Tôi và Sở Vưu Lãng chia tay.
Xuất gia chỉ là cái cớ.
Nhưng để tinh thần thoải mái, những ngày nghỉ tôi vẫn đến chùa để tu hành.
Trong ngôi chùa nhiều nhang khói nhất thành phố này, trên ngọn cây treo khăn lụa đỏ và giấy cầu nguyện màu đỏ tươi, giống như những cây thần thoại.
Tôi vứt bỏ tạp niệm, vui vẻ thoải mái, tiện tay lật một tờ cầu nguyện.
"Tín nữ XXX cầu xin trở thành bạn gái của Sở Vưu Lãng, xin Phật tổ thành toàn, nếu như nguyện vọng trở thành sự thật, con nguyện cúng dường 10 vạn."
Khuôn mặt tôi không có biểu tình gì, chỉ lặng lẽ lật thêm vài tấm nữa, trong 10 thẻ cầu duyên thì có 3 cái là tên của Sở Vưu Lãng.
Cơm từ thiện trong chùa tôi cũng chưa kịp ăn miếng nào, tôi vội vàng thu dọn lại đồ đạc rồi trực tiếp chạy đi.
Từ những ngôi chùa khói nhang nghi ngút đến những ngôi chùa vắng người hơn, thằng nhãi ranh Sở Vưu Lãng này cứ như yêu tinh đầu độc hàng nghìn thiếu nữ, hầu như chỗ nào cũng có thể bắt gặp tên của anh ta.
Tôi đi từ trung tâm thành phố ra ngoại ô, và cuối cùng ngồi thở hồng hộc trước một ngôi chùa có vẻ hơi cũ kỹ.
“Nữ thí chủ, cô đến đây để lễ Phật à?”
Bỗng nhiên, một giọng nói thiếu niên trong trẻo mà thanh thoát vang lên từ phía sau.
Tôi ngồi ở trên bậc thang, ngẩng đầu lên rồi nhìn lại.
Cửa Phật thưa thớt, trong núi vắng lặng, một thiếu niên mặc áo tràng chắp tay sau lưng.
Đôi mắt cậu ấy giống như sơn mài, vẻ mặt tươi sáng, không giống bất kỳ ai trên thế gian hỗn tạp này.
Sau đó, tôi ở lại 1 tháng trong ngôi chùa, ngày ngày ăn đậu phụ và bắp cải.
Thời gian đó tôi cũng biết được tên của cậu ta.
Viên Niệm.
Một cô nhi được các nhà sư nuôi dưỡng.