Nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn, xưa nay chưa từng có trong lịch sử.
Lục Lân Uyên - thế hệ thứ hai nhà họ Lục trước giờ luôn chững chạc nho nhã đã làm mình bị thương khi ăn chơi bên ngoài.
Vết thương còn—— vô cùng nghiêm trọng!
...Dựa vào tin đồn trên phố, e rằng sau này không thể ɠเασ ɦợρ!
Suy cho cùng, chuyện bí mật của giới giàu sang cao cấp luôn được mọi người quan tâm, hơn nữa hôm đưa Lục Lân Uyên đi cấp cứu cũng có rất nhiều người vây xem, vậy nên dù Sở Ân có đóng kín cửa trong trại hè thì cô vẫn có thể trông thấy một số tin đồn trên mạng.
Đã cái nư ghê...!
Trời cho ông bao nhiêu thứ như vậy mà ông chỉ học được mỗi việc tra tấn phụ nữ thôi à? Còn cầm roi đánh người khác? Còn kinh doanh loại nghề nghiệp bất hợp pháp này nữa??
Vậy thì vứt mọe đi cho nước nó trong:)
Trong một đêm, nhà xưởng bỏ hoang - hiện trường vụ án người đi nhà trống, lúc cảnh sát chạy đến ngay khi nhận được một cuộc gọi "cuống cuồng, sợ hãi", hiện trường đã bị tiêu hủy.
Sở Ân cũng biết chỉ dựa vào lần này thì không có khả năng đẩy đổ tên già biếи ŧɦái Lục Lân Uyên, nhưng may thay cô đã thay trời hành đạo! Thủ tiêu công cụ gây án của gã!
Hi vọng nhân vật phản diện sẽ hoàn toàn thay tâm đổi tính, cố gắng làm người!
Bằng không cái 乃úa vận mệnh này vẫn sẽ giáng lâm!
Amen——
...
Phòng VIP bệnh viện.
Lục Lân Uyên ngồi bên cửa sổ, sườn mặt như pho tượng bất động.
...Rốt cuộc tại sao một roi ngày đó lại vung vào người gã—— đã thế tại sao còn vung chính xác vào cái vị trí kia như vậy chứ?
Nếu bắt được người hại gã, gã sẽ quật roi liên tiếp khiến tên đó tan xương nát thịt.
Lục Lân Uyên bấm đứt nhành hoa xanh biếc trồng bên cửa sổ, đáy mắt dấy lên mấy phần u ám.
Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, cảm xúc trong mắt Lục Lân Uyên lập tức rút xuống như thủy triều.
Ông cụ Lục chống gậy bước đến bên giường Lục Lân Uyên, thấy sắc mặt trắng bệnh buồn rầu của gã, đập gậy: "Đồ vô liêm sỉ, càn quấy!"
Đây là lần nhục nhã lớn nhất của nhà họ Lục! Vậy mà lại xảy ra trên người đứa con trai vốn luôn ưu tú, chững chạc, giỏi giang! Ông cụ Lục làm sao có thể chấp nhận nổi.
Lục Lân Uyên mặc quần áo bệnh nhân, cúi đầu nói: "Con xin lỗi cha."
Gã đã làm phẫu thuật, nhìn bề ngoài không có gì khác trước, nhưng có một số thay đổi đã là thứ mà cả đời gã không thể cứu vãn được.
Ông cụ Lục cũng là đàn ông, đương nhiên ông biết tâm trạng Lục Lân Uyên hiện giờ chắc chắn rất tệ, ngữ khí dịu đi: "Cậu đấy, tuổi vẫn chưa lớn, bình thường thích chơi bời thì thôi—— nhưng tại sao cậu lại có thể ᴆụng vào những thứ tào lao kia!"
Chân mày Lục Lân Uyên giật giật hai lần.
Ông đang đề cập đến gian nhà xưởng cũ nát kia—— Có thể nhanh chóng bị đè xuống, hơn nữa còn không gợi lên chút bọt sóng nào thì không thể thiếu được sức ảnh hưởng của ông cụ Lục.
Ha ha, tất nhiên lão già không phải là vì gã, ông chỉ vì mặt mũi nhà họ Lục mà thôi.
