Thanh lẩm bẩm.
_Đúng là một tên độc tài và không biết điều, chúa ơi chỉ cần nghĩ tới chuyện phải dậy sớm để nấu ăn cho hắn là mình lại điên lên rồi, sao con khổ thế này hả trời….!!
Long quát.
_Con nhỏ kia đã chửu xéo người khác đủ chưa, có im miệng để nghe người khác nói không hả…??
Thanh ngồi im, nhưng trong đầu của cô nàng đã chửu cái tên kia không tiếc lời, ai bảo hắn dám xài xể Thanh như một cái giẻ lau của hắn.
_Cô có thể làm một người bạn tốt của em gái tôi không…??
Thanh ngơ ngác không hiểu nên hỏi lại Long.
_Anh nói gì tôi không hiểu, em gái anh là ai mà anh lại muốn tôi làm bạn của nó….!!
Long thở dài bảo Thanh.
_Em gái của tôi là con bé Kim mà cô hay cãi nhau và đánh nhau với nó đấy thôi…!!
Thanh giật mình đánh thót một cái, chúa ơi đây là việc tiếp theo mà hắn yêu cầu với mình hay sao, đúng là quái chiêu, làm sao mình có thể chơi thân và làm bạn với một con bé như nó chứ.
_Anh đang đùa tôi đúng không, anh biết thừa là tôi và con nhỏ Kim không thể nào và không bao giờ làm bạn được với nhau sao anh lại bắt tôi làm cái việc còn khó hơn là tìm đường lên trời thế hả….!!
_Tôi không cần biết, cô muốn làm gì thì làm, cô cũng đừng quên bây giờ cô là nô lệ của tôi nên mọi yêu cầu của tôi là mệnh lệnh đối với cô, cô mà còn dám cãi hay không tuân theo là ૮ɦếƭ với tôi….!!
Long chán nản bảo Thanh.
_Thật ra Kim là đứa ngoan hiền và tốt bụng nhưng nó được nuông chiều từ nhỏ nên nó mới tác oai tác quái như vậy. Nếu bây giờ nó tìm ình được một người bạn tốt như cô thì tôi tin là nó sẽ thay đổi….!!
Thanh không tự tin lắm với những gì mà Long nói.
_Anh đừng đánh giá tôi cao quá vì tôi sợ sẽ làm cho anh thất vọng. Tôi nghĩ là mình không làm được đâu vì tôi và con nhỏ Kim là kẻ thù của nhau làm sao tự nhiên biến thành tình bạn được….!!
_Tại sao lại không được, vì có những thứ tưởng chừng là xung khắc với nhau nhưng lại ghép thành một mảnh đấy thôi….!!
Thanh nắm chặt hai tay thành một khối, Thanh cũng mong mình và Kim có thể trở thành một người bạn tốt vì đi học mà cứ cãi nhau hoài cũng khiến cho Thanh chán.
_Thôi được rồi tôi đồng ý, nhưng tôi nói trước là kết quả như thế nào thì cũng không phải là lỗi của tôi đâu…!!
Long mỉm cười thỏa mãn, anh chàng hỏi Thanh.
_Cô về luôn chứ hay là cô còn việc gì cần làm…??
Thanh nằm xuống bàn, con nhỏ lười biếng bảo Long.
_Tôi muốn mượn vài cuốn sách của thư viện nên tôi sẽ ở lại đây….!!
Long không nói gì anh chàng bước ra cửa. trước khi đi anh chàng khẽ quay lại nhìn Thanh một cái rồi mới đi. Thanh lại chìm sâu vào giấc mộng, mọi chuyện vừa xảy ra đã bay sạch ra khỏi đầu của cô nàng, vì với Thanh lúc này được tận dụng một giấc ngủ ngon quan trọng hơn những việc vớ vẩn kia.
Long mở cửa xe ô tô rồi trèo lên. Anh chàng ngồi dựa vào ghế xe, tay hất mái tóc ra đằng sau trán, anh chàng lẩm bẩm.
