Mấy phút sau, bài đăng trước đó bị chìm xuống, một bài mới xuất hiện trên diễn đàn——
[Nữ hoàng giáng lâm!!! Tất cả dạt ra hết cho tôi!!——]
Chủ tus đăng lên một tấm ảnh, chính là hình Trịnh Du quỳ rạp xuống đất, Sở Ân cao lãnh nhìn xuống.
Cô gái trong hình có khuôn mặt lạnh lùng, từ vầng trán đầy đặn, chóp mũi cao đến vành môi, độ cong đẹp đẽ lạ thường, dưới khí chất kiệt xuất, nhìn cô tựa như một pho tượng băng được chạm khắc tỉ mỉ.
Không riêng gì nam sinh, rất nhiều nữ sinh đều điêu đứng.
Rõ ràng trên người cô vẫn là bộ đồng phục Oái Văn quê mùa, rộng thùng thình, toàn thân không hề lung linh tương xứng, song lại có loại hấp dẫn lóa mắt khó tả.
Bài đăng lập tức nổ ra rất nhiều bình luận:
#1: Nói không ngoa chứ đẹp vãi.
#2: Xem bức ảnh này, tôi bỗng hiểu ra tại sao Trịnh Du lại thất bại.
#3: Chị ơi, em có thể[1]...!!!
[1] Em có thể: Một câu slang của TQ, có nghĩa là: có thể cùng bạn làm bất cứ chuyện gì, kể cả hẹn hò, ăn, ngủ.
#4: Trịnh Du cũng đỉnh vãi, thế mà lại quỳ xuống luôn?!
#5: Càng đỉnh hơn là người ta không hề dao động, nói câu: "Không chấp nhận, bình thân" nữa, vả mặt ghê.
#10: Chị ơi, em có thể...!!!!
Chủ tus Tống Triệu Lâm hài lòng nhìn bình luận trong bài đăng, ngoại trừ mấy câu quái gở, còn lại đều là khen Sở Ân.
Là người đầu tiên thấy mặt thật Sở Ân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị Ân được nhiều người tán thưởng, Tống Triệu Lâm bỗng có cảm giác vinh hạnh không giải thích được.
Trò hề hôm nay cuối cùng cũng kết thúc bằng màn đám anh em Trịnh Du lại chạy vội lên đưa gã đi lần nữa.
Khuôn mặt Trịnh Du suy sụp, vô cùng thê thảm, ngẩn ngơ hoàn toàn nghi ngờ cuộc đời, trong lòng sinh ra bóng ma tâm lí tán gái tận một khoảng thời gian dài.
Sở Ân thầm thở phào, cuối cùng cũng có thể học tập đàng hoàng √
...
Cuộc thi diễn ra vào tuần tới, phải chuẩn bị thi đấu, lại không thể bỏ lỡ bài vở hằng ngày, Sở Ân hiếm khi cảm thấy gấp gáp.
Sở Thật biết cô muốn tham gia thi đấu, định cuối tuần gọi Cố Thu Trạch sang giúp cô luyện tập. Dù sao học thần cũng từng giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ, có kinh nghiệm phong phú trong tất cả các loại cuộc thi.
Sáng chủ nhật, người nhà họ Sở còn chưa dậy, những người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng dưới bếp.
Sở Ân xuống phòng khách dưới tầng, đứng trước cửa sổ luyện tập bài diễn thuyết.
Người giúp việc bưng một cốc nước ấm lên, nịnh nọt tán dương: "Tiểu thư chịu khó quá."
Nhà họ Sở có hai tiểu thư giống nhau đến hai ba phần, cùng tuổi, nhưng chưa từng nói là sinh đôi. Tuy người giúp việc như bọn họ không có quyền bép xép về nội tình nhà quyền thế, nhưng ngầm khẳng định có rất nhiều suy đoán.
Mắt thấy tiểu thư được nhận từ nông thôn về giành top 1 cả khối khiến cha mẹ Sở cực kì hài lòng, đại thiếu gia dường như cũng có ý hướng về Sở Ân, trong lòng đám giúp việc đương nhiên gió chiều nào theo chiều đấy, không dám thờ ơ với Sở Ân.
Sở Ân biết những người này nghĩ gì, đón nhận cốc nước, lạnh nhạt nói cảm ơn.
Độ khó phần thi ứng biến của cuộc tranh tài lần này tương đối cao, vậy nên giáo viên tiếng Anh đã chuẩn bị cho cô rất nhiều đề mục và tài liệu thực tế, chiến lược đáng tin cậy nhất là ghi nhớ tất cả, nhưng nhìn tờ giấy A4 lít nha lít nhít dày đặc, Sở Ân vẫn không khỏi đau đầu.
"Ting—— Nhiệm vụ học tập ngày hôm nay, học thuộc lòng ba tài liệu diễn thuyết thực tế trong vòng ba mươi phút, sau khi hoàn thành sẽ nhận được quyền hạn [sửa đổi một chữ duy nhất]~"
Sở Ân:...
"Cậu đang chơi tôi đúng không, còn thêm cả thời hạn vào nữa??"
Âm thanh bỉ ổi của hệ thống học tập vang lên: "Độ khó nhiệm vụ sẽ tăng khi năng lực của kí chủ tăng, khi cô cảm thấy độ khó nhiệm vụ tăng thì xin chúc mừng, hệ thống phán định năng lực học tập và trình độ của cô đã được đề cao! Thời gian đếm ngược hiện tại là 29:59——"
Sở Ân: "...Ok, ok, hiểu rồi."