Ông cụ Lục lại khuyên vài câu thấm thía, lời trong lời ngoài khích lệ gã nghĩ thông, đồng thời không hề đề cập tới việc Lục Chẩn thăng bao nhiêu cấp trong khoảng thời gian gã nằm viện.
"Trước mắt cậu cứ cố gắng dưỡng thương, vết thương này... khụ! Sau này tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách" Ông cụ Lục già đời như vậy nhưng cũng có chút ngượng ngùng: "Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lục Lân Uyên: "Cha, cha đi thong thả."
Căn phòng yên tĩnh trở lại, biểu cảm trên mặt Lục Lân Uyên lập tức biến mất.
Vì thói quen ưa cười nên khuôn mặt gã xuất hiện vài nếp cười, bình thường cũng được coi là đẹp trai nho nhã. Chẳng qua những lúc không cười như bây giờ, vết tích tuổi tác sẽ hết sức rõ ràng, tạo cảm giác u ám khiến người ta không lạnh mà run.
"Nghĩ cách hả?" Giọng người đàn ông êm dịu.
Chưa đến mấy giây sau, trong phòng bệnh vang lên tiếng cười trầm thấp quỷ dị.
Có cách gì chứ?
Cách duy nhất có thể làm gã vui vẻ chính là khiến những người giẫm đạp lên đầu gã đều ૮ɦếƭ hết, gã chịu đau phải để người khác trải nghiệm gấp trăm lần thì gã mới thoải mái được.
Vốn dĩ Lục Lân Uyên vẫn có thể chờ thêm mấy năm nữa. Nhưng bây giờ, có vẻ như ông trời đang thúc giục gã.
Gã giơ tay lên, nhìn bộ móng được cắt tỉa gọn ghẽ của mình, lẳng lặng nghĩ: A Chẩn, đừng trách chú nha.
Muốn trách thì trách cháu quá giống thằng cha mình, quá ưu tú, còn không có nhược điểm nào khác...
Kẻ ti tiện bỉ ổi như gã, chỉ có thể tiếp tục ra tay từ đàn bà~
Lúc trợ lí riêng bước vào phòng bệnh, vừa khéo trông thấy bức tranh này.
Không biết vì sao phòng vip rộng rãi sáng sủa như thể đột nhiên trở nên âm u.
Mùa hè này, Sở Ân đã trải qua một cuộc sống cực kì phong phú trong trại hè.
Thức dậy sớm, đến lớp tự học, ăn uống no say, hoàn toàn thích ứng sớm đư&##7907;c với nhịp sống của học sinh cuối cấp.
Giáo viên trại hè cũng rất quý cô, lòng thầm nhận định đứa trẻ này rất có khả năng sẽ lọt vào danh sách top học sinh đứng đầu năm tới, bởi vậy họ dạy cô vô cùng tận tình—— dù sao từng được dạy thủ khoa cũng mát mặt lắm chứ!
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Sở Ân đã ôn tập xong toàn bộ kiến thức hai kì lớp 12, tương đương với việc học gấp đôi so với các bạn học sinh hiện tại.
Ngay sau khi khai giảng liền chào đón năm học lớp 12 bằng tinh thần phấn khởi.
Vừa khai giảng, phần lớn học sinh đều ủ rũ mệt mỏi. Tống Triệu Lâm ngủ liên tục suốt mấy ngày đầu, bởi theo cậu nói, phải tranh thủ thời gian nghỉ hè trước năm cuối cấp nên đã ra ngoài chơi một vòng lớn, sau đó phải thức ba đêm làm bù bài tập trước khi bắt đầu năm học.
Kết quả thậm chí có hôm cậu còn ngủ ngáy to trong lớp, bị cô chủ nhiệm gọi điện báo phụ huynh, tối đó về nhà bị đánh cho tỉnh táo, lên lớp cũng không dám ngủ nữa.
Kì thực sự thay đổi rõ ràng nhất khi lên lớp 12 là ở trên thời khóa biểu.
