Tôi Đi Làm Ở Tiệm Nhuộm Da - Chương 07

Tác giả: 小呆呆菜鸡

Tôi cũng chẳng biết Phật có độ người đen không.
Nhưng chắc chắn Phật không phù hộ tôi rồi.
Ngày kế tiếp, tôi đang bận rộn ở tiệm nhuộm da - một nhóm anh chàng đẹp trai cao lớn bước vào bên trong.
Tôi len lỏi giữa một nhóm người, cẩn thận nhìn đường dưới chân, và chen ra khỏi khoảng trống giữa vô số đôi chân dài miên man.
Bà chủ thì thầm với tôi: “Du Du, hôm nay ở lại thêm một lúc được không.”
Bà ấy ngượng ngùng nhìn căn phòng toàn là đàn ông.
Mắt bà ấy chớp chớp như hổ rình mồi, đến nỗi eyeliner cũng phải trôi đi mất.
"Du Du, cấp cứu cấp cứu, một mình dì ăn không tiêu đâu."
Tôi thở dài, đành phải lén nhờ đứa bạn ký giấy điểm danh trên lớp giúp tôi.
Người bạn tốt của tôi gân cổ lên gào:
"Cậu điên rồi! Tối nay là tiết học của lão Nghiêm. Mỗi buổi thầy ấy phải điểm danh 3 lần, trước khi học, khi đang giảng bài và sau khi tan lớp. Thầy ấy có hỏa nhãn kim tinh, ai mà qua được mắt thầy."
Tôi bất đắc dĩ, cắn răng nói: "Cậu thay tớ nghĩ biện pháp gì đi."
Người bạn cực kỳ trượng nghĩa: "Được, để tớ đi hỏi xem có ai giúp được không."
Tôi vặn mở nắp chai kem, nhanh chóng gõ vội lời cảm ơn. Rồi tôi hít một hơi sâu, xoa xoa lòng bàn tay cho ấm rồi vỗ đến “bép” vào vai anh đẹp trai trước mặt.
"Trai đẹp, xoay người một chút."
"Bên anh xong rồi. Người tiếp theo!"
Sau khi tiễn người khách cuối cùng, tôi nhắm mắt lại rồi chắp tay.
“Sắc tức là Không, Không tức là Sắc, A Di Đà Phật.”
"Lương thí chủ?"
Đột nhiên, một tiếng gọi trong trẻo như hoa nhài nở giữa trời đêm.
Tôi sững sờ mở mắt ra.
Viên Niệm mặc áo tràng màu tro đứng ngay trước mặt tôi.
Đôi mắt đen và sáng, cực kỳ vui vẻ.
Ánh đèn màu tím nhạt phản chiếu khuôn mặt thanh tú của cậu ta.
Giống như một cao tăng không rành thế sự mà bị lạc vào Động Bàn Tơ của yêu tinh nhền nhện.
Cậu ta mỉm cười nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng chắp tay "A Di Đà Phật."
Bà chủ mơ hồ nhìn Viên Niệm "Đại sư, ngài cũng tới nhuộm da à?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc