học.
Đàm Khoa liếc nhìn cô, hỏi: "Anh Chẩn, anh không đi qua à?" Cậu còn tưởng bây giờ Lục Chẩn đến trường chỉ là để tìm Sở Ân.
Lục Chẩn nhìn cô từ lúc cô xoay người, lúc này mới dời mắt, cười nhạt: "Đợi tí."
Sau khi bài thi được phát xuống, trong lớp tràn ngập niềm vui.
Tống Triệu Lâm kích động rống lên một tiếng: "Không ngờ tôi lại hơn điểm sàn trường trọng điểm!!!"
Cậu đã đạt thành tích tốt nhất từ
trước đến giờ! Trời ạ!
Tối nay nhất định phải ném bài thi vào mặt anh trai!
Hàn Sơ Oánh vừa đi đến trao đổi kết quả, nghe thấy giọng nói kích động của cậu, lạnh nhạt nói: "Ân Ân 703 điểm."
Tống Triệu Lâm: "..."
Đừng, tôi chỉ là một con mèo con.
Tại sao lại bắt tôi biết sự tàn khốc của thế giới này.
Hàn Sơ Oánh cười tít mắt nhìn bộ dạng suy sụp của cậu.
Sở Ân thở dài, cô vẫn phải bảo vệ đứa con trai ngốc nghếch của mình một chút.
Cô vỗ đầu Tống Triệu Lâm: "Nhưng so với đợt hai, điểm số của bọn tôi đã bị tụt xuống mấy chục điểm. Vì vậy, Lâm Lâm, cậu đã có tiến bộ rồi."
Hàn Sơ Oánh nghĩ thầm, đó là bởi vì các vấn đề đã trở nên đơn giản hơn, nếu độ khó lại tăng lên, sự chênh lệch điểm số vẫn như thế.
Nhưng cô và Sở Ân đều biết tên ngốc sẽ tin.
Quả nhiên Tống Triệu Lâm nghe xong liền tự tin trở lại: "Em biết ngay! Em có thể làm được!"
Sở Ân hiền từ gật đầu: "Đúng vậy."
-
Về cơ bản, các giáo viên mỗi môn đã dành nửa tiết giải thích bài thi đợt mô phỏng lần ba, còn lại để mọi người tự tiêu hóa với nhau.
Sau khi phát phiếu điểm, Sở Ân nhìn thành quả của mình ở hàng đầu tiên. Đúng lúc này, trong đầu bỗng vang lên tiếng nhắc nhở: "Ting——"
Không biết vì sao, cô lập tức có linh cảm, lần này hẳn là nhiệm vụ thi đại học.
Hệ thống học tập: "Kí chủ, tôi tới rồi~"
Hệ thống học tập: "Leng keng! Phát hành nhiệm vụ học tập cuối cùng——"
Bề ngoài Sở Ân vô cùng bình tĩnh, nhưng trong tiềm thức lại siết chặt cây 乃út trong tay.
——"Cuối cùng"! Đến rồi!
Đầu tiên là một đoạn nhạc nền căng thẳng, sau đó nói: "Hoàn thành nhiệm vụ [giành được thủ khoa kì thi tuyển sinh đại học]. Chỉ số độ khó: năm sao!~ Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được..."
Cả người Sở Ân lâng lâng.
Nhiệm vụ thủ khoa kì thi đại học nằm trong dự liệu của cô, trọng điểm là sau khi hoàn thành cô có thể nhận được khen thưởng lớn bao nhiêu.
Là một trang giấy? Hay là rất nhiều trang, rất nhiều đoạn? Hay là tùy ý sửa đổi trong một khoảng thời gian nào đó?
Cô nghĩ ra nhiều kiểu khen thưởng.
Nhưng hệ thống học tập nói: "...quyền hạn [tự tạo kết cục] cao nhất!~"
Sở Ân sững người.
Một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hệ thống học tập: "Kí chủ? Hello, có ở đó không?"