Nhà trường cắt giảm tiết thể dục, các tiết tán thủ, cầu lông, vân vân của học kì trước đều trở thành các lớp thể dục thông thường, hơn nữa chỉ học một tuần một tiết. Ngoài ra còn có thêm hai tiết tự học buổi tối sau mỗi ngày tan học, thời gian mọi người ở trường cũng kéo dài.
Đương nhiên nó không là gì đối với học sinh nội trú, nhưng đám học sinh đã quen học ngoại trú thì cần một khoảng thời gian để thích ứng.
Tống Triệu Lâm cảm thấy lớp 12 thật sự quá khổ! Bài thi vừa nhiều, thời gian chơi vừa ít. Nếu không phải anh trai ép cậu thi đại học thì cậu đã tính đến Lam Tường học lái máy xúc.
"Thiếu gia giàu có đi lái máy xúc?" Sở Ân hỏi.
Tống Triệu Lâm: "Chị Ân, chị đừng xem thường những người lái máy xúc!"
Sở Ân: "...Tôi không xem thường người ta, tôi xem thường cậu."
"Ây ây ây!" Tống Triệu Lâm tủi nhân bĩu môi.
Ngay cả Đàm Tử cũng bắt đầu chuẩn bị thi Ielts, anh Chẩn lại đang chém gϊếŧ nơi thương trường, cậu ăn hại và cô đơn quá!
May thay chưa tới mấy ngày đã có tin tức khiến cậu phấn khởi——
Nhà trường đặc biệt tổ chức một chuyến du lịch mùa thu cho lớp 12, nội dung là đi leo núi ở ngoại thành, mài giũa ý chí kiên cường của bản thân, chiến đấu tốt hơn cho năm cuối cấp thông qua hoạt động leo núi.
Tống Triệu Lâm vô cùng hăng hái, tất nhiên cậu sẽ không mài giũa ý chí gì đó, nhưng chỉ cần có thể ra ngoài chơi là được!
Sở Ân không có hứng thú với chuyến du lịch mùa thu, đáng tiếc đây lại là một hoạt động nhất định phải tham gia, nếu vắng lớp sẽ bị trừ điểm.
Bình thường cô rất ít khi ra khỏi trường học, cuộc sống ba điểm một hàng[1]. Song vì phải leo núi nên cô buộc phải ra ngoài mua một đôi giày thể thao thích hợp.
[1] Ba điểm một hàng: chỉ quy tắc cuộc sống của sinh viên: từ ký túc xá đến lớp, từ lớp đến nhà ăn, từ nhà ăn về ký túc xá.
Ra khỏi trường học, trên đường ngồi xe đến cửa hàng, cô chợt thấy có điều gì đó không ổn.
Không biết tại sao lại có... cảm giác bị người khác theo sau.
Cô lấy kịch bản ra xem, trong nội dung cốt truyện không hề ghi chép chi tiết này.
Là ai...? Muốn làm gì?
Sở Ân không sợ, dù sao nếu đối phương thật sự làm gì cô thì trong kịch bản nhất định sẽ có tình tiết. Cô bình tĩnh bước vào cửa hàng, tùy ý dạo bộ một vòng, mua một đôi giày đơn giản nhẹ nhàng rồi trở về theo lối cũ.
Trên đường đi, cảm giác bị người theo đuôi vẫn ập đến.
Nhưng thẳng tuột đến khi Sở Ân bước vào trường, đối phương đều không lộ diện.
Cảm giác này không giống như muốn làm gì, ngược lại như kiểu... hộ tống?
Đúng là không thể tin nổi.
...
Lục Chẩn và Tống Diên Xuyên vẫn hẹn gặp nhau bên nhà hàng gần sông.
Sau khi Lục Lân Uyên xảy ra tai nạn, gã không thường xuyên xuất hiện ở công ty, nhưng hiển nhiên bí mật hành động cũng chẳng ít. Tống Diên Xuyên nói hết những tin tức mình nắm chắc cho Lục Chẩn.
"Chú út cậu quả thật là một người tàn nhẫn" Tống Diên Xuyên nhấp một ngụm trà: "Cho dù nhân cách ông ta không hoàn chỉnh—— sinh lí bây giờ còn chỗ khiếm khuyết, nhưng ông ta vẫn có thể động vào mảnh đất này."