Kì thật Sở Ân vốn luôn sợ nhiệm vụ học thuộc, bởi cô không được tính là người có trí nhớ tốt, kiếp trước bị ép học thuộc sách thực sự là ác mộng. Chẳng qua với một chút nền tảng trước đây, bây giờ dù khó đến mấy cô cũng làm được.
Có giới hạn thời gian, tập trung cao độ, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cô cũng học xong ba bài trong thời gian quy định. Hệ thống "Ting" một tiếng, quyền hạn tới sổ.
Hôm nay cô không ra khỏi cửa, Sở Ân tùy ý mở kịch bản ra.
【...Vì cuộc thi diễn thuyết, Sở Ân liên tục học thuộc tài liệu thực tế, luyện tập biểu cảm. Tuy trí nhớ của cô không tốt, nhưng vô cùng cố gắng, trình độ diễn thuyết không ngừng nâng cao...】
Quả nhiên cả trang này chỉ có mình suất diễn của cô, không có gì hết.
Sở Ân định đóng lại, trong đầu bỗng dưng lóe lên một tia sáng——
Kịch bản về bản thân cô, chẳng lẽ không thể sửa được sao?
Tuy đã thoát khỏi logic cốt truyện, nhưng lẽ nào cô không thể sửa m&ociocirc; tả khách quan trong cốt truyện?
Hệ thống học tập nhìn cô, rơi vào trầm tư.
Nó cảm thấy kí chủ đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Sở Ân thử di chuyển 乃út ánh sáng đến câu [trí nhớ của cô không tốt], gạch xoẹt chữ "tốt" đi rồi đổi thành chữ "tệ"—— Mặc dù như vậy có hơi dơ, nhưng ai bảo cô có bàn tay vàng cơ chứ.
Sửa xong, chờ ba giây, không có phản ứng gì, cũng không có bất kì cảm giác nào.
Sở Ân không chắc chắn hỏi hệ thống: "Không được à?"
Hệ thống học tập: "Xin kí chủ tự cảm nhận."
Sở Ân rủ mắt, cầm một tờ bản thảo diễn thuyết mới lên.
Sau khi xem lướt qua một lần, cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.
—— Có thể ghi nhớ được 80%!!!
Sở Ân trở nên phấn khởi trong nháy mắt——
Thành công rồi! Cô đã tự buff khả năng ghi nhớ cho mình!!!
Cái này gọi là gì? Tự giở trò với bản thân à!!
Sớm biết vậy cô đã kiếm quyền hạn từ đơn, đổi thẳng thành "trí nhớ kinh người"! Gánh nặng học tập từ nay về sau sẽ giảm bớt một nửa, quả là một tin cực vui đối với một học sinh ban văn!!
Sở Ân phấn khởi hệt như vừa uống hết một bình melatonin[1].
[1]Melatonin: là một sản phẩm sức khỏe.
Sau khi mở khóa cách chơi mới, mạch suy nghĩ của cô càng mở rộng—— Nếu cầm kịch bản trong tay thì chẳng phải là chúa tể cuộc đời làm gì tuỳ thích à? Sau này mua vé số trúng giải độc đắc, mua cổ phiếu giới hạn, đúng là quá đã.
Hệ thống học tập: Kí chủ đang dần trở nên biếи ŧɦái.jpg
...
Khi Sở Thu Thu xuống tầng, thấy Sở Ân đứng trong phòng khách cười hớn hở, lập tức cảm thấy chướng mắt.
Gần đây cô ta đã đến gặp bác sĩ tâm lí, muốn biết xem liệu có điều gì bất thường xảy ra với cơ thể nên bộ não của cô ta mới không thể kiểm soát được cơ thể hay không.
Buổi khiêu vũ vừa rồi làm cô ta mất mặt đến mức không dám gặp ai trong một khoảng thời gian dài, nhưng Sở Ân lại được người ta náo nhiệt theo đuổi trong trường, dựa vào cái gì?
Còn cả cuộc thi diễn thuyết lần này, mọi năm cô ta đều không đăng kí, vì biết mình có đến cũng chỉ làm bàn đạp cho Lương Nguyệt Kỳ. Vậy tại sao Sở Ân lại có dũng khí để tham gia?
Sở Thu Thu nhìn xấp bản thảo dày cộp trong tay Sở Ân, không nhịn được nói: "Chị à, chị không so được với Lương Nguyệt Kỳ đâu, từ bỏ đi."
Sở Ân ngoảnh lại nhìn cô ta.
Bây giờ tâm trạng của cô đang rất tốt, căn bản không muốn để ý đến cơn phẫn nộ bất lực của Sở thu Thu.
Không biết từ lúc nào, cô chị gái đến từ nông thôn này dường như hoàn toàn chiếm ưu thế, nhiều lần ở trước mặt cô, Sở Thu Thu cũng không chiếm được.
Hôm nay cũng thế, cô ta cảm giác như mình đánh vào đống bông, không cam lòng tiếp tục giả vờ quan tâm nói: "Nền tảng chị còn kém, khẩu ngữ chắc chắn không thể sánh bằng người ta. Hơn nữa em nói nhỏ cho chị biết, Lương Nguyệt Kỳ đã mượn giáo viên nước ngoài của Lục Chẩn, nền tảng người ta vốn đã tốt, giờ lại được người nước ngoài hỗ trợ, chị khẳng định không thắng được cậu ta đâu."