_Mình hy vọng là Thu với em gái của mình có thể trở thành những người bạn tốt và con nhỏ Kim học được một bài học quý giá về tình người, mình không muốn nó chơi với mấy đứa con gái kia một tẹo nào. Chúng nó suốt này chỉ nhồi nhét vào đầu của con nhỏ những thứ không hay, mong sao là Thu có thể lay chuyển được nó….!!
Long gọi điện cho quản lý của mình, anh chàng muốn hỏi về lịch quay phim ca nhạc. Long để điện thoại sang cái ghế bên cạnh rồi lái xe đi.
Lúc đi học Long là một người lạnh lùng và vô cảm nhưng khi là một thần tượng anh chàng biến thành một con người hoàn toàn khác.
Thoa, Kim, Hường và Liên đang trên đường đi học về. Họ đang phóng xe như điên, mặc dù là con gái nhưng họ còn táo tợn hơn cả đàn ông. Thoa gợi ý.
_Hay là mình nhờ bọn thằng Kiên xử con nhỏ Thu đi, vì hình như bọn nó thích bọn mình nên vụ nhờ vả này xem ra sẽ rất trót lọt….!!
Hường cười tươi bảo.
_Mày nói đúng, cái bọn ngu ngốc đó mình nhờ gì hay sai gì mà chả được, bọn nó đúng là những tên dại gái….!!
_Nếu thế mày gọi điện cho bọn nó đi, rồi hẹn bọn nó ở cái quán rượu lần trước…!!
Kim cười thỏa mãn, con nhỏ nguyền rủa.
_Đúng thế, lần này chúng ta sẽ cho con nhỏ Thu ૮ɦếƭ, ai bảo nó dám tuyên chiến với chúng ta….!!
Cả bọn phá ra cười như điên với nhau, chúng nó hạnh phúc khi tìm cách hại được nhỏ Thanh.
Bọn tên Kiên thấy Kim gọi ình, bọn nó nháy máy bảo nhau.
_Con nhỏ này được đấy, hôm nay chúng ta sẽ chuốc cho bọn nó say rồi chúng ta muốn làm gì mà chả được phải không chúng mày…!!
Ba tên còn lại cười hô hố với nhau, trong đầu của chúng nó đang chứa toàn những ý nghĩ đen tối. Bốn cô nàng kia thì không hay biết gì cả, chúng nó cứ tưởng lừa được mấy anh chàng này, nhưng chúng nó có biết đâu là chính mình lại xa vào bẫy.
Thanh bước xuống thư viện của trường, kể từ khi đến đây học. Thanh chưa bao giờ đặt chân tới, hôm nay cô nàng cần mượn vài cuốn sách về kinh tế luận. Thật ra Thanh là một người ghét toán và nhất là kinh tế, nhưng cô nàng cần một ít kiến thức để viết blog nên cô nàng mới nhắm mắt mượn về đọc.
Thanh cầm cuốn sách trên tay, cô nàng lượn qua mấy kệ sách khác để mượn thêm vài cuốn truyện. Đôi mắt của Thanh long lanh khi nghĩ đến những dòng truyện vui tươi mà mình sắp được đọc. Thanh mỉm cười rồi bước thật nhanh đến cái kệ thứ ba.
Thanh sờ tay và quét nhẹ trên từng cuốn sách mà cô nàng đi qua. Chọn được ình một cuốn ưng ý Thanh liền cầm lấy, nhưng hình như bên kia cũng có người chọn nó, thành ra cuốn sách đứng im ở giữa hai người. Thanh nhòm qua khe sách, cô nàng nhìn thấy có một anh chàng cũng đang nhìn mình. Thanh cười hỏi.
_Anh có thể nhường tôi cuốn truyện này không…??
Anh chàng kia lắc đầu nói.
_Xin lỗi cô nhưng tôi không thể nào nhường cho cô được vì tôi đã phải chọn lâu lắm rồi mới thấy….!!
Thanh cãi lý.
_Nhưng tôi là người tìm thấy trước thì tôi phải lấy được nó chứ…??
Anh chàng kia cũng không vừa.
_Cô nói lạ nhỉ, vậy tại sao tôi và cô lại cùng cầm nó một lúc….!!
