Tan học có rất nhiều học sinh thấy được cảnh này.
Cậu ấm lái xe thể thao tới cổng trường chặn người vốn đã rất khoa trương, mà Sở Ân lại là người bị chặn nên càng khiến người ta chú ý. Ai ngờ đám quần chúng hít drama vây xem còn chưa hiểu gì thì một nhân vật hot hơn nữa lại đến.
Cảnh tượng Lục Chẩn kéo cổ áo phú nhị đại nói một câu, người kia lập tức chạy về xe cũng được vô số người tận mắt chứng kiến.
Ngay sau đó lập tức có bài đăng post ảnh hiện trường trên diễn đàn.
[Aaaaaa ngọt ૮ɦếƭ tui rồi!!!]
Chủ tus: Vợ chồng tui là real! Tui xin tuyên bố thuyền Sở Cố và tất cả cp khác đều BE!!
Tấm hình là ảnh tiện tay chụp, nhưng bởi hai người có giá trị nhan sắc kháng tạo[1] nên hiển nhiên thật sự tạo ra một loại cảm giác thanh xuân vườn trường.
[1] Kháng tạo: dùng để chỉ phương ngữ Đông Bắc là vật cứng, có thể chịu sự giày vò và rất bền
Hách Điêu thoắt cái đã phát hiện ra bài đăng này, vừa hô to "ngọt ૮ɦếƭ mất thôi, ngọt ૮ɦếƭ mất thôi" vừa rơi lệ: Tại sao, cả hai người đều không thuộc về tôi, chung quy là trao tình cảm sai chỗ!
Song bài đăng rất nhanh đã xuất hiện bất đồng quan điểm.
#23: Mấy người mù à?? Không thấy nét mặt chị Ân và anh Chẩn sao??
#24: Chẳng lẽ hai người này, không phải đang cãi nhau đấy chứ??
Bên dưới có người đăng một bức ảnh có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt—— cô gái duỗi tay lấy kẹo trong tay thiếu niên, vốn là một bức ảnh rất ngọt ngào và thanh xuân, nhưng, Sở Ân cau mày, thậm chí hơi hung ác trừng mắt nhìn Lục Chẩn.
Ánh mắt Lục Chẩn cũng đen kịt, không biết vì sao lại khiến người ta có một ảo giác vô cùng bi thương.
#35: Ôi, não tôi tự động nghĩ ra 10 ngàn chữ ngược luyến tình thâm!!
#36: Thím trên, tôi có một người bạn muốn xem văn cậu nghĩ!
#37: Người bạn ấy chính là tôi!!!
...
#40: Có phải người ở bài này có vấn đề không? Biến trường học thành giới fans? Ship cái con em chúng mày mà ship??
Có người công kích, có người phản kích, bài đăng nhanh chóng trở thành một trận cãi lộn ầm ĩ. Giữa cuộc hỗn chiến, có người yếu ớt đăng một câu "Tuy là vậy nhưng sao tôi cứ cảm giác hình ảnh này như kiểu anh Chẩn bị từ chối ấy..."
Tiếc rằng mọi người dưới bài đăng bận bịu cấu xé vật lộn lẫn nhau, không một ai chú ý tới comment có giọng điệu hòa nhã này cả—— tất nhiên là ngoại trừ người rảnh rỗi mà còn có đôi mắt rất dễ sử dụng như Tống Triệu Lâm ra.
Cậu vuốt cằm suy nghĩ sâu xa: "Bạn học này ghê gớm thật."
Tống Triệu Lâm thấy cậu rất có khả năng sẽ nói toạc thiên cơ trong một câu!
Dù sao cậu cảm giác trạng thái gần đây của anh Chẩn rất kém, thường xuyên có cảm giác mất ngủ. Tống Triệu Lâm lén lút ảo tưởng, suy đoán rất có thể là do anh bị đại mĩ nhân một lòng quyết tâm học hành tuyệt tình từ chối nên hồn xiêu phách lạc!
Tống Triệu Lâm vừa than ngắn thở dài, vừa buồn cười trên sự đau khổ của người khác—— không ngờ anh Chẩn của cậu cũng có một ngày như vậy!
