Nhưng đúng lúc này, nó tỉnh lại. Sau khi nhìn xung quanh, câu đầu tiên mà nó nói là:
- Các người…….. là ai?
Mọi người ngạc nhiên nhìn nó. Brown nhìn vào mắt nó, hỏi:
- Cậu……. nhận ra tôi chứ?
Nó nhìn chằm chằm vào cậu ta, không phản ứng, khuôn mặt cứ lạnh như tiền, vô cảm với mọi thứ. Khuôn mặt này………. rất giống với Brown của gần 1 năm trước, thờ ơ với mọi thứ, chỉ sống trong thế giới của chính mình.
Tùng chỉ tay vào mặt mình, hỏi:
- Còn tao thì sao?
Nó chưa kịp phản ứng thì Hoàng Anh đã nhảy vào:
- Đừng nói là mày không nhận ra anh nhé!?
Nó hơi nhíu mày 1 cái rồi quay mặt đi, đúng bên Angus đang đứng. Hắn nhìn nó, không hỏi. Dù hắn cũng rất muốn biết có phải nó đã mất trí nhớ rồi hay không. Hắn vô tình để chiếc bông tai bên trái bắt ánh sáng, lóe qua mắt nó khiến nó khẽ nheo mắt. Nó nhìn vào đôi bông tai hắn đeo, đôi mắt chùng xuống:
- Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn được nghỉ ngơi.
Hoàng Anh và Quốc Huy cùng nhao lên:
- Khoan đã, có phải mày mất trí nhớ không?
- Để anh gọi bác sĩ cho em nhé?
Nó cau mày lại, hét:
- ĐI RA HẾT ĐI!!!
Mọi người chợt im bặt, kéo nhau ra khỏi phòng bệnh. Hoàng Anh xô Tùng đi trước, nói:
- Nó vẫn còn bình thường lắm! Đi thôi! Nhân tiện tôi muốn nói với cậu vài chuyện……..
Brown và Angus cố nán lại cuối cùng. Angus là người đi cuối, bất chợt nghe nó nói:
- Vứt đi……
Hắn quay mặt lại, thắc mắc. Nó nói tiếp:
- VỨT CÁI ĐÔI BÔNG TAI ĐÓ ĐI!!! TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY NÓ NỮA!!
Hắn chưa hiểu, lấy tay sờ lên đôi bông tai, bất chợt chạm vào chữ A trên đó…… Hắn tháo đôi bông tai xuống, nắm vào lòng bàn tay:
- Đây là món quà đầu tiên, một người xa lạ tặng tôi mà không đòi hỏi gì……. Cô không muốn thấy nó thì tôi sẽ không đeo nữa, nhưng…… nó là của tôi!
Nó bật khóc. Tưởng rằng sẽ không nghĩ đến nữa, coi như chưa từng có 1 phần kí ức về anh. Sẽ giả vờ thôi cũng được, nhưng sẽ quên anh, không nhớ đến cái tên đó nữa, coi như nó mất trí luôn cũng được….. Vậy mà chỉ thoáng nhìn vào đôi bông tai ấy, vốn được nó đặt cho Kỳ Anh, nhưng lại tặng cho Angus vào hôm sinh nhật hắn, nó lại không thể ngăn được những dòng suy nghĩ về anh…..
Angus đứng bên ngoài cánh cửa đã khép, nắm chặt đôi bông tai, lặng người nghe tiếng khóc đau đớn của nó. Gã đó, có xứng để em phải đau thế này hay không…….
Hoàng Anh kéo Tùng ra ngoài, hỏi:
- Hôm nay con bé gặp Kỳ Anh, cậu biết chứ?
Tùng ngạc nhiên:
- Không? Kỳ Anh……… cậu ta về từ bao giờ thế?
- Mới đầu tuần thôi. Vừa nãy tôi đi gặp cậu ta.
Tùng nhận ra vẻ mặt nhăn nhó của Hoàng Anh, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Anh thở dài:
- Cậu ta mang 1 cậu nhóc về gặp nó, bảo là “bạn gái” của cậu ta. Con bé shock quá nên mới ra thế này đấy…..
- Cái gì?? Cậu ta gay?
