Ông trợ lí ra ngoài, Trần gia trầm tư ngồi ngẫm nghĩ. Chợt trên ánh mắt ông ta ánh lên một tia sáng đầy nguy hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười….
Duy tự tay đến cởi trói cho Tùng và các thành viên trong nhóm. Nó cũng giằng mấy tên đang giữ mình ra để chạy đến xem Green có sao không. White chỉ biết khó chịu đứng nhìn, không biết làm gì hơn. Duy đã làm hỏng hết kế hoạch rồi. Có khi nào Trần gia nói đúng, phụ nữ chỉ là vật cản trở bước đường của người đàn ông?
Duy giục Tùng:
- Cậu thả cô ấy ra được chưa?
Tùng xoa xoa cổ tay đang lằn những vệt đỏ do bị dây trói, lườm Duy:
- Giờ phải đi khôi phục lại trật tự hội đã, cậu đã làm đảo lộn quá nhiều rồi.
- Cậu cứ thả cô ấy ra trước đi!?
- Cậu nghĩ tôi ngu à?
Tùng nhếch mép cười. Duy chỉ biết lo lắng cho Tiêu Dương, không hiểu lắm điều Tùng vừa nói. Nó thì đang cầm máu và sơ cứu cho Green:
- Đưa Green đến bệnh viện đi, tôi không yên tâm.
Tùng liếc nhìn Duy, cậu ta hiểu ý, gọi người đến đem Green đi, White khoanh tay đưa mắt ra phía ngoài, không muốn nhìn thấy cảnh đó nữa. Chợt cậu ta khẽ nheo mắt nhìn theo 1 dáng người đang đứng nghe điện thoại ở phía dưới sân. Gã đó là ai?
Do muốn áp đảo Dark Moon mà Demons đã thu nhận quá nhiều những kẻ không ra gì, gã này có lẽ nằm trong số đó. Lẽ ra thì cũng không có gì để nói, nhưng với bản chất đa nghi của mình, White tự nhủ kẻ đó chắc hẳn đang nhận một mệnh lệnh nào đó, đầu gã cứ gật lia lịa thế kia cơ mà. Nhưng gã là ai không quan trọng bằng……… gã đang nói chuyện gì, với “ai”…….
Đưa Yellow, Green, Blue đến bệnh viện, nó và Tùng trở về để cùng Duy đến chỗ Tiêu Dương. Nó lo lắng hỏi;
- Mày có chắc không đấy? Tiêu Dương cũng rất quan trọng với tao. Cô ấy mà có chuyện gì thì tao xử mày trước đấy.
Tùng bật cười:
- Mày les hả? Tao đã chuẩn bị thì làm gì có chuyện không kĩ chứ. Tao là ai nào, he he.
- Dẹp cái kiểu tự sướng đó đi. Mà Trần gia có vẻ im lặng quá mức cần thiết nhỉ? Mày có thấy lạ không?
Tùng ngẫm nghĩ 1 chút:
- Phải thôi, Duy là con trai ông ta mà.
Nó chợt giật mình. Tại sao nó lại có thể quên được điều quan trọng đó? Trần gia là một con cáo già thành tinh, ông ta liệu có ngoan ngoãn ngồi nhìn được không? Mà chuyện này, biết đâu, lại do một tay ông ta sắp đặt……….
Lúc này đi trên đường chỉ còn nó, Tùng, Duy và White. Người của nó đa số là bị thương, một số bỏ trốn, còn lại thì đều theo phe Duy. Đám lâu la khi nãy định đi theo đã bị Tùng nạt nộ, không cho theo. Chuyện này nó không thể bỏ qua dễ dàng thế này được, nhưng bây giờ phải đến chỗ Dương đã. Duy và White lúc này chỉ im lặng, theo đuổi những suy nghĩ riêng. White đang suy tính những gì thì không ai biết được. Còn Duy lúc này đang lo lắng cho Tiêu Dương. Cô mà xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Đến một nhà kho đựng hàng tồn, cả đám bước xuống. Tùng rút điện thoại gọi cho tên đàn em khi nãy. Duy, nó và White thì xuống xe, nhanh chóng chạy luôn vào trong. Tùng đợi mãi không thấy người nhấc máy, chợt có linh cảm không hay, nhìn theo thì nó và 2 tên kia đã bước đến gần cửa nhà kho. Cậu nhìn xuống điện thoại rồi đưa lên chụp hình ảnh nó đang bước vào trong, gửi cho…….. Hoàng Anh rồi nhanh chóng đuổi theo tụi nó.
Vào đến nhà kho, cả bọn réo tên Tiêu Dương ầm ĩ. Nó nhìn xung quanh, chợt hoảng hồn nhìn thấy hai cái xác nằm giữa vũng máu trên nền nhà. Cả Tùng, White và Duy cũng nhận ra.