Lục Chẩn gật đầu: "Tôi biết."
Tống Diên Xuyên: "Cậu tính thế nào?"
Lục Chẩn rủ mi, bàn tay khẽ vuốt ve mép cốc: "Có kế hoạch."
Toàn bộ những chuyện này anh đã trải qua một lần, việc anh phải làm chỉ là lật ngược vấn đề quá khứ.
Tống Diên Xuyên không hỏi nhiều, suy cho cùng anh ta cũng chỉ quan tâm đến lợi ích nhà họ Tống. Tuy hiện tại anh ta bị Lục Chẩn xúi bẩy, nhưng anh ta vẫn chưa vứt bỏ lớp vỏ trước mặt Lục Lân Uyên—— Lùi vạn bước[2], cho dù sau cùng Lục Chẩn có thua cuộc, anh ta cũng có thể bợ đỡ gián điệp trở thành tên hai mặt, quay đầu tiếp tục làm việc cho Lục Lân Uyên.
[2] Lùi vạn bước: đặt một giả thiết nào đó ở giới hạn dưới, chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra sẽ không thể xảy ra.
Nhìn người nhà họ Lục tự đấu đá.
Trước khi đi, Tống Diên Xuyên đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"À đúng rồi, dạo này vì việc du lịch mùa thu mà ngày nào tên ngốc nhà tôi cũng hào hứng, làm tôi biết ngày đi du lịch mùa thu của tụi nó" Tống Diên Xuyên nhìn sườn mặt bình thản của Lục Chẩn, dừng một chút, nói: "...nên lúc tên già biếи ŧɦái kia hỏi tôi, tôi đã nói cho ông ta biết."
Bấy giờ Lục Chẩn mới thình lình ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh trong khoảnh khắc đó rất lạnh, hết như đang nhìn một kẻ đã ૮ɦếƭ.
Tống Diên Xuyên ho khan hai tiếng. Mặc dù thiếu niên đối diện bằng tuổi Tống Triệu Lâm, nhưng ở trước mặt anh, Tống Diên Xuyên hoàn toàn không ra vẻ nổi: "Cái đó, tôi không thể để ông ta sinh nghi được—— hơn nữa chẳng phải cậu nói đã cử người tới bảo vệ rồi à."
Lục Chẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta vài giây, tiếp đó đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
...
Sở Ân thật sự cảm thấy chuyến du lịch này cản trở cô học tập.
Lúc này ở lớp làm đề không tốt sao?? Kéo nhau ra ngoài leo núi làm gì?
Tuy mùa hè đã qua nhưng nắng vẫn gay gắt, cô leo theo tập thể không được bao lâu thì liền thấy mệt mỏi.
Mặc dù tố chất cơ thể không kém, nhưng vì luôn cần mẫn với sự nghiệp học hành, cô quả thật có phần chểnh mảng việc rèn luyện sức khỏe.
Tống Triệu Lâm hoạt bát như một chú ngựa con, thoạt nhìn có thể thoát cương bất cứ lúc nào, tiếng cười vui vẻ hạnh phúc vang vọng khắp núi rừng.
Ngọn núi này tên Mục Từ Sơn, không cao hơn so với mực nước biển là bao nhưng trải dài rất rộng. Ngoại trừ một số khu được khai phá thành thắng cảnh thì giữa núi rừng còn có rất nhiều đường mòn, đi sâu vào là rừng hoang.
Vì vậy, các giáo viên chủ nhiệm dẫn đoàn đều rất thận trọng, dọc đường liên tục nhắc nhở học sinh tuyệt đối không được tách khỏi tập thể.
"Tống Triệu Lâm! Làm cái gì đấy!" Cô Vương quát: "Cút về đây cho cô!"
Tống Triệu Lâm vội vàng rụt bước chân đang toan tiến lên thăm dò khu rừng hoang phía trước lại.
Cậu làm bộ không có chuyện gì xảy ra nhìn cảnh đẹp xung quanh. Đột nhiên, cậu trông thấy đằng xa vụt qua một bóng dáng quen thuộc, chợt mở to mắt.
Đó là anh Chẩn à??