_Rất đơn giản, tôi vừa cầm vào là anh cầm vào ngay, tính theo giây thì tôi vẫn nhanh hơn anh….!!
Anh chàng kia sửng xốt cho cái lý luận của Thanh. Anh chàng nói.
_Mặc kệ là tính theo giây hay theo phút. Tôi vẫn muốn lấy cuốn sách này. Cô chịu khó mượn nó vào lần sau vậy….!!
Thanh giật luôn cuốn sách, rồi mỉm cười bảo.
_Tại sao người mượn lần sau không phải là anh mà lại là tôi….!!
Anh chàng kia điên tiết liền bước sang để nhìn rõ tận mặt con nhỏ nào mà dám ςướק trắng trợn cuốn sách của mình. Khi đã nhìn cho rõ rồi, cả Thanh và Hoàng đều giật mình nhìn nhau. Hoàng mai mỉa.
_Xem ra tôi và cô có duyên ghê, lần trước ở sân bay cô giật con thú bông, còn ở đây cô giật cuốn sách của tôi. Cô làm nghề gì mà có thể làm nó hay như vậy….!!
Thanh cúi xuống nhìn đôi giày của mình, con nhỏ tỉnh bơ bảo.
_Đồ của tôi thì tôi phải giật lại chứ, không lẽ tôi phải nhường cho người khác, anh không thấy là mình hơi phí lí khi đi mỉa mai người khác trong khi họ làm đúng à….!!
Hoàng khoanh tay lại, anh chàng cười khẩy hỏi Thanh.
_Cô thấy mình đúng ở điểm nào, giật đồ trên tay của người khác một cách тһô Ьạᴏ là đúng hay sao…??
_Tôi là một người như thế đấy, anh làm gì được tôi….!!
Hoàng cười cười anh chàng lôi Thanh gần về phía mình, anh chàng đe dọa.
_Cô có biết mình là một đứa con gái phi lí nhất trên đời không hả, cả đời của tôi chưa bao giờ gặp một loại con gái nào như cô….!!
Thanh cười khì bảo Hoàng.
_Nếu thế thì tôi chúc mừng anh, vì số của anh may mắn mới gặp một người hoàn hảo như tôi, anh cũng nên cảm ơn thượng đế vì đã ình cái diễm phúc này….!!
Hoàng nhăn mặt lại vì anh chưa thấy ai lại trơ trẽn như con nhỏ Thanh này khi tự nhận bản thân mình như thế. Nhưng anh chàng phải công nhận một điều là danh tiếng, hình tượng của mình chẳng có tác dụng hay xi nhê gì hết với con nhỏ. Hoàng bắt đầu tò mò và muốn tìm hiểu thêm về Thanh.
Thanh thấy Hoàng im lặng không nói gì mà cứ nhìn mình chằm chằm. Thanh ngơ ngác không hiểu, con nhỏ khua tay trước mặt của Hoàng. Thanh quan tâm hỏi.
_Anh bị làm sao thế, có phải anh buồn vì không mượn được cuốn sách này không….??
Hoàng giật mình, anh chàng chưa kịp nói gì. Thanh đã chìa cuốn truyện ra trước mặt của Hoàng.
_Tôi chỉ trêu đùa anh thôi, anh cầm lấy đi khi nào anh đọc xong thì báo cho tôi biết để tôi còn mượn…!!
Hoàng kinh ngạc, anh không ngờ con nhỏ này lại biết điều và tốt bụng như thế, anh cứ tưởng nó là một đứa không biết điều chứ.
_Cô không hối hận khi đưa nó cho tôi chứ…??
Thanh mỉm cười hiền từ.
_Có sao đâu vì dù anh đọc trước hay là tôi đọc trước thì cũng như nhau cả. Tôi chỉ cần biết là nó vẫn còn ở đây là được rồi….!!
Hoàng phì cười cho cái lý lẽ của Thanh. Con nhỏ này đúng là một đứa ngây thơ.
_Cô có cần tôi trả ơn cô gì không…??
Thanh đang lựa sách, nghe Hoàng hỏi, Thanh lắc đầu đáp.
