Nói đi, cậu muốn gì?
Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên 1 chút, đã đến lúc dùng đến cái điều mà trước đây nó đã hứa sẽ làm gúp:
- Hãy………… giao Dark Moon cho tôi.
Nó chợt cau mày lại. Hóa ra cậu ta vẫn muốn có Dark Moon? Nó đã nghĩ là cậu ta chỉ vờ theo Trần gia thôi nhưng xem ra……
- Không.
Nó khẳng định chắc nịch và nhìn thẳng vào mắt White. Cậu ta cho 2 tay vào túi, đứng đầy tự tin và mỉm cười:
- Tôi chỉ muốn “hợp lệ hóa” chuyện này 1 chút thôi. Để cậu không bị mang tiếng là làm mất Dark Moon mà chỉ là “nhường” lại vị trí thủ lĩnh cho tôi. Hơn nữa cũng là giữ được lời hứa ngày trước. Dark Moon bây giờ cần được khôi phục lại và đổi mới, tôi sẽ làm tốt hơn cậu.
Nó nghiến răng, gằn mạnh từng từ:
- Tôi đã nói là không. Cậu có thể yêu cầu 1 điều khác, nhưng tuyệt đối không phải là Dark Moon.
Duy cũng thoáng ngỡ ngàng về White, cậu không biết cậu ta đã phản bội từ bao giờ và lí do là gì, chỉ có hợp tác với nhau thôi. Những tưởng cậu ta đã trở về với Dark Moon rồi chứ, không ngờ cậu ta vẫn muốn vị trí thủ lĩnh. Angus thì không hiểu gì, trên đầu cứ hiện lên hàng loạt dấu hỏi chấm. Nhưng hắn bị Quốc Huy gọi về công ty, cũng không thể nghe thêm được.
White biết rằng nó sẽ phản ứng thế này, nhưng cậu ta muốn Dark Moon. Mới đầu chỉ là tham gia vì thích, làm mọi việc cũng vì thích, nhưng bây giờ……….
- Dù sao thì…….. cậu không muốn cũng không được.
Cậu ta quay lưng bước đi, bỏ lại 1 câu:
- Vì con dấu đang trong tay tôi.
Nó giật mình. Hôm đó đúng là cậu ta vẫn cầm con dấu. Mà con dấu là minh chứng duy nhất về sự tồn tại của Red, mất đi rồi………….. Red cũng sẽ biến mất ư?
Tuy sẽ có một số người biết nó chính là Red, nhưng thế thì có ảnh hưởng được không, khi mà con dấu mới là biểu tượng quyền lực nhất trong hội. Nó không biết nó muốn làm Red để làm gì nữa nhưng nó vẫn muốn. Đối với nó, Dark Moon giờ đã gắn bó với cuộc sống thường ngày, đã trở thành một phần xương máu của nó. Những con người được nó lựa chọn, những anh em đã chiến đấu cùng nó biết bao lần, những người bạn cùng nó vượt qua bao thử thách……… nó không muốn mất đi cơ hội được ở bên họ. Và cả những người nó giúp đỡ khi làm Red nữa, những nụ cười, những lời cảm ơn của họ, hoặc chẳng gì cả, nhưng nó rất thích…….
White nói cậu ta sẽ làm tốt hơn nó…….. Có phải vì nó làm quá kém không? Nếu như thế, nó lấy quyền gì đòi lại Dark Moon? Bởi trong hội luôn trọng dụng tài năng trẻ, nếu có người hơn bạn, bạn sẽ phải nhường vị trí của mình cho người ta, dưới sự đồng ý của cả hội. Và vị trí thủ lĩnh cũng thế.
Duy thấy nó ngồi suy nghĩ bần thần thì lên tiếng:
- Nếu cậu muốn, chúng tôi sẽ đòi lại con dấu bằng được.
Nó vẫn không nói gì, ngồi buồn và suy nghĩ lung tung về câu nói của White: “Tôi sẽ làm tốt hơn cậu”……….
Duy thấy vậy cũng đành thôi, để nó tự suy nghĩ. Cậu đứng lên để ra về nhưng như chợt nhớ ra, quay lại nói:
- Mà vụ Angus “sàm sỡ” cậu………..
Nó quay lại nhìn, đang định nói “đừng nhắc nữa” thì Duy nói tiếp:
- Đừng hiểu nhầm anh ta nữa nhé. Anh ta chỉ muốn thay áo ướt ra cho cậu thôi. Vì chúng tôi vào đúng lúc anh ta đang mặc áo cho cậu nên mới nghĩ anh ta sàm sỡ cậu.
Vu” Năm vừa đến đặt hộp cháo lên trên bàn, nghe Duy nói thì chợt nhớ lại đợt trước nó nằm viện…..
Nó thì ngẩn người ra, cảm thấy hơi hối hận vì đã phản ứng với hắn và có chút vui vui trong lòng khi biết rằng suy nghĩ của mình về hắn là đúng. Duy mỉm cười rồi ra về, vu” Năm hỏi ngay:
- Có phải cái cậu hay đến đây mỗi tối dạo đó không con?
Nó cười, gật đầu:
- Vâng, Năm cũng biết anh ta mà.
- Ừ, dạo đó thấy cậu ta toàn đến vào khuya rồi thức trắng đêm ngồi cầm tay con mà lẩm bẩm, đến sáng lại có xe đón đi luôn.
- Dạ?
- Khổ, Năm thấy thương thương cậu ta sao đó, người gầy guộc xanh xao thế mà không một tối nào không ngồi cạnh giường bệnh của con. Năm thức giấc mấy lần đều thấy cậu ta đang cầm tay con bằng cả 2 tay, cứ như là sợ mất con ấy, ngộ ghê!