Sở Ân hơi nhíu mày, cô cũng biết giáo viên nước ngoài của Lục Chẩn, đó là một ông lão người Mỹ rất tốt, được nhà họ Chẩn mời đến dạy nhiều năm. Tuy kiếp trước ông lão bất lực trước trường hợp của cô, nhưng cứ đến mỗi lần dạy cô, ông đều tận lực pha trò chọc cô vui vẻ.
Sở Thu Thu quan sát biểu cảm của cô, trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái hơn đôi chút: "Chị à, em cũng vì muốn tốt cho chị thôi, dù sao trước kia chị cũng không có cơ hội tham gia thi đấu, em sợ chị ôm hi vọng quá nhiều rồi cuối cùng lại thất vọng."
Vừa dứt lời, cửa lớn nhà họ Sở mở ra, Sở Thật dẫn Cố Thu Trạch đi vào.
Mắt Sở Thu Thu vốn tràn đầy niềm vui bất ngờ, nhưng giây tiếp theo, tâm trạng lại bị một một câu của anh trai đánh mạnh xuống.
Sở Thật ôm vai Cố Thu Trạch: "Tiểu Ân, anh đưa viện trợ từ bên ngoài đến rồi đây."
Cố Thu Trạch cười ôn hòa, vẫy tay với hai chị em trong phòng khách.
Sở Thu Thu vừa nói xong đã bị đánh vào mặt, khuôn mặt lập tức trở nên khó xử. Cô ta uất ức một lúc lâu rồi chạy về phòng, nhưng ở đây chẳng ai quan tâm đến tâm trạng của cô ta cả.
Sau khi cùng ăn sáng xong, Cố Thu Trạch ngồi trong phòng khách giúp Sở Ân xem qua bản thảo một lần, tiếp đó bảo cô diễn thuyết một lượt ngay tại chỗ.
Sở Ân hiếm khi tỏ ra căng thẳng. Cô lập tức đứng dậy, hai tay nắm vào nhau đặt trên bụng, bé thỏ bông dưới chân được cô vô thức xếp thành hình chữ T.
Cô gái nhỏ vẫn mặc đồ ở nhà, cả người thoạt nhìn rất mềm mại. Cố Thu Trạch mỉm cười: "Đừng căng thẳng, cứ coi anh và anh trai em là cây củ cải bự là được."
Sở Ân gật đầu, hắng giọng, sau đó đọc bản thảo từ đầu đến cuối, cố gắng biểu đạt tình cảm dạt dào hết sức có thể.
Nói xong, hai vị khán giả lập tức vỗ tay.
Cố Thu Trạch thực sự rất ngạc nhiên, anh vốn còn lo Sở Ân học dưới trấn nhỏ sẽ không phát âm tốt, không ngờ khi cô vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại là một giọng nói thuần Mỹ.
Hơn nữa không biết tại sao, cách phát âm của Sở Ân lại khiến anh có cảm giác quen tai khó tả, tựa như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Sở Thật cũng không ngờ khẩu ngữ của em gái tốt như vậy, điên cuồng khen ngợi: "Giành quán quân không thành vấn đề!"
Cố Thu Trạch cũng nói: "Đúng là rất tốt, nhưng mà—— muốn giành được quán quân thì còn cần phải thay đổi một chút."
Sở Ân thiếu tự tin xin chỉ bảo: "Chỗ nào ạ?"
Cố Thu Trạch nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Nét mặt."
Sở Thật hăng hái kéo Sở Ân và Cố Thu Trạch đến ghế sofa, để bọn họ ngồi đối mặt với nhau. Sở Ân cảm thấy hơi khó xử, nhưng vì tiến bộ, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ dãn khoảng cách ra một chút.
"Biểu cảm của em phải phối hợp với nội dung bản thảo, ví dụ như ở giữa có một đoạn nói em ra ngoài gặp phải một người kì lạ, sự kinh ngạc và hoang mang có thể được khuếch đại thông qua biểu cảm để khơi dậy cảm xúc của khán giả."
Cố Thu Trạch nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ bình tĩnh của Sở Ân: "Thử ngạc nhiên cho anh coi nào."
Sở Ân nhướng mày, hai mắt đen láy trợn tròn lên, môi khẽ nhếch, nhìn anh.
Cố Thu Trạch không nhịn được bèn bật cười.
Sở Ân hơi ngại: "Chưa đủ kinh ngạc sao ạ?"
Hai người bị sự dễ thương này làm cho cười không nói nổi.
Nhưng dần dần, Sở Ân cũng tìm được chút cảm giác, sau khi thêm biểu cảm, bài diễn thuyết thật sự đã nhịp nhàng rõ ràng hơn rất nhiều. Cô cũng thiết kế ra một vài động tác dưới sự hướng dẫn của Cố Thu Trạch, thoạt nhìn càng chuyên nghiệp. Sở Ân được dẫn dắt nhiều, vô cùng chân thành nói cảm ơn anh.
Kiếp trước Cố Thu Trạch cũng là một người tốt có tấm lòng rộng mở, quen suy nghĩ thấu đáo, hoàn toàn trái ngược với Lục Chẩn lạnh nhạt cố chấp.
Tuy kiếp trước cô không thích Cố Thu Trạch, nhưng nếu không có Lục Chẩn, có lẽ cô sẽ học cách đón nhận Cố Thu Trạch, thử yêu đương. Nhưng cuối cùng, cô chưa bao giờ được thử qua một tình yêu bình thường trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Bây giờ, Cố Thu Trạch vẫn chỉ coi mình là anh trai của cô, Sở Ân cũng không muốn làm anh lãng phí thời gian, vì vậy vẫn duy trì khoảng cách nhất định, tất cả mọi người không nên giẫm lên vết xe đổ.