Không đúng! Không phải hai ngày trước anh Chẩn đã sang tỉnh khác khảo sát thực tế rồi sao?
Tống Triệu Lâm dụi mắt, nghĩ có lẽ mình bị hoa mắt.
...
Tuy các giáo viên cố gắng khống chế nhưng chẳng mấy chốc đội hình của các lớp đã hoàn toàn phân tán. Bởi thể chất mỗi người khác nhau, ý chí cũng bất đồng. Người có thể leo thì chen lẫn lớp khác xông về phía trước, kẻ lười không leo nổi thì đan xen một dãy dài đằng sau.
Sở Ân ở cuối đoàn. Khương Nghiên và Tống Triệu Lâm đều háo hức muốn trèo lên đỉnh, Sở Ân không muốn kéo chân họ nên từ từ leo lên một mình.
Cứ cách một đoạn đường núi lại có một quầy bán quà vặt, bên ngoài dựng một cái đình nghỉ chân, cô định ngồi xuống làm đề—— dù sao leo lên đỉnh núi cũng không giúp ích được gì cho cô, chẳng bằng làm đề giữa sắc núi còn thoải mái hơn.
Đằng nào bọn họ leo lên đỉnh xong vẫn phải quay về đường cũ, Sở Ân cứ ngồi đây chờ vẫn có thể lẳng lặng lẩn vào tập thể.
Cô khẽ khàng dò dẫm vào đình, vừa ngồi xuống, bà bán hàng rong liền cười tít mắt bắt chuyện cô: "Em gái xinh thật đấy! Chị ngồi đây cả ngày rồi mà chưa thấy ai trong đám học sinh xinh hơn em!"
Sở Ân nhìn đồ uống bày trên quầy hàng của bà ta, biết bà ta đại khái đang muốn chào hàng.
Quả nhiên, bà ta nói tiếp câu sau: "Em gái có khát không? Nước chỗ chị đều là hàng chính hãng, không có miếng nào giả đâu!"
Sở Ân thở dài, để có thể được yên tĩnh làm bài, cuối cùng cô vẫn đứng dậy, tiến về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Lúc này nhóm giáo viên học sinh đã leo lên hết, không có ai qua lại.
Sở Ân bước tới dưới mái hiên, cúi thấp đầu: "Vậy cho cháu một chai hồng trà lạnh——"
Đúng lúc này, cô chợt nhận ra có người đang đột ngột tiến tới gần sau mình!
Sở Ân đang định quay người thì đột nhiên bị bà bán hàng rong kéo tay lại. Gương mặt tươi cười của bà ta toàn nếp nhăn, đôi mắt ᴆục ngầu nheo lại: "Em gái! Chọn nước đi!"
Sở Ân biết ngay là không ổn, điều bất trắc này đúng là xảy ra quá bất ngờ.
Cô đoán hai giây nữa người đằng sau có thể sẽ bổ nhào tới, mà lực tay của bà lão gầy guộc này rất mạnh, siết chặt không cho cô đi. Có lẽ nghĩ một đứa con gái nhỏ bé như cô không thể vặn lại, trên mặt bà ta vẫn nở nụ cười thật tươi.
Sở Ân nhanh chóng quyết định, trực tiếp dùng lực trở tay, vặn cánh tay đối phương kêu cái "rắc" một tiếng giòn tan.
Đối phương gào lên đau đớn thả lỏng tay ra, Sở Ân không chần chừ một giây, lập tức xoay người chạy đi.
Cô không thể ở đây một mình, cô phải chạy đến chỗ đông người!
Cô xông ra đường cái, vừa chạy được hai bước lên núi thì đã có một người đàn ông mặc đồ đen lao về phía cô, nhìn dưới núi cũng là tình huống tương tự.
—— Có dự tính từ trước?!
Sở Ân thật sự buồn cười, cô không ngờ mình ra ngoài chơi thu cũng có thể gặp phải loại tuồng này.
Nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, đành quay người đâm đầu vào khu rừng hoang ban nãy Tống Triệu Lâm không được vào.
Dù sao chỉ cần có thể thoát khỏi những người này thì cô vẫn có khả năng đi ra nhờ kịch bản, vậy nên Sở Ân không sợ.