Vì vậy, cậu gần gũi chị Ân lâu như vậy mà vẫn chưa tấn công chiếm đóng được âu cũng là chuyện bình thường! Ha ha ha!
Tống Triệu Lâm nhoài người ra ghế sofa, nâng máy tính bảng lướt lướt lướt, không lâu sau, cậu chợt nghe thấy tiếng mở cửa trong nhà.
Cậu ngồi dậy, eo lưng thẳng tắp, đồng thời thuần thục chuyển giao diện sang video học trực tuyến.
Tống Diên Xuyên bước vào, liếc mắt nhìn cậu, ngược lại không hề vạch trần.
Tống Triệu Lâm tránh được một kiếp, nhìn anh ta, mỉm cười nịnh bợ: "Anh, sao anh về muộn thế?"
Tống Diên Xuyên: "Bận."
Tống Triệu Lâm ngẫm nghĩ một chút, nhận ra hình như mấy nay anh trai đều rất bận: "Công ty nhiều chuyện thế cơ ạ? Ngày nào cũng làm thêm giờ trễ như vậy." Cậu nhớ trước kia công ty nhà cậu không có nhiều việc thế này!
Tống Diên Xuyên lườm cậu: "Còn không phải cmn vì mày không hăng hái tranh giành à."
Tống Triệu Lâm tủi thân khóc:? Sao lại công kích em!
Tống Diên Xuyên không thèm để ý đến cậu, xoay người về phòng.
Sản nghiệp nhà họ Tống không lớn, những việc bận rộn đều là nhà họ Lục bên kia. Tống Diên Xuyên không thể chỉ bảo vệ mỗi mảnh đất nhỏ nhà mình, bởi vì cả gia đình đều phụ thuộc vào chu cấp của anh ta.
Hơn nữa thằng em trai ngu ngốc suốt ngày chỉ biết chơi bời, không thèm học hành, nom cũng không quá thông minh, sau này phần nhiều là không dựa dẫm được.
Nếu không phải vì sự thiểu năng trí tuệ này lót đường thì ai cmn muốn làm việc chung với tên biếи ŧɦái già kia chứ? Chậc.
-
Sở Ân biết được bài tranh cãi quay chung quanh cô và Lục Chẩn qua Hàn Sơ Oánh.
Nhấp vào link, ý chí cầu sinh lại khiến cô thoát ra ngoài.
...Thứ quỷ quái gì đây?!
Nhìn thêm vài giây nữa có thể sẽ dẫn đến nhồi máu cơ tim nên Sở Ân quả quyết ném điện thoại sang một bên.
Tiếp đó cô khoanh tay, ngồi trước bàn học bắt đầu suy xét.
Không đúng, tên đàn ông chó thực sự có điều gì đó không bình thường. Nhưng dường như không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào trên kịch bản.
Sở Ân nghĩ không ra kết quả, dứt khoát gọi hệ thống: "Cậu không thấy là lạ ở chỗ nào à?"
Hệ thống học tập ung dung nói: "Dựa theo giám sát của hệ thống, mấy ngày trước từng có một đợt sóng năng lượng trong phạm vi nhỏ."
Sở Ân kinh ngạc: "...Mẹ kiếp, thế sao cậu không nói sớm?!"
Hệ thống học tập vô tội đáp: "Hệ thống đã phát nhắc nhở rồi nha."
Sở Ân cáu đến mức muốn đập đầu: "Tôi không nghe thấy!!"
Hệ thống học tập: "( ^.<)"
"Thời gian cụ thể thế nào? Và biểu hiện biến động gì đó bên trên có liên quan đến nam chính không?" Sở Ân hỏi.
Hệ thống học tập: "Hệ thống không cung cấp chức năng tìm tra cứu vì kịch bản thuộc quá khứ. Biểu hiện biến động cụ thể nằm ngoài phạm vi khả năng thăm dò ban đầu của hệ thống nên kí chủ cần phải tự khám phá~"
Phát biểu một chuỗi dài đều phí lời.