Cố Thu Trạch đến nhà họ Sở một buổi sáng, buổi trưa có việc nên không ở lại ăn cơm.
"Ân Ân, em đi tiễn anh Thu Trạch của em đi." Sở Thật nói.
Sở Ân liếc nhìn anh trai, gật đầu: "Vâng ạ."
Cửa lớn mở ra, thiếu nữ mặc đồ ở nhà đi ra ngoài. Cố Thu Trạch quay người lại, mỉm cười nhìn cô: "Đừng căng thẳng quá, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đoạt quán quân là không thành vấn đề."
Sở Ân gật đầu: "Vâng ạ."
"Còn nữa" Cố Thu Trạch ngẩng đầu xoa đầu cô: "Không cần phải khách khí với anh như thế."
Sở Ân: "Vâng, em biết rồi ạ."
Khu vực của họ là khu nhà giàu, nhà họ Cố cũng ở gần đây, tất cả khu biệt thự càng đi sâu vào trong thì vị trí càng cao, càng đắt tiền. Sau khi Cố Thu Trạch rời đi, Sở Ân cũng xoay người vào nhà.
Xa xa, trong tòa "cung điện" cao nhất, Lục Chẩn dựa vào ban công tầng hai nhìn chằm chằm đôi nam nữ, một lúc lâu sau mới hờ hững dời tầm mắt.
Anh chán nản, quay lại rồi đi xuống tầng trong tiếng chào của quản gia.
Ông nội ngồi uống trà trong phòng khách, hôm nay có người tới nhà.
Chú út Lục Lân Uyên của Lục Chẩn vẫn luôn là một đề tài khá nhạy cảm trong giới nhà giàu.
Hồi trước, ông cụ Lục đi trăng hoa một lần, sau đó thì lòi ra thêm một đứa con trai không thể đặt lên bàn cân này. Ban đầu Lục Lân Uyên được nuôi dưỡng ở bên ngoài, không ngờ về sau cha Lục Chẩn gặp tai nạn xe cộ, anh ta lập tức trở thành đứa con trai duy nhất của ông cụ Lục.
Những thứ Lục Lân Uyên quản lí cũng đều là những sản nghiệp không thể bày ra mà nói của nhà họ Lục.
Anh ta và Lục Chẩn tựa như hai mặt của đế quốc Lục thị to lớn, Lục Chẩn đứng ở mặt sáng, tương lai sẽ vô tư tiếp nhận quyền hành, còn Lục Lân Uyên bên mặt tối, làm con dao âm thầm cho nhà họ Lục.
Thấy Lục Chẩn xuống tầng, Lục Lân Uyên nở nụ cười: "A Chẩn xuống rồi hả?"
Tuy tâm trạng Lục Chẩn không tốt, song vẫn gật đầu: "Chào chú út."
Lục Lân Uyên chỉ lớn hơn Lục Chẩn mười mấy tuổi, trông càng giống anh trai Lục Chẩn, từ nhỏ đến lớn đều đối xử với anh cực kì tốt.
Lúc này, ngồi bên cạnh anh ta còn một người nữa. Lương Kỳ Nguyệt ăn mặc đoan trang, vì để duy trì ấn tượng tốt trước mặt Lục lão gia, cô ta ngồi cũng không dám chứng tỏ điều gì.
Sau khi ông cụ Lục lớn tuổi, tính khí cũng tốt hơn hồi trẻ rất nhiều, ông vui cười nhìn Lương Nguyệt Kỳ: "Ông nội cháu có khỏe không?"
Lương Nguyệt Kỳ khéo léo đáp: "Dạ vẫn khỏe ạ, ngày nào ông con cũng nói muốn đi đánh golf với ông."
Ông cụ Lục mỉm cười: "Một đống xương già rồi còn không chịu yên."
Ánh mắt Lục Lân Uyên lia qua Lương Nguyệt Kỳ và Lục Chẩn một vòng, cười nói: "Hai người các cháu sinh cùng năm, giờ lại là bạn cùng lớp, đây đúng là duyên phận."
Ông cụ Lục rất thích nghe lời này, cười híp mắt gật đầu: "Ở trường A Chẩn phải đối xử tốt với Kỳ Kỳ đấy, hai đứa còn kết thông gia với nhau từ bé cơ mà."
Lương Nguyệt Kỳ lập tức đỏ mặt.
Lục Chẩn lại chỉ tựa vào ghế sofa, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Ông cụ Lục không thể ngồi lâu, qua một lúc thì gọi người dìu về phòng.
Lương Nguyệt Kỳ mong đợi nhìn Lục Chẩn: "Tuần sau tớ thi đấu, cậu có muốn đến xem không?"
Con người đen kịt của Lục Chẩn thâm trầm, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng. Ngay khi Lương Nguyệt Kỳ cho rằng anh không trả lời thì giọng nói lạnh lẽo của Lục Chẩn vang lên: "Đến."
Mặc dù Sở Ân thích loại người như Cố Thu Trạch.
Nhưng anh vẫn muốn đến dự. Coi như anh bị coi thường quen rồi.
Lương Nguyệt Kỳ không ngờ anh đồng ý, nhất thời vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Khi Lục Lân Uyên tạm biệt bọn họ, Lục Chẩn tiễn chú út ra ngoài. Lục Lân Uyên quay lại liếc cô gái nhỏ đang hào hứng, hạ giọng hỏi anh: "Rốt cuộc cháu thích hay không thích vậy?"
