Tôi Ghét Thần Tượng - Chương 30

Tác giả: Mysweetlovelyday

Khi Thanh và Long đến nơi, bữa tiệc đã diễn ra được một lúc rồi. Kim do suốt ruột nên đã gọi điện hai ba lần giục Thanh và Long đến sớm. Sự xuất hiện của Thanh và Long ở trước cửa làm ọi người chú ý, điều buồn cười là tuy mặc váy nhưng Thanh lại đi giày.
Thanh đã thử đi gày cao gót nhưng chỉ đi được hai bước Thanh khụy xuống, từ nhỏ đến lớn chỉ đi dép lê và đi giày khi chơi thể thao nên Thanh làm sao mà quen ngay được.
Bộ váy này cũng là do Long ép Thanh mặc, nếu không Thanh đã diện quần Jean, áo thun đến dự tiệc rồi. Với Thanh thoải mái quan trọng hơn mọi bộ quần áo đẹp nhưng lại quá cầu kỳ.
Thanh thấy mọi người nhìn Thanh chằm chằm. Thanh ngượng ngùng vội rụt ngay tay lại, Thanh không dám để cho Long cầm tay nữa. Thanh lùi một bước, rồi tảng lờ ngó lơ chỗ khác, Thanh giả vờ chỉ vô tình đi cùng với Long vào cửa.
Nhưng Long lại không hiểu cho nỗi khổ của Thanh. Long lôi Thanh đứng sát vào người. Thanh trừng mắt gắt nhỏ.
_Anh không thấy là mọi người đang nhìn chúng ta à...??
Long nhếch mép.
_Kệ họ, chúng ta đi cùng với nhau thì phải ở bên nhau chứ....??
Thanh cố gỡ tay ra khỏi tay Long. Thanh cầu xin.
_Tôi cầu xin anh để cho tôi yên. Tôi không muốn bị bọn con gái trong trường và ở bữa tiệc này đánh hội đồng tôi vì lỡ ςướק mất thần tượng của họ đâu...!!
_Cô tự tin gớm, cô nghĩ tôi để ý đến một con nhóc như cô hả...??
_Nếu thế sao anh còn không buông tay anh ra.....!!
Gia đình Thoa thuộc diện giàu có nên khách toàn là bọn công tử và tiểu thư con nhà giàu. Thanh ghét tiệc tùng, ghét gặp mặt bọn người cậy mình giàu có, ăn nói khinh người và hay khoe của.
Thanh ngán ngẩm cố tìm xem Thoa đứng ở chỗ nào. Thanh muốn sau khi tặng quà cho Thoa, Thanh đi về luôn.
Một cô gái đứng ở đằng sau Thanh. Cô ta cố tình dặm lên chân Thanh. Thanh nhăn nhó vì đau. Cô ta giả vờ nói.
_Xin lỗi bạn, mình vô ý quá....!!
Thanh xuề xòa bảo.
_Không sao....!!
Đôi mắt cô ta nhìn Thanh từ đầu đến chân, nhìn đến bàn tay bị Long nắm cứng lấy. Cô ta khẽ nhếch mép, ánh mắt sắc lẹm hỏi Thanh.
_Bạn đây là....??
Thanh đáp.
_Là bạn của Thoa....!!
Cô ta ngọt ngào nhưng giọng đầy mỉa mai.
_Lạ nhỉ sao mình chưa bao giờ thấy bạn đến đây....??
Thanh ngập ngừng không biết trả lời cô ta thế nào cho đúng. Trong mối quan hệ với người khác Thanh luôn kém cỏi, tuy giỏi to mồm nhưng đứng trước một cô gái giở trò nói cạnh khóe mình, Thanh im lặng không đáp. Cô bạn của cô ta kêu lên.
Bạn đang đọc truyện: Tôi Ghét Thần Tượng tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
_Ồ đây không phải là cô gái chuyên môn đi cọ nhà vệ sinh hay sao...??
Bọn họ nhao nhao hỏi Thanh.
_Cặp kính cận trí thức của cô đâu rồi, còn hai bím tóc như mì tôm nữa chứ...??
Bạn cô ta bồi tiếp.
_Hôm nay cô cũng học đòi làm công chúa kia à. Nhìn cô khác quá, đúng là không thể nhận ra cô nhưng người cô vẫn có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là bản chất của cô.....!!
Thanh tái mặt mồ hôi rịn ra đầy đầy trán. Long nhếch mép hỏi họ.
_Các cô không có việc gì làm à...??
Cô ta õng ẹo hỏi.
_Con nhỏ này là gì của anh....??
_Người hầu.....!!
Cô ta nhíu mày.
_Người hầu...??
