Bạn trai cũ của tôi Sở Vưu Lãng, là một đại thiện nhân.
[*đại thiện nhân: Từ gốc 大善人, chỉ người cực kỳ tốt bụng, giàu lòng nhân từ bác ái.]
Đi dạo phố có thể gọi điện thoại giúp cho những cô gái xinh đẹp bị hết pin, mỗi lần như thế là Wechat lại thêm được một nhóm người.
Đi tập thể hình thì gọi bác sĩ giúp cho chị gái tập cùng bị trẹo chân, tiện thể còn học thêm được kỹ năng xoa nắn xương khớp.
Đi học thì sẵn lòng giải đề giúp cho các em gái khóa dưới, nhiệt tình sốt sắng, tự nguyện hiến dâng, tạo nên khung cảnh động lòng người ở nơi thư viện.
Ở cùng anh ta 3 tháng, tôi còn gặp được nhiều mỹ nữ hơn so với cả nửa đời trước của mình cộng lại.
Từ những người nhiệt tình nóng bỏng, ngạo kiều xinh đẹp, tri thức ưu nhã, cho đến cao quý lạnh lùng.
Từ áo da, JK, quần dài, cho đến áo sơ mi trắng.
Tôi ch.ết lặng nhìn đủ hình mẫu con gái đến rồi lại đi, nhìn Sở Vưu Lãng bên cạnh tôi bằng ánh mắt khác biệt.
Ba tháng sau, tôi không chịu nổi.
Tôi đã chia tay với Sở Vưu Lãng.
Sở Vưu Lãng kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
Tôi nói: "Vì anh lấy việc giúp người ngoài làm niềm vui."
Sở Vưu Lãng giải thích "Anh và những cô gái đó không có gì, chỉ là bạn bè bình thường."
Nói cũng không sai, anh còn chưa từng thừa nhận bao giờ.
Sở Vưu Lãng không chịu chia tay, dùng cánh tay cường tráng chặn cửa lại không cho tôi rời đi.
Tôi khẽ cắn môi, mệt mỏi uể oải mà nói “Tôi không còn ham muốn trần tục với anh nữa, Sở Vưu Lãng.”
Sở Vưu Lãng ngẩn người rồi khi*p sợ nhìn tôi.
Tôi nghĩ lại, mấy tháng nay mình đã gặp đủ những kiểu con trai trêu hoa ghẹo nguyệt, chìm trong mỹ sắc.
Hồng trần thế tục nhiều ưu phiền, tình yêu nam nữ quá khô khan.
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng nói: “Chia tay đi, vì tôi muốn xuất gia rồi.”