Lục Chẩn lạnh nhạt đáp: "Không thích."
Đuôi lông mày Lục Lân Uyên khẽ nhướng lên, hỏi tiếp: "Vậy cháu thích kiểu thế nào? Để chú tìm giúp cho."
Lục Chẩn xua tay: "Thôi đi."
Lục Lân Uyên nở nụ cười, trong ánh mắt có ý tứ sâu xa, nhưng cũng không hỏi tiếp, đưa Lương Nguyệt Kỳ rời đi.
-
Cuối cùng cuộc thi đấu hôm nay cũng tới.
Nhờ ảnh hưởng của việc buff trí nhớ phiên bản vip, Sở Ân đã học thuộc lòng toàn bộ tài liệu thực tế, công tác chuẩn bị hoàn thành 100%.
Bây giờ cô thật sự không hề sợ Lương Nguyệt Kỳ, cô nhất định sẽ tranh được quán quân, không ai có thể ngăn cản được cô.
Cuộc thi được tổ chức tại Nhất Trung, học sinh từ nhiều trường khác nhau trong thành phố cùng tụ tập đến tham gia.
Sở Ân đến sớm, vừa xuống xe đã có rất nhiều cặp mắt đổ dồn về phía cô.
Vì cô mặc đồng phục, người khác dễ dàng đã có thể phân biệt được.
"Oái Văn à?"
"Đẹp quá trời đất ơi!!"
"Đồng phục học sinh quê mùa như vậy mà mặc vào cũng có thể toát ra tiên khí, đậu má."
"Trông thế này thì hắn phải là hoa khôi học đường của Oái Văn, sao tôi lại chưa từng nghe nói qua tên nhỉ?"
Khuôn mặt Sở Ân bình tĩnh, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của mọi người. Một chiếc xe xịn dừng lại trước cổng Nhất Trung, một học sinh Oái Văn bước ra.
"Tôi biết người này, là quán quân năm ngoài."
"Theo lý mà nói thì người này cũng rất đẹp, hơn nữa ăn mặc cũng áp đảo người vừa nãy."
"Nhưng khuôn mặt hơi kém xa..."
"Nhưng mà người này có phong cách rất Tây—— thi đấu tiếng Anh thì phải Tây!"
Lương Nguyệt Kỳ tháo kính râm, vô cùng tự tin bước vào Nhất Trung, quen cửa quen nẻo đi đến phòng thi đấu.
Các học sinh đến tham gia thi đấu trước tiên phải đến chỗ báo danh nhận sổ tay, kí tên, tiếp đó tiến hành bốc thăm. Sở Ân rút được số 13, vị trí ở giữa, cũng tạm.
Sau khi tiến vào địa điểm thi, học sinh Nhất Trung sẽ hướng dẫn thí sinh dự thi ngồi vào vị trí của mình để đợi lên sân khấu, chỗ ngồi dựa vào thứ tự bốc thăm.
Khương Nghiên lẻn vào từ cửa sau, chạy đến cạnh Sở Ân, tiếp đó đưa cho cô một lon đồ uống.
"Cậu có căng thẳng không?" Khương Nghiên hỏi.
Sở Ân mỉm cười: "Thế nào mà tớ nhìn cậu còn căng thẳng hơn cả tớ đấy."
Khương Nghiên vốn đến đây với mục đích học tập, nhưng khi vừa vào đến nơi, cô ấy đột nhiên hóa căng thẳng. May là Sở Ân chứ không phải cô ấy, hiện tại nhìn cô rất ổn.
Chẳng bao lâu, Lương Nguyệt Kỳ tự tin bước từ bên ngoài vào. Ánh mắt cô ta như có như không liếc qua Sở Ân, sau đó ung dung ngồi vào vị trí số 8.
Khương Nghiên thầm thở phào, nhỏ giọng nói: "Cũng may số của cậu ta đứng trước cậu."
Khu thí sinh càng ngày càng đông, Khương Nghiên không tiện ở lại được nữa, cô ấy liên tục động viên tinh thần cho Sở Ân rồi trở về khu khán giả.
Trước sau và bên phải Sở Ân đều có người ngồi, chỉ có vị trí bên trái vẫn chưa có. Nghe nói năm nào cũng có người bỏ thi, người anh em cạnh cô rất có khả năng là không đến.
Cô đang lặng lẽ nhẩm lại bản thảo trong đầu, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nhỏ giọng gọi.
"Chị Ân!"
Sở Ân nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy được khuôn mặt cười mờ ám của Tống Triệu Lâm.
Cậu tạo một hình trái tim lớn trên đỉnh đầu, còn làm thêm mấy động tác cổ vũ chọc cho Sở Ân bật cười. Cô thầm nghĩ: Đứa con trai ngốc này, xem như không uổng công cô yêu thương, còn biết đến cổ vũ cho cô.
Sau khi Lương Nguyệt Kỳ nhìn thấy Tống Triệu Lâm, đôi mắt rõ ràng sáng rực lên, bắt đầu tìm kiếm gì đó xung quanh khu thi đấu.
Nhưng cuộc thi sắp bắt đầu, cô ta cũng không tìm được người muốn gặp, ánh mắt thất vọng quay về.
MC lên sân khấu, ban giám khảo ngồi vào vị trí, sau lời mở đầu và diễn văn đơn giản, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Vòng đầu tiên là phần thi diễn thuyết, dựa vào trình tự bốc thăm, các thí sinh theo thứ tự lần lượt lên sân khấu.