Nhìn bà cười vui vẻ mà nó không khỏi ngạc nhiên và chạnh lòng. Hắn đã cứu nó mà còn bị hiểu nhầm, rồi lại đến ngồi trông cho nó ngủ mà không chịu dành thời gian nghỉ ngơi. Làm việc cùng công ty, cùng nhóm, nó biết hắn rất bận, thời gian ngủ thì không có, ăn uống thì vội vã, có hôm còn bỏ ăn. Thế mà hắn vẫn đến chăm nó…….. Nhưng nó lại không hề biết, cứ vô tình với hắn…….
Nó cảm thấy hối lỗi rất nhiều. Hắn vẫn luôn quan tâm nó như thế ư? Vậy thì câu nói của hắn……. “Tôi yêu em” có lẽ không phải là một câu nói đùa. Nhưng nó chỉ mới tạm chấp nhận rằng nó và Kỳ Anh đã xa nhau, chứ chưa quên hẳn anh, làm sao nó có thể chấp nhận được một ai khác. Mà dù có thể chấp nhận, nó cũng không cho phép chính mình quên Kỳ Anh nhanh như thế……..
Nó thở dài nhìn ra bên ngoài. Bệnh viện thật tẻ nhạt, rất yên tĩnh nhưng cũng rất tẻ nhạt. Lòng nó bây giờ rối bời, chẳng biết phải nghĩ sao nữa. Nó chợt nhìn vu” Năm đi ra ngoài, liền khóa cửa phòng lại, kê ghế, bàn, tủ, giường,….. để chặn lối vào rồi chạy vào lục tung cái ba lô lên, lôi ra một lọ đựng dung dịch gì đấy. Nó mỉm cười đổ thứ dung dịch đó lên từng mối gắn sát với bờ tường của khung cửa sổ.
Một lát sau, nó cười hà hà gỡ cái khung cửa ra, quăng vào bên trong rồi “chỉnh sửa” lại quần áo, đầu tóc cho thêm phần “tự nhiên” và trèo lên cửa sổ đứng……. hát.
Một bệnh nhân tâm thần vừa đi vừa ngáp nhìn thấy nó đang nhùn nhún nhảy nhảy thì đứng lại xem. Nó giơ tay vẫy vẫy, anh ta cũng vẫy vẫy lại, nhe răng ra cười một điệu cười ngây ngô….. =.=”
Rồi mọi người dần dần tập trung lại nhìn. Nó cứ đứng nhún như đứa trẻ, rồi xoay vòng xoay vòng. Các bác sĩ gọi điện cho cảnh sát đến, đội cứu hộ cũng bắc thang trèo lên và trải lưới giăng ở dưới. Tất cả đều nghĩ nó là bệnh nhân tâm thần đang định……. tự tử.
Một số người nhà của bệnh nhân khác thấy một chàng trai tuy đầu tóc bù xù và quần áo xộc xệch nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai liền giơ điện thoại lên chụp hình và quay phim. Nhưng nó thấy vậy liền cầm dép lia 1 cái vào tay họ, không cho quay tiếp.
Phía dưới, cảnh sát và các bác sĩ cứ ra sức bảo nó bình tĩnh rồi dụ dỗ nó bằng đủ thứ, nó vẫn vờ như không nghe, ngồi huýt sáo. Phía ngoài phòng bệnh, vu” Năm đập cửa gào thét và tiếng phá cửa huỳnh huỵch, nó ngồi nghe rồi cười vui vẻ. Thế này cũng chẳng khác bệnh nhân tâm thần là mấy nhỉ…… Nhưng nó muốn nổi loạn. Nó chán bệnh viện lắm rồi, chẳng có gì vui cả!
Angus xin nghỉ phép để quay lại chơi với nó, thấy cảnh đó thì phát hoảng lên, vội vàng chạy ra ngoài. Nó nhìn thấy hắn chạy đi thì nghĩ hắn làm lơ với mình, bức xúc đứng lên “phi” cho hắn chiếc dép còn lại. Nhưng hắn chạy qua, chiếc dép không trúng đích liền rơi xuống đất. Nó bực mình dậm chân lên cửa sổ, suýt nữa rơi xuống khiến mọi người ở dưới hét lên.
Hắn đột nhiên trở lại với túi kem trên tay. Mắt nó sáng lên trông thấy, vui vẻ………… nhảy xuống khỏi cửa sổ tầng 2!! Một số người hét toáng lên, mấy người giữ lưới ở dưới chạy qua chạy lại để đỡ nhưng nó lộn vài vòng, đáp xuống đất 1 cách nhẹ nhàng và thản nhiên chạy lại chỗ hắn…….. ăn kem. Đến là bó tay với nó.
Tối, hắn tiếp tục ở lại trông cho nó ngủ. Nhưng có lẽ do thời gian qua làm việc quá mệt mỏi nên hắn cũng nằm gục xuống giường. Nó bất giác tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh, thấy hắn đang say ngủ như một đứa trẻ. Nó khẽ cọ cọ tay vào mũi hắn làm hắn cựa mình 1 chút rồi lại nghĩ về những gì vu” Năm nói. Vậy là hắn vẫn luôn chăm sóc nó như vậy trong suốt thời gian nó nằm viện lần trước mà nó không biết.
Thở dài, nó giật mình khi nghe thấy tiếng “cạch”. Đó không phải là một tiếng động lạ, mà chính xác thì đó là tiếng lắp nòng súng giảm thanh! Hắn giật mình tỉnh giấc, ra hiệu im lặng với nó rồi nhè nhẹ bước về phía cửa……….