Cô chú ý tình hình đường xá trên mặt đất, đâm thẳng xuyên thủng rẽ lung tung, âm thanh đuổi theo sau lưng rốt cuộc cũng biến mất.
Sở Ân dồn dập thở hổn hển, kiệt sức vịn vào thân cây, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
Nhưng chưa thảnh thơi được bao lâu, bụi cây cách đó vài mét đột nhiên vang lên tiếng "sột soạt".
Tim Sở Ân đập loạn xạ.
Đã tìm tới rồi?
Cô vừa cẩn thận trốn ra sau cây, vừa kêu hệ thống mở kịch bản.
Không sao, đừng sợ, không ai có thể động vào cô——
Ngay khi cô chuẩn bị dùng kịch bản gϊếŧ người, bóng người đằng sau bụi cây cuối cùng cũng xuất hiện.
Thiếu niên nhếch nhác, hơi thở lộn xộn, trong nháy mắt thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Ân sửng sốt, sau đó thả trái tim về bụng.
...Trái đất tròn thật, vậy mà lại có thể ᴆụng phải Lục Chẩn đã lâu không gặp ở chỗ này.
Lục Chẩn đứng tại chỗ, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi sải bước về phía cô, sắc mặt khó coi.
Sở Ân sợ bắn, bỗng cảm thấy lỡ như Lục Chẩn là người bắt cô thì sao? Không phải không có khả năng nhỉ?
Cô vô thức lùi lại một bước, đột nhiên hẫng chân——
Lùm cỏ mọc quá rậm rạp, đằng sau lại là sườn dốc!
Lòng Sở Ân không nhịn được chửi thề, lúc sắp lăn xuống dưới, Lục Chẩn đã kịp thời chạy đến, nắm cổ tay cô kéo về phía mình.
Do quán tính, cả người Sở Ân đập vào người anh đến nổ đom đóm mắt.
"Mũi của tôi!"
Lục Chẩn theo bản năng đưa tay lên nhéo xương tai cô vỗ về, tiếp đó xoa nhẹ sau đầu cô: "Đau không?"
Sở Ân bịt mũi một lúc lâu mới đẩy anh ra: "Không đau" mới là lạ ấy!
Lục Chẩn bất đắc dĩ, đưa mắt xuống nhìn chóp mũi đỏ ửng của cô: "Xin lỗi."
Người chạy từ trên núi xuống ban nãy là người của anh, không ngờ lại bị Sở Ân hiểu lầm thành đồng bọn, tưởng không thể lui được nên buộc phải lao vào rừng hoang.
Lục Chẩn vốn chỉ quan sát trong bóng tối để đảm bảo cô được an toàn. Nhưng khoảnh khắc trông thấy cô xông vào, anh đã suýt rớt tim.
Cho dù biết cô có cách tự vệ, anh vẫn rất sợ cô... sơ ý, rơi xuống chân dốc núi như vừa rồi, thậm chí không kịp tự cứu chính mình.
Sở Ân tỉnh táo lại, cũng rõ Lục Chẩn không tìm người bắt cô.
Việc này khá kì lạ, cần suy xét lại.
Cơ mà người trước mắt này cũng rất kì lạ.
Sở Ân giương mắt nhìn anh: "Tại sao cậu lại ở đây?"
Lục Chẩn lấy lại bình tĩnh, rủ mắt: "Đúng lúc thấy cậu bị người ta đuổi theo nên tôi chạy tới cứu."
Sở Ân bán tín bán nghi: "Không phải cậu không đi học nữa à? Sao còn đến du lịch mùa thu?"
Lục Chẩn nhìn cô, trầm mặc không nói.
Mảnh rừng núi này, giờ đây chỉ có hai người bọn họ.
Gió lùa không lọt bóng cây, tiếng côn trùng xa xa râm ran tạo thành một thế giới nhỏ yên tĩnh.
Lòng Lục Chẩn thả lỏng, ở đây sẽ không có ai dán mắt vào anh.
Muốn hỏi nhưng không thể hỏi, muốn nói lại chẳng dám nói, cuối cùng cũng có thể nhất thời tìm được lối thoát. Ánh mắt anh rơi lên mặt Sở Ân, lần theo từng đường nét trong quá khứ, tiếp đó bỗng khẽ cười nói.