Hai ngón tay Sở Ân day thái dương, cố gắng ép mình bình tĩnh lại: "Đồ rác rưởi, tôi cần cậu để làm cái gì?"
Hệ thống học tập: "Ay."
Nói không chừng thay đổi trên người tên chó cũng dính dáng đến chuyện này? Nếu là mấy ngày trước thì sự kiện mang tính kích động lớn nhất hẳn là lần bày tỏ kia...
Hôm đó xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Sở Ân lo lắng cắn móng tay.
Lo được một lúc, cô chợt nhớ đến khoản quyền hạn sửa đổi đoạn lớn được cung cấp trong tài khoản mình, cảm giác an toàn lập tức ập vào trong lòng.
Cô sợ cái quái gì? Cô là cô gái có thể chi phối thời tiết, nếu thật sự có gì xảy ra, cô sẽ thay đổi nó! Sửa đổi nguyên một đoạn, người động tôi, tôi động người!
Dù sao ở trong thể giới tiểu thuyết, tất cả các nhân vật đều không chạy thoát được kịch bản.
Sở Ân bình tĩnh lại, sau đó, một khát vọng học tập mãnh liệt hơn dâng lên trong đầu.
Còn thứ gì quan trọng hơn học tập? Học tập có thể có được tất cả!
Học học học còn thở là còn học!
...
Trước kia, Hàn Sơ Oánh tham gia vào nhóm giao lưu toán học thành phố bởi bên trong chia sẻ rất nhiều tư liệu, có không ít những vấn đề kỳ lạ, cô nàng biết Sở Ân thích nên bèn kéo cô vào.
Nhóm chat quy định phải đổi tên mình theo cú pháp [Trường học - lớp - họ tên], Sở Ân thay đổi, chỉ có điều cô chưa bao giờ trao đổi trong nhóm chat.
Không ngờ tới một ngày, đại thần toán học trường bên mà Hàn Sơ Oánh nhắc đến cũng tham gia vào.
Hàn Sơ Oánh sợ Sở Ân thấy phiền, nhỏ giọng đề xuất: "Ân Ân, không thì chúng ta thoát đi? Tránh cậu ta lại gửi tới một số ngôn ngữ khó chịu, ảnh hưởng tâm trạng."
Sở Ân ngược lại không thấy sao cả: "Không sao, coi như là xem một con khỉ hiện đại đi."
Con khỉ nhanh chóng ngoi lên không phụ sự mong đợi của mọi người.
[Nhất Trung - lớp 11 xã hội - Thường Tĩnh Canh]: Sao trong nhóm chat này toàn gái vậy??
Tin nhắn của cậu ta vừa gửi, nhóm chat vốn đang cực kì náo nhiệt nhất thời im bặt.
Thường Tĩnh Canh quả thực rất nổi tiếng, từ cấp hai đến cấp ba đều là học sinh giỏi, trước đây là người đứng đầu thành phố trong kì thi tuyển sinh vào 10, được xếp vào lớp đào tạo đặc biệt của Nhất Trung. Về sau chọn ban xã hội vì thành tích xã hội cực kì xuất sắc, song toán học còn giỏi hơn cả những học sinh ban tự nhiên. Vì lẽ đó nên cậu ta vẫn luôn chướng mắt những học sinh Oái Văn "có vài đồng dơ bẩn mà học dốt" bên cạnh.
Sau một lúc vắng lặng, một số nữ sinh trường khác tiếp tục cuộc thảo luận ban nãy, kết quả Thường Tĩnh Canh lại nhảy ra.
[Nhất Trung - lớp 11 xã hội - Thường Tĩnh Canh]: Có đại thần toán học nào khác không? Mong được giao lưu!
Hàn Sơ Oánh khẽ "fuck" một tiếng trong lớp tự học.
Người này có bệnh à?!
[Oái Văn - lớp 11 xã hội - Hàn Sơ Oánh]: Bộ con gái thì không thể có đại thần toán học à?
Bên dưới lập tức có vài nữ sinh tán thành.