Hoàng Anh lại thở dài:
- Không phải. Là cậu ta muốn giấu Minh chuyện mình bị bệnh để chia tay con bé.
Tùng lo lắng hỏi:
- Cậu ta bị bệnh gì?
Hoàng Anh kể lại………
>> BACK<<
Hoàng Anh sau khi nghe điện của Angus, biết Kỳ Anh đã về liền đến đứng trước ngôi nhà cũ của cậu ta chờ. Vừa thấy dáng cậu về thì gọi:
- Kỳ Anh! Lâu không gặp!
Kỳ Anh có vẻ vui mừng, chạy lại bá vai anh:
- Hoàng Anh!! Chà, cậu cao lên nhiều đấy, trông lại nam tính ra nữa, tôi suýt không nhận ra được.
- Chuyện, ngày xưa Hoàng Anh xinh gái nhất hội, bây giờ Hoàng Anh đẹp trai nhất quả đất, cậu còn lâu mới bằng, he he.
- Tôi không dám tranh với cậu rồi. Ha ha, đi vào nhà nào.
Hoàng Anh nhận ra sự có mặt của 1 cậu bé trông khá hiền lành nhút nhát trong nhà. Dù biết trước câu trả lời, anh vẫn cố tình hỏi:
- Cậu nhóc này… là ai thế?
Kỳ Anh đang lấy đồ uống trong tủ lạnh, hơi ngước ra 1 chút, trả lời:
- Đó là Haru, là…… bạn gái tôi!
Hoàng Anh có chút khó chịu khi nghe như thế. Minh đã đợi chờ cậu ta suốt mấy năm, giờ cậu ta trở về với 1 thằng con trai và bảo mình là gay, cậu ta coi nó là cái gì vậy chứ? Anh nói:
- Tại sao? Tôi biết rõ cậu mà…….
Kỳ Anh lấy 1 lon nước cam đặt vào tay Haru, đặt 2 cái ly xuống bàn rồi rót rượu:
- Tại sao cái gì? Tôi yêu Haru.
- Còn em gái tôi?
- …… em gái cậu cũng là em gái tôi. Chúng tôi kết thúc từ lâu rồi.
Hoàng Anh bắt đầu bực tức với nụ cười thường trực trên môi cậu ta, nói:
- Tôi muốn biết lí do thực sự. Cậu không định nói ra cho thằng bạn này biết à? Hay cậu không coi tôi là bạn?
Kỳ Anh đặt ly rượu xuống bàn, cười:
- Uống đi!
Hoàng Anh quay sang Haru, hỏi:
- Nhóc, em biết rõ mọi chuyện đúng không? Anh không tin tên này là kẻ phản bội như thế, và cả nhóc cũng vậy…. Nói cho anh biết được không?
- Em……..
Haru bối rối nhìn Hoàng Anh rồi nhìn Kỳ Anh, ánh mắt thoáng lo sợ…. Nhưng nhìn vào đôi mắt tin tưởng của anh, cậu nhóc nói:
- Đúng vậy, anh ấy bị……..
- Haru!
Kỳ Anh chau mày nhìn khiến cậu nhóc bối rối:
- Em không định nói đâu, nhưng mọi người ai cũng bảo anh là tên phản bội, ai cũng nói anh xấu xa……… em không chịu được!
Kỳ Anh thoáng buồn khi nghĩ đến khuôn mặt nó, Haru lại quay sang Hoàng Anh, nói tiếp:
- Anh ấy……… trong 1 lần bị tai nạn ô tô vào khoảng nửa năm trước, đã phải tiếp máu khẩn cấp. Bệnh viện do thiếu máu nên đã lấy của 1 người tình nguyện, lúc đó chưa hề phát hiện ra anh ta mắc bệnh. Nhưng sau này đi kiểm tra, thì cả anh Kỳ Anh cũng đã mắc phải…….. vi rút HIV. Hai tháng trước anh ấy có đến nhờ em giả vờ làm gay để chia tay với chị ấy. Thực ra thì anh ấy đã nhớ chị ấy và yêu chị ấy hơn cả chính bản thân mình, vốn hiểu tính chị ấy nên mới phải bày ra trò này để trở về……..
