Thời gian còn lại, Sở Vưu Lãng cứ ôm cánh tay, vẻ mặt ủ rũ như bị ai trộm mất cái sổ gạo.
Khi nữ sinh bận selfie và chỉnh sửa ảnh, anh ta chỉ đứng cúi đầu, cũng không nói chuyện với cô.
Tôi vô tình liếc nhìn anh ta rồi bỗng nhiên khựng lại.
Sở Vưu Lãng tinh ý nhận ra tầm nhìn của tôi, anh ta hạ tay xuống và tiến về phía tôi.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta trông hơi khẩn trương, nhưng cũng có một chút mong chờ.
Tôi bảo "Sở Vưu Lãng, sao anh không đứng chỗ khác?"
Tôi chỉ vào bức tranh mùa xuân ở phía sau anh ta.
"Bức tranh phía sau anh có một đồng cỏ xanh mướt, vừa vặn đặt ở đỉnh đầu anh."
Như này thì có khác nào điềm báo “Thưa ngài, ngài là một người chồng mọc sừng.”
Sắc mặt Sở Vưu Lãng lại thay đổi.
Anh ta lại không vui.
Suốt đoạn đường này, anh ta đều không vui.
Tôi đã ở bên anh ta được ba tháng, cũng có thể nhìn ra được tâm trạng anh ta thế nào.
Mà tôi cũng không hiểu. Rõ ràng là anh ta đề nghị đến đây, cũng là anh ta yêu đương, thế có cái gì mà mặt cứ xị ra giống như bị ai đúm?
"Ai da!"
Sau lưng tôi phát ra tiếng kêu lên khe khẽ.
Tôi theo tiếng kêu nhìn lại, nữ sinh kia đứng không vững suýt thì ngã ra, nhưng không hiểu ngã kiểu gì mà lao thẳng vào lòng Cố Trầm Chi.
Cô ấy đỏ mặt, bàn tay kia suýt nữa thì túm được Cố Trầm Chi rồi.
Cố Trầm Chi phản ứng rất nhanh để né tránh, một tay nắm lấy ba lô của nữ sinh như nắm lấy một con 乃úp bê, còn nhanh chóng ổn định lại để cô ấy không bị ngã.
"Cám ơn anh Cố."
“Không có gì, gọi tôi Cố Trầm Chi là được.” Cố Trầm Chi lắc đầu.
Tôi nhìn họ, chợt nhớ tới trước kia Sở Vưu Lãng cũng bị nữ sinh ôm lấy.
Còn anh ta thì làm gì nhỉ?
…
Ai đến cũng nhận, ai dâng cũng lấy, chưa từng từ chối bất cứ cô gái nào.
Tôi nhìn Cố Trầm Chi với ánh mắt phức tạp. Giống như cô gái 3 tháng trời phải nhìn một miếng rác hạng ba, và lần đầu tiên biết thế nào là socola hạng nhất.
Cố Trầm Chi không biết hành động của anh đã khiến tôi tròn mắt kinh ngạc như thế nào.
Anh khoát tay áo như một chuyện hết sức bình thường, sau đó nghiêng người đi vòng qua nữ sinh rồi đi về phía tôi.
“Du Du, anh muốn hỏi em một câu.” Anh đan hai ngón tay lại với nhau.
Giọng nói kiên định không vội vã, khiến người ta an tâm muốn dựa vào.
Cố Trầm Chi cúi đầu xuống, ánh mắt anh ấy ngang tầm mắt tôi.
"Bây giờ chúng ta có thể làm bạn được không?"
Anh ấy không ở quá gần, nhưng tim của tôi vẫn đột ngột đập nhanh hơn.
Tôi khẽ gật đầu.
Cố Trầm Chi nheo mắt và cười nhẹ.
"Anh rất vui."
Anh ấy nói một câu bình thường. Nhưng giọng nói trầm ấm lại như mang theo tình cảm sâu sắc.
Tôi cảm thấy như một tấm lưới đang bao phủ trên người mình. Không phải bị giam cầm, nhưng là cảm giác ấm áp và mềm mại.
Giống như trái tim rung động hóa thành từng gợn sóng đêm, nhẹ nhàng dẫn tôi tiến về phía trước.
Ép tôi vào một không gian chật hẹp, một không gian chỉ có duy nhất Cố Trầm Chi.
Tôi chớp mắt thật mạnh.
Rồi đột nhiên ý thức được, trái tim tôi đang đập liên hồi.