Cô ta nhìn Thanh thêm một lần nữa, trông Thanh giống nàng lọ lem hơn là một con hầu. Đôi mắt của Thanh đỏ hoe, Thanh đang bị biến thành một con hề cho họ trêu đùa. Cô ta khinh khỉnh bảo Long.
_Anh đưa người hầu của anh đến đây làm gì...??
_Việc đó thì có liên quan gì đến cô...??
Cô ta nhún vai đáp.
_Không liên quan đến em nhưng em nghĩ cô ta đang làm cho không khí ở đây bị ô uế....!!
Đấy chính là cách mà bọn họ vẫn thường đối xử với Thu. Thanh loạng choạng muốn ngã. Thanh nhìn cô ta trừng trừng, môi mím chặt lại. Thanh gằn giọng.
_Đề nghị cô ăn nói cho tử tế....!!
_Tôi nói có gì sai đâu mà cô phải tức giận như thế....??
Thanh còn chưa kịp đáp trả lời cô ta. Mẹ Long từ trong đi ra, nhìn thấy thằng con trai. Bà vui mừng gọi Long.
_Con đến rồi đấy à...??
Long lễ phép trả lời.
_Vâng....!!
Bà nhíu mày nhìn Thanh không chớp. Trong ánh mắt của bà hiện lên vẻ không hài lòng, người con gái mà bà Phi Yến chọn cho Long là cô gái chanh chua đang đứng gây chiến với Thanh từ lúc nãy đến giờ. Bà hất hàm hỏi.
_Ai đây con....??
Thanh đã gỡ được tay ra khỏi tay Long. Thanh lễ phép nói.
_Chào bác. Xin lỗi cháu có việc bận, cháu xin phép được ra đây một chút....!!
Thanh đi gần như là chạy. Thanh cố tìm hình bóng của Thoa trong một đống người hỗn tạp. Tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, mùi thuốc lá rượu bia hòa lẫn làm cho Thanh choáng váng. Lời xỉ nhục của cô ta vẫn còn vang vọng bên tai. Thanh vội lấy tay bịt ngay hai tai lại, Thanh lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo.
Tặng được quà cho Thoa. Thanh viện lý do có việc bận nên chào tạm biệt họ về trước. Thoa, Kim, Liên và Hường giữ Thanh mãi nhưng do Thanh kiên quyết quá họ đành để cho Thanh đi về.
Thanh ra về với một tâm trạng uất ức và khó chịu. Hôm nay Hoàng Quân cũng được mới tới dự tiệc, thấy bóng dáng của Thanh thấp thoáng sau cánh cửa kính. Hoàng vội vã đặt ly rượu và cố lách ra khỏi đám con gái đang vây quanh. Hoàng đi nhanh ra cửa. Hoàng bắt kịp Thanh ở ngoài cổng. Hoàng khoanh tay trước иgự¢ chân đá mấy viên sỏi dưới đất.
Họ im lặng đi bên nhau trong ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn điện. Thanh không hay có người đi theo sau, Thanh đang mải tập trung suy nghĩ về những lời của cô gái kia. Thanh thở dài não nề. Hoàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Thanh.
_Cô không dự tiệc mà ra đây làm gì...??
Thanh giật mình quay lại, vừa nhìn thấy Hoàng khuôn mặt của Thanh đỏ bừng lên, nụ hôn hôm nào vẫn còn ám ảnh Thanh. Thanh lắc đầu nói.
_Tôi không thích còn anh, sao anh không tham dự tiệc cùng mọi người mà ra đây làm gì....??
_Hóng gió, chẳng phải cô cũng như thế hay sao...??
Thanh bật cười.
_Anh cũng có hứng quá nhỉ...???
_Tất nhiên....!!
Hoàng nhìn thẳng vào mặt Thanh.
_Cô đừng nên để ý đến lời của bọn con gái đó làm gì. Cô ta không đáng để cô phải buồn bã như thế đâu....!!
Thanh chán nản nói.
_Tôi biết là thế nhưng tôi không làm sao xua đuổi được nó ra khỏi đầu....!!
Hoàng nháy mắt hỏi Thanh.
_Cô có muốn xả stress không...??
Thanh tò mò.
_Bằng cách nào...??
Hoàng tự nhiên nắm lấy tay Thanh. Hoàng lôi Thanh chạy theo mình. Thanh mỉm cười, cảm giác được nắm tay ai đó cùng nhau tung tăng chạy trên phố mới hạnh phúc và ấm áp làm sao.
Thanh không hay là có một người con trai đứng im lặng trong bóng tối nhìn Thanh không chớp, trên khuôn mặt lạnh tanh của anh ta khẽ nhếch lên, đôi mắt ánh lên những tia nhìn sắc nhọn
Hoàng lôi Thanh đến một quán bắn bia, Hoàng chào ông chủ quán.