Có lẽ hai thí sinh đầu tiên quá căng thẳng, giọng nói trong loa run lẩy bẩy, ảnh hưởng rất nhiều đến phát huy, vừa xuống đài thì ôm mặt chạy đi.
Chịu ảnh hưởng từ bọn họ, bầu không khí toàn bộ khu thí sinh rõ ràng cũng căng thẳng hơn.
Trong 7 thí sinh đầu tiên, chỉ có số 5 và 6 là thể hiện không tệ, còn những người khác đều trung bình. Đến khi Lương Nguyệt Kỳ số 8 lên sân khấu, tiếng vỗ tay lập tức vang lên trong khán phòng.
Gần mười phút diễn thuyết, Lương Nguyệt Kỳ thực sự thể hiện rất tốt. Nửa đầu cô ta trình bày trôi chảy lưu loát, phát âm chuẩn, biểu cảm cũng khá đầu tư. Chỉ là khúc giữa không biết đã nhìn thấy gì dưới sân khấu mà bị vấp, nhưng năng lực nghiệp vụ của cô ta vững vàng, rất nhanh đã tiếp nhận được, toàn bộ màn thể hiện đều tì vết không che được ánh ngọc.
Lương Nguyệt Kỳ còn chưa xuống đài, điện thoại Sở Ân có vài tin gửi đến.
Khương Nghiên: [Lương Nguyệt Kỳ lợi hại thật, cậu ta phát âm dễ nghe, nội dung diễn thuyết cũng tốt.]
Khương Nghiên: [Tớ nghe học sinh Nhất Trung bên này nói ban giám khảo đều biết cậu ta, chấm điểm sẽ cao, làm sao bây giờ?]
Sở Ân trả lời "Đừng sợ", Tống Triệu Lâm cũng gửi wechat tới.
[Lương Nguyệt Kỳ mời giáo viên nước ngoài, chị Ân, chị không đánh được cũng là bình thường]
[Chị là số một trong lòng em!]
Sở Ân mỉm cười, hỏi cậu: [Cậu nghĩ sao mà đến xem tôi thi đấu rồi?]
Tống Triệu Lâm: [Các chị đều tới thì em có thể không tới được sao!]
Sở Ân cười, cất điện thoại đi.
Nói thật, Lương Nguyệt Kỳ cũng không tạo cho cô áp lực lớn, cho dù tiếng Anh của cô ta tốt, chung quy cũng chỉ là trình độ của một học sinh cấp ba 17 tuổi bình thường. Trong cả khối bọn họ, ngoại trừ loại được ra nước ngoài sống từ nhỏ như Lục Chẩn, những người khác đều không địch nổi tiếng Anh với cô.
Lương Nguyệt Kỳ giữ dáng cười bước xuống đài, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Sở Ân bên này.
Sở Ân đang thấy kì lạ, đột nhiên cảm thấy toàn bộ khu thí sinh im bặt.
Tiếp đó, một mùi tươi mát quen thuộc bay đến từ bên trái cô.
Có một người ngồi xuống vị trí số 12.
Sở Ân yên lặng quay đầu, nhìn về phía người kia.
Chỗ ngồi khu thí sinh được sắp xếp rất chật, khe hở chỉ rộng bằng một bàn tay, đủ gần để có thể nghe được tiếng thở.
Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt cô, Lục Chẩn khẽ cười rộ lên, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt rất rõ ràng, con ngươi đen kịt phát sáng: "Chào cậu."
Sở Ân: "..."
Đến thời khắc này, cô mới hiểu từ "các chị" mà Tống Triệu Lâm nói là đề cập đến những ai.
Chó thật.
Tôi, muốn, gϊếŧ, Lục, Chẩn.
Tính tới tính lui cũng không ngờ tên chó này lại đến tham gia thi đấu!! Anh ta đến ςướק quán quân sao?? Quả nhiên hào quang nam chính đúng là ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ!!
Toàn bộ khu thi đấu cũng bùng nổ.
Hoa khôi học đường Oái Văn năm nay mọi người không biết, nhưng nam vương học đường hai năm thì ai cũng biết.
Lục Chẩn, đại thiếu gia tài phiệt, siêu đẹp trai, anh vừa xuất hiện, khán giả và đám thí sinh đều nhốn nháo.
Lương Nguyệt Kỳ thấy Lục Chẩn ngồi xuống xong cũng không nhìn cô ta lấy một cái, vẻ mặt dần trở nên khó coi. Tầm mắt của cô ta rơi lên người Sở Ân bên cạnh, lộ ra mấy phần không vui.
Sở Ân nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần.
Nếu ép anh ta bỏ thi bằng kịch bản thì cho dù giành được quán quân cũng sẽ bị hệ thống phán nhiệm vụ thất bại. Cô mím môi, nghĩ: không sao cả, bà đây không sợ anh.
Lục Chẩn cũng không muốn làm phiền cô.
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngồi gần như vậy.
Đầu gối của cô đặt cạnh chân anh, ống tay áo đồng phục rộng lớn vô tri vô giác cọ vào cánh tay, Lục Chẩn khẽ thở hắt ra.
Trên người Sở Ân có một mùi hương thoang thoảng xung quanh, tất cả những nóng nảy, buồn rầu của Lục Chẩn suốt mấy ngày qua đều được nhẹ nhàng xoa dịu.
Đây là ma thuật của con mọt sách nhỏ.
Trật tự hỗn loạn vì Lục Chẩn lại ổn định lần nữa, các thí sinh từng người một lên sân khấu, cuối cùng đã đến số 12.