Duy hốt hoảng lại gần hai cái xác, không phải Tiêu Dương, vậy cô ấy ở đâu? Tùng và White là hai kẻ tỉnh táo nhất vào lúc này, cảm nhận được rõ rệt sự xuất hiện của những “kẻ lạ” trong cái nhà kho cũ này. Tùng lên tiếng:
- Các cậu được lắm. Lại kéo người đến để áp đảo Dark Moon chứ gì? Hừ, đê tiện…..
White nhìn xung quanh, nói:
- Đừng đổ cho người khác việc người ta không làm.
- Hừ, không phải cậu thì là ai? Có kẻ nào có thể xảo quyệt hơn cậu?
White nhận thấy được ý mỉa mai trong câu nói đó nhưng hắn nhếch miệng cười. Hắn cũng nguy hiểm đấy, cũng mưu mô xảo quyệt đấy, nhưng còn lâu mới bằng ông ta – Trần gia. Không phải người của hắn, cũng không phải người của Dark Moon thì còn ai khác ngoài quân của Trần gia nữa chứ?
Nó và Duy dường như cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra, nhìn đám người phải đến cả hàng trăm tên đang dồn từ bốn phía của cái nhà kho này lại. Tùng nhếch miệng cười:
- Nơi đây rộng rãi quá nhỉ, chứa được nhiều chuột bọ thế…..
Duy nói như gào lên:
- Tiêu Dương đâu? Đưa cô ấy ra đây!!
Một tên có vẻ là đứng đầu, tay đang cầm một khẩu súng ngắn xoay xoay trong lòng bàn tay. Đầu y hơi cúi nhưng mắt ngước lên đầy ngạo mạn:
- Xin lỗi cậu chủ nhé, tôi muốn chơi con bé đó trước, xong rồi sẽ trả cậu sau…..
- TÊN KHỐN!!
Duy định xông lại đấm y nhưng người của y đứng vây lại thành vòng tròn, chĩa súng vào cả 4 đứa. Nó im lặng quan sát xung quanh, đề phòng bị bắn lén. Y mỉm cười 乃úng tay 1 cái, một thằng lôi Tiêu Dương đang bị trói tay ra, đứng trên một dãy thùng hàng. Y cười tươi nhìn Duy:
- Ông chủ muốn cậu tự giành lấy con dấu của Dark Moon. Hy vọng cậu không để ông ấy thất vọng.
Duy siết chặt tay nhìn Tiêu Dương:
- Em có sao không?
Tiêu Dương khuôn mặt nhòe nhoẹt vì nước mắt nhưng vẫn bặm môi lắc đầu. Cô biết mình đang trở thành gánh nặng đối với Duy, nên vào lúc này, lại càng không muốn cậu vì cô mà bị cản trở. Nó ngước lên nhìn cô:
- Xin lỗi! Nhất định mình sẽ cứu bạn nhanh nhất có thể.
Cô nàng khẽ dùng ánh mắt mỉm cười với nó. Nó mỉm cười lại rồi quay sang Duy đang ngước nhìn cô với ánh mắt đầy tâm trạng. Nó chợt nhận ra sức mạnh kì lạ của tình yêu và khả năng cảm hóa lòng người của thứ tình cảm thiêng liêng đó. Trần Duy trước đây nó biết chưa bao giờ có ánh mắt như vậy, ánh mắt của tình yêu, đầy yêu thương nhưng cũng đầy đau đớn và giằng xé. Cậu ta………. yêu Dương thật lòng.
Tùng và White liếc nhìn nhau rồi lại quay lại nhìn nó và Duy. Nó nói 1 cách chua chát:
- Tôi là thủ lĩnh của Dark Moon. Tôi không thể dâng Dark Moon cho người đã đánh các anh em trong hội trọng thương được. Nếu cậu muốn có được con dấu……… Chỉ có cách là đánh bại tôi.
Duy từ từ siết chặt 2 nắm tay rồi đột ngột vừa hét vừa quay lại nhắm nắm đấm vào mặt nó. Nó mỉm cười, nhanh nhẹn đỡ được, thụi 1 đấm vào bụng cậu ta.
Duy nhận cú đấm đó, tiếp tục lao vào đánh nó:
- Cảm ơn cậu. Và xin lỗi rất nhiều!
Nó mỉm cười đánh tiếp 1 cú vào mặt Duy, cậu ta vẫn bị trúng đòn, Tiêu Dương ở trên nhìn mà giật thót tim. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu ta dần trở nên cương quyết, dùng hết sức để đánh với nó. Vì từng đấu với nó nên cậu ta nhanh chóng nắm bắt được các chiêu thức của nó và dễ dàng đỡ được. Tận dụng những lúc nó phải lùi để đỡ đòn của mình, cậu ta tăng tốc các chiêu thức và dồn nó vào thế bí.