Hoàng Anh nhìn Kỳ Anh, đau lòng cho số phận thằng bạn và tình yêu của cậu ta. Cả nó nữa, rõ ràng cả 2 vẫn còn yêu rất nhiều……. vậy mà số phận thật trớ trêu…… Và anh với Uyên Uyên……:
- Bạn gái tôi tên Uyên Uyên. Cô ấy rất đẹp, rất tốt, và cũng rất yêu tôi. Nhưng cậu biết không, cô ấy đang bị bệnh tim, có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào. Tôi ngay cả mắng cũng không dám mắng to tiếng với cô ấy……. Chúng tôi đang trân trọng từng ngày bên nhau, dành trọn tình yêu cho nhau. Tôi đang chuẩn bị giấy tờ để cùng cô ấy ra nước ngoài điều trị.
Anh vỗ tay lên vai thằng bạn:
- Chúng tôi chọn cùng nhau vượt qua tất cả. Nếu có thể, cậu cũng nên cho nó biết về bệnh của mình……
Kỳ Anh nhếch miệng cười cay đắng:
- Có nghĩa gì không? Đây đã là bản án tử hình dành cho tôi rồi, đâu thể kéo cô ấy vào cùng. Cuộc đời vẫn thế mà, đời hài!
Haru và Hoàng Anh không biết nói gì hơn, lặng lẽ nhìn người bạn của mình đang nuốt nước mắt và đau khổ vào tim…..<<<
Tùng trầm ngâm nghe Hoàng Anh kể. Cậu vốn biết về Kỳ Anh qua Hoàng Anh và nó, cũng hiểu sơ sơ rằng đó là 1 chàng trai rất tốt. Trải qua những sóng gió, đến lúc giàu có về lại bên tình yêu thì lại bị dính căn bệnh thế kỉ……
- Vậy bây giờ cậu định thế nào?
- Còn biết làm thế nào? Cậu ta chuẩn bị qua Nhật tiếp rồi. Công ty mới còn đang non trẻ, không thể thiếu tổng giám đốc được. Mà ở lại thì càng khiến nó khổ sở hơn. Cứ xem cái mặt nó khi nãy thì biết.
- Ừm……. Mà nhỏ Linh Lan không đến hả? 2 đứa nó chơi thân lắm mà?
Hoàng Anh lắc đầu ngán ngẩm:
- Nó đi với thằng Kỳ gì đó rồi. Dạo này 2 đứa hay đi chung lắm.
- Sao? Tên Kỳ đó cũng được mà, dù hơi thô lỗ chút.
Hoàng Anh lè lưỡi:
- Trước đây còn đỡ, bây giờ đố ông tìm được 1 lúc nào hắn không say khướt đấy.
- Hả? Sao lại thế?
Hoàng Anh nhún vai. Tùng nhíu mày khó hiểu, sao ai cũng rắc rối thế nhỉ? Yellow thì từ ngày yêu nhau cứ quản cậu suốt, chẳng có lấy chút thời gian tự do nữa. Cậu đang suy nghĩ về việc tham gia “Hội những người đàn ông chống sợ vợ”……..
Trong lúc đó, Kỳ ở 1 quán bar, uống say đến nỗi đứng không vững làm Linh Lan phải dìu ra bắt taxi về. Duy không có nhà, cô đành lật đật dìu cậu vào trong, thả phịch xuống ghế sofa, thở:
- Anh ăn cái gì mà nặng thế không biết!?
Kỳ quơ quơ tay, lảm nhảm:
- Tôi…. sẽ quên…. được…. cậu thôi!
- Anh nói cái gì vậy?
- Rượu, cho tôi uống nữa…… hic, đi!
- Anh say rồi. Để tôi đưa anh lên phòng.
Cô lại nặng nhọc dìu Kỳ lên phòng, lôi cậu vào thả lên giường, lấy khăn lau. Định tranh thủ lau người cho cậu rồi đi kiếm gì đó cho cậu ăn mà cậu đột ngột giật tay cô lại, kéo vào lòng:
- Đừng đi…….
Linh Lan đỏ bừng mặt…… Không phải cậu ta say quá nên……. làm bậy đấy chứ???