Cảm giác hưng phấn len lỏi từng chút vào tận xương tủy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chơi lớn như vậy.
Hóa ra đây mới là "cuối cùng".
Là một nhân vật trong sách, bất luận cô có quyền hạn sửa chữa lớn cỡ nào thì phía trước cô luôn luôn có sự điều khiển của kịch bản, thế giới này vẫn là một thế giới tiểu thuyết khiến cô không có tiếng nói.
Tự tạo kết cục, cô có thể chọn cho mình một hướng đi êm đẹp, từ đó có thể dừng nội dung tiểu thuyết. Bởi vì nhân vật chính duy nhất có thể nhìn thấy nội dung cốt truyện đã ending.
—— Hóa ra ý nghĩa cuối cùng là, hoàn thành trò chơi này sẽ lập tức kết thúc.
Sự phấn khích khi có thể thoát khỏi mọi thứ khiến toàn thân cô hơi run rẩy.
Hận không thể lớn tiếng nói ra.
Nói cho tất cả mọi người xung quanh, các cậu đều có thể không còn là một nhân vật nữa, thế giới này có thể tự do tươi sống mà chuyển động.
Cô muốn nói cho Tống Triệu Lâm, nói cho Khương Nghiên, nói cho Hàn Sơ Oánh, nói cho những con người đáng yêu kia.
Nhưng cuối cùng cô phát hiện, người duy nhất trên thế giới này có thể chia sẻ sự phấn khích này với cô, người duy nhất có thể hiểu được sự phấn khích ấy, chỉ có Lục Chẩn.
Sở Ân chợt đứng dậy.
Cô chạy ra khỏi phòng học.
Đột nhiên rất muốn nói cho Lục Chẩn, cô muốn làm một chuyện rất lợi hại.
Nếu như hoàn thành, bọn họ sẽ thực sự nhảy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô vội vã đến vậy.
Thế nhưng cô đi vòng quanh một vòng to cũng không thấy bóng dáng Lục Chẩn. Sở Ân ngẫm nghĩ, lại xoay người chạy lên sân thượng, kết quả vừa lúc trông thấy bóng người Lục Chẩn lóe lên ở lối vào hành lang đằng xa.
...Hỏng bét.
Cô bị chính bàn tay vàng của mình hại, bây giờ có vẻ Lục Chẩn không nhìn thấy cô.
Sở Ân đành vội vã đuổi theo từ một bên khác, dựa theo tốc độ của cô, lẽ ra có thể gặp được Lục Chẩn.
Nhưng ngay khi cô đi qua, Lục Chẩn đã quẹo vào ngã rẽ, vừa khéo không thấy cô.
Sở Ân cuống lên. Cô tăng tốc, đuổi đến phía sau Lục Chẩn, vươn tay túm lấy góc áo khoác của anh.
Bóng lưng Lục Chẩn cứng đờ.
...Xong rồi.
Còn cần phối hợp với siêu năng lực của cô nữa hay không.
Sở Ân khó khăn lắm mới túm được anh, thở dốc. Thấy anh không quay lại, cô nắm góc áo khẽ lay một cái.
Ngón tay buông thõng bên hông của Lục Chẩn cuộn tròn.
Sức cô giống một con mèo nhỏ, khẽ cào, tựa như đang nhõng nhẽo.
Nguồn sức mạnh kia vẫn hướng dẫn anh tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc này Lục Chẩn chỉ muốn xoay người ôm cô.
Người trước mắt vẫn không có phản ứng, Sở Ân mím môi, cuối cùng vòng qua trước mặt anh.
Tóc trên trán thiếu nữ hơi lộn xộn, vẻ mặt có chút căm hờn và tủi thân không tự hay biết.
"Tôi đã túm được cậu rồi, cậu vẫn không nhìn thấy tôi ư?" Cô hỏi.
Lục Chẩn hoàn toàn không thể giả bộ tiếp.
Anh lập tức vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô: "Thấy."
Anh vốn chỉ nhìn thấy em.