Mọi người xung quanh theo dõi trận đấu 1 cách chăm chú. Chỉ có White là không chú ý lắm, cứ đảo mắt nhìn lên trần nhà và xung quanh nhà kho. Ánh mắt hắn dừng lại ở Tiêu Dương và tên đang trói cô ở trên dãy thùng hàng. Hắn liếc xung quanh để chắc chắn không có ai để ý mình, nhẹ nhàng lùi dần……
Trong lúc đó nó đã thấm mệt, đỡ lại đòn của Duy một cách vụng về. Vết thương ở lưng khi nãy bị bọn lâu la đánh ở cầu thang càng lúc càng buốt ê ẩm khiến nó không thể tung hết sức được. Duy chiếm lợi thế, cứ thế đánh tới tấp. Nó không đủ khả năng trả đòn được nữa, chỉ có thể tự vệ. Duy nghĩ rằng nó muốn nhường mình nên càng đánh hăng hơn, cho tới khi nhận ra nó không còn đủ sức kháng cự nữa và đã bị trúng rất nhiều đòn.
Nó khụy hẳn xuống đất, Duy hơi hốt hoảng:
- Cậu bị cái gì thế?…….
Nó lắc nhẹ đầu, giơ tay ra hiệu không sao rồi tiếp tục bò dậy để đánh. Nó giơ nắm đấm về phía Duy nhưng bị cậu ta gạt đi quá dễ dàng. Cậu ta nắm lấy sợi dây trên cổ nó để xem mặt dây:
- Giao con dấu cho tôi đi. Đánh như thế là đủ rồi.
Nhưng nó giật phắt sợi dây lại:
- Đã nói rồi, khi nào tôi gục thì cậu sẽ có được thứ này………
Duy cố gắng với lấy:
- Nhưng tôi đánh cậu nãy giờ nhiều quá rồi!
- Đừng có ᴆụng vào trước khi cậu có thể thắng được tôi.
Sợi dây chuyền bị giằng qua giằng lại, bật tung ra. Nó hất sợi dây cùng mặt chứa con dấu lên cao rồi tiếp tục đánh Duy. Nhưng lúc này cảm giác của nó không còn chính xác nữa. Nó ném mặt sợi dây lên chỗ Tiêu Dương và………… White đã ở đó từ bao giờ, nhặt lên:
- Xem ra tôi may mắn quá nhỉ?
Nó và Duy ngước lên. Tiêu Dương lúc này đã đang bị trói trong tay White, vừa lo lắng vừa run sợ. Duy chìa tay ra:
- Đưa cho tôi đi!
Hắn lắc lắc cái đầu:
- Không được rồi……….. Tôi đột nhiên muốn nắm giữ quyền quyết định trong việc ai là người có được con dấu, cũng như sự sống ૮ɦếƭ của Tiêu Dương. Cậu thử nói xem tôi nên làm như thế nào?
Nó và Duy đồng thanh:
- Đưa đây cho tôi!
White bật cười:
- Nhưng tiếc quá, ba của cậu lại không đồng ý điều đó…….
Duy thắc mắc hỏi lại:
- Thế là sao?
Chợt đám người nãy giờ đứng yên xem đánh nhau bắt đầu chuyển động. Tùng nhíu mày đứng lại gần nó hơn. Nó chưa hiểu lắm, mà lúc này cũng đã mệt, chẳng còn suy nghĩ được gì, chỉ muốn thi*p đi thôi. Duy cũng lùi lại chỗ nó, thủ thế để đánh với đám người của ba mình.
Tất cả bọn chúng theo hiệu lệnh của tên đứng đầu, xông lên. Tùng và Duy ra sức đánh lại để bảo vệ nó vì lúc này nó chẳng còn mấy sức để đánh nữa. White ngồi trên xem một cách thích thú. Tiêu Dương lo lắng hét:
- Cẩn thận!
Nhưng bên nó lúc này chỉ có Tùng và Duy đánh với hàng trăm thằng, lại còn phải bảo vệ nó nữa, điều hiển nhiên xảy ra là bị đánh te tua. Chúng dồn lại đánh rồi kéo nó ra một phía, Duy 1 phía, Tùng 1 phía và ra sức “tẩm quất”. Dương chỉ biết vừa khóc vừa kêu la ầm ĩ. White thì cứ ngồi nhìn. Hắn còn đang đợi…….
Quả nhiên, ông ta đến: Trần gia. Bước đi đĩnh đạc với phong thái của một con mãnh hổ, ông ta tiến vào trong nhà kho, nhìn thằng con trai đang bị đánh bởi người của mình rồi nói với White:
- Gi*t con bé đó đi!
Duy hét lên:
- KHÔNG!!!!!!!
Nó không còn sức để hét, chỉ biết dùng ánh mắt căm hận nhìn ông ta. Tiêu Dương sợ hãi và kinh ngạc nhìn ông ta rồi nhìn White, không tin nổi vào điều mình mới nghe. Gi*t?
White mỉm cười……..