Nhưng Thường Tĩnh Canh lại làm lơ bọn họ, gửi tiếp một tin nhắn: [Nghe nói Oái Văn bên cạnh có nam sinh nhận được giải Cúp Hy Vọng nhỉ? Có trong nhóm chat không, không thì tôi rời]
Thái độ này của cậu ta khiến nhóm chat hoàn toàn nổ tung.
Hàn Sơ Oánh thật sự muốn chửi cậu ta bằng tiếng: [Nam sinh Oái Văn là nhận được huy chương bạc nhé? Nhận huy chương vàng là một nữ sinh!]
[Nhất Trung - lớp 11 xã hội - Thường Tĩnh Canh]: Ồ, chắc cậu ta chịu khó lắm nhỉ.
Từ nhỏ đến lớn, Thường Tĩnh Canh đều cho rằng khả năng tư duy trời sinh của con gái kém hơn con trai một chút. Giáo dục cậu ta nhận được cũng chưa từng nói cho cậu ta biết thứ suy nghĩ này có lỗi gì.
Tay Hàn Sơ Oánh run hết lên, từng chữ gửi lên đều chất chứa cơn giận dữ: [Thừa nhận con gái xuất sắc khó lắm à?! Đầu óc cậu có vấn đề hả?!]
Thường Tĩnh Canh: [Làm gì mà căng thế? Cậu là người nhận huy chương vàng à]
Hàn Sơ Oánh cáu đến nỗi sắp hất bàn.
Sở Ân nhận ra tâm trạng cô bé không ổn định, cuối cùng làm bài mất tập trung, cầm điện thoại lên xem thử.
Tin nhắn Thường Tĩnh Canh gửi bên trên hoàn toàn chọc giận nữ sinh các trường, cậu ta bị dí chửi hai trang, không hề lên tiếng nữa.
Sở Ân cho rằng cậu ta đã dừng lại nên mặc kệ cậu ta, đang tính cất điện thoại đi thì một tin nhắn mới đột nhiên gửi đến.
Thường Tĩnh Canh: [@Oái Văn - lớp 11 xã hội - Hàn Sơ Oánh tôi cứ tưởng cậu lợi hại lắm cơ]
[Hóa ra đến cả chung kết Cúp Hy Vọng cũng không vào được à?]
[Vì cậu mà tôi có lòng tra thử tổng thành tích trại Đông năm nay, Hàn Sơ Oánh thứ 12, không thấy ngại sao mà còn gáy ở chỗ này?]
Sở Ân coi xong ba tin nhắn, tâm tình bình thản cuối cùng cũng biến động.
Loại ngu ngốc, tuyệt chủng, gì đây.
Thường Tĩnh Canh gửi xong tin nhắn, quả nhiên không một ai đốp lại, cậu ta hả dạ nở nụ cười.
Đúng là, dùng thành tích nói chuyện là nhanh và hiệu quả nhất. Thành tích lũ con gái cá biệt này chẳng ra gì nhưng tính khí lúc nào cũng rất kiêu. Đặc biệt là Oái Văn, tư nhân rác rưởi quả nhiên vẫn là tư nhân rác rưởi.
Thường Tĩnh Canh: [Học sinh Oái Văn đều là tố chất này]
Gửi xong, tâm trạng cậu ta khoan khoái, toan tắt điện thoại đi học.
Đúng lúc này, một tin nhắn mới chợt gửi đến.
[Oái Văn - lớp 11 xã hội - Sở Ân]: Cược không? Nếu thua cậu phải xin lỗi.
Cô vừa xuất hiện, toàn bộ học sinh Oái Văn không lên tiếng trong nhóm chat bùng nổ.
[Đệt đệt, chị Ân cũng trong nhóm chat này à?!?!]
[Aaaa huhuhu chị Ân nói chuyện rồi]
Thường Tĩnh Canh nhìn cô nữ sinh khiêu khích, nhíu mày—— cái tên Sở Ân này, nghe rất quen tai.
[Ngu à! Người đoạt được huy chương vàng cũng ở đây, thật không hiểu một số đứa con trai giả bộ đe dọa cái gì]
Lúc này Thường Tĩnh Canh mới nhớ ra, vừa rồi khi xem tổng thành tích của trại Đông, cái tên này được xếp ở vị trí đầu tiên.