"...Sở Ân, tại sao lại giúp tôi?"
Anh không tìm được lý do nào giải thích cho sự việc của Lục Lân Uyên ngoài việc bị người ta khống chế.
Sở Ân lập tức hiểu ý anh, đoạn chỉ chớp mi, đôi mắt ngỡ ngàng: "Tôi đã giúp cậu gì cơ?"
Khóe môi Lục Chẩn nhẹ nhàng cong lên, anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào chóp mũi đỏ ửng của cô.
Trước khi cô xù lông, Lục Chẩn lập tức rút tay về, nói: "Mau chóng ra ngoài thôi, nếu cô các cậu không tìm được cậu sẽ sốt ruột đấy."
Dĩ nhiên Sở Ân biết, nhưng nếu Lục Chẩn không có ở đây thì bây giờ cô sẽ có thể tuỳ ý thay đổi kịch bản để tìm đường trở về.
Cô liếc nhìn bộ dạng chờ cô dẫn đường của Lục Chẩn, nghiến răng nghiến lợi.
Tên chó này lại muốn nhìn cô lộ thân phận!
Sở Ân không thể làm gì khác hơn ngoài việc bày ra vẻ khổ não, mò đường trong núi rừng: "Hình như tôi cũng không nhớ rõ đâu, chỉ cố mà tìm đường thôi."
Lục Chẩn không nóng không vội, dù bận vẫn thong dong theo sát đằng sau cô, đường nhìn chứa đầy bóng hình cô.
Nếu có thể, anh tình nguyện tiếp tục đi như thế này mãi mãi.
Anh không vội, nhưng Sở Ân đã dần cuống lên.
Trời bắt đầu trở tối, cô đoán tập thể đã chuẩn bị quay lại. Trong trận chiến thầm lặng này, xét trên lập trường, cô đã thua tên đàn ông chó một bậc.
Sở Ân lại nghiến răng, quả thật không thể kéo dài được, cô đành lén lút sửa tình tiết trong kịch bản thành [Sở Ân suôn sẻ tìm ra con đường ban đầu].
Tiếp đó, Sở Ân đều có thể tìm được hướng đi chính xác ở mỗi ngã rẽ.
Lục Chẩn nhận ra đoạn đường trước mặt là con đường lúc đến mình đã từng đi qua, mỉm cười: "Trí nhớ tốt vậy?"
Sở Ân: "Ha ha, may thật đấy, ha ha."
Cứ "may mắn" như vậy bốn, năm lần. Đằng xa thấp thoáng xuất hiện hình dáng đường cái.
Lục Chẩn cười thầm, sự tìm tòi nghiên cứu trong lòng càng trở nên mãnh liệt.
Có lẽ sẽ không còn cơ hội có thể đến gần cô, chạm được "siêu năng lực" của cô nữa.
Anh muốn... thử.
Thử xem em có phải là thần linh của anh hay không.
Có thể không chế anh, giật dây anh, cho anh sinh mệnh mới hay không.
Sở Ân đang định quay đầu, đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng "roẹt" khẽ.
Xoay lại, cô mới để ý cánh tay Lục Chẩn chảy rất nhiều máu, đã hoàn toàn thấm đẫm qua ống tay áo.
Cô trợn to hai mắt: "Cậu bị thương rồi?"
Lục Chẩn: "Ừm."
Sở Ân hơi cau mày, không lên tiếng. Anh bị thương thế kia chắc đã được một thời gian, không ngờ tên đàn ông chó có thể chịu đựng được.
Lục Chẩn mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Có thể băng bó giúp tôi được không? Một tay khó làm quá."
"...À." Sở Ân nhìn anh, lưỡng lự hai giây, cuối cùng cũng lấy trong túi áo ra một chiếc khăn nhỏ.
Quên đi, ở đây chỉ có hai người bọn họ sống, cũng không nên làm hại lẫn nhau.
Cô đi đến, đá hòn đá bên chân: "Ngồi đi."
Tim Lục Chẩn bắt đầu đập nhanh hơn.