Trước khi Lục Chẩn đứng dậy, anh bỗng ghé sát về phía Sở Ân: "Bạn học, cậu có thể cổ vũ tôi không."
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ân căng thẳng, nở nụ cười không hề giả trân: "Cố lên" cái con khỉ!!
Lục Chẩn cười nói cảm ơn rồi tùy tiện đi lên sân khấu. Các khán giả dưới đài đều mong đợi trợn tròn hai mắt.
Giọng Lục Chẩn trầm thấp, lúc nói tiếng Anh lưu loát như nói tiếng mẹ đẻ.
Thiếu niên đứng dưới ánh đèn sân khấu, lông mày cao cùng hốc mắt sâu, ngũ quan góc cạnh thâm thúy, tóc đen tán loạn, làn da trắng bóc, xuất chúng đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng.
Khi Lục Chẩn nói tiếng Anh thật sự quá hoàn hảo.
Đây là những điều Sở Ân thấu hiểu rất rõ sau mấy năm ở nước ngoài thường xuyên có gái xinh tóc vàng mắt xanh đến xin phương thức liên lạc, lúc giao lưu với Lục Chẩn xong, bọn họ lại càng say mê hơn.
Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, Lục Chẩn bước xuống đài, nữ sinh dưới sân khấu đã phát điên.
"Phát âm hoàn hảo quá trời ơi aaaaa"
"Cậu vẫn có thể quan tâm cậu ấy đang nói gì sao?? Cả quá trình tôi chỉ chăm chăm ngắm mặt thôi!"
"Gái Oái Văn sướng quá mẹ ơi, hâm mộ ghê."
Sở Ân lại khá yên tâm.
Tuy khẩu ngữ của Lục Chẩn tốt, nhưng bài diễn thuyết viết quá tùy tiện, chẳng biết đã từng thẩm định chuyên môn chưa, căn bản không đúng trọng tâm. Hơn nữa chân tay và biểu cảm của anh ta đều quá tùy ý, hệt như lúc nói chuyện bình thường, không có không khí của một bài diễn thuyết.
Sở Ân mím môi, lúc được gọi thì ung dung bước lên sân khấu.
Lương Nguyệt Kỳ tựa vào ghế, khóe môi khẽ nhếch lên xem thường.
Cùng trong giới nhà giàu, đương nhiên cô ta biết rõ Sở Ân được nhận từ nông thôn về, cũng nghe nói thi giữa kì Sở Ân đạt điểm tối đa môn tiếng Anh.
Nhưng điều này không có nghĩa cô có thể đoạt giải trong cuộc thi khẩu ngữ. Phát âm, thể hiện năng lực, phần thi ứng biến, vốn tích lũy, mỗi điều đều vô cùng quan trọng, là những thứ mà ở nông thôn tuyệt đối không có cơ hội đào tạo.
Tuy có dũng khí đến dự thi cũng đáng khen, nhưng làm người tốt nhất vẫn nên tự biết mình.
Ban nãy đã trải qua Lục Chẩn, các khán giả phía dưới sân khấu rõ ràng cũng không còn hứng thú với thí sinh tiếp theo nữa. Nhất là sân khấu còn cách khá xa, nhìn không rõ mặt mũi, chỉ thấy thí sinh này mặc đồng phục học sinh quê mùa, càng không có hứng thú.
Giữa âm thanh xôn xao, Sở Ân đứng trên sân khấu, nhìn về phía khán giả dưới đài, nở một nụ cười đúng mực.
Sau đó, cô bắt đầu bài diễn thuyết của mình.
Ngay từ câu đầu tiên, cả phòng lập tức im bặt.
Qua một đoạn, vẻ mặt Lương Nguyệt Kỳ cũng thay đổi.
—— Cô ta học cách phát âm ở đâu??
Tại sao lại giống Lục Chẩn như vậy?!
Không—— thậm chí còn thành thục và thuần túy hơn Lục Chẩn, như thể đã sử dụng rất lâu!
Ở khu thí sinh, Lục Chẩn cũng ngẩn ra vài giây, sau đó mỉm cười.
Phát âm của cô thật sự rất giống anh, có loại cộng hưởng vi diệu khiến lòng người ta nóng bừng.
Khán giả cũng kinh ngạc: "Đậu má, bây giờ giọng hay thuần túy không đáng giá thế à?"
"Sao ai tùy tiện há mồm cũng có thể nói được vậy?!"
Năm phút diễn thuyết, Sở Ân không mắc bất kì sai lầm nào, ổn định, đầu tư nhiều, xuất sắc hoàn thành bài diễn thuyết.
Sau khi cúi chào, toàn bộ sân thi đấu đều vỗ tay như sấm dậy, Khương Nghiên và Tống Triệu Lâm vỗ đến mức tay đau buốt.
"Ting~ Kí chủ thể hiện rất tốt, số liệu cho điểm trước mắt đang đứng nhất, cách thành công gần hơn một bước rồi~"
Nghe xong, Sở Ân không về lại khu thí sinh nữa mà ra ngoài tìm phòng trống để chuẩn bị cho phần thi ứng biến vòng hai.
Bây giờ Lương Nguyệt Kỳ không dám bất cẩn nữa, cô ta cũng vội vã tìm chỗ để chuẩn bị.
Sau khi kết thúc vòng một lại bốc thăm tiếp vòng hai. Lần này Lương Nguyệt Kỳ số 11, Sở Ân số 12, hai người ở sát nhau, thế nhưng Lương Nguyệt Kỳ bỗng không còn sự tự tin vừa rồi.