_Tôi có làm gì cho anh đâu mà anh cần phải trả ơn, chỉ cần anh mau đọc xong rồi cho tôi mượn là được rồi….!!
Thanh buồn cười, con nhỏ chưa thấy có tên nào ương bướng như tên này.
_Tôi đã nói là không cần anh phải trả ơn cho tôi rồi kia mà, không lẽ anh lại đi bắt người khác nhận ơn của mình….!!
Hoàng kiên quyết bảo Thanh.
_Xin lỗi nhưng đó là nguyên tắc làm người của tôi, vì vậy cô hãy nói ra yêu cầu của mình đi….!!
Thanh quay lại, cô nàng mỉm cười thật dễ thương rồi nói.
_Nếu thế anh hãy im lặng và ra kia ngồi đọc sách cho tôi nhờ, tôi chỉ yêu cầu anh làm như thế thôi….!!
Hoàng ngạc nhiên trước yêu cầu của Thanh. Anh chàng mỉm cười thích thú, con nhỏ này được đấy. Hoàng khoanh tay lại, anh chàng nói.
_Tôi nghĩ là mình đã tìm ra được một cách trả ơn cô rất hay….!!
Thanh ngước mắt lên nhìn Hoàng, cô nàng ngơ ngác hỏi.
_Anh tìm được cách gì….??
Hoàng kéo Thanh lại gần mình, anh chàng cười khì bảo con nhỏ.
_Cách này này…!!
Hoàng ôm chặt lấy Thanh rồi hôn con nhỏ. Thanh mở to mắt ra vì kinh ngạc và sửng xốt. Cả thân thể của Thanh như bị đông cứng lại. Thanh sợ hãi quá liền đẩy Hoàng tránh xa người mình ra, con nhỏ tiện tay tát cho Hoàng một cái rồi hét.
_Tên biến thái kia, anh làm cái gì thế hả…??
Hoàng xoa xoa vào má của mình. Anh chàng mỉm cười bảo Thanh.
_Tôi đã trả ơn cho cô xong rồi đấy, chào cô…!!
Hoàng cầm cuốn sách rồi bỏ đi. Thanh đứng ૮ɦếƭ lặng ở một chỗ. Tim của con nhỏ đập thật nhanh; mặt của nó đỏ lên và nước mắt trào cả ra; đôi môi run run vì khóc. Thanh bàng hoàng hết cả người, tại sao trên đời lại có một cách trả ơn người khác ngược đời như hắn chứ.
Thư viện vắng hoe, vì đang là ban trưa nên không có ai, không biết trời xui đất khiến thế nào mà Thanh và Hoàng lại ở đây vào lúc này. Hành động vừa rồi của Hoàng may mà không có ai nhìn thấy nếu không cô nàng Thanh lại phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa.
Thanh ngồi bệt xuống đất, Thanh tự hỏi bản thân là tại sao chỉ trong vòng có một ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra với mình là thế nào.
Thanh ôm lấy đầu, hai cuốn sách nằm ở bên cạnh. Đôi chân của Thanh nằm dài trên thềm nhà, Thanh đang nghĩ rất dữ ở trong đầu. Thanh tính từ việc bị bắt làm nô lệ của tên ác quỷ Long, rồi việc bị bắt ép phải kết bạn với kẻ thù là Kim và phải mang cơm sáng cũng như dọn phòng họp cho hắn. Thanh nhăn nhó nghĩ.
_Mình nên gọi điện cho chị Thu rồi thương lượng với chị về vụ chuyển sang một ngôi trường mới học cho xong, nếu mình mà tiếp tục học ở đây thì thế nào mình cũng phát điên lên. Chị Thu của mình chọn cái trường này để học đúng là một sai lầm, học đâu chả thấy suốt ngày chỉ thấy đánh nhau với cãi nhau….!!