Tiếp đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sở Ân ngồi cạnh anh, vén lớp áo kết máu lên, sau đó trông thấy vết thương trên cánh tay anh. Đó là một vết cứa sâu hoắm, hệt như bị cành cây đâm vào, trong máu thịt còn lẫn cả vụn gỗ.
"...Khá thảm nhỉ" Sở Ân mím môi: "Có lẽ vẫn nên lấy nước dội qua trước."
"Được." Ánh mắt Lục Chẩn chỉ dán lên mặt cô, chẳng thèm quan tâm đến vết thương của mình.
Sở Ân vặn chai nước trong túi xách, không để ý kỹ thuật, тһô Ьạᴏ đổ xuống.
Lục Chẩn vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.
Sở Ân rửa sạch vết thương, sau đó cầm khăn vuông định băng bó.
Nhưng vừa ngước mắt, cô lập tức thấy con ngươi đen thui của Lục Chẩn, tràn đầy ánh sáng.
"Không được nhìn." Sở Ân nhíu mày lườm anh.
Theo thường lệ, Lục Chẩn hẳn phải dời mắt.
Nhưng hôm nay anh chỉ chớp mắt, nở nụ cười.
Lục Chẩn đang chờ.
Xem cô có thể chịu đựng được bao lâu, chờ đến khi cô không thể nhịn được nữa rồi dùng siêu năng lực của mình gϊếŧ anh.
Sở Ân bị nhìn đến hoảng sợ, thẳng thừng cục cằn giơ tay lên che lại: "Tôi đã nói là không được nhìn!"
Lục Chẩn chớp mắt, lông mi khẽ lướt qua lòng bàn tay cô, hơi ngưa ngứa.
Sở Ân vẫn hung tợn: "Nhắm mắt lại."
Lục Chẩn nhịn cười, cuối cùng ngoan ngoãn khép mắt lại.
Sở Ân quấn khăn quanh cánh tay anh, ra sức buộc chặt, sau đó hài lòng nghe tên chó gào lên đau đớn.
Đáng ra cô không nên hảo tâm giúp anh băng bó—— cho cánh tay thúi hỏng luôn đi!
Băng bó xong, Sở Ân đang định đứng dậy thì đột nhiên lại bị kéo tay.
Lục Chẩn quan sát rất gần: "Tức giận rồi à."
Con ngươi Sở Ân gần trong gang tấc, rốt cuộc cũng hiểu ra ý đồ của anh.
——Tên đàn ông chó muốn kiểm tra bàn tay vàng của cô!
Sở Ân buông bàn tay đang khẽ nắm lại xuống bên người, từ từ nhắm mắt, hít sâu: "Không có."
Tôi sẽ không gϊếŧ anh, không gϊếŧ anh, không gϊếŧ anh.
Tôi có thể chịu đựng, có thể chịu đựng, có thể chịu đựng.
Lục Chẩn rủ mi, sáp thấp xuống chút nữa.
Có lẽ khu rừng núi không người này đã cho anh dũng khí.
Trong khoảnh khắc đó, hơi thở hai người nhẹ nhàng quấn quýt, hương bạc hà mát lạnh và vị trong trẻo khó tả hòa quyện vào nhau, có một loại rung động chỉ tuổi trẻ mới biết.
Rõ ràng Lục Chẩn có mưu tính, nhưng đại não không nghe sai khiến, dây thần kinh đã tê liệt một nửa.
Nhìn cận cảnh làn da trắng như sứ của cô, lông mi mảnh dài khẽ run rẩy nén giận, Lục Chẩn như ૮ɦếƭ chìm trong không khí, tim đập không ngừng.
Sở Ân chỉ trừng mắt nhìn anh vài giây, sau đó túm lấy cổ áo Lục Chẩn: "Cậu——"
Cô liều mạng với Lục Chẩn!
Đúng lúc này, Lục Chẩn giơ tay lên, nhẹ nhàng lấy một chiếc lá rụng trên đầu cô xuống.
"Tôi sai rồi."
Thiếu niên khẽ hôn lên chiếc lá rụng.
Biểu cảm như tín đồ nguyện hiến dâng bản thân cho thần linh.