Cố Trầm Chi đang mặc một chiếc áo choàng tắm, thắt lưng được buộc lỏng lẻo và иgự¢ lộ ra bên ngoài.
Khuôn mặt anh uể oải, anh thờ ơ cầm điếu thuốc trên tay, nhưng không hút thuốc mà chỉ xoay quanh như đang xoay cây 乃út.
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy mỉm cười lịch sự.
"Lần này có phơi nắng một chút, màu lúa mì nhạt là được, chỉ cần ăn ảnh thôi."
Tôi đặt đầu ngón tay lên xương quai xanh của anh và bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Cố Trầm Chi cao tận 1m9, thấy tôi hơi mỏi vì vươn tay nên anh ấy hơi cúi đầu.
Hơi thở phả vào đỉnh đầu, cũng làm tóc mái của tôi hơi rối loạn.
Anh ấy hình như là người mẫu nên có những yêu cầu khắt khe về hình thể.
Tỉ lệ chuẩn như một bức chân dung được tạc theo tỉ lệ vàng.
Khi làm việc thì hầu như tôi không chú ý đến những thứ khác. Vì nếu thoa kem không đều thì có thể gây thương tổn, lúc nào tôi cũng phải mở to mắt và chú ý đến từng chi tiết nhỏ.
Cố Trầm Chi đột ngột mỉm cười.
иgự¢ anh hơi cử động, thiếu chút nữa ngón tay tôi đã lệch ra.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên, anh dùng giọng điệu nhã nhặn nhất, pha chút giễu cợt nói với tôi: “Tôi còn tưởng lần này cô sẽ nhắm mắt lại, vừa niệm A Di Đà Phật vừa xoa kem chứ."
Đây là là tâm bệnh của tôi, ở trên chùa 1 tháng, sau khi trở về tôi gặp cảnh tượng gì kỳ lạ cũng phải niệm A Di Đà Phật một hồi.
Tôi lập tức ho khan "Xin lỗi anh Cố, đây là lần đầu tiên tôi đi làm, anh yên tâm, sau này tôi sẽ căng con mắt mình ra để làm việc."
Tôi nói xong, cả tôi và Cố Trầm Chi đều cảm thấy có điểm hơi kỳ lạ.
Cả 2 chúng tôi đều im lặng.
Cố Trầm Chi nghiêng đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, anh cắn chặt điếu thuốc, thậm chí khóe mắt còn mang theo ý cười.
Anh ấy trưởng thành hơn tôi, tính tình trầm ổn, cũng không còn giễu cợt tôi nữa.
“Ừ, cứ thong thả, tôi không vội.” Anh thấp giọng trả lời.