[Nhất Trung - lớp 11 xã hội - Thường Tĩnh Canh]: Thành tích của cậu rất tốt, tôi không có mắng cậu.
Sở Ân lạnh nhạt nở nụ cười trước điện thoại.
[Kiểm tra toán liên hợp, ai điểm cao hơn người ấy thắng, người thua phải lau cổng trường học đối phương]
[Một tháng]
Sở Ân: [Chịu không?]
Bây giờ, không chỉ có học sinh Oái Văn trong nhóm chat mà những học sinh trường khác cũng thấy ngầu phát ngất.
[Chị gái này cool quá aaaaaa]
[Aaaaaaaaaa tôi kíƈɦ ŧɦíƈɦ ૮ɦếƭ mất——]
...
Câu chuyện nhanh chóng lan về Oái Văn.
Do trong nhóm chat có ít nhất bảy tám học sinh của trường nên tất cả nguyên nhân, diễn biến, kết quả chuyện này đều được thuật lại đầu đuôi ra ngoài, toàn bộ ảnh chụp màn hình nhật ký trò chuyện của Sở Ân trong nhóm cũng lưu hành rộng rãi.
[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
[Chị cậu ở bên ngoài đã lấy lại mặt mũi cho Oái Văn chúng ta!]
[Các cậu có thể để chị ấy một mình gánh team ư??]
Việc học bá hai trường ngang nhiên khai chiến lập tức nâng tầm lên thành vinh dự của trường, bỗng chốc trở nên vô cùng sôi nổi.
[Bọn học bá Nhất Trung đều xem thường chúng ta]
[Cuộc thi liên hợp toàn thành phố nhất định phải cố lên!!]
[Học thôiii!!!!!!]
...
Không phải nhất thời ấm đầu mà Sở Ân mới đánh cược.
Sau khi nghe tin Thường Tĩnh Canh đoạt giải, Sở Ân đã thu thập rất nhiều các đề thi hằng năm và luyện tập một thời gian nên cô nắm chắc được đại khái trình độ của Thường Tĩnh Canh.
Hơn nữa, cho dù cô không đánh cược thì hạng nhất cuộc thi liên hợp lần này cũng nằm trong nhiệm vụ hệ thống, và toán học là môn phải tranh đấu.
Vì lẽ đó, Sở Ân coi như mượn sự ngu ngốc của cậu ta để tiếp thêm cho mình một cây đuốc, lần này nhất định phải cố gắng thi thật tốt.
-
Cuộc thi lần này, Lục Chẩn không tiếp tục làm đối thủ của cô nữa.
Kể từ ngày hôm đó, anh cất số kẹo đường còn lại vào túi áo, sau đó quyết định làm một chuyện.
...Nằm mơ.
Ngay cả khi anh lờ mờ nhận ra tận cùng của giấc mơ là một hố đen đáng sợ nuốt chửng người thì anh vẫn muốn đến gần hơn để nhìn cho rõ ràng.
Hết thảy về Sở Ân... tất cả sự thật.
Để giấc mơ càng dài và ổn định, Lục Chẩm thậm chí đã dùng thuốc.
Lần này, trước khi đi ngủ, anh sắp xếp lại những mẩu chuyện đã biết lần nữa, sau đó ngửa cổ, vô cảm nuốt thuốc xuống.
Anh có cảm giác giấc mơ cả đêm còn có thể trở lại. Chỉ cần đợi một chút.
Căn phòng mờ tối, lọ thuốc nằm rải rác trên đầu giường. Lục Chẩn nằm trong chiếc chăn bông nặng nề, thời gian ngày đêm đảo lộn.
Người giúp việc bưng điểm tâm lên, gõ cửa rất lâu nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
"Được rồi, cô xuống đi." Lục Lân Uyên phất tay.
Lục Chẩn bất thường khiến ông cụ Lục kinh động, nhưng ngoại trừ thời gian ngủ dài hơn thì không hề có gì lạ, cũng không sinh bệnh.
Lục Lân Uyên nhìn cửa phòng Lục Chẩn một lát rồi xoay người rời đi, khóe môi hơi cong lên.