Thanh sờ lên môi của mình thấy nó vẫn còn ướt, nụ hôn không cho Thanh cảm giác gì cả, Thanh chỉ coi nó giống như là hôn con Kitty ở nhà thôi. Nhưng bị ૮ưỡɳɠ éρ để làm chuyện này thật không hay chút nào. Cái tên ૮ɦếƭ tiệt, hắn tưởng hắn là ai mà ình cái quyền được ban phát cho kẻ khác chứ, bọn thần tượng đúng là cái bọn mắc dịch.
Thanh đứng lên, cô nàng cầm hai cuốn sách rồi chọn ình một cái bàn trống. Thanh tập trung vào đọc sách, cô nàng không muốn những chuyện phiền nhiễu kia ảnh hưởng đến cảm hứng của mình.Đọc được một lúc Thanh nghĩ.
_Mình phải cố gắng học thật giỏi để tham gia tranh cử, mình cần phải thay đổi cái vận mệnh đen đủi của mình mà để làm được điều đó mình cần tìm ai đó dạy kèm ình, nhưng khổ nỗi mình lại không biết ai cả, phải nhờ ai bây giờ hả trời…!!
Thanh lại bắt đầu suy nghĩ nên không đọc hay học được gì nữa. Thanh bực mình đứng lên rồi đến bàn thủ thư. Cô nàng nhẹ nhàng bảo.
_Cô ơi làm ơn cho em mượn hai cuốn sách này…!!
Cô thủ thư khẽ nhấc cái kính rồi nhìn Thanh một cái. Cô ôn tồn hỏi.
_Em đã mượn sách bao giờ chưa…??
Thanh gãi đầu vì Thanh có bao giờ đến đây đâu mà mượn. Thanh tự hỏi là chị Thu có bao giờ mượn sách mà chưa trả hay không. Cô nàng bí thế nên đành trả lời đại.
_Dạ rồi. Em rất hay mượn sách ở đây…!!
Cô thủ thư bảo Thanh.
_Cho cô mượn thẻ thư viện của em…!!
Thanh lôi tấm thẻ của Thu ra rồi đưa cho cô thủ thư. Cô dò tên của Thu trong một cuốn sổ lớn, cô trừng mắt lên bảo Thanh.
_Sao mấy cuốn lần trước em đã mượn lâu rồi mà vẫn chưa chịu trả nay lại đòi mượn thêm là thế nào…??
Thanh kêu khổ, đúng là bó tay với bà chị của mình, lẽ ra bà chị phải nhắc ình nhớ chứ, bây giờ lại bị mắng oan thế này.
_Vâng, em hứa sẽ mang trả sớm. Chào cô….!!
Thanh tiu ngỉu bước ra. Đúng là cái số không ra gì, đã không mượn được sách, còn bị tên kia ςướק luôn nụ hôn và bị mắng oan nữa chứ. Đúng là bực cả mình.
Gió và không khí ồn ào xung quanh làm cho Kim có tỉnh táo đôi chút. Kim thấy mình đang được Kiên lai. Cô nàng lè nhè hỏi Kiên.
_Anh đang chở tôi đi đâu đây….??
Kiên giật mình hỏi lại Kim.
_Em đã tỉnh rồi đấy à, anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi mà….??
Kim đưa mắt nhìn ra hai bên đường, cô nàng cảm thấy lạ vì đây đâu phải là con đường để đi về nhà của mình, không lẽ hắn muốn đi đường tắt, nhưng ở đây cách xa nhà của mình quá, nếu đi đường này thì biết bao giờ mới tới nơi.
_Anh có bị lạc đường hay không vì em thấy chúng ta đang đi nhầm hướng rồi…??
Kiên lấp liếm bảo Kim.
_Làm sao mà nhầm lẫn được. Không lẽ em lại không tin vào khả năng của anh…??
Kim cảm thấy đầu mình nhức như 乃úa bổ, mắt hoa lên và cả người đau như bị ai dần. Kim nghĩ hay là do rượu nên mình không nhìn rành, thôi thì để cho hắn lái xe vậy.
Kim không nói gì nữa mà nhắm mắt lại để ngủ. Kiên quay sang nhìn, hắn cười thầm.
_Dù cô có tỉnh táo hay không thì hôm nay cô cũng không thể nào thoát khỏi được bàn tay của tôi đâu….??