Khó khăn lắm Lục Chẩn mới đến, nếu như cô ta không đoạt được quán quân...
Gần lên sân khấu, cô ta mạnh mẽ ổn định lại tinh thần, sau đó bước lên sân khấu.
Ban giám khảo dưới sân khấu biết rõ cô ta là quán quân năm ngoái, không hề khoan nhượng, câu hỏi vô cùng khắc nghiệt.
Áp lực trong lòng Lương Nguyệt Kỳ đột nhiên tăng lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cuối cùng cô ta không trả lời tốt một vấn đề, kết thúc phần trả lời sau ba câu nói.
Kế tiếp, Sở Ân lên sân khấu.
Ban giám khảo cũng đặt những câu hỏi sắc bén tương tự.
Nhưng vào lúc này, vốn tích lũy tài liệu thực tế dồi dào cùng trí nhớ xuất sắc đã phát huy tác dụng, đối mặt với những câu hỏi ban giám khảo đưa ra, cho dù có sắc bén đến đâu, Sở Ân cũng có thể dẫn ra hai đến ba ví dụ để chứng minh quan điểm của mình, đồng thời đọc từng chữ mạch lạc, rõ ràng.
Qua ba câu hỏi, tập thể các giám khảo đều lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Cuộc thi kết thúc vào 5 giờ chiều, điểm số được thống kê, kết quả sẽ được công bố ngay tại chỗ.
Lúc này Lục Chẩn được mời lên văn phòng.
Ở thành phố không ai không biết nhà họ Lục, nghe nói Lục đại thiếu gia dự thi, người đứng ra tổ chức vô cùng căng thẳng.
Bây giờ kết quả đã có, Lục đại thiếu gia không phải người đứng đầu. Nhưng lúc trước cậu ta nộp bản thảo sau, rõ ràng là muốn đoạt giải thưởng này.
Người tổ chức lấy lòng cười: "Cậu Lục, cậu yên tâm, với trình độ của cậu, đoạt quán quân cũng không có dị nghị."
Lục Chẩn ngước mắt lên nhìn anh ta: "Điểm tôi đứng thứ mấy?"
Người đứng ra tổ chức cẩn thận nói: "Có một cô gái được ban giám khảo chấm điểm quá cao, chúng tôi cảm thấy không hợp lí lắm, sau khi điều chỉnh lại, cậu chính là người đứng đầu!"
Lục Chẩn cười như không cười nhìn anh ta: "Ai?"
Người đứng ra tổ chức đoán nét mặt anh, trả lời: "Là người tên Sở Ân, nữ sinh mặc đồng phục——"
Anh ta còn chưa dứt lời, đột nhiên bị cắt ngang một cách lạnh lùng.
"Đứng thứ nào thì là thứ đó. Nếu anh mà tiếp tục giở trò thì sang năm không cần làm nữa."
"Vâng, vâng!"
Người đứng ra tổ chức suýt bị dọa cho nằm liệt.
...
Cuộc thi kết thúc, tâm trạng Sở Ân thoải mái, dạo bộ đi wc.
Hôm nay vẫn tính là suôn sẻ, ngoài tên chó đột nhiên xuất hiện, mọi thứ đều diễn ra y như cô dự đoán.
Sở Ân khẽ ngâm nga, vừa rẽ qua góc tường thì bỗng ᴆụng phải một người.
Cô bất ngờ ngả ra sau, nhưng giây tiếp theo lại được người kia ôm lấy eo, cố định chặt chẽ.
Hai cơ thể nhất thời dán vào nhau.
Mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, Sở Ân nháy mắt nhận ra, là Lục Chẩn.
Đã lâu không tiếp xúc thân thể, rất nhiều ký ức lập tức ùa về, Sở Ân vô thức run rẩy một giây, vội vàng đẩy anh ra.
—— Aaa kịch bản rác rưởi đã gϊếŧ ૮ɦếƭ sự trong sạch của tôi!!!
Lục Chẩn hơi giật mình nhìn cô.
Bàn tay ôm cô, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.
Nơi bị cô ᴆụng vào chợt như được thứ gì đó lấp kín.
Đến cả đầu ngón tay anh cũng đang run run.
Lục Chẩn theo bản năng muốn dùng chuyện khác che đi sự thất thố của mình, anh hỏi: "Cậu... cảm thấy mình có thể đoạt được quán quân à?"
Sở Ân mới lấy lại được tâm trạng, vừa nghe xong liền tức giận.
Tên chó đang khiêu khích tôi???
Tôi không thể thì ai có thể??
Anh sao??
Đúng lúc này, phát thanh vang lên: "Xin mời bạn học Sở Ân, Lục Chẩn và Lương Nguyệt Kỳ lên sân khấu nhận thưởng..."
—— Xem cái trình tự này, cô giành được quán quân rồi!!
Cùng thời khắc đó, trong đầu Sở Ân vang lên âm thanh của hệ thống:
"Ting—— Nhiệm vụ giành giải nhất trong cuộc thi diễn thuyết hoàn thành! Chúc mừng kí chủ nhận được quyền hạn [sửa đổi câu đơn]! Phần thưởng đặc biệt rớt xuống lần này là [thẻ xóa bỏ]~"
Lục Chẩn rủ mắt, nở nụ cười: "Chúc mừng cậu."
Sở Ân mỉm cười: "Cảm ơn."
Cảm ơn, không cần khách sáo, you are welcome.
Cái quyền hạn này, đã định đoạt là (gϊếŧ) anh rồi!!