Bên này không tìm ra nguyên nhân, vậy thì có thể bắt đầu bên kia rồi.
Lục Chẩn bất thường thế này...
Sẽ là loại nguyên nhân gã mong chờ sao? Lục Lân Uyên vui vẻ nghĩ.
...
Một ngày trước cuộc thi, Sở Ân vững vàng hoàn thành bài lên kế hoạch ở trường, sau đó thu dọn cặp xách rời đi.
Khí trời vào tháng năm rất nóng, trời hôm nay lại có phần âm u, nhìn có vẻ sắp mưa.
Sở Ân ra khỏi cổng trường, đang đi về phía xe nhà mình thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh.
"Bạn học Sở?"
Sở Ân nhìn sang theo âm thanh, vậy mà trông thấy Lục Lân Uyên.
"Chú Lục." Cô chào hỏi.
Lục Lân Uyên đi đến với khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ, nở nụ cười nho nhã hiền hòa: "Sao cháu ở trường muộn vậy? Chú vừa đi ngang qua đây, liếc cái đã thấy cháu."
"Làm bài muộn ạ." Sở Ân cũng mỉm cười.
Cô vốn có ấn tượng tốt với Lục Lân Uyên, một ông chú đẹp trai, toát ra phong cách ung dung, quý phái, rất khó khiến người ta bài xích.
Nhưng... từ lúc được Tống Diên Xuyên nhắc nhở, sau đó lại thấy địa chỉ viện điều dưỡng trong xe gã nên giờ đây Sở Ân có cảnh giác với Lục Lân Uyên hơn chút.
Để phòng chuyện không may, cô gọi hệ thống, mở khóa kịch bản.
Lục Lân Uyên cười dịu dàng, ánh mắt kèm theo sự đánh giá, song nét mặt rất cẩn thận: "Cố gắng thế à? Thật là cực khổ. Mấy lần trước kia không có cơ hội, hôm nay vừa khéo lại tình cờ gặp, không bằng..."
Lúc này, kịch bản đúng lúc mở ra trước mắt Sở Ân, trên đó hiện một dòng chữ rõ ràng:
[Lục Lân Uyên cố ý bảo tài xế lái xe tới ngoài cổng trường Oái văn, cố ý tình cờ gặp gỡ Sở Ân.]
Sở Ân: "..."
Cô bỗng có cảm giác phim vừa bắt đầu đã bị người ta spoil hung thủ.
...Bàn tay vàng quá đỉnh.
Người xấu thật sự quá dễ nhận biết.
Tuy đến giờ Lục Lân Uyên chưa hề làm gì, nhưng Sở Ân biết ít nhất gã không vô hại như vẻ bề ngoài.
Sở Ân thoáng cân nhắc rồi viết một chữ trên kịch bản.
Lục Lân Uyên vẫn khẽ cười, bản thân gã là một người rất có lực hấp dẫn và gần như không bao giờ thất bại trong việc tiếp xúc với các cô gái nhỏ.
"Thế nào? Đúng lúc chú định tìm cháu nói chuyện về Lục Chẩn, dạo này chú lo cho nó lắm."
Hả.
Liên quan gì đến tôi!!!
Lục Lân Uyên nhạy bén nhận ra cô đang lưỡng lự, có ý tốt giải vây: "Có phải vội về nhà học hay không? Ngồi một lúc thôi, không làm chậm trễ đâu."
Sở Ân rốt cuộc lên tiếng: "Hiện giờ không thích hợp lắm ạ."
Lục Lân Uyên kiên nhẫn cười: "Sao lại không thích hợp? Đừng coi chú là bậc bề trên, chú và A Chẩn cũng như bạn bè..."
"Không phải." Sở Ân ngắt lời anh ta.
Sau đó cô giơ tay lên, chỉ về phía cách đó không xa đằng sau Lục Lân Uyên, giọng điệu bình tĩnh.
—— "Xe chú cháy rồi."
Xa xa, chiếc xe sang bảy chữ số kia.
Đang tỏa ra từng luồng khói trắng.
Lục Lân Uyên: "..."