_Chào bác....!!
Ông vui mừng vì gặp được khách quen.
_Chào cháu. Hôm nay cháu đưa ai đến đây....??
Ông nheo mắt hỏi.
_Bạn gái cháu đúng không...??
Thanh chưa kịp lên tiếng. Hoàng đã lắc đầu đính chính.
_Không phải đâu ạ. Cô ấy chỉ là bạn của cháu thôi....!!
_Lạ nhỉ, bác nhớ kể từ sau khi bạn gái của cháu mất cháu chưa đưa ai đến đây cơ mà....??
Hoàng tái mặt, mồ hôi rơi ra đầm đìa. Lòng quặn thắt vì đau. Ông chủ quán biết ông lỡ lời, ông đã vô tình khơi lại vết thương lòng của Hoàng. Ông cố lấy giọng vui vẻ hỏi Thanh.
_Cháu muốn bắn thử không....??
_Dạ....!!
Thanh nhìn khuôn mặt tái xanh của Hoàng. Thanh không biết bạn gái của Hoàng vì sao lại ૮ɦếƭ, nhìn Hoàng đau khổ như thế này cũng đủ biết Hoàng rất yêu cô gái đó. Thanh lo lắng hỏi.
_Anh không sao chứ...??
Hoàng cố gượng cười nói.
_Anh...anh không sao....!!
Hoàng lảo đảo đứng không vững. Thanh hãi quá liền đỡ lấy người Hoàng. Ông chủ quán cũng hốt hoảng nói.
_Mau..mau lấy lọ thuốc trong túi áo cho cậu ấy uống....!!
Thanh làm theo lời ông chủ quán, tìm được một lọ thuốc màu trắng. Thanh mở nắp dốc hai viên thuốc ra lòng bàn tay. Thanh hối thúc.
_Mau uống đi anh....!!
Hoàng nửa mơ nửa tỉnh sờ lên mặt Thanh. Hoàng tha thiết gọi.
_Thiên Vy....!!
Thanh giật mình. Ông chủ quán thở dài. Sau khi uống thuốc, Hoàng cảm thấy đỡ đau hơn. Hoàng hối lỗi nói.
_Xin lỗi cô. Tôi...tôi không cố ý sờ...sờ mặt cô đâu....!!
Thanh xua tay nói.
_Không sao đâu. Anh bị bệnh gì vậy...??
_Tôi bị hen suyễn, mỗi lúc bị căng thẳng thần kinh hay bị xúc động mạnh nó lại hành tôi....!!
Thanh gật gù.
_Tôi hiểu rồi, nếu bị bệnh như thế anh nên tránh những trường hợp nhạy cảm không đáng có nhỡ đâu rơi đúng vào lúc anh không mang thuốc hay không có ai ở bên thì sao...!!
Hoàng chăm chú nhìn Thanh.
_Cô lo cho tôi...??
Thanh mỉm cười nói.
_Tất nhiên rồi, anh vừa nói tôi là bạn của anh, là bạn thì phải lo lắng cho anh đúng không....!!
Trong ánh mắt của Hoàng thoáng ẩn hiện một nỗi đau chôn dấu.
_Chúng ta chơi chứ...??
Thanh gật đầu.
_Vâng....!!
Ông chủ quán đưa cho Hoàng và Thanh hai cây súng hơi. Thanh run run cầm lấy nó. Thanh run giọng hỏi.
_Chúng ta phải bắn bằng cái này à...??
Hoàng bật cười trấn an.
_Cô đừng lo đó chỉ là đạn giả thôi, không ૮ɦếƭ được người đâu mà cô lo....!!
Hoàng bắn phát nào cũng trúng. Thanh cầm khẩu súng không nổi, Thanh lóng nga lóng ngóng không biết phải làm sao cho đúng. Hoàng đứng sát đằng sau Thanh, tay vòng ra đằng trước. Hoàng chỉnh tư thế cầm súng, dạy Thanh cách nheo mắt và ngắm thẳng vào đích. Hoàng từ tốn giải thích cho Thanh hiểu.
_Cô nhắm thắng vào bia rồi Ϧóþ cò....!!
Thanh được Hoàng khuyến khích, Thanh bắn liên tiếp mấy phát nhưng lần nào cũng trượt. Thanh bị trò chơi cuốn hút, Thanh cương quyết bao giờ bắn trúng được một phát vào đích thì thôi
Thanh thử đi thử lại đến hai ba lần, tinh thần Thanh tập trung cao độ, trời cũng không phụ lòng người có công, Thanh đã bắn trúng được một phát vào bia. Thanh vui mừng quá vội buông cây súng xuống. Thanh cười toe khoe Hoàng như một đứa trẻ.
_Anh xem tôi đã bắn trúng